Chương 65
2024-10-26 15:32:52
Hạ An Di nghe anh nói như vậy có chút ngạc nhiên. Dù gì vẫn chưa chọn ngày tổ chức hôn lễ, làm sao anh có thể mạnh miệng mà nói cuối tháng này được chứ...
Anh thấy cô bất ngờ như vậy liền ghé vào tai cô nói nhỏ:
- Trước sau chúng ta cũng phải tổ chức hôn lễ, sớm hay muộn gì cũng đều như nhau mà thôi. Vậy nên anh đã lên kế hoạch và đã nói với ba mẹ cuối tháng này chúng ta sẽ cưới.
Cô không ngờ đến chọn ngày tổ chức đám cưới anh cũng đã lên kế hoạch sẵn. Bản thân cô không cần phải động tay việc gì, chỉ cần đến ngày anh liền có thể rước cô về.
Trình Lãng thấy hai người thì thầm gì đó, anh chàng liền đưa gương mặt ủy khuất về phía Nhược Vũ nói:
- Hai cậu một người thì đám cưới, một người thì có con. Tôi đây vẫn còn là trai tân... Huhu...
An Di nghe đến đây có chút bất ngờ. Trước đây anh chàng và bạn thân cô tiến triển còn nhanh hơn cả cô và Tư Thần. Vậy mà đến giờ hai người họ vẫn chưa kết hôn...
- Vũ Vũ. Cậu không định gả cho Trình thiếu sao?
Vương Nhược Vũ nghe cô hỏi, gương mặt đang bình thường cũng trở nên bí xị. Cô nàng không phải không muốn kết hôn mà là do bản thân sợ ba mẹ mình sẽ không chấp nhận mối hôn sự này nên vẫn còn kéo dài đến bây giờ.
- Thật sự không phải... Tớ là sợ ba mẹ tớ không chấp nhận anh ấy...
Trình Lãng nghe đến đây gương mặt điển trai cũng trở nên buồn bã. Nếu biết được lúc này bị ba mẹ vợ không chấp nhận bản thân thì trước đây anh chàng đã không ăn chơi như thế này rồi...
Vương Trạch thấy em gái và "em rể" của mình buồn bã như vậy liền lên tiếng trấn an:
- Em yên tâm, anh đã nói chuyện với ba mẹ rồi. Hai người đều ủng hộ và tôn trọng quyết định của em. Chỉ cần khi em ở bên cậu ta cảm thấy hạnh phúc là được.
Nhược Vũ nghe đến đây không biết nên vui hay buồn. Cô vậy mà có thể kết hôn rồi, đã vậy còn kết hôn cùng "tên đào hoa" này. Nhưng không sao, dù gì Trình thiếu lúc nào cũng yêu thương và cưng chiều cô. Vả lại anh chàng lại rất giàu có nên cô không sợ tương lai bản thân đi ăn chực nhà người khác nữa...
Trình Lãng nghe đến đây, gương mặt buồn bã cũng vui vẻ trở lại. Anh chàng mắt sáng lên nhìn Vương Trạch nói lời cảm ơn:
- Anh vợ, cảm ơn!
- Cậu cứ kêu tôi như bình thường. Một tiếng "anh vợ" này tôi nghe không quen...
Sáu người cứ như thế mà cười nói với nhau. Lúc này An Di mới nhìn sang Yên Vân lên tiếng hỏi:
- Vân Vân, con cũng đã có rồi. Vậy chị có định cùng Trạch Ca kết hôn không?
Quách Yên Vân nở nụ cười rạng rỡ, sau đó giả vờ nói:
- Để chị xem đã. Con cũng là ngoài ý muốn... Khi nào chị tha thứ cho anh ấy thì sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn.
. - Không được. Con cũng là kết tinh tình yêu của chúng ta. Ngày mai anh liền dẫn em đi mua nhẫn cưới.
Mọi người đều nhìn về phía Vương Trạch mà bật cười. Họ không ngờ đến Vương tổng vậy mà còn gấp gáp hơn cả Lục tổng.
Hạ An Di cảm thấy bản thân thật may mắn khi có những người thân luôn ở bên cạnh cô. Và đặc biệt là cuối cùng An Di, Nhược Vũ và Yên Vân đều đã có được hạnh phúc của riêng mình. Cùng người đàn ông mà họ yêu đi hết cuối đời.
Trời rất nhanh đã tối, cả ba cặp đôi phải chào tạm biệt nhau rồi trở về nhà. Trước khi đi Yên Vân không quên nói nhỏ với cô:
- Tiểu Di. Cả hai mau tổ chức hôn lễ và sinh một tiểu bảo bối đi. Lúc ấy sẽ rất vui đó...
Bạn thân cô thấy nghe rất hợp lí nên cũng đã đồng tình lên tiếng:
- Phải đó. Cậu mau kiếm một tiểu thiên thần đi. Không biết bé con thừa hưởng nhan sắc và tính cách của hai người sẽ thế nào đây? Tớ mong chờ quá...
An Di nghe hai người nói vậy, cô ngại ngùng gật đầu. Chuyện này Tư Thần cũng đã năn nỉ cô mấy lần nhưng mà cô vẫn chưa đáp ứng được nguyện vọng của anh. Bây giờ được nhiều người thúc giục như vậy, bản thân cô chắc sẽ suy nghĩ lại...
Sau khi tạm biệt hai cặp đôi kia, cô cùng anh trở về nhà. Lúc này cô mới dịu dàng choàng tay qua cổ Tư Thần nhỏ giọng nói:
- Lúc nãy Nhược Vũ và Yên Vân kêu chúng ta mau chóng tổ chức hôn lễ rồi sớm sinh con... Anh thấy sao?
- Anh thấy họ nói rất đúng! Vậy nên... Chúng ta vận động giãn xương cốt tí đi.
Dứt lời Lục Tư Thần đã choàng tay sang eo, bế thốc cô lên. Hạ An Di thấy có cảm giác sai sai... Người hỏi là cô nhưng sao người quyết định lại là anh rồi?
Có lẽ đêm nay An Di sẽ không ngủ được với Tư Thần... Ai biết được đây là con sói đội lốt cừu luôn tìm mọi cách để bế cô vào phòng.
Thời gian cứ như thế mà trôi qua đến cuối tuần. Sáng sớm cô vừa thức dậy đã không thấy anh đâu. Đến chiều tối cũng không thấy mà chỉ thấy Nhược Vũ và Yên Vân đến nhà cô. Chưa đợi An Di hỏi, cả hai đã kéo cô vào trang điểm.
- Khoan đã... Đi đâu mà phải trang điểm, ăn mặc lộng lẫy như vậy?
- Cậu cứ làm theo, tới đó sẽ biết.
Sau đó cô nàng đưa cho cô một chiếc đầm lụa hở lưng màu trắng được cột thành nơ phía sau cổ. Hạ An Di không hiểu gì cũng chỉ biết mặc theo yêu cầu của Nhược Vũ.
Gương mặt của cô được Yên Vân trang điểm tone dịu dàng nhưng vẫn không kém phần sang trọng. Mái tóc xoăn sóng lợi của An Di được búi cao giúp tôn thêm vẻ đẹp yêu kiều và quyến rũ.
Anh thấy cô bất ngờ như vậy liền ghé vào tai cô nói nhỏ:
- Trước sau chúng ta cũng phải tổ chức hôn lễ, sớm hay muộn gì cũng đều như nhau mà thôi. Vậy nên anh đã lên kế hoạch và đã nói với ba mẹ cuối tháng này chúng ta sẽ cưới.
Cô không ngờ đến chọn ngày tổ chức đám cưới anh cũng đã lên kế hoạch sẵn. Bản thân cô không cần phải động tay việc gì, chỉ cần đến ngày anh liền có thể rước cô về.
Trình Lãng thấy hai người thì thầm gì đó, anh chàng liền đưa gương mặt ủy khuất về phía Nhược Vũ nói:
- Hai cậu một người thì đám cưới, một người thì có con. Tôi đây vẫn còn là trai tân... Huhu...
An Di nghe đến đây có chút bất ngờ. Trước đây anh chàng và bạn thân cô tiến triển còn nhanh hơn cả cô và Tư Thần. Vậy mà đến giờ hai người họ vẫn chưa kết hôn...
- Vũ Vũ. Cậu không định gả cho Trình thiếu sao?
Vương Nhược Vũ nghe cô hỏi, gương mặt đang bình thường cũng trở nên bí xị. Cô nàng không phải không muốn kết hôn mà là do bản thân sợ ba mẹ mình sẽ không chấp nhận mối hôn sự này nên vẫn còn kéo dài đến bây giờ.
- Thật sự không phải... Tớ là sợ ba mẹ tớ không chấp nhận anh ấy...
Trình Lãng nghe đến đây gương mặt điển trai cũng trở nên buồn bã. Nếu biết được lúc này bị ba mẹ vợ không chấp nhận bản thân thì trước đây anh chàng đã không ăn chơi như thế này rồi...
Vương Trạch thấy em gái và "em rể" của mình buồn bã như vậy liền lên tiếng trấn an:
- Em yên tâm, anh đã nói chuyện với ba mẹ rồi. Hai người đều ủng hộ và tôn trọng quyết định của em. Chỉ cần khi em ở bên cậu ta cảm thấy hạnh phúc là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhược Vũ nghe đến đây không biết nên vui hay buồn. Cô vậy mà có thể kết hôn rồi, đã vậy còn kết hôn cùng "tên đào hoa" này. Nhưng không sao, dù gì Trình thiếu lúc nào cũng yêu thương và cưng chiều cô. Vả lại anh chàng lại rất giàu có nên cô không sợ tương lai bản thân đi ăn chực nhà người khác nữa...
Trình Lãng nghe đến đây, gương mặt buồn bã cũng vui vẻ trở lại. Anh chàng mắt sáng lên nhìn Vương Trạch nói lời cảm ơn:
- Anh vợ, cảm ơn!
- Cậu cứ kêu tôi như bình thường. Một tiếng "anh vợ" này tôi nghe không quen...
Sáu người cứ như thế mà cười nói với nhau. Lúc này An Di mới nhìn sang Yên Vân lên tiếng hỏi:
- Vân Vân, con cũng đã có rồi. Vậy chị có định cùng Trạch Ca kết hôn không?
Quách Yên Vân nở nụ cười rạng rỡ, sau đó giả vờ nói:
- Để chị xem đã. Con cũng là ngoài ý muốn... Khi nào chị tha thứ cho anh ấy thì sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn.
. - Không được. Con cũng là kết tinh tình yêu của chúng ta. Ngày mai anh liền dẫn em đi mua nhẫn cưới.
Mọi người đều nhìn về phía Vương Trạch mà bật cười. Họ không ngờ đến Vương tổng vậy mà còn gấp gáp hơn cả Lục tổng.
Hạ An Di cảm thấy bản thân thật may mắn khi có những người thân luôn ở bên cạnh cô. Và đặc biệt là cuối cùng An Di, Nhược Vũ và Yên Vân đều đã có được hạnh phúc của riêng mình. Cùng người đàn ông mà họ yêu đi hết cuối đời.
Trời rất nhanh đã tối, cả ba cặp đôi phải chào tạm biệt nhau rồi trở về nhà. Trước khi đi Yên Vân không quên nói nhỏ với cô:
- Tiểu Di. Cả hai mau tổ chức hôn lễ và sinh một tiểu bảo bối đi. Lúc ấy sẽ rất vui đó...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn thân cô thấy nghe rất hợp lí nên cũng đã đồng tình lên tiếng:
- Phải đó. Cậu mau kiếm một tiểu thiên thần đi. Không biết bé con thừa hưởng nhan sắc và tính cách của hai người sẽ thế nào đây? Tớ mong chờ quá...
An Di nghe hai người nói vậy, cô ngại ngùng gật đầu. Chuyện này Tư Thần cũng đã năn nỉ cô mấy lần nhưng mà cô vẫn chưa đáp ứng được nguyện vọng của anh. Bây giờ được nhiều người thúc giục như vậy, bản thân cô chắc sẽ suy nghĩ lại...
Sau khi tạm biệt hai cặp đôi kia, cô cùng anh trở về nhà. Lúc này cô mới dịu dàng choàng tay qua cổ Tư Thần nhỏ giọng nói:
- Lúc nãy Nhược Vũ và Yên Vân kêu chúng ta mau chóng tổ chức hôn lễ rồi sớm sinh con... Anh thấy sao?
- Anh thấy họ nói rất đúng! Vậy nên... Chúng ta vận động giãn xương cốt tí đi.
Dứt lời Lục Tư Thần đã choàng tay sang eo, bế thốc cô lên. Hạ An Di thấy có cảm giác sai sai... Người hỏi là cô nhưng sao người quyết định lại là anh rồi?
Có lẽ đêm nay An Di sẽ không ngủ được với Tư Thần... Ai biết được đây là con sói đội lốt cừu luôn tìm mọi cách để bế cô vào phòng.
Thời gian cứ như thế mà trôi qua đến cuối tuần. Sáng sớm cô vừa thức dậy đã không thấy anh đâu. Đến chiều tối cũng không thấy mà chỉ thấy Nhược Vũ và Yên Vân đến nhà cô. Chưa đợi An Di hỏi, cả hai đã kéo cô vào trang điểm.
- Khoan đã... Đi đâu mà phải trang điểm, ăn mặc lộng lẫy như vậy?
- Cậu cứ làm theo, tới đó sẽ biết.
Sau đó cô nàng đưa cho cô một chiếc đầm lụa hở lưng màu trắng được cột thành nơ phía sau cổ. Hạ An Di không hiểu gì cũng chỉ biết mặc theo yêu cầu của Nhược Vũ.
Gương mặt của cô được Yên Vân trang điểm tone dịu dàng nhưng vẫn không kém phần sang trọng. Mái tóc xoăn sóng lợi của An Di được búi cao giúp tôn thêm vẻ đẹp yêu kiều và quyến rũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro