Chương 18
2024-11-04 00:57:09
Niên Tích Thành bật dậy trên giường, mồ hôi đã chảy ước hết cả gối. Anh thở hổn hển, giấc mơ vừa rồi là cả tuổi thơ đen tối của anh. Anh nhìn xung quanh căn phòng cố lấy lại bình tĩnh.
Thịnh Thư cũng bị đánh thức, cô mơ hồ ngồi dậy. Giọng nói ngái ngủ hỏi anh
“ Anh sao thế…?”
Niên Tích Thành không nói gì, ánh mắt vẫn còn bàng hoàng sau giấc mơ. Đã rất lâu rồi anh không mơ lại giấc mơ đó, mười mấy năm rồi. Nhìn anh như thế cô cũng đoán ra được bảy tám phần.
Thịnh Thư từ từ đưa tay lên vuốt ve lưng của Niên Tích Thành
“ Còn sớm lắm, mới ba giờ sáng thôi…chúng ta đi ngủ tiếp có được không?”
“ Anh đi tắm, em ngủ đi”
Niên Tích Thành nói, toan đứng dậy, cảm thấy cần chút nước lạnh để làm dịu tâm trí. Nhưng khi vừa bước xuống giường, Thịnh Thư đã nhanh tay kéo anh lại, ánh mắt lo lắng.
“ Đừng, tắm giờ này không tốt đâu…ở lại với em đi”
Anh ngừng lại, đôi mắt nhìn sâu vào mắt Thịnh Thư. Sự kiên nhẫn và an ủi trong ánh mắt của cô dường như làm dịu phần nào những nỗi đau mà anh luôn cố gắng che giấu. Sau một lúc, Niên Tích Thành thở dài, ngồi lại xuống giường.
“ Anh ôm em một lát được không?”
Nhìn anh không còn dáng vẻ cao ngạo hay trêu ghẹo cô như thường ngày nữa mà thay vào đó là ánh mắt cầu xin. Niên Tích Thành như một chú cún vậy.
“ Lại đây”
Không nói một lời, anh kéo cô vào vòng tay, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ cơ thể cô bên cạnh mình. Hơi thở anh dần chậm lại, nhịp tim cũng ổn định hơn khi cảm nhận được sự hiện diện của cô.
“ Em nên cẩn thận với Tần Hạ Nhan…tốt nhất là đừng nhận đồ của bà ta tặng”
“ Tại sao?”
“ Tần Hạ Nhan là một thợ điều chế nước hoa…em gái anh từng bị bà ta hại bằng hương hoa Chuông, bà ta bỏ hoa Trúc Đào được xay nhuyễn thành bột vào thức ăn của mẹ anh, trong loài hoa đó có thạch tín…không lâu sau mẹ anh qua đời. Anh không muốn em bị hại như thế…”
“ Em sẽ cẩn thận…” cô nói
Khó khăn lắm Niên Tích Thành mới ngủ lại được, đầu anh nặng nề tựa vào vai Thịnh Thư, hơi thở dần trở nên đều đặn trong cơn mệt mỏi. Nhưng Thịnh Thư thì không thể chợp mắt. Những lời anh nói vẫn vang vọng trong tâm trí cô, khiến cô cảm thấy bất an.
Cô nhớ lại hôm bước vào căn phòng của Thịnh Khanh, khi cô vô tình tìm thấy cuốn sổ cũ của chị. Ngay khi mở cửa, cô đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, quyến rũ và thơm ngát. Ban đầu, cô không để ý đến nó, chỉ nghĩ đó là loại nước hoa nào đó mà chị cô từng sử dụng.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe những gì Niên Tích Thành nói, một cảm giác lo lắng xâm chiếm lấy cô. Mùi hương đó… có thể nào nó liên quan đến điều gì nguy hiểm hơn không?
Mùi hương đó có thể mà manh mối để điều tra, Thịnh Thư cố gắng nhớ lại liệu chị mình có bệnh nền gì hay không. Nhưng cô không nhớ nỗi, mười lăm năm không gặp ai mà nhớ mấy cái đó chứ.
Cô quyết định, hôm nay sẽ về nhà.
...----------------...
Khi Thịnh Thư mờ mắt tỉnh dậy cô đã không thấy Niên Tích Thành ở bên cạnh nữa. Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm cô cũng yên tâm hơn, ít ra thì anh đang ở gần đây.
Niên Tích Thành bước ra khỏi phòng tắm, nhìn cô anh chợt nở nụ cười.
“ Dậy rồi sao?”
“ Ừm…” cô nhìn anh với ánh mắt thăm dò
“ Anh…Anh không sao đó chứ?”
“ Anh đó hả? Anh còn chọc em được là anh khoẻ”
“ Ha” trong lòng cô đột nhiên thấy nhẹ nhõm, Niên Tích Thành cuối cùng cũng bình thường trở lại rồi.
“ Hay ha, không chọc là anh ăn cơm không ngon hả?”
“ Nó đó” Giọng điệu anh rất gợi đòn nói với cô
Thịnh Thư cắn nhẹ môi, nhìn quanh tìm kiếm “vũ khí”. Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc gối bên cạnh, nhanh chóng với lấy và ném thẳng vào anh. Chiếc gối bay về phía Niên Tích Thành, nhưng anh phản xạ nhanh, bắt lấy nó trong tay.
“ Em định lấy cái gối này ám sát anh hả?”
“ Thôi nhaaaaa” Thịnh Thư nói, giọng đầy bất mãn.
“ Anh nghiêm túc không được hả? Ngươi ta quan tâm mới hỏi thăm mà”
“ Rồi rồi không chọc nữa, thay đồ nhanh xuống nhà ăn sáng”
“Biết rồi, khỏi nhắc!” Thịnh Thư vừa nói vừa vùng vằng bước vào phòng tắm, tỏ vẻ bực dọc.
“Đi từ từ thôi, coi chừng trượt đó!” Niên Tích Thành nhắc với theo, giọng pha chút trêu chọc.
Vừa dứt lời, từ bên trong phòng tắm vang lên một tiếng “Rầm!” khiến anh giật mình.
“Thịnh Thư!” Anh vội lao đến cửa, lo lắng hỏi lớn
“Em có sao không?”
Bên trong vang lên tiếng thở dài và giọng đầy vẻ bối rối của Thịnh Thư.
“Không sao… chỉ là… trượt chân thôi.”
Niên Tích Thành khẽ cười, nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
“Đã bảo rồi, đi chậm thôi mà không chịu nghe.”
“ Cái miệng anh cũng ít có linh lắm”
Niên Tích Thành đứng ngoài cửa, cố nín cười nhưng không giấu được sự thích thú.
“Anh chỉ nhắc em thôi, ai ngờ linh thật chứ bộ.”
Thịnh Thư lườm anh qua khe cửa, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
“Cười nữa là em ném chai dầu gội vào đó!”
“Rồi rồi, anh im”anh nói, vẫn nhịn cười
“Em cứ từ từ mà… cẩn thận nhé!”
Nghe giọng anh dịu dàng, Thịnh Thư chỉ lắc đầu, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp hơn.
...----------------...
Thịnh Thư cũng bị đánh thức, cô mơ hồ ngồi dậy. Giọng nói ngái ngủ hỏi anh
“ Anh sao thế…?”
Niên Tích Thành không nói gì, ánh mắt vẫn còn bàng hoàng sau giấc mơ. Đã rất lâu rồi anh không mơ lại giấc mơ đó, mười mấy năm rồi. Nhìn anh như thế cô cũng đoán ra được bảy tám phần.
Thịnh Thư từ từ đưa tay lên vuốt ve lưng của Niên Tích Thành
“ Còn sớm lắm, mới ba giờ sáng thôi…chúng ta đi ngủ tiếp có được không?”
“ Anh đi tắm, em ngủ đi”
Niên Tích Thành nói, toan đứng dậy, cảm thấy cần chút nước lạnh để làm dịu tâm trí. Nhưng khi vừa bước xuống giường, Thịnh Thư đã nhanh tay kéo anh lại, ánh mắt lo lắng.
“ Đừng, tắm giờ này không tốt đâu…ở lại với em đi”
Anh ngừng lại, đôi mắt nhìn sâu vào mắt Thịnh Thư. Sự kiên nhẫn và an ủi trong ánh mắt của cô dường như làm dịu phần nào những nỗi đau mà anh luôn cố gắng che giấu. Sau một lúc, Niên Tích Thành thở dài, ngồi lại xuống giường.
“ Anh ôm em một lát được không?”
Nhìn anh không còn dáng vẻ cao ngạo hay trêu ghẹo cô như thường ngày nữa mà thay vào đó là ánh mắt cầu xin. Niên Tích Thành như một chú cún vậy.
“ Lại đây”
Không nói một lời, anh kéo cô vào vòng tay, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ cơ thể cô bên cạnh mình. Hơi thở anh dần chậm lại, nhịp tim cũng ổn định hơn khi cảm nhận được sự hiện diện của cô.
“ Em nên cẩn thận với Tần Hạ Nhan…tốt nhất là đừng nhận đồ của bà ta tặng”
“ Tại sao?”
“ Tần Hạ Nhan là một thợ điều chế nước hoa…em gái anh từng bị bà ta hại bằng hương hoa Chuông, bà ta bỏ hoa Trúc Đào được xay nhuyễn thành bột vào thức ăn của mẹ anh, trong loài hoa đó có thạch tín…không lâu sau mẹ anh qua đời. Anh không muốn em bị hại như thế…”
“ Em sẽ cẩn thận…” cô nói
Khó khăn lắm Niên Tích Thành mới ngủ lại được, đầu anh nặng nề tựa vào vai Thịnh Thư, hơi thở dần trở nên đều đặn trong cơn mệt mỏi. Nhưng Thịnh Thư thì không thể chợp mắt. Những lời anh nói vẫn vang vọng trong tâm trí cô, khiến cô cảm thấy bất an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhớ lại hôm bước vào căn phòng của Thịnh Khanh, khi cô vô tình tìm thấy cuốn sổ cũ của chị. Ngay khi mở cửa, cô đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, quyến rũ và thơm ngát. Ban đầu, cô không để ý đến nó, chỉ nghĩ đó là loại nước hoa nào đó mà chị cô từng sử dụng.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe những gì Niên Tích Thành nói, một cảm giác lo lắng xâm chiếm lấy cô. Mùi hương đó… có thể nào nó liên quan đến điều gì nguy hiểm hơn không?
Mùi hương đó có thể mà manh mối để điều tra, Thịnh Thư cố gắng nhớ lại liệu chị mình có bệnh nền gì hay không. Nhưng cô không nhớ nỗi, mười lăm năm không gặp ai mà nhớ mấy cái đó chứ.
Cô quyết định, hôm nay sẽ về nhà.
...----------------...
Khi Thịnh Thư mờ mắt tỉnh dậy cô đã không thấy Niên Tích Thành ở bên cạnh nữa. Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm cô cũng yên tâm hơn, ít ra thì anh đang ở gần đây.
Niên Tích Thành bước ra khỏi phòng tắm, nhìn cô anh chợt nở nụ cười.
“ Dậy rồi sao?”
“ Ừm…” cô nhìn anh với ánh mắt thăm dò
“ Anh…Anh không sao đó chứ?”
“ Anh đó hả? Anh còn chọc em được là anh khoẻ”
“ Ha” trong lòng cô đột nhiên thấy nhẹ nhõm, Niên Tích Thành cuối cùng cũng bình thường trở lại rồi.
“ Hay ha, không chọc là anh ăn cơm không ngon hả?”
“ Nó đó” Giọng điệu anh rất gợi đòn nói với cô
Thịnh Thư cắn nhẹ môi, nhìn quanh tìm kiếm “vũ khí”. Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc gối bên cạnh, nhanh chóng với lấy và ném thẳng vào anh. Chiếc gối bay về phía Niên Tích Thành, nhưng anh phản xạ nhanh, bắt lấy nó trong tay.
“ Em định lấy cái gối này ám sát anh hả?”
“ Thôi nhaaaaa” Thịnh Thư nói, giọng đầy bất mãn.
“ Anh nghiêm túc không được hả? Ngươi ta quan tâm mới hỏi thăm mà”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Rồi rồi không chọc nữa, thay đồ nhanh xuống nhà ăn sáng”
“Biết rồi, khỏi nhắc!” Thịnh Thư vừa nói vừa vùng vằng bước vào phòng tắm, tỏ vẻ bực dọc.
“Đi từ từ thôi, coi chừng trượt đó!” Niên Tích Thành nhắc với theo, giọng pha chút trêu chọc.
Vừa dứt lời, từ bên trong phòng tắm vang lên một tiếng “Rầm!” khiến anh giật mình.
“Thịnh Thư!” Anh vội lao đến cửa, lo lắng hỏi lớn
“Em có sao không?”
Bên trong vang lên tiếng thở dài và giọng đầy vẻ bối rối của Thịnh Thư.
“Không sao… chỉ là… trượt chân thôi.”
Niên Tích Thành khẽ cười, nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
“Đã bảo rồi, đi chậm thôi mà không chịu nghe.”
“ Cái miệng anh cũng ít có linh lắm”
Niên Tích Thành đứng ngoài cửa, cố nín cười nhưng không giấu được sự thích thú.
“Anh chỉ nhắc em thôi, ai ngờ linh thật chứ bộ.”
Thịnh Thư lườm anh qua khe cửa, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
“Cười nữa là em ném chai dầu gội vào đó!”
“Rồi rồi, anh im”anh nói, vẫn nhịn cười
“Em cứ từ từ mà… cẩn thận nhé!”
Nghe giọng anh dịu dàng, Thịnh Thư chỉ lắc đầu, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp hơn.
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro