Đừng dừng lại
2024-11-22 14:27:24
Về đến nhà Niên Tích Thành đi một mạch lên phòng cởi cà vạt và áo khoác. Không quan tâm đến Thịnh Thư đang chạy theo anh một cách khó khăn. Anh bực bội vứt áo lên sofa trong phòng ngủ.
“ Anh sao thế? Em và Tư Đằng chưa làm gì cả. Anh ta chỉ trêu chọc em thôi”
Niên Tích Thành dừng lại, đôi mắt tối sầm, nhìn Thịnh Thư với ánh nhìn vừa bực bội vừa pha chút gì đó như tổn thương. Anh hít một hơi sâu, rồi quay lại nhìn cô, giọng đầy ghen tuông và bất lực.
“Chỉ trêu chọc em thôi?” Anh cười nhạt, bước tới gần cô.
“Em có biết những lời nói đó của cậu ta khiến anh khó chịu thế nào không? Em là vợ anh, Thịnh Thư. Anh không chấp nhận việc bất cứ ai, dù chỉ là đùa giỡn, có ý định vượt qua giới hạn với em.”
Thịnh Thư đứng im, cảm nhận rõ sự bức bối trong anh, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh.
“ Lần sau em sẽ chú ý. Đây là lần đầu mà” cô cố gắng xoa dịu anh
“ Anh thấy hôm nay anh phải cho em nhớ, hôm sau mới không vi phạm nữa”
“ Hửm? Nhớ làm sao...?”
Niên Tích Thành bế Thịnh Thư lên rồi ép cô vào tường. Tay anh ôm hai bên đùi của cô, còn môi thì áp sát Thịnh Thư. Cô chưa kịp phản khán gì thì bị anh ghì chặt rồi, không thể nào thoát được.
“ Ưm..” Cô không lấy hơi kịp nên chẳng mấy chốc đã không thở nỗi. Đánh vào lưng của Niên Tích Thành cũng không xi nhê.
"
Anh phải cho em nhớ” Anh buông tha cho đôi môi của cô rồi lại vùi đầu vào cổ của Thịnh Thư
'Cái tên này. Anh muốn gì? Em chỉ mới lần đầu, còn chưa nói chuyện với cậu ta quá năm câu”
“ Anh không biết, em hết yêu anh”
‘Không có, sao em lại hết yêu anh chứ? Chỉ là trêu chọc thôi, trêu chọc thôi”
Niên Tích Thành nhìn thẳng vào đôi mắt cô
' Trêu chọc? Không có gì là trêu chọc cả, khi đó là em, mọi chuyện là nghiêm túc"
Thịnh Thư chỉ biết câm nín
‘Để cho em biết, không ai ngoài anh được chạm vào em, hôm nay anh sẽ cho em nhớ.”
“ Muốn thì nói, ở đó mà nhớ với quên” Cô nói xong rồi thì nâng mặt anh lên, cúi xuống môi áp vào môi Niên Tích Thành.
Tiếng môi lưỡi cứ vang lên trong căn phòng tối, Niên Tích Thành và Thịnh Thư cứ day dưa mãi rồi đến khi anh không chịu được nữa mà bế cô về giường.
“ Lại đây với em”
“ Thư Thư yêu anh không?”
Có” cô không chần chừ đáp
Anh muốn gặp Thư Dung rồi.” bàn tay Niên Tích Thành liên tục sờ soạn khắp cơ thể Thịnh Thư, anh cởi từng nút áo của cô ra
“ Thư Dung?”
“ Ừ, con gái của chúng ta”
“ Tại sao anh thích con gái chứ? Lỡ em sinh con trai thì sao?”
“ Chỉ cần là em sinh”
“ Vậy anh nghĩ ra tên cho con trai chúng ta chưa?”
“Chưa”
Cô phì cười đánh vào ngực anh
“ Rõ ràng là thích con gái”
“ Anh thích em cơ
Thịnh Thư từ từ cởi nút áo sơ mi của Niên Tích Thành rồi để anh làm nốt phần còn lại. Anh không chần chừ mà tuột váy của Thịnh Thư xuống.
“ Tích Thành”
"Hum?"
Thịnh Thư nhìn thấy anh cứ chăm chú quan sát cơ thể mình mà ngại ngùng che mắt anh lại
“ Cái gì của em mà anh chưa thấy chứ?”
“ Anh hết giận chưa?"
“ Còn một chút” Anh kéo Thịnh Thư lại xác người mình rồi từ từ áp vào người cô. Dù không phải lần đầu của cả hai nhưng lần này Thịnh Thư cảm nhận rõ được rằng Niên Tích Thành mạnh bạo hơn lần trước. Có lẽ vì anh uống rượu hoặc cũng có thể vì anh đang ghen. Dù sao thì cô vẫn yêu anh.
Thịnh Thư bắt đầu thở hổn hển, bàn tay cô nắm chặt ga giường trắng tinh.
“ Sâu...sâu quá...Tích Thành...không muốn làm nữa”
Em vẫn chưa nhớ...”
“ Nhớ rồi...a...em nhớ rồi”
“ Anh chết với em mất” Niên Tích Thành thì thầm vào tai cô. Thịnh Thư quá đau mà chỉ biết ôm lấy tấm lưng của anh.
"Um...a..."
“ Đau lắm sao?”
“ Đúng.
“ Anh để em ở trên nhé”
“ H-hả? Cái gì?” Niên Tích Thành ngay lập tức xoay người, anh nằm lấy eo Thịnh Thư mà di chuyển lên xuống. Cô chống tay lên ngực anh thở không ra hơi. Hôm nay nếu không cẩn thận sẽ mang thai mất, nhưng bây giờ lại quá trễ để mua thuốc tránh thai. Thịnh Thư khó xử vô cùng.
Em đang nghĩ gì thế?”
“ Không có gì. Nghĩ về...anh”
Anh đang ở đây mà.”
Thịnh Thư ánh mắt mờ mịt nhìn Niên Tích Thành, cô biết anh là người tốt, cô biết anh yêu cô, thế nhưng trong lòng Thịnh Thư vẫn lưỡng lự. Nếu như đã sinh con thì cuộc đời của cô về sau sẽ phải gắn với nơi này. Ban đầu cô chỉ định kết hôn với Niên Tích Thành, đòi lại công bằng cho chị gái rồi ly hôn. Sau đó, bay về Pháp, sống thoải mái, mở một văn phòng luật, chăm sóc bà nội. Vậy mà giờ đây mọi chuyện đi quá nhanh, cô không biết làm thế nào.
‘Đừng nghĩ đến ai khác ngoài anh”
Niên Tích Thành cuối cùng cũng dừng lại, Thịnh Thư nhanh chóng nằm sang một bên. Cô thở hổn hển, anh thì khó hiểu nhìn cô.
“ Sao vậy...?”
“ Em làm gì có người khác để mà nghĩ ngoài anh chứ.” Thịnh Thư đưa tay lên vuốt ve khuông mặt của anh. Niên Tích Thành nắm lấy cổ tay cô, hôn lên vết bỏng tạo ra bởi thanh sắt ngày hôm đó.
Chúng ta dừng lại tại đây thôi, em mệt thì ngủ đi” Anh định bước xuống giường thì cô kịp thời kéo tay anh lại
“ Em khó chịu lắm...anh đừng đi” Niên Tích Thành sững người
Thịnh Thư nghĩ kĩ rồi, cô muốn ở bên cạnh Niên Tích Thành. Anh ở đâu thì đó
là nhà. Anh không có một gia đình trọn vẹn, vậy thì cô sẽ cho anh.
Thịnh Thư vòng tay qua cổ Niên Tích Thành
"Đừng dừng lại..”
‘Nay em rất lạ”
Anh cũng lạ chứ có khác gì em đâu chứ” Thịnh Thư rướn người hôn Niên Tích Thành
Họ im lặng một lúc lâu, tận hưởng không gian yên bình của riêng mình. Không cần lời nói, chỉ có ánh mắt trao nhau bao điều chưa nói.
“ Em khó chịu điều gì thì phải nói cho anh biết...
"Ùm"
“ Anh sao thế? Em và Tư Đằng chưa làm gì cả. Anh ta chỉ trêu chọc em thôi”
Niên Tích Thành dừng lại, đôi mắt tối sầm, nhìn Thịnh Thư với ánh nhìn vừa bực bội vừa pha chút gì đó như tổn thương. Anh hít một hơi sâu, rồi quay lại nhìn cô, giọng đầy ghen tuông và bất lực.
“Chỉ trêu chọc em thôi?” Anh cười nhạt, bước tới gần cô.
“Em có biết những lời nói đó của cậu ta khiến anh khó chịu thế nào không? Em là vợ anh, Thịnh Thư. Anh không chấp nhận việc bất cứ ai, dù chỉ là đùa giỡn, có ý định vượt qua giới hạn với em.”
Thịnh Thư đứng im, cảm nhận rõ sự bức bối trong anh, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh.
“ Lần sau em sẽ chú ý. Đây là lần đầu mà” cô cố gắng xoa dịu anh
“ Anh thấy hôm nay anh phải cho em nhớ, hôm sau mới không vi phạm nữa”
“ Hửm? Nhớ làm sao...?”
Niên Tích Thành bế Thịnh Thư lên rồi ép cô vào tường. Tay anh ôm hai bên đùi của cô, còn môi thì áp sát Thịnh Thư. Cô chưa kịp phản khán gì thì bị anh ghì chặt rồi, không thể nào thoát được.
“ Ưm..” Cô không lấy hơi kịp nên chẳng mấy chốc đã không thở nỗi. Đánh vào lưng của Niên Tích Thành cũng không xi nhê.
"
Anh phải cho em nhớ” Anh buông tha cho đôi môi của cô rồi lại vùi đầu vào cổ của Thịnh Thư
'Cái tên này. Anh muốn gì? Em chỉ mới lần đầu, còn chưa nói chuyện với cậu ta quá năm câu”
“ Anh không biết, em hết yêu anh”
‘Không có, sao em lại hết yêu anh chứ? Chỉ là trêu chọc thôi, trêu chọc thôi”
Niên Tích Thành nhìn thẳng vào đôi mắt cô
' Trêu chọc? Không có gì là trêu chọc cả, khi đó là em, mọi chuyện là nghiêm túc"
Thịnh Thư chỉ biết câm nín
‘Để cho em biết, không ai ngoài anh được chạm vào em, hôm nay anh sẽ cho em nhớ.”
“ Muốn thì nói, ở đó mà nhớ với quên” Cô nói xong rồi thì nâng mặt anh lên, cúi xuống môi áp vào môi Niên Tích Thành.
Tiếng môi lưỡi cứ vang lên trong căn phòng tối, Niên Tích Thành và Thịnh Thư cứ day dưa mãi rồi đến khi anh không chịu được nữa mà bế cô về giường.
“ Lại đây với em”
“ Thư Thư yêu anh không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có” cô không chần chừ đáp
Anh muốn gặp Thư Dung rồi.” bàn tay Niên Tích Thành liên tục sờ soạn khắp cơ thể Thịnh Thư, anh cởi từng nút áo của cô ra
“ Thư Dung?”
“ Ừ, con gái của chúng ta”
“ Tại sao anh thích con gái chứ? Lỡ em sinh con trai thì sao?”
“ Chỉ cần là em sinh”
“ Vậy anh nghĩ ra tên cho con trai chúng ta chưa?”
“Chưa”
Cô phì cười đánh vào ngực anh
“ Rõ ràng là thích con gái”
“ Anh thích em cơ
Thịnh Thư từ từ cởi nút áo sơ mi của Niên Tích Thành rồi để anh làm nốt phần còn lại. Anh không chần chừ mà tuột váy của Thịnh Thư xuống.
“ Tích Thành”
"Hum?"
Thịnh Thư nhìn thấy anh cứ chăm chú quan sát cơ thể mình mà ngại ngùng che mắt anh lại
“ Cái gì của em mà anh chưa thấy chứ?”
“ Anh hết giận chưa?"
“ Còn một chút” Anh kéo Thịnh Thư lại xác người mình rồi từ từ áp vào người cô. Dù không phải lần đầu của cả hai nhưng lần này Thịnh Thư cảm nhận rõ được rằng Niên Tích Thành mạnh bạo hơn lần trước. Có lẽ vì anh uống rượu hoặc cũng có thể vì anh đang ghen. Dù sao thì cô vẫn yêu anh.
Thịnh Thư bắt đầu thở hổn hển, bàn tay cô nắm chặt ga giường trắng tinh.
“ Sâu...sâu quá...Tích Thành...không muốn làm nữa”
Em vẫn chưa nhớ...”
“ Nhớ rồi...a...em nhớ rồi”
“ Anh chết với em mất” Niên Tích Thành thì thầm vào tai cô. Thịnh Thư quá đau mà chỉ biết ôm lấy tấm lưng của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Um...a..."
“ Đau lắm sao?”
“ Đúng.
“ Anh để em ở trên nhé”
“ H-hả? Cái gì?” Niên Tích Thành ngay lập tức xoay người, anh nằm lấy eo Thịnh Thư mà di chuyển lên xuống. Cô chống tay lên ngực anh thở không ra hơi. Hôm nay nếu không cẩn thận sẽ mang thai mất, nhưng bây giờ lại quá trễ để mua thuốc tránh thai. Thịnh Thư khó xử vô cùng.
Em đang nghĩ gì thế?”
“ Không có gì. Nghĩ về...anh”
Anh đang ở đây mà.”
Thịnh Thư ánh mắt mờ mịt nhìn Niên Tích Thành, cô biết anh là người tốt, cô biết anh yêu cô, thế nhưng trong lòng Thịnh Thư vẫn lưỡng lự. Nếu như đã sinh con thì cuộc đời của cô về sau sẽ phải gắn với nơi này. Ban đầu cô chỉ định kết hôn với Niên Tích Thành, đòi lại công bằng cho chị gái rồi ly hôn. Sau đó, bay về Pháp, sống thoải mái, mở một văn phòng luật, chăm sóc bà nội. Vậy mà giờ đây mọi chuyện đi quá nhanh, cô không biết làm thế nào.
‘Đừng nghĩ đến ai khác ngoài anh”
Niên Tích Thành cuối cùng cũng dừng lại, Thịnh Thư nhanh chóng nằm sang một bên. Cô thở hổn hển, anh thì khó hiểu nhìn cô.
“ Sao vậy...?”
“ Em làm gì có người khác để mà nghĩ ngoài anh chứ.” Thịnh Thư đưa tay lên vuốt ve khuông mặt của anh. Niên Tích Thành nắm lấy cổ tay cô, hôn lên vết bỏng tạo ra bởi thanh sắt ngày hôm đó.
Chúng ta dừng lại tại đây thôi, em mệt thì ngủ đi” Anh định bước xuống giường thì cô kịp thời kéo tay anh lại
“ Em khó chịu lắm...anh đừng đi” Niên Tích Thành sững người
Thịnh Thư nghĩ kĩ rồi, cô muốn ở bên cạnh Niên Tích Thành. Anh ở đâu thì đó
là nhà. Anh không có một gia đình trọn vẹn, vậy thì cô sẽ cho anh.
Thịnh Thư vòng tay qua cổ Niên Tích Thành
"Đừng dừng lại..”
‘Nay em rất lạ”
Anh cũng lạ chứ có khác gì em đâu chứ” Thịnh Thư rướn người hôn Niên Tích Thành
Họ im lặng một lúc lâu, tận hưởng không gian yên bình của riêng mình. Không cần lời nói, chỉ có ánh mắt trao nhau bao điều chưa nói.
“ Em khó chịu điều gì thì phải nói cho anh biết...
"Ùm"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro