Thịnh Thư:Thịnh...
2024-11-04 00:57:09
Thịnh gia có một cặp chị em song sinh, người chị dịu dàng, đoan trang, quanh năm yếu đuối nhiều bệnh, được cha mẹ yêu thương hết mực. Người chị tên Thịnh Khanh, tự Thục Lan. Người em hoạt bát, lanh lợi, có tố chất thông minh thiên phú, được cha đặt tên là Thịnh Thư, tự Hoài Lan.
Vì Thịnh Thư từ nhỏ là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi khác hẳn với người chị gái hay đau ốm bệnh tật của mình nên được bà nội yêu thương hơn một chút. Năm 6 tuổi, vì thấy ông bà Thịnh dành nhiều tình yêu thương cho Thịnh Khanh hơn mà quên mất Thịnh Thư. Thịnh thái phu nhân quyết định đưa đứa cháu này về ở cùng bà, bà sẽ bồi dưỡng đứa trẻ này trở thành người thừa kế xứng đáng của Thịnh thị.
“ Con xem đi, đây là thức ăn của A Thư. Toàn là cơm canh đạm bạc, đây đều là do nhà bếp mang lên. Quần áo của con bé cũng là đồ cũ mua từ 2 năm trước, con nói ta nghe xem, con làm gì mà lại thiếu trách nhiệm như thế?”
“ C-con…” Bà Thịnh lúng túng trước sự tra hỏi của thái phu nhân.
“ Nếu đổi lại là Khanh Khanh thì con chịu nỗi không?”
“ Mẹ, con sẽ ngay lập tức đi quản giáo lại người làm”
“ Khỏi. Tất cả đầu bếp đều được ta thay mới rồi”
“ Bà nội…” Một giọng nói non nớt và trong trẻo vang lên. Lão thái phu nhân cố nén cơn giận mà đi đến bế Thịnh Thư lên. Đứa bé 6 tuổi nhưng gầy gò ốm yếu.
“ Con nhìn đi, đây cũng là con gái của con. Con không thể thương có mình Thịnh Khanh được”
“ Nh-nhưng Khanh Khanh yếu ớt…con bé…”
“ Con im đi, đừng biện minh nữa. Nếu con không chăm sóc cho A Thư được, thì để ta vậy!”
“ M-mẹ…”
“Con đừng nghĩ rằng việc chăm sóc Thịnh Khanh yếu ớt là lý do để bỏ bê A Thư. Một đứa trẻ cần tình yêu thương như nhau, không thể thiên vị chỉ vì một đứa yếu hơn!” Thái phu nhân nhìn con dâu với ánh mắt nghiêm khắc.
“Nhưng mẹ, con thực sự không cố ý, chỉ là con quá bận rộn với Thịnh Khanh… A Thư thì… con nghĩ nó mạnh mẽ hơn…” Bà Thịnh lắp bắp biện hộ, trong lòng bắt đầu cảm thấy áy náy khi nhìn vào dáng hình yếu ớt của Thịnh Thư trong vòng tay của bà nội.
“Đừng nói thêm lời nào nữa! Mạnh mẽ? Nó chỉ mới 5 tuổi, con có biết rằng nó đã tự mình chịu đựng biết bao nhiêu không? Thịnh thị cần những người kế thừa có thể kiên cường, nhưng điều đó không có nghĩa là ta để mặc đứa bé gầy guộc đến thế này!” Thái phu nhân hạ giọng, nhưng vẫn lộ rõ sự phẫn nộ.
Thịnh Thư trong vòng tay bà nội khẽ ngước lên, đôi mắt to tròn long lanh nước mắt. “Bà nội, con không sao đâu… con vẫn ổn mà…” Giọng bé ngắt quãng, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Thái phu nhân khẽ thở dài, dịu dàng vuốt ve mái tóc của Thịnh Thư.
“A Thư ngoan lắm, con luôn cố gắng, nhưng từ nay về sau, con không cần phải tự mình mạnh mẽ nữa. Bà nội sẽ chăm sóc con.”
Bà Thịnh cảm thấy lúng túng trước tình cảnh này, khóe mắt cay cay. “Mẹ, con… con thật sự sai rồi. Con sẽ thay đổi, sẽ chăm sóc cho A Thư nhiều hơn, không để con bé chịu thiệt thòi nữa.”
Thái phu nhân lạnh lùng lắc đầu.
“Không cần lời hứa suông. Ta sẽ đích thân lo cho A Thư từ nay về sau. Con chỉ cần tập trung chăm sóc Thịnh Khanh. Còn A Thư, để cho ta.”
Bà Thịnh không dám nói thêm gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Thịnh Thư cảm nhận được hơi ấm từ bà nội, lòng chợt cảm thấy an ủi nhưng cũng không khỏi buồn bã khi nhận ra khoảng cách tình cảm giữa mình và mẹ.
Ngày Thịnh Thư rời đi, bà Thịnh khóc hết cả nước mắt. Bà biết nếu giữ cô ở lại sẽ không thể chăm sóc tốt cho cô nhưng bà không đành long để cô rời đi.
“ Mẹ, xin mẹ đừng đưa Hoài Lan đi mà, con xin mẹ. Từ nay con sẽ chăm sóc con bé thật kĩ”
“ Con cứ an tâm mà chăm sóc cho Thục Lan đi. Ta sẽ không bỏ rơi Hoài Lan đâu”
Thịnh Thư cứ như thế mà bị bế đi trong lúc ngủ say. Đến khi tỉnh lại đã nằm trong vòng tay bà trên máy bay đến nước Pháp rồi.
Cuộc sống ở Pháp cùng bà nội, Thịnh Thư vô cùng hạnh phúc. Dù không có chị gái bên cạnh nhưng xung quanh cô là các anh chị họ đến từ các chi khác nhau trong gia tộc. Vừa là đứa cháu được bà yêu thương nhất, vừa là đứa em út trong gia tộc, điều đó khiến cho Thịnh Thư được yêu chiều hết mực.
Thịnh Thư được bà nội dạy cách quản lý nhà cửa, học nhạc và học hát, bồi dưỡng cô trở thành một người thừa kế xuất sắc.
15 năm xa nhà nhưng chưa bao giờ Thịnh Thư thiếu vắng tình yêu thương.
Giông bão kéo đến khi Thịnh gia cấp báo tin tức, Thịnh Khanh và chồng qua đời vì tai nạn, nghi là bị ám sát. Thịnh gia cần một người tiếp tục liên hôn với Niên gia, ngay lập tức gọi Thịnh Thư về nước.
Ngày hôm nay chính là ngày mà Thịnh Thư về nước sau 15 năm sống tại Pháp. Đoàn xe hộ tống tam tiểu thư Thịnh gia tiến dần vào khuông viên biệt thự Thịnh gia. Bên trong chiếc xe đen đang dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt sắc sảo cùng với mái tóc được búi lên cẩn thận.
phần trang điểm tinh tế tôn lên những đường nét thanh thoát trên gương mặt. Cô mặc một chiếc váy vest ôm sát, toát lên khí chất quyền lực, khác xa với hình ảnh đứa em út hoạt bát, đáng yêu mà gia tộc từng biết đến.
Khi đoàn xe dừng lại trước cổng biệt thự, một loạt người hầu nhanh chóng cúi đầu chào đón. Cửa xe mở ra, và Thịnh Thư bước xuống với tư thế điềm tĩnh, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng mang theo sự uy quyền khó che giấu. Dù đã xa nhà 15 năm, cô vẫn cảm nhận được sự xa lạ trong không khí nơi đây. Ngôi biệt thự đồ sộ trước mắt chẳng còn mang lại cảm giác thân thuộc, thay vào đó là những ký ức mờ nhạt, những mối quan hệ đã từng vụn vỡ. Một người làm vội vàng chạy ra ngoài che ô cho cô, trời bên ngoài đang mưa tầm tã. Thịnh Thư bước lên từng bật cầu thang.
“ Cuối cùng tiểu thư cũng về rồi, sau khi nghe tin dữ, phu nhân đau buồn đến mức sinh bệnh. Chủ tịch không biết phải làm gì nên mới vội vàng mời tiểu thư về”
“ Hoài Hoài “bà Dương vội vàng đi đến ôm lấy cô
Thịnh Thư đứng yên, ánh mắt thoáng chút mềm lại. Bà Dương - mẹ của cô - trông già đi rất nhiều so với ký ức của cô, đôi mắt thâm quầng và làn da tái nhợt chứng minh những đêm dài mất ngủ, đau khổ vì sự ra đi của Thịnh Khanh.
“Con về rồi, mẹ đã lo lắng biết bao…” Giọng bà lạc đi trong nước mắt, siết chặt lấy Thịnh Thư như sợ cô sẽ tan biến.
Thịnh Thư không quen với những cử chỉ tình cảm quá mức như vậy, cô nhẹ nhàng đẩy bà Thịnh ra.
“ Con chào ba”
“ Về là tốt, Thư Thư đúng là đã thay đổi rất nhiều”
“ Phải rồi, Thư Thư . Con có mệt không? Mẹ cho người dọn lại phòng ngủ cho con rồi”
“ Đúng là đường xa có hơi mệt, con xin phép”
Thịnh Thư đi lên phòng theo sự chỉ dẫn của người làm, 15 năm rời khỏi nhà, bây giờ đến phòng mình ở đâu cô cũng chẳng nhớ nỗi nữa rồi.
Thịnh Thư biết mục đích cha gọi cô quay về là gì. Không phải để trấn an bà Thịnh, mà là tiếp tục liên hôn với Niên gia. Tuy anh rể cô đã chết nhưng Niên gia còn có một người con trai thứ vô cùng giỏi giang, dù chưa thừa kế tập đoàn của gia đình như anh đã có sự nghiệp riêng. Nghe nói Niên gia đã chấp nhận mối hôn sự này rồi.
Thế nhưng Thịnh Thư không dễ đồng ý gả đi đâu. Cô biết giá trị của bản thân mình, cô không thể gả cho người mà cô không yêu. Hơn nữa, Thịnh thái phu nhân còn chưa lên tiếng.
Hôn sự này chưa chắc đã thành đâu!
Vì Thịnh Thư từ nhỏ là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi khác hẳn với người chị gái hay đau ốm bệnh tật của mình nên được bà nội yêu thương hơn một chút. Năm 6 tuổi, vì thấy ông bà Thịnh dành nhiều tình yêu thương cho Thịnh Khanh hơn mà quên mất Thịnh Thư. Thịnh thái phu nhân quyết định đưa đứa cháu này về ở cùng bà, bà sẽ bồi dưỡng đứa trẻ này trở thành người thừa kế xứng đáng của Thịnh thị.
“ Con xem đi, đây là thức ăn của A Thư. Toàn là cơm canh đạm bạc, đây đều là do nhà bếp mang lên. Quần áo của con bé cũng là đồ cũ mua từ 2 năm trước, con nói ta nghe xem, con làm gì mà lại thiếu trách nhiệm như thế?”
“ C-con…” Bà Thịnh lúng túng trước sự tra hỏi của thái phu nhân.
“ Nếu đổi lại là Khanh Khanh thì con chịu nỗi không?”
“ Mẹ, con sẽ ngay lập tức đi quản giáo lại người làm”
“ Khỏi. Tất cả đầu bếp đều được ta thay mới rồi”
“ Bà nội…” Một giọng nói non nớt và trong trẻo vang lên. Lão thái phu nhân cố nén cơn giận mà đi đến bế Thịnh Thư lên. Đứa bé 6 tuổi nhưng gầy gò ốm yếu.
“ Con nhìn đi, đây cũng là con gái của con. Con không thể thương có mình Thịnh Khanh được”
“ Nh-nhưng Khanh Khanh yếu ớt…con bé…”
“ Con im đi, đừng biện minh nữa. Nếu con không chăm sóc cho A Thư được, thì để ta vậy!”
“ M-mẹ…”
“Con đừng nghĩ rằng việc chăm sóc Thịnh Khanh yếu ớt là lý do để bỏ bê A Thư. Một đứa trẻ cần tình yêu thương như nhau, không thể thiên vị chỉ vì một đứa yếu hơn!” Thái phu nhân nhìn con dâu với ánh mắt nghiêm khắc.
“Nhưng mẹ, con thực sự không cố ý, chỉ là con quá bận rộn với Thịnh Khanh… A Thư thì… con nghĩ nó mạnh mẽ hơn…” Bà Thịnh lắp bắp biện hộ, trong lòng bắt đầu cảm thấy áy náy khi nhìn vào dáng hình yếu ớt của Thịnh Thư trong vòng tay của bà nội.
“Đừng nói thêm lời nào nữa! Mạnh mẽ? Nó chỉ mới 5 tuổi, con có biết rằng nó đã tự mình chịu đựng biết bao nhiêu không? Thịnh thị cần những người kế thừa có thể kiên cường, nhưng điều đó không có nghĩa là ta để mặc đứa bé gầy guộc đến thế này!” Thái phu nhân hạ giọng, nhưng vẫn lộ rõ sự phẫn nộ.
Thịnh Thư trong vòng tay bà nội khẽ ngước lên, đôi mắt to tròn long lanh nước mắt. “Bà nội, con không sao đâu… con vẫn ổn mà…” Giọng bé ngắt quãng, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Thái phu nhân khẽ thở dài, dịu dàng vuốt ve mái tóc của Thịnh Thư.
“A Thư ngoan lắm, con luôn cố gắng, nhưng từ nay về sau, con không cần phải tự mình mạnh mẽ nữa. Bà nội sẽ chăm sóc con.”
Bà Thịnh cảm thấy lúng túng trước tình cảnh này, khóe mắt cay cay. “Mẹ, con… con thật sự sai rồi. Con sẽ thay đổi, sẽ chăm sóc cho A Thư nhiều hơn, không để con bé chịu thiệt thòi nữa.”
Thái phu nhân lạnh lùng lắc đầu.
“Không cần lời hứa suông. Ta sẽ đích thân lo cho A Thư từ nay về sau. Con chỉ cần tập trung chăm sóc Thịnh Khanh. Còn A Thư, để cho ta.”
Bà Thịnh không dám nói thêm gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Thịnh Thư cảm nhận được hơi ấm từ bà nội, lòng chợt cảm thấy an ủi nhưng cũng không khỏi buồn bã khi nhận ra khoảng cách tình cảm giữa mình và mẹ.
Ngày Thịnh Thư rời đi, bà Thịnh khóc hết cả nước mắt. Bà biết nếu giữ cô ở lại sẽ không thể chăm sóc tốt cho cô nhưng bà không đành long để cô rời đi.
“ Mẹ, xin mẹ đừng đưa Hoài Lan đi mà, con xin mẹ. Từ nay con sẽ chăm sóc con bé thật kĩ”
“ Con cứ an tâm mà chăm sóc cho Thục Lan đi. Ta sẽ không bỏ rơi Hoài Lan đâu”
Thịnh Thư cứ như thế mà bị bế đi trong lúc ngủ say. Đến khi tỉnh lại đã nằm trong vòng tay bà trên máy bay đến nước Pháp rồi.
Cuộc sống ở Pháp cùng bà nội, Thịnh Thư vô cùng hạnh phúc. Dù không có chị gái bên cạnh nhưng xung quanh cô là các anh chị họ đến từ các chi khác nhau trong gia tộc. Vừa là đứa cháu được bà yêu thương nhất, vừa là đứa em út trong gia tộc, điều đó khiến cho Thịnh Thư được yêu chiều hết mực.
Thịnh Thư được bà nội dạy cách quản lý nhà cửa, học nhạc và học hát, bồi dưỡng cô trở thành một người thừa kế xuất sắc.
15 năm xa nhà nhưng chưa bao giờ Thịnh Thư thiếu vắng tình yêu thương.
Giông bão kéo đến khi Thịnh gia cấp báo tin tức, Thịnh Khanh và chồng qua đời vì tai nạn, nghi là bị ám sát. Thịnh gia cần một người tiếp tục liên hôn với Niên gia, ngay lập tức gọi Thịnh Thư về nước.
Ngày hôm nay chính là ngày mà Thịnh Thư về nước sau 15 năm sống tại Pháp. Đoàn xe hộ tống tam tiểu thư Thịnh gia tiến dần vào khuông viên biệt thự Thịnh gia. Bên trong chiếc xe đen đang dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt sắc sảo cùng với mái tóc được búi lên cẩn thận.
phần trang điểm tinh tế tôn lên những đường nét thanh thoát trên gương mặt. Cô mặc một chiếc váy vest ôm sát, toát lên khí chất quyền lực, khác xa với hình ảnh đứa em út hoạt bát, đáng yêu mà gia tộc từng biết đến.
Khi đoàn xe dừng lại trước cổng biệt thự, một loạt người hầu nhanh chóng cúi đầu chào đón. Cửa xe mở ra, và Thịnh Thư bước xuống với tư thế điềm tĩnh, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng mang theo sự uy quyền khó che giấu. Dù đã xa nhà 15 năm, cô vẫn cảm nhận được sự xa lạ trong không khí nơi đây. Ngôi biệt thự đồ sộ trước mắt chẳng còn mang lại cảm giác thân thuộc, thay vào đó là những ký ức mờ nhạt, những mối quan hệ đã từng vụn vỡ. Một người làm vội vàng chạy ra ngoài che ô cho cô, trời bên ngoài đang mưa tầm tã. Thịnh Thư bước lên từng bật cầu thang.
“ Cuối cùng tiểu thư cũng về rồi, sau khi nghe tin dữ, phu nhân đau buồn đến mức sinh bệnh. Chủ tịch không biết phải làm gì nên mới vội vàng mời tiểu thư về”
“ Hoài Hoài “bà Dương vội vàng đi đến ôm lấy cô
Thịnh Thư đứng yên, ánh mắt thoáng chút mềm lại. Bà Dương - mẹ của cô - trông già đi rất nhiều so với ký ức của cô, đôi mắt thâm quầng và làn da tái nhợt chứng minh những đêm dài mất ngủ, đau khổ vì sự ra đi của Thịnh Khanh.
“Con về rồi, mẹ đã lo lắng biết bao…” Giọng bà lạc đi trong nước mắt, siết chặt lấy Thịnh Thư như sợ cô sẽ tan biến.
Thịnh Thư không quen với những cử chỉ tình cảm quá mức như vậy, cô nhẹ nhàng đẩy bà Thịnh ra.
“ Con chào ba”
“ Về là tốt, Thư Thư đúng là đã thay đổi rất nhiều”
“ Phải rồi, Thư Thư . Con có mệt không? Mẹ cho người dọn lại phòng ngủ cho con rồi”
“ Đúng là đường xa có hơi mệt, con xin phép”
Thịnh Thư đi lên phòng theo sự chỉ dẫn của người làm, 15 năm rời khỏi nhà, bây giờ đến phòng mình ở đâu cô cũng chẳng nhớ nỗi nữa rồi.
Thịnh Thư biết mục đích cha gọi cô quay về là gì. Không phải để trấn an bà Thịnh, mà là tiếp tục liên hôn với Niên gia. Tuy anh rể cô đã chết nhưng Niên gia còn có một người con trai thứ vô cùng giỏi giang, dù chưa thừa kế tập đoàn của gia đình như anh đã có sự nghiệp riêng. Nghe nói Niên gia đã chấp nhận mối hôn sự này rồi.
Thế nhưng Thịnh Thư không dễ đồng ý gả đi đâu. Cô biết giá trị của bản thân mình, cô không thể gả cho người mà cô không yêu. Hơn nữa, Thịnh thái phu nhân còn chưa lên tiếng.
Hôn sự này chưa chắc đã thành đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro