Nói chuyện
2024-11-20 10:43:19
Cô miễn cưỡng đi theo thư ký lên phòng giám đốc. Vừa xoay tay nắm cửa bước vào đập vào mắt cô là Niên Tích Thành đang ngồi trên sofa. Cô lập tức tỉnh cả ngủ.
À, ra là thế.
Cô đập tài liệu xuống bàn. Niên Tích Thành nhìn cô, khoé miệng khẽ nở nụ cười
“ Lại gặp nhau rồi”
“ Gặp tôi em không vui à?” Niên Tích Thành nói với vẻ trêu chọc
“ Hỏi thừa, đương nhiên là không rồi” cô định quay lưng bỏ đi thì bị Niên Tích Thành kéo lại. Cô không kịp phản kháng, bị anh đẩy vào tường.
“ Chân của em thế nào rồi?”
“ Rất ổn cho tới khi gặp anh”
Nhìn cô như con mèo xù lông anh cảm thấy vô cùng đáng yêu. Niên Tích Thành khẽ cúi xuống, gương mặt của anh chỉ cách cô một khoảng rất gần. Ánh mắt sắc bén của anh như muốn thăm dò từng biểu cảm trên khuôn mặt cô khiến Thịnh Thư đỏ bừng.
“ Hình như không phải trật chân, em bị sốt rồi”
Cô vội quay mặt sang hướng khác, cố giữ khoảng cách nhưng bị tường chắn lối, không thể nào thoát được.
“Anh… nói linh tinh gì vậy?” Cô lắp bắp, giọng run nhẹ, dù cố gắng giữ bình tĩnh.
Niên Tích Thành nhìn chằm chằm vào cô, nét cười tinh quái hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh đưa tay chạm nhẹ lên trán cô, như thể đang kiểm tra nhiệt độ.
“Ừ, không nóng lắm, nhưng mặt thì đỏ thế này, em chắc chắn không sốt chứ?”
Cô đẩy tay anh ra, ánh mắt lườm sắc bén.
“Tôi không cần anh lo! Đừng có động vào tôi nữa!”
Anh không chọc cô nữa mà thả cô ra, Thịnh Thư muốn ra ngoài nhưng cô lại phát hiện cửa không mở được.
“ Giỡn hả trời…đừng có như vậy mà” cô thì thầm
Thịnh Thư đập cửa
“ Anh hai mở cửa đi, tha cho em đi, em không ở đây nữa đâu. Mở cửa!!!”
Niên Tích Thành khoanh tay lại, đứng tựa lưng vào Sofa , ánh mắt thoáng chút thích thú khi thấy Thịnh Thư hoảng loạn. Anh không nói gì, chỉ quan sát cô. Cô càng đập cửa mạnh hơn, tiếng đập vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
“Anh nghe em nói không? Mở cửa ngay!” Cô hét lên, giọng điệu pha chút tuyệt vọng. Khi không có phản hồi, cô quay phắt lại, ánh mắt giận dữ hướng về phía anh.
“Anh làm cái gì vậy? Mở cửa ra! Tôi không đùa nữa đâu!” Lúc nãy cô đi vội quá quên đem theo điện thoại, giờ đến gọi điện cho ông Thịnh để cầu cứu cũng không được.
Niên Tích Thành vẫn bình tĩnh như không hề bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của cô. Anh nhướn mày, nhàn nhã đáp:
“Tôi không khóa cửa. Nếu em không mở được thì chắc có vấn đề gì đó với tay nắm thôi.”
Thịnh Thư cau mày, quay lại thử mở cửa một lần nữa, nhưng tay nắm vẫn không nhúc nhích. Cô không thể tin được điều này.
“Anh có chìa khóa đúng không? Mở ra đi!” Cô quay lại nài nỉ, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn.
“ Tôi không thích”
Thịnh Thư nghe lời đáp vô tình của Niên Tích Thành mà tức đến đỏ bừng mặt. Cô tiến lại gần, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn lộ rõ sự bực tức:
“Anh nghĩ đây là trò đùa à? Mở cửa ra ngay, Niên Tích Thành!”
Anh nhướn mày, vẻ mặt tỏ ra vô cùng bình thản.
“Tôi nói rồi, tôi không thích. Em cứ ở đây thêm chút nữa đi, không phải vội.”
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào anh như muốn tìm cách thoát khỏi tình huống này.
“Anh muốn gì từ tôi? Cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa!”
“ Muốn ngắm em một chút thôi”
Thịnh Thư sững người trước câu trả lời thẳng thắn của Niên Tích Thành. Đôi mắt cô mở to, không tin được anh lại nói ra những lời như thế. Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, vừa giận vừa bối rối, nhưng cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Anh điên rồi à?”
“ Em cũng sắp làm con dâu Niên gia rồi, để hôm nào chúng ta gặp nhau tôi sẽ đưa em đi xem nhà tương lai”
Niên Tích Thành voi tình chạm vào nút thắt trong lòng cô
“ A-anh…Niên gia nhà anh hại chị tôi chưa đủ hay gì mà bây giờ lại muốn hại thêm tôi?”
Niên Tích Thành đứng người
“ Em biết gì rồi?” Anh đứng lên tiến về phía cô nhưng cô lại lùi lại
Ánh mắt Thịnh Thư sắc lạnh, chứa đựng sự tổn thương và phẫn nộ khi cô đối diện với Niên Tích Thành. Cô cảm thấy lòng mình như bị xé toạc ra khi nhớ lại cái chết đầy bí ẩn của chị gái và anh rể.
“Tôi biết đủ để không bao giờ muốn dính dáng đến Niên gia các người nữa,” cô nói, giọng đầy căm phẫn.
“Chị tôi… Chị ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ, và anh nghĩ tôi sẽ đi theo vết xe đổ của chị ấy sao?”
“ Mọi chuyện không liên quan đến tôi, là Tần Hồng Loan làm.”
Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhìn anh
“ Là bà ta chèn ép chị dâu, là bà ta đánh đập chị dâu. Tôi không liên quan, đừng hiểu lầm” Anh cố gắng giải thích
“ Anh im đi, đừng giải thích”
“ Không phải mình em mất chị gái, tôi cũng mất anh trai”
Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Thịnh Thư nhân thời cơ này mà chạy ra ngoài. Thịnh Trường Lưu chớp chớp mặt nhìn Niên Tích Thành
“ Sao rồi? Nói chuyện với em ấy có được nhiều không?”
“ …” Anh im lặng
“ Sao thế?”
“ Hư bột hư đường hết rồi…”
...----------------...
À, ra là thế.
Cô đập tài liệu xuống bàn. Niên Tích Thành nhìn cô, khoé miệng khẽ nở nụ cười
“ Lại gặp nhau rồi”
“ Gặp tôi em không vui à?” Niên Tích Thành nói với vẻ trêu chọc
“ Hỏi thừa, đương nhiên là không rồi” cô định quay lưng bỏ đi thì bị Niên Tích Thành kéo lại. Cô không kịp phản kháng, bị anh đẩy vào tường.
“ Chân của em thế nào rồi?”
“ Rất ổn cho tới khi gặp anh”
Nhìn cô như con mèo xù lông anh cảm thấy vô cùng đáng yêu. Niên Tích Thành khẽ cúi xuống, gương mặt của anh chỉ cách cô một khoảng rất gần. Ánh mắt sắc bén của anh như muốn thăm dò từng biểu cảm trên khuôn mặt cô khiến Thịnh Thư đỏ bừng.
“ Hình như không phải trật chân, em bị sốt rồi”
Cô vội quay mặt sang hướng khác, cố giữ khoảng cách nhưng bị tường chắn lối, không thể nào thoát được.
“Anh… nói linh tinh gì vậy?” Cô lắp bắp, giọng run nhẹ, dù cố gắng giữ bình tĩnh.
Niên Tích Thành nhìn chằm chằm vào cô, nét cười tinh quái hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh đưa tay chạm nhẹ lên trán cô, như thể đang kiểm tra nhiệt độ.
“Ừ, không nóng lắm, nhưng mặt thì đỏ thế này, em chắc chắn không sốt chứ?”
Cô đẩy tay anh ra, ánh mắt lườm sắc bén.
“Tôi không cần anh lo! Đừng có động vào tôi nữa!”
Anh không chọc cô nữa mà thả cô ra, Thịnh Thư muốn ra ngoài nhưng cô lại phát hiện cửa không mở được.
“ Giỡn hả trời…đừng có như vậy mà” cô thì thầm
Thịnh Thư đập cửa
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Anh hai mở cửa đi, tha cho em đi, em không ở đây nữa đâu. Mở cửa!!!”
Niên Tích Thành khoanh tay lại, đứng tựa lưng vào Sofa , ánh mắt thoáng chút thích thú khi thấy Thịnh Thư hoảng loạn. Anh không nói gì, chỉ quan sát cô. Cô càng đập cửa mạnh hơn, tiếng đập vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
“Anh nghe em nói không? Mở cửa ngay!” Cô hét lên, giọng điệu pha chút tuyệt vọng. Khi không có phản hồi, cô quay phắt lại, ánh mắt giận dữ hướng về phía anh.
“Anh làm cái gì vậy? Mở cửa ra! Tôi không đùa nữa đâu!” Lúc nãy cô đi vội quá quên đem theo điện thoại, giờ đến gọi điện cho ông Thịnh để cầu cứu cũng không được.
Niên Tích Thành vẫn bình tĩnh như không hề bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của cô. Anh nhướn mày, nhàn nhã đáp:
“Tôi không khóa cửa. Nếu em không mở được thì chắc có vấn đề gì đó với tay nắm thôi.”
Thịnh Thư cau mày, quay lại thử mở cửa một lần nữa, nhưng tay nắm vẫn không nhúc nhích. Cô không thể tin được điều này.
“Anh có chìa khóa đúng không? Mở ra đi!” Cô quay lại nài nỉ, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn.
“ Tôi không thích”
Thịnh Thư nghe lời đáp vô tình của Niên Tích Thành mà tức đến đỏ bừng mặt. Cô tiến lại gần, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn lộ rõ sự bực tức:
“Anh nghĩ đây là trò đùa à? Mở cửa ra ngay, Niên Tích Thành!”
Anh nhướn mày, vẻ mặt tỏ ra vô cùng bình thản.
“Tôi nói rồi, tôi không thích. Em cứ ở đây thêm chút nữa đi, không phải vội.”
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào anh như muốn tìm cách thoát khỏi tình huống này.
“Anh muốn gì từ tôi? Cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa!”
“ Muốn ngắm em một chút thôi”
Thịnh Thư sững người trước câu trả lời thẳng thắn của Niên Tích Thành. Đôi mắt cô mở to, không tin được anh lại nói ra những lời như thế. Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, vừa giận vừa bối rối, nhưng cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Anh điên rồi à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Em cũng sắp làm con dâu Niên gia rồi, để hôm nào chúng ta gặp nhau tôi sẽ đưa em đi xem nhà tương lai”
Niên Tích Thành voi tình chạm vào nút thắt trong lòng cô
“ A-anh…Niên gia nhà anh hại chị tôi chưa đủ hay gì mà bây giờ lại muốn hại thêm tôi?”
Niên Tích Thành đứng người
“ Em biết gì rồi?” Anh đứng lên tiến về phía cô nhưng cô lại lùi lại
Ánh mắt Thịnh Thư sắc lạnh, chứa đựng sự tổn thương và phẫn nộ khi cô đối diện với Niên Tích Thành. Cô cảm thấy lòng mình như bị xé toạc ra khi nhớ lại cái chết đầy bí ẩn của chị gái và anh rể.
“Tôi biết đủ để không bao giờ muốn dính dáng đến Niên gia các người nữa,” cô nói, giọng đầy căm phẫn.
“Chị tôi… Chị ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ, và anh nghĩ tôi sẽ đi theo vết xe đổ của chị ấy sao?”
“ Mọi chuyện không liên quan đến tôi, là Tần Hồng Loan làm.”
Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhìn anh
“ Là bà ta chèn ép chị dâu, là bà ta đánh đập chị dâu. Tôi không liên quan, đừng hiểu lầm” Anh cố gắng giải thích
“ Anh im đi, đừng giải thích”
“ Không phải mình em mất chị gái, tôi cũng mất anh trai”
Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Thịnh Thư nhân thời cơ này mà chạy ra ngoài. Thịnh Trường Lưu chớp chớp mặt nhìn Niên Tích Thành
“ Sao rồi? Nói chuyện với em ấy có được nhiều không?”
“ …” Anh im lặng
“ Sao thế?”
“ Hư bột hư đường hết rồi…”
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro