Chương 58
2024-11-20 10:43:19
Niên Tích Thành lặng lẽ dõi theo bóng lưng Thịnh Thư từ xa. Tận mắt nhìn cô đi qua cổng an ninh rồi lên máy bay anh mới an tâm quay về. Hai người họ chính thức ly hôn vào đêm qua khi anh đặt bút kí vào đơn. Thịnh Thư từ giờ sẽ sống một cuộc đời mới, không còn những mưu tính của Niên gia, những lo âu phiền muộn của Thịnh gia. Thịnh Thư đã thoáng nhìn thấy bóng hình anh nhưng lại vô tình lờ đi.
Thịnh Thư tay xách nách mang đưa vali cho nhân viên để họ giúp cô cất nó đúng vị trí. Khi đưa vali lên, không may nó đã rơi xuống, vali bị mở ra. Thịnh Thư hốt hoảng cúi xuống nhặt những món đồ bị rơi khỏi vali. Những chiếc áo gấp gọn gàng, vài cuốn sách, và một hộp kẹo nhỏ lăn ra ngoài. Cô vội vàng nhặt lên, nhưng đôi tay khựng lại khi thấy một phong bì nhỏ được gói lại cẩn thận.
Nhân viên hàng không vội vàng xin lỗi rồi đặt vali vào đúng vị trí. Cô mĩm cười rồi ngồi yên vị trên ghế, vì tò mò mà Thịnh Thư mở phong thư ra. Bên trong là một bức ảnh siêu âm thai, tim cô khựng lại ngay lúc đó.
Thịnh Thư nhìn chằm chằm vào bức ảnh siêu âm trong tay, trái tim đập loạn nhịp. Dòng chữ nhỏ bên góc ảnh ghi ngày tháng, chỉ cách đây vài tuần. Cô cắn chặt môi, những cảm xúc đan xen giữa bất ngờ, hoang mang và cả đau đớn tràn ngập trong lòng.
“Làm sao có thể...?” Cô lẩm bẩm, mắt vẫn không rời khỏi bức ảnh./ Gửi Thư Dung,
Con yêu của mẹ. Chào mừng con đến với thế giới này. Cho dù ba đang không ở bên cạnh chúng ta nhưng ba rất thương con. Hai mẹ con ta cùng chờ ba về nhé.
Yêu con./
Cô lục lại trí nhớ, cố ghép những mảnh ký ức rời rạc. Đầu cô rất đau, đau vô cùng.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi ký ức về Niên Tích Thành ùa về như một cơn lũ. Từng ánh mắt dịu dàng, từng cái nắm tay, từng lời nói đầy tình cảm. Và cả sự im lặng đau lòng khi cả hai nhận ra rằng, dù yêu thương vẫn còn đó, họ không thể ở lại bên nhau.
Bức ảnh siêu âm như một sợi dây vô hình, kéo cô trở lại với anh, với cuộc sống mà cô tưởng rằng đã khép lại mãi mãi.
Hành khách xung quanh bắt đầu ổn định chỗ ngồi, máy bay chuẩn bị cất cánh. Thịnh Thư nắm chặt bức ảnh trong tay, trái tim cô bỗng trở nên nặng nề.
Những giọt nước mắt không kìm được lăn dài trên gương mặt Thịnh Thư. Cô ôm chặt bức ảnh siêu âm trong tay, như thể nó là thứ duy nhất giúp cô giữ lại mối liên kết mong manh với đứa con chưa được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.“ Thư Dung.”
Còn Niên Tích Thành thì sao? Chắc chắn anh cũng rất đau khổ. Đứa con anh mong chờ ngày đêm đã không còn mà còn mất đi Thịnh Thư. Niên Tích Thành phải sống làm sao đây?
Thịnh Thư vội vàng đứng lên rồi quay đầu chạy đi. Không về Pháp nữa, cô muốn về nhà cùng Niên Tích Thành.
Khi bước xuống khỏi khoang máy bay, chân cô gần như khuỵu xuống vì xúc động. Những bước chân của cô chạy nhanh qua cổng an ninh, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Nhưng Niên Tích Thành đã đi rồi. Cô không chắc liệu có kịp tìm lại anh không.
Trong lòng cô giờ đây là một mớ hỗn độn, nhưng cũng rất rõ ràng. Tay vẫn nắm chặt bức ảnh siêu âm, cô bắt đầu gọi điện thoại. Lòng cô như lửa đốt khi máy vang lên từng hồi chuông dài nhưng không có ai bắt máy.
“ Tích Thành” cô gọi tên anh trong đoàn người tấp nập nhưng không được đáp lại. Trái tim Thịnh Thư như bị bóp nghẹt từng hồi, cảm giác hối hận và hoảng loạn đan xen khiến cô gần như không đứng vững. Cô gọi tên anh, tiếng gọi lạc đi giữa dòng người tấp nập, giữa âm thanh ồn ào của sân bay. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng vô tình.
Mỗi nhịp thở của cô như trở nên nặng nề hơn, từng bước chân trở nên bối rối, loạng choạng. Những ngón tay run rẩy nắm chặt bức ảnh siêu âm, vệt nước mắt mờ nhòe làm nhòe dòng chữ trên tấm hình. Cảm giác đau đớn trào dâng trong ngực, giống như ai đó đang xé toạc trái tim cô thành từng mảnh.
Cô ôm đầu tự trách, định chạy ra ngoài tìm taxi để đến Niên gia tìm anh. Thế nhưng một giọng nói trầm ấm ở phía sau đã vang lên níu giữ bước chân cô lại.
Hoài Lan...”
Thịnh Thư đứng im, cô biết đây chính là giọng nói của anh, giọng nói mà cô đã ngày nhớ đêm mong suốt bao nhiêu tháng. Nhưng Thịnh Thư không dám quay đầu lại đối diện với Niên Tích Thành, cô đã làm mất đứa con của họ.
“ Hoài Lan, tại sao em không lên máy bay?”
Thịnh Thư cắn chặt môi, tay nắm chặt bức ảnh siêu âm. Nước mắt cô rơi lã chã, không thể kìm nén được nữa. Cô cố gắng lên tiếng, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không thể thốt nên lời.
Niên Tích Thành bước đến gần hơn, từng bước chậm rãi và chắc chắn. Anh nhìn bóng lưng cô, cảm nhận được sự run rẩy trong từng hơi thở. Đôi mắt anh cũng đỏ hoe, nhưng anh vẫn giữ giọng bình tĩnh:
“ Nào, quay lại đây để anh nhìn một lát.”
Thịnh Thư không di chuyển, anh xoay cô lại. Nhìn thấy tấm ảnh siêu âm trên tay cô, và sự xuất hiện của cô ở đây. Anh biết là Thịnh Thư đã nhớ lại rồi, Niên Tích Thành khẽ cười rồi cuối xuống nhìn cô.
“ Sao thế? Giận anh à?”
Thịnh Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt còn vương trên gò má. Cô nhìn Niên Tích Thành, ánh mắt tràn đầy nỗi đau và sự hối hận, nhưng lại không dám thốt ra lời nào. Sự dịu dàng trong giọng nói của anh khiến cô càng cảm thấy nặng lòng hơn.
‘Đừng khóc, anh đau”
Niên Tích Thành vẫn giữ nụ cười nhẹ, ánh mắt anh lướt qua bức ảnh siêu âm trên tay cô. Dù nụ cười anh có vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt ấy lại chất chứa nỗi đau. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô.
“Anh hỏi em đấy, giận anh sao?” Giọng anh vẫn trầm ấm, mang theo chút đùa cợt để xoa dịu bầu không khí căng thẳng. Nhưng Thịnh Thư chỉ lắc đầu, nước mắt lại tuôn trào.“Không... em không giận anh.”
“ Không giận anh mà lại khóc à?”
“ Thư Dung mất rồi...
Niên Tích Thành lặng người, nụ cười trên môi anh vụt tắt. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, như muốn truyền đi sự an ủi.
“Hoài Lan, chuyện đó không phải lỗi của em. Đừng tự trách mình nữa.” Anh dừng lại một chút, giọng nói nghẹn lại.
“Chúng ta đã mất con, và anh cũng đau đớn không kém gì em. Nhưng em có biết điều anh sợ nhất là gì không?”
Thịnh Thư lắc đầu, đôi mắt cô dán chặt vào anh.
“Anh sợ mất em. Sợ rằng em sẽ rời xa anh mãi mãi”
Câu nói ấy như một mũi tên xuyên qua trái tim cô. Cô khế nấc lên, rồi bất giác nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
“ Chiêu Viễn”
“Em xin lỗi...” Cô nức nở.“Em sai rồi, em không nên rời xa anh. Em chỉ muốn mọi thứ trở nên tốt hơn, nhưng em lại làm tổn thương cả anh và chính mình.”
Niên Tích Thành vòng tay ôm lấy cô, siết chặt như muốn bảo vệ cô khỏi mọi đau đớn. Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô:
“Chúng ta có thể bắt đầu lại. Anh không cần một tương lai hoàn hảo, anh chỉ cần có em.”
Cả hai đứng lặng giữa dòng người tấp nập, như thể thế giới xung quanh chỉ còn lại hai người họ. Thịnh Thư cảm nhận hơi ấm từ vòng tay anh, cảm giác an toàn mà cô đã đánh mất.
“ Làm sao đây nhỉ? Anh lỡ kí vào đơn ly hôn rồi. Chúng ta tái hôn nhé”
Thịnh Thư khế đánh vào lưng Niên Tích Thành
“ Ai cho anh ly hôn thế?”
“ Ma xui quỷ khiến chứ anh không biết”
Thịnh Thư tay xách nách mang đưa vali cho nhân viên để họ giúp cô cất nó đúng vị trí. Khi đưa vali lên, không may nó đã rơi xuống, vali bị mở ra. Thịnh Thư hốt hoảng cúi xuống nhặt những món đồ bị rơi khỏi vali. Những chiếc áo gấp gọn gàng, vài cuốn sách, và một hộp kẹo nhỏ lăn ra ngoài. Cô vội vàng nhặt lên, nhưng đôi tay khựng lại khi thấy một phong bì nhỏ được gói lại cẩn thận.
Nhân viên hàng không vội vàng xin lỗi rồi đặt vali vào đúng vị trí. Cô mĩm cười rồi ngồi yên vị trên ghế, vì tò mò mà Thịnh Thư mở phong thư ra. Bên trong là một bức ảnh siêu âm thai, tim cô khựng lại ngay lúc đó.
Thịnh Thư nhìn chằm chằm vào bức ảnh siêu âm trong tay, trái tim đập loạn nhịp. Dòng chữ nhỏ bên góc ảnh ghi ngày tháng, chỉ cách đây vài tuần. Cô cắn chặt môi, những cảm xúc đan xen giữa bất ngờ, hoang mang và cả đau đớn tràn ngập trong lòng.
“Làm sao có thể...?” Cô lẩm bẩm, mắt vẫn không rời khỏi bức ảnh./ Gửi Thư Dung,
Con yêu của mẹ. Chào mừng con đến với thế giới này. Cho dù ba đang không ở bên cạnh chúng ta nhưng ba rất thương con. Hai mẹ con ta cùng chờ ba về nhé.
Yêu con./
Cô lục lại trí nhớ, cố ghép những mảnh ký ức rời rạc. Đầu cô rất đau, đau vô cùng.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi ký ức về Niên Tích Thành ùa về như một cơn lũ. Từng ánh mắt dịu dàng, từng cái nắm tay, từng lời nói đầy tình cảm. Và cả sự im lặng đau lòng khi cả hai nhận ra rằng, dù yêu thương vẫn còn đó, họ không thể ở lại bên nhau.
Bức ảnh siêu âm như một sợi dây vô hình, kéo cô trở lại với anh, với cuộc sống mà cô tưởng rằng đã khép lại mãi mãi.
Hành khách xung quanh bắt đầu ổn định chỗ ngồi, máy bay chuẩn bị cất cánh. Thịnh Thư nắm chặt bức ảnh trong tay, trái tim cô bỗng trở nên nặng nề.
Những giọt nước mắt không kìm được lăn dài trên gương mặt Thịnh Thư. Cô ôm chặt bức ảnh siêu âm trong tay, như thể nó là thứ duy nhất giúp cô giữ lại mối liên kết mong manh với đứa con chưa được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.“ Thư Dung.”
Còn Niên Tích Thành thì sao? Chắc chắn anh cũng rất đau khổ. Đứa con anh mong chờ ngày đêm đã không còn mà còn mất đi Thịnh Thư. Niên Tích Thành phải sống làm sao đây?
Thịnh Thư vội vàng đứng lên rồi quay đầu chạy đi. Không về Pháp nữa, cô muốn về nhà cùng Niên Tích Thành.
Khi bước xuống khỏi khoang máy bay, chân cô gần như khuỵu xuống vì xúc động. Những bước chân của cô chạy nhanh qua cổng an ninh, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Nhưng Niên Tích Thành đã đi rồi. Cô không chắc liệu có kịp tìm lại anh không.
Trong lòng cô giờ đây là một mớ hỗn độn, nhưng cũng rất rõ ràng. Tay vẫn nắm chặt bức ảnh siêu âm, cô bắt đầu gọi điện thoại. Lòng cô như lửa đốt khi máy vang lên từng hồi chuông dài nhưng không có ai bắt máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Tích Thành” cô gọi tên anh trong đoàn người tấp nập nhưng không được đáp lại. Trái tim Thịnh Thư như bị bóp nghẹt từng hồi, cảm giác hối hận và hoảng loạn đan xen khiến cô gần như không đứng vững. Cô gọi tên anh, tiếng gọi lạc đi giữa dòng người tấp nập, giữa âm thanh ồn ào của sân bay. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng vô tình.
Mỗi nhịp thở của cô như trở nên nặng nề hơn, từng bước chân trở nên bối rối, loạng choạng. Những ngón tay run rẩy nắm chặt bức ảnh siêu âm, vệt nước mắt mờ nhòe làm nhòe dòng chữ trên tấm hình. Cảm giác đau đớn trào dâng trong ngực, giống như ai đó đang xé toạc trái tim cô thành từng mảnh.
Cô ôm đầu tự trách, định chạy ra ngoài tìm taxi để đến Niên gia tìm anh. Thế nhưng một giọng nói trầm ấm ở phía sau đã vang lên níu giữ bước chân cô lại.
Hoài Lan...”
Thịnh Thư đứng im, cô biết đây chính là giọng nói của anh, giọng nói mà cô đã ngày nhớ đêm mong suốt bao nhiêu tháng. Nhưng Thịnh Thư không dám quay đầu lại đối diện với Niên Tích Thành, cô đã làm mất đứa con của họ.
“ Hoài Lan, tại sao em không lên máy bay?”
Thịnh Thư cắn chặt môi, tay nắm chặt bức ảnh siêu âm. Nước mắt cô rơi lã chã, không thể kìm nén được nữa. Cô cố gắng lên tiếng, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không thể thốt nên lời.
Niên Tích Thành bước đến gần hơn, từng bước chậm rãi và chắc chắn. Anh nhìn bóng lưng cô, cảm nhận được sự run rẩy trong từng hơi thở. Đôi mắt anh cũng đỏ hoe, nhưng anh vẫn giữ giọng bình tĩnh:
“ Nào, quay lại đây để anh nhìn một lát.”
Thịnh Thư không di chuyển, anh xoay cô lại. Nhìn thấy tấm ảnh siêu âm trên tay cô, và sự xuất hiện của cô ở đây. Anh biết là Thịnh Thư đã nhớ lại rồi, Niên Tích Thành khẽ cười rồi cuối xuống nhìn cô.
“ Sao thế? Giận anh à?”
Thịnh Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt còn vương trên gò má. Cô nhìn Niên Tích Thành, ánh mắt tràn đầy nỗi đau và sự hối hận, nhưng lại không dám thốt ra lời nào. Sự dịu dàng trong giọng nói của anh khiến cô càng cảm thấy nặng lòng hơn.
‘Đừng khóc, anh đau”
Niên Tích Thành vẫn giữ nụ cười nhẹ, ánh mắt anh lướt qua bức ảnh siêu âm trên tay cô. Dù nụ cười anh có vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt ấy lại chất chứa nỗi đau. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô.
“Anh hỏi em đấy, giận anh sao?” Giọng anh vẫn trầm ấm, mang theo chút đùa cợt để xoa dịu bầu không khí căng thẳng. Nhưng Thịnh Thư chỉ lắc đầu, nước mắt lại tuôn trào.“Không... em không giận anh.”
“ Không giận anh mà lại khóc à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Thư Dung mất rồi...
Niên Tích Thành lặng người, nụ cười trên môi anh vụt tắt. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, như muốn truyền đi sự an ủi.
“Hoài Lan, chuyện đó không phải lỗi của em. Đừng tự trách mình nữa.” Anh dừng lại một chút, giọng nói nghẹn lại.
“Chúng ta đã mất con, và anh cũng đau đớn không kém gì em. Nhưng em có biết điều anh sợ nhất là gì không?”
Thịnh Thư lắc đầu, đôi mắt cô dán chặt vào anh.
“Anh sợ mất em. Sợ rằng em sẽ rời xa anh mãi mãi”
Câu nói ấy như một mũi tên xuyên qua trái tim cô. Cô khế nấc lên, rồi bất giác nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
“ Chiêu Viễn”
“Em xin lỗi...” Cô nức nở.“Em sai rồi, em không nên rời xa anh. Em chỉ muốn mọi thứ trở nên tốt hơn, nhưng em lại làm tổn thương cả anh và chính mình.”
Niên Tích Thành vòng tay ôm lấy cô, siết chặt như muốn bảo vệ cô khỏi mọi đau đớn. Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô:
“Chúng ta có thể bắt đầu lại. Anh không cần một tương lai hoàn hảo, anh chỉ cần có em.”
Cả hai đứng lặng giữa dòng người tấp nập, như thể thế giới xung quanh chỉ còn lại hai người họ. Thịnh Thư cảm nhận hơi ấm từ vòng tay anh, cảm giác an toàn mà cô đã đánh mất.
“ Làm sao đây nhỉ? Anh lỡ kí vào đơn ly hôn rồi. Chúng ta tái hôn nhé”
Thịnh Thư khế đánh vào lưng Niên Tích Thành
“ Ai cho anh ly hôn thế?”
“ Ma xui quỷ khiến chứ anh không biết”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro