Chương 64
2024-10-26 15:32:52
- Vợ à... Vương Trạch mới thông báo cho anh là cậu ta cùng với Yên Vân đang trên đường về thành phố S. Cả hai người họ quay lại với nhau rồi.
Hạ An Di đang nấu ăn, cô nghe Lục Tư Thần nói vậy cũng vui mừng mà âm thầm chúc phúc cho họ.
- Thật tốt! Cuối cùng hai người họ cũng có thể trở về bên nhau rồi.
Anh thấy cô không nói chuyện của cả hai. Bản thân đi đến cạnh cô, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở:
- Chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi... Vậy khi nào mới tổ chức hôn lễ đây?
.... - Anh chưa gì đã gấp như vậy rồi sao?
Tư Thần nở nụ cười ôn nhu, từ phía sau ôm eo An Di. Anh tựa cắm lên vai cô nhỏ giọng nói:
- Anh cũng gần 30 tuổi rồi... Không thể đợi được nữa.
Cô đặt tay mình lên tay anh, dịu dàng an ủi người đàn ông đang làm nũng với mình.
- Nhưng mà... Em còn hơn một năm thực tập ở nước A nữa. Nếu bây kết hôn không phải sẽ hoãn lại công việc sao?
- Không sao... Lục Tư Thần anh dư tiền để nuôi em. Nếu có con, anh vẫn dư tiền!
An Di phì cười khi nghe anh nói, cô là muốn đợi thêm vài năm nữa mới tổ chức hôn lễ. Dù gì lúc đó cô cũng đã có thể tự đi làm, không cần phải đợi anh nuôi mình. Vậy mà không ngờ đến, cô tính không bằng anh tính. Bản thân chỉ có thể ngồi im và ngoan ngoãn chờ anh đưa tiền để tiêu hằng ngày thôi...
- Không lẽ cứ như vậy mà xin nghỉ sao?
Anh cười tươi nhìn cô, bản thân cũng đã tính toán trước việc này rồi. Giọng anh rất tự tin mà khẳng định với cô.
- Em yên tâm, anh đã nhờ Bách Ngôn nói trước với ba mẹ rồi. Bây giờ chúng ta chỉ chờ chọn ngày tổ chức hôn lễ nữa thôi.
Hạ An Di suy nghĩ một lúc rồi xoay mặt về hướng anh, nhẹ nhàng choàng tay lên cổ đối phương nói:
... - Được. Dù gì cưới anh cũng không khiến em gặp bất lợi gì.
Tư Thần nghe cô nói như vậy, bản thân anh lúc này đã hạnh phúc hơn bao giờ hết. Bàn tay ôm chặt An Di, sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Tuy nụ hôn của anh luôn dịu dàng nhưng cũng đủ khiến cho cô muốn ngộp thở... Lục Tư Thần anh lúc nào cũng hôn sâu không chịu dứt.
Đến khi An Di thở không nổi, anh mới lưu luyến rời môi cô chuyển sang hôn lên cổ. Mỗi dấu hôn mà Tư Thần đi qua đều để lại một vết đỏ nhạt.
Sau khi rời khỏi nụ hôn, anh bế thốc cô lên tay, bước vào phòng. Khi cánh cửa đóng lại cũng chỉ nghe được tiếng yêu kiều của người con gái khẽ cất lên rồi lại nhỏ dần...
*Reng...Reng...Reng*
- Alo.
- Tư Thần, cậu đi uống rượu không?
Lục Tư Thần lúc này đang nằm trên giường ôm cô ngủ. Anh nghe Trình Lãng rủ đi uống rượu. Bản thân trầm giọng hỏi anh chàng:
- Trình thiếu cậu hôm nay không ở nhà cùng với bạn gái cậu sao?
- Đương nhiên là có rồi. Lời mời này là Vũ Nhi kêu tôi rủ cậu và cả An Di. Tên họ Vương kia và Yên Vân cũng sẽ đến.
Tư Thần nghe đến đây cũng hiểu được vì sao giờ này Trình Lãng lại gọi rủ anh đi uống rượu. Anh chàng không những mời anh và cô mà còn mời thêm cả Vương Trạch và Yên Vân. Đây chắc có lẽ được xem là tiệc ăn mừng...
Được rồi. Một lát tôi và Di Nhi sẽ đến.
Lục Tư Thần tắt máy, đặt điện thoại trên bàn. Anh đi đến cạnh giường đặt lên trán An Di một nụ hôn rồi nhẹ nhàng gọi cô thức dậy.
Hạ An Di vẫn còn đang ngủ say, vậy mà lại bị nụ hôn và giọng nói của anh làm cho tỉnh giấc. Cô từ từ mở mắt nhìn Tư Thần rồi lại lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Trình Lãng cậu ta muốn mời chúng ta đi tham dự buổi tiệc ăn mừng.
An Di lúc này chưa tỉnh hẳn, cô ôm chặt chiếc mền trên người rồi nhẹ nhàng hỏi anh:
- Có tiệc ăn mừng nữa sao? Nhưng mà... lúc nãy sức lực anh nhiều như vậy... Em không đứng lên nổi...
Tư Thần nở nụ cười có chút gian manh, anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi dậy rồi giở giọng trêu chọc thì thầm bên tai cô:
- Vậy để anh bế em phòng tắm...
- Khoan đã! Em cảm thấy... mình tự đi được rồi. Ha... ha...
Bằng một sức lực nào đó mà cô có thể rời giường chạy nhanh vào phòng tắm. An Di sợ khi bản thân đứng trước một con sói, cô không chừng có thể sẽ bị xé thành từng mảnh...
Bar Gravity's Rainbow.
Vừa đến nơi hai người đã thấy xe của Trình Lãng và Vương Trạch đậu ở ngoài.
Cả hai bước vào đã được nhân viên chỉ đến bàn vip ở trên tầng.
Thấy anh và cô từ xa đi đến, Vương Trạch đã vội lên tiếng:
- Tên "Lục mặt lạnh" đến rồi.
An Di và Tư Thần đi đến phía bàn Trình Lãng đang ngồi. Kế bên anh chàng còn có Nhược Vũ, Vương Trạch và Yên Vân.
- Lục tổng. Lần đầu thấy cậu đến trễ đó nha!
Trình Lãng chưa gì đã mở lời trêu chọc. Tư Thần không quan tâm mà kéo ghế cho cô ngồi, sau đó cũng ngồi xuống cạnh cô.
- Chúng tôi có chuyện "đại sự" nên mới đến trễ.
Hạ An Di nghe anh nói như vậy, mặt cô thoáng chút đỏ. Cô biết chuyện "đại sự" ở đây là gì... Cả bốn người kia nhìn lên gương mặt hơi ngại ngùng của cô cũng biết là chuyện đó là chuyện gì...
Trình Lãng không hỏi nữa mà kêu phục vụ đem ra ba chai rượu cho họ. Vương Trạch nãy giờ chỉ ngồi nhìn, lúc này mới lên tiếng:
- Cho tôi một ly nước ép.
Trình thiếu lúc này còn tưởng Vương Trạch nay không biết uống rượu nên liền lên tiếng hỏi:
- Vương tổng cậu nay không biết uống rượu sao?
- Không phải, là tôi gọi cho Vân Nhi. Cô ấy đang mang thai nên không uống rượu được.
Anh chàng nghe đến đây liền bất ngờ, hỏi lớn:
- Cái gì!? Nhanh như vậy đã có con luôn rồi sao...?
Tư Thần và Vương Trạch thấy người bạn thân của mình bất ngờ như vậy. Gương mặt của cả hai liền cười nhếch môi như muốn khiêu khích.
- Còn tôi và An Di sắp đám cưới rồi, sớm nhất chắc là cuối tháng... Cậu thì sao?
Hạ An Di đang nấu ăn, cô nghe Lục Tư Thần nói vậy cũng vui mừng mà âm thầm chúc phúc cho họ.
- Thật tốt! Cuối cùng hai người họ cũng có thể trở về bên nhau rồi.
Anh thấy cô không nói chuyện của cả hai. Bản thân đi đến cạnh cô, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở:
- Chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi... Vậy khi nào mới tổ chức hôn lễ đây?
.... - Anh chưa gì đã gấp như vậy rồi sao?
Tư Thần nở nụ cười ôn nhu, từ phía sau ôm eo An Di. Anh tựa cắm lên vai cô nhỏ giọng nói:
- Anh cũng gần 30 tuổi rồi... Không thể đợi được nữa.
Cô đặt tay mình lên tay anh, dịu dàng an ủi người đàn ông đang làm nũng với mình.
- Nhưng mà... Em còn hơn một năm thực tập ở nước A nữa. Nếu bây kết hôn không phải sẽ hoãn lại công việc sao?
- Không sao... Lục Tư Thần anh dư tiền để nuôi em. Nếu có con, anh vẫn dư tiền!
An Di phì cười khi nghe anh nói, cô là muốn đợi thêm vài năm nữa mới tổ chức hôn lễ. Dù gì lúc đó cô cũng đã có thể tự đi làm, không cần phải đợi anh nuôi mình. Vậy mà không ngờ đến, cô tính không bằng anh tính. Bản thân chỉ có thể ngồi im và ngoan ngoãn chờ anh đưa tiền để tiêu hằng ngày thôi...
- Không lẽ cứ như vậy mà xin nghỉ sao?
Anh cười tươi nhìn cô, bản thân cũng đã tính toán trước việc này rồi. Giọng anh rất tự tin mà khẳng định với cô.
- Em yên tâm, anh đã nhờ Bách Ngôn nói trước với ba mẹ rồi. Bây giờ chúng ta chỉ chờ chọn ngày tổ chức hôn lễ nữa thôi.
Hạ An Di suy nghĩ một lúc rồi xoay mặt về hướng anh, nhẹ nhàng choàng tay lên cổ đối phương nói:
... - Được. Dù gì cưới anh cũng không khiến em gặp bất lợi gì.
Tư Thần nghe cô nói như vậy, bản thân anh lúc này đã hạnh phúc hơn bao giờ hết. Bàn tay ôm chặt An Di, sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Tuy nụ hôn của anh luôn dịu dàng nhưng cũng đủ khiến cho cô muốn ngộp thở... Lục Tư Thần anh lúc nào cũng hôn sâu không chịu dứt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến khi An Di thở không nổi, anh mới lưu luyến rời môi cô chuyển sang hôn lên cổ. Mỗi dấu hôn mà Tư Thần đi qua đều để lại một vết đỏ nhạt.
Sau khi rời khỏi nụ hôn, anh bế thốc cô lên tay, bước vào phòng. Khi cánh cửa đóng lại cũng chỉ nghe được tiếng yêu kiều của người con gái khẽ cất lên rồi lại nhỏ dần...
*Reng...Reng...Reng*
- Alo.
- Tư Thần, cậu đi uống rượu không?
Lục Tư Thần lúc này đang nằm trên giường ôm cô ngủ. Anh nghe Trình Lãng rủ đi uống rượu. Bản thân trầm giọng hỏi anh chàng:
- Trình thiếu cậu hôm nay không ở nhà cùng với bạn gái cậu sao?
- Đương nhiên là có rồi. Lời mời này là Vũ Nhi kêu tôi rủ cậu và cả An Di. Tên họ Vương kia và Yên Vân cũng sẽ đến.
Tư Thần nghe đến đây cũng hiểu được vì sao giờ này Trình Lãng lại gọi rủ anh đi uống rượu. Anh chàng không những mời anh và cô mà còn mời thêm cả Vương Trạch và Yên Vân. Đây chắc có lẽ được xem là tiệc ăn mừng...
Được rồi. Một lát tôi và Di Nhi sẽ đến.
Lục Tư Thần tắt máy, đặt điện thoại trên bàn. Anh đi đến cạnh giường đặt lên trán An Di một nụ hôn rồi nhẹ nhàng gọi cô thức dậy.
Hạ An Di vẫn còn đang ngủ say, vậy mà lại bị nụ hôn và giọng nói của anh làm cho tỉnh giấc. Cô từ từ mở mắt nhìn Tư Thần rồi lại lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Trình Lãng cậu ta muốn mời chúng ta đi tham dự buổi tiệc ăn mừng.
An Di lúc này chưa tỉnh hẳn, cô ôm chặt chiếc mền trên người rồi nhẹ nhàng hỏi anh:
- Có tiệc ăn mừng nữa sao? Nhưng mà... lúc nãy sức lực anh nhiều như vậy... Em không đứng lên nổi...
Tư Thần nở nụ cười có chút gian manh, anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi dậy rồi giở giọng trêu chọc thì thầm bên tai cô:
- Vậy để anh bế em phòng tắm...
- Khoan đã! Em cảm thấy... mình tự đi được rồi. Ha... ha...
Bằng một sức lực nào đó mà cô có thể rời giường chạy nhanh vào phòng tắm. An Di sợ khi bản thân đứng trước một con sói, cô không chừng có thể sẽ bị xé thành từng mảnh...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bar Gravity's Rainbow.
Vừa đến nơi hai người đã thấy xe của Trình Lãng và Vương Trạch đậu ở ngoài.
Cả hai bước vào đã được nhân viên chỉ đến bàn vip ở trên tầng.
Thấy anh và cô từ xa đi đến, Vương Trạch đã vội lên tiếng:
- Tên "Lục mặt lạnh" đến rồi.
An Di và Tư Thần đi đến phía bàn Trình Lãng đang ngồi. Kế bên anh chàng còn có Nhược Vũ, Vương Trạch và Yên Vân.
- Lục tổng. Lần đầu thấy cậu đến trễ đó nha!
Trình Lãng chưa gì đã mở lời trêu chọc. Tư Thần không quan tâm mà kéo ghế cho cô ngồi, sau đó cũng ngồi xuống cạnh cô.
- Chúng tôi có chuyện "đại sự" nên mới đến trễ.
Hạ An Di nghe anh nói như vậy, mặt cô thoáng chút đỏ. Cô biết chuyện "đại sự" ở đây là gì... Cả bốn người kia nhìn lên gương mặt hơi ngại ngùng của cô cũng biết là chuyện đó là chuyện gì...
Trình Lãng không hỏi nữa mà kêu phục vụ đem ra ba chai rượu cho họ. Vương Trạch nãy giờ chỉ ngồi nhìn, lúc này mới lên tiếng:
- Cho tôi một ly nước ép.
Trình thiếu lúc này còn tưởng Vương Trạch nay không biết uống rượu nên liền lên tiếng hỏi:
- Vương tổng cậu nay không biết uống rượu sao?
- Không phải, là tôi gọi cho Vân Nhi. Cô ấy đang mang thai nên không uống rượu được.
Anh chàng nghe đến đây liền bất ngờ, hỏi lớn:
- Cái gì!? Nhanh như vậy đã có con luôn rồi sao...?
Tư Thần và Vương Trạch thấy người bạn thân của mình bất ngờ như vậy. Gương mặt của cả hai liền cười nhếch môi như muốn khiêu khích.
- Còn tôi và An Di sắp đám cưới rồi, sớm nhất chắc là cuối tháng... Cậu thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro