Lộ diện
2024-11-20 10:43:19
Thịnh Thư nằm ngoan trong lòng Niên Tích Thành, anh mĩm cười kéo chăn lên che đi tấm lưng trần của cô. Không có gì hạnh phúc hơn việc thức giấc và nhìn thấy người mình yêu đang ngủ ở bên cạnh.
"Lạnh.." Thịnh Thư trở người sang hướng khác, Niên Tích Thành vẫn ôm chặt lấy cô không buông
"Anh, nới ra một chút...em thở không nỗi" cô vừa nhắm mắt vừa nói
" Thư Thư..." Niên Tích Thành nói nhỏ vào tai cô
" Hum?"
" Chẳng phải em nói lạnh sao? Để anh ôm em"
" Anh ôm chặt...em khó thở lắm, tránh ra kia đi"
" Không được đâu"
"Tại sao?"
" Không có em anh chịu không nỗi...em ôm anh đi"
Thịnh Thư mỉm cười, mở mắt ra nhìn Niên Tích Thành, ánh mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng và ấm áp.
"Anh thật là... lúc nào cũng làm nũng."
Niên Tích Thành mỉm cười, kéo cô sát vào mình hơn, đôi tay ấm áp siết nhẹ vòng eo của cô, như thể sợ buông ra sẽ mất đi người quan trọng nhất.
"Vì em là của anh mà, anh không muốn rời xa em dù chỉ một chút."
Cô nằm yên, đầu gối lên cánh tay của Niên Tích Thành. Anh âu yếm nhìn cô, Thịnh Thư ngoan quá, giống như một chú mèo con vậy.
" Sao anh lại muốn đặt tên con là Thư Dung?"
" Niên Thư Dung. Lấy tên của em, dùng họ của anh, chẳng phải là rất hay sao?"
" Hay. Hay lắm" Cô nhìn anh, sau đó đặt một nụ hôn lên má Niên Tích Thành
" Chẳng đã chút nào..."
" Hả?"
"Em phải như này nè"
Niên Tích Thành đề Thịnh Thư xuống hôn vào môi cô, nụ hôn của anh mãnh liệt, muốn rút lên sức sống của Thịnh Thư.
Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng hơi thở hòa quyện vào nhau. Một lúc sau, Niên Tích Thành từ từ buông cô ra, ánh mắt anh dịu dàng nhưng vẫn lấp lánh sự lưu luyển. Anh nhìn cô với một nụ cười ấm áp, ngón tay khẽ vuốt qua mái tóc mềm mại của cô.
"Em là tất cả thế giới của anh. Em là mạng sống của anh, Thịnh Thư..."
"Mạng sống của anh...tại sao anh lại nói điều này với em chứ?" Thịnh Thư nghi hoặc nhìn anh
"Vì...có lẽ hôm nay anh lại yêu em thêm một chút rồi."
Cô phì cười đánh vào ngực anh
"Dẻo miệng vừa thôi, anh mau kéo em dậy. Ê ẩm hết cả người đây này..."
" Anh bế em lên nhé, bé con"
Niên Tích Thành bế ngang Thịnh Thư lên đi vào phòng tắm. Vừa đặt cô lên thành bồn rửa mặt thì điện thoại anh đã reo lên liên hồi. Anh chau mày đi ra ngoài kiểm tra điện thoại.
"Nói" Anh cọc cằn nói, hai vợ chồng người ta đang tình cảm mà trợ lý cứ phá đám, tháng này trừ lương.
" Chủ tịch...Tứ tiểu thư...bị tai nạn rồi"
"Ai?"
" Niên Thiên Di"
Niên Tích Thành và Thịnh Thư vội vàng chạy đến bệnh viện, Tần Hồng Loan gào khóc trước phòng bệnh một cách thảm thiết. Khi nhìn thấy hai người họ, bà ta lao đến nắm lấy cổ áo Niên Tích Thành.
"Mày, là mày làm đúng không?"
"Phu nhân, xin bình tĩnh" người làm vội vàng can ngăn để Niên Tích Thành không bị thương
"Con gái của tao, đứa con duy nhất của tao...là mày hại..Niên Tích Thành"
Anh định phản bát nhưng Thịnh Thư đã chắn trước mặt anh rồi, nhìn cô gái của mình, vẻ mặt đỏ bừng nhìn người đàn bà điên kia, trong lòng anh dầng lên một loại cảm giác khó tả.
" Mẹ thôi đi! Đêm qua anh ấy ở với con"
"Mày..." Bà ta cầm lấy túi xách ném thẳng về phía Thịnh Thư. Niên Tích Thành kéo cô qua một bên để không trúng người.
"Tiểu thư thế nào?" Anh quay sang hỏi
" Hiện tại tiểu thư đang hồn mê. Chiếc xe của tiểu thư lao thẳng vào thành cầu, phần đầu bị thương rất nặng...
khó...khó mà tỉnh lại..."
Tần Hồng Loan điên loạn đến mức các bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho bà ta. Niên Thiên Di e là khó mà tĩnh lại, người ngoài nhìn vào chắc chắn ai cũng nghĩ người được lợi nhất là Niên Tích Thành nhưng liệu có phải như thế?
Thịnh Thư đi ra từ nhà vệ sinh, cô không vội rời đi vì dù gì Niên Tích Thành cũng còn ở đây. Nhìn thấy tâm phúc của Tần Hồng Loan lén lén lút lút đi vào phòng, Thịnh Thư âm thầm đứng bên ngoài nghe lén.
" phu nhân...tiểu thư sẽ..."
" im đi, đứa con vô dụng đó chết cũng đáng"
Thịnh Thư sững người, Niên Thiên Di là con ruột của bà ta, Tần Hồng Loan nói thế là sao?
" số chu sa còn sót lại ở Thịnh gia đã bị lấy đi rồi, bây giờ chúng ta...không ổn đâu. Số trầm hương người tặng đại thiếu phu nhân lúc đó, tôi đã đem đi đốt hết nhưng để chắc chắn thì nên trừ khử.. nhị thiếu phu nhân"
Chu Sa? Thịnh Thư từng được nghe bà nội kể qua. Chu sa gặp nóng chảy ra thủỷ ngân, vậy là cô đã hiểu rồi. Là thủ pháp gây án đó...
Đầu tiên bà ta tặng trầm hương cho con dâu vừa mới phá thai để tịnh dưỡng. Trong số trầm hương đó có vài hộp chứa chu sa. Khi đốt lên với than, chu sa chảy ra thủỷ ngân, hít phải nó không sớm thì muộn cũng chết. Mùi hoa ly chỉ là để đánh lạc hướng. Khi có ai đó nghi ngờ Thịnh Khanh hít phải hương hoa ly mà bệnh hô hấp mới trở nên nặng hơn thì bà ta sẽ che giẩu được mùi trẩm hương.
Nhưng... phải có tai mắt ở Thịnh gia thì bà ta mới dễ dàng thực hiện kế hoạch. Vậy ai là người bán đứng chủ?
Thịnh Thư vội vội vàng càng chạy đi tìm Niên Tích Thành. Nhìn thấy anh đang nói chuyện với bác sĩ, cô đi đến nắm lấy tay áo anh.
" Thư Thư"
" Chúng ta về nhà, em cần nói chuyện..."
Anh cảm thấy có gì đó không đúng liền đi theo cô về nhà.
Thịnh gia lúc này, bà Thịnh đang bị lão thái phu nhân trách mắng. Bà lại định can thiệp vào hôn nhân của Thịnh Trường Lưu, không ưng ý Nhạc Ân Ân mà làm khó con trai mình đủ kiểu.
" Bây giờ con muốn hai đứa con của mình sống không bằng chết con mới chịu sao?"
" Con...con..."
" Bao giờ con mới chịu tha cho A Thư và Trường Lưu? hay con muốn chúng nó chết giống Khanh Khanh con mới chiu?"
"Mẹ, con làm thế là vì muốn tốt cho Trường Lưu. Con dâu trưởng của Thịnh gia không thể là Nhạc Ân Ân được" bà Thịnh phản bác
"Tại sao không?"
Nhân lúc gia đình đang loạn, người làm Anh Nhiên chạy lên phòng của Thịnh Thư. Cô ta thử liên tục mấy chìa khoa nhưng không mở được. Trước khi quản gia kịp nhìn thấy thì cô ta đã thành công lẻn vào được phòng của
Thịnh Thư.
Ngay lập tức, cô ta lao vào tìm kiếm trong ngăn tủ, trong hộc bàn và đầu giường. Lật tung căn phòng lên chỉ để kiếm hộp sắt tròn kia.
Lưu ý: Chi tiết chu sa và trầm hương được lấy ý tưởng từ Như Ý Truyện ( tập 18) khi Như Ý bị vu oan.
"Lạnh.." Thịnh Thư trở người sang hướng khác, Niên Tích Thành vẫn ôm chặt lấy cô không buông
"Anh, nới ra một chút...em thở không nỗi" cô vừa nhắm mắt vừa nói
" Thư Thư..." Niên Tích Thành nói nhỏ vào tai cô
" Hum?"
" Chẳng phải em nói lạnh sao? Để anh ôm em"
" Anh ôm chặt...em khó thở lắm, tránh ra kia đi"
" Không được đâu"
"Tại sao?"
" Không có em anh chịu không nỗi...em ôm anh đi"
Thịnh Thư mỉm cười, mở mắt ra nhìn Niên Tích Thành, ánh mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng và ấm áp.
"Anh thật là... lúc nào cũng làm nũng."
Niên Tích Thành mỉm cười, kéo cô sát vào mình hơn, đôi tay ấm áp siết nhẹ vòng eo của cô, như thể sợ buông ra sẽ mất đi người quan trọng nhất.
"Vì em là của anh mà, anh không muốn rời xa em dù chỉ một chút."
Cô nằm yên, đầu gối lên cánh tay của Niên Tích Thành. Anh âu yếm nhìn cô, Thịnh Thư ngoan quá, giống như một chú mèo con vậy.
" Sao anh lại muốn đặt tên con là Thư Dung?"
" Niên Thư Dung. Lấy tên của em, dùng họ của anh, chẳng phải là rất hay sao?"
" Hay. Hay lắm" Cô nhìn anh, sau đó đặt một nụ hôn lên má Niên Tích Thành
" Chẳng đã chút nào..."
" Hả?"
"Em phải như này nè"
Niên Tích Thành đề Thịnh Thư xuống hôn vào môi cô, nụ hôn của anh mãnh liệt, muốn rút lên sức sống của Thịnh Thư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng hơi thở hòa quyện vào nhau. Một lúc sau, Niên Tích Thành từ từ buông cô ra, ánh mắt anh dịu dàng nhưng vẫn lấp lánh sự lưu luyển. Anh nhìn cô với một nụ cười ấm áp, ngón tay khẽ vuốt qua mái tóc mềm mại của cô.
"Em là tất cả thế giới của anh. Em là mạng sống của anh, Thịnh Thư..."
"Mạng sống của anh...tại sao anh lại nói điều này với em chứ?" Thịnh Thư nghi hoặc nhìn anh
"Vì...có lẽ hôm nay anh lại yêu em thêm một chút rồi."
Cô phì cười đánh vào ngực anh
"Dẻo miệng vừa thôi, anh mau kéo em dậy. Ê ẩm hết cả người đây này..."
" Anh bế em lên nhé, bé con"
Niên Tích Thành bế ngang Thịnh Thư lên đi vào phòng tắm. Vừa đặt cô lên thành bồn rửa mặt thì điện thoại anh đã reo lên liên hồi. Anh chau mày đi ra ngoài kiểm tra điện thoại.
"Nói" Anh cọc cằn nói, hai vợ chồng người ta đang tình cảm mà trợ lý cứ phá đám, tháng này trừ lương.
" Chủ tịch...Tứ tiểu thư...bị tai nạn rồi"
"Ai?"
" Niên Thiên Di"
Niên Tích Thành và Thịnh Thư vội vàng chạy đến bệnh viện, Tần Hồng Loan gào khóc trước phòng bệnh một cách thảm thiết. Khi nhìn thấy hai người họ, bà ta lao đến nắm lấy cổ áo Niên Tích Thành.
"Mày, là mày làm đúng không?"
"Phu nhân, xin bình tĩnh" người làm vội vàng can ngăn để Niên Tích Thành không bị thương
"Con gái của tao, đứa con duy nhất của tao...là mày hại..Niên Tích Thành"
Anh định phản bát nhưng Thịnh Thư đã chắn trước mặt anh rồi, nhìn cô gái của mình, vẻ mặt đỏ bừng nhìn người đàn bà điên kia, trong lòng anh dầng lên một loại cảm giác khó tả.
" Mẹ thôi đi! Đêm qua anh ấy ở với con"
"Mày..." Bà ta cầm lấy túi xách ném thẳng về phía Thịnh Thư. Niên Tích Thành kéo cô qua một bên để không trúng người.
"Tiểu thư thế nào?" Anh quay sang hỏi
" Hiện tại tiểu thư đang hồn mê. Chiếc xe của tiểu thư lao thẳng vào thành cầu, phần đầu bị thương rất nặng...
khó...khó mà tỉnh lại..."
Tần Hồng Loan điên loạn đến mức các bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho bà ta. Niên Thiên Di e là khó mà tĩnh lại, người ngoài nhìn vào chắc chắn ai cũng nghĩ người được lợi nhất là Niên Tích Thành nhưng liệu có phải như thế?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Thư đi ra từ nhà vệ sinh, cô không vội rời đi vì dù gì Niên Tích Thành cũng còn ở đây. Nhìn thấy tâm phúc của Tần Hồng Loan lén lén lút lút đi vào phòng, Thịnh Thư âm thầm đứng bên ngoài nghe lén.
" phu nhân...tiểu thư sẽ..."
" im đi, đứa con vô dụng đó chết cũng đáng"
Thịnh Thư sững người, Niên Thiên Di là con ruột của bà ta, Tần Hồng Loan nói thế là sao?
" số chu sa còn sót lại ở Thịnh gia đã bị lấy đi rồi, bây giờ chúng ta...không ổn đâu. Số trầm hương người tặng đại thiếu phu nhân lúc đó, tôi đã đem đi đốt hết nhưng để chắc chắn thì nên trừ khử.. nhị thiếu phu nhân"
Chu Sa? Thịnh Thư từng được nghe bà nội kể qua. Chu sa gặp nóng chảy ra thủỷ ngân, vậy là cô đã hiểu rồi. Là thủ pháp gây án đó...
Đầu tiên bà ta tặng trầm hương cho con dâu vừa mới phá thai để tịnh dưỡng. Trong số trầm hương đó có vài hộp chứa chu sa. Khi đốt lên với than, chu sa chảy ra thủỷ ngân, hít phải nó không sớm thì muộn cũng chết. Mùi hoa ly chỉ là để đánh lạc hướng. Khi có ai đó nghi ngờ Thịnh Khanh hít phải hương hoa ly mà bệnh hô hấp mới trở nên nặng hơn thì bà ta sẽ che giẩu được mùi trẩm hương.
Nhưng... phải có tai mắt ở Thịnh gia thì bà ta mới dễ dàng thực hiện kế hoạch. Vậy ai là người bán đứng chủ?
Thịnh Thư vội vội vàng càng chạy đi tìm Niên Tích Thành. Nhìn thấy anh đang nói chuyện với bác sĩ, cô đi đến nắm lấy tay áo anh.
" Thư Thư"
" Chúng ta về nhà, em cần nói chuyện..."
Anh cảm thấy có gì đó không đúng liền đi theo cô về nhà.
Thịnh gia lúc này, bà Thịnh đang bị lão thái phu nhân trách mắng. Bà lại định can thiệp vào hôn nhân của Thịnh Trường Lưu, không ưng ý Nhạc Ân Ân mà làm khó con trai mình đủ kiểu.
" Bây giờ con muốn hai đứa con của mình sống không bằng chết con mới chịu sao?"
" Con...con..."
" Bao giờ con mới chịu tha cho A Thư và Trường Lưu? hay con muốn chúng nó chết giống Khanh Khanh con mới chiu?"
"Mẹ, con làm thế là vì muốn tốt cho Trường Lưu. Con dâu trưởng của Thịnh gia không thể là Nhạc Ân Ân được" bà Thịnh phản bác
"Tại sao không?"
Nhân lúc gia đình đang loạn, người làm Anh Nhiên chạy lên phòng của Thịnh Thư. Cô ta thử liên tục mấy chìa khoa nhưng không mở được. Trước khi quản gia kịp nhìn thấy thì cô ta đã thành công lẻn vào được phòng của
Thịnh Thư.
Ngay lập tức, cô ta lao vào tìm kiếm trong ngăn tủ, trong hộc bàn và đầu giường. Lật tung căn phòng lên chỉ để kiếm hộp sắt tròn kia.
Lưu ý: Chi tiết chu sa và trầm hương được lấy ý tưởng từ Như Ý Truyện ( tập 18) khi Như Ý bị vu oan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro