Chương 1
Lâm Áng Tư
2024-07-19 22:59:30
Lúc Lâm An Lan tỉnh lại ngoài trời vẫn đang mưa.
Tấm rèm cửa sổ dày nặng che đi ánh sáng yếu ớt bên ngoài, cả căn phòng là một mảnh lộn xộn, chỉ có ổ chăn là ấm áp, thoải mái.
Trời mưa như vậy rất thích hợp để ngủ nướng.
Lâm An Lan nghe tiếng mưa rơi, hạt to hạt nhỏ tí tách trên mặt đất.
Cậu theo thói quen cuộn tròn người dựa về phía sau thì đụng phải một lồng ngực ấm áp.
Bàn tay đặt trên eo cậu khẽ dùng lực, kéo cậu về phía sau, đồng thời anh cũng nhích lại ôm chặt lấy cậu.
“Tỉnh rồi à?” Trình Úc hỏi.
Lâm An Lan quay đầu lại, có vẻ như Trình Úc đã tỉnh dậy được một lúc rồi, vẻ mặt tỉnh táo đang nhìn cậu bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Lâm An Lan gật gật đầu, quay người lại mỉm cười nhìn anh.
Trình Úc thấy cậu nở nụ cười với mình thì không kìm lòng được áp sát lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Sáng sớm vốn là thời điểm rất nguy hiểm, nhất là khi anh còn đang ôm Lâm An Lan trong lồng ngực, không bao lâu sau Trình Úc cảm nhận được cơ thể mình đang rục rịch.
Lâm An Lan cũng nhạy cảm nhận ra, cậu đang cùng anh hôn môi thì vội tách ra một khoảng, nhẹ giọng nói: “Không muốn.”
“Ừ, anh không làm.” Trình Úc tiếp tục hôn môi cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh chỉ hôn em thôi.”
Lúc này Lâm An Lan mới yên tâm.
Trình Úc hôn cậu một hồi lâu, hôn môi xong, anh thuận thế hôn một đường xuống cằm, lướt qua cổ, tại xương quai xanh quấn quít cắn mút không rời, đến khi trên đó hiện lên một vết màu đỏ mới thôi.
Ngón tay anh lướt dọc vùng eo, nhẹ nhàng xẹt qua cột sống của cậu.
Mặt Lâm An Lan nháy mắt đỏ bừng, trong mắt ánh lên hơi nước, cậu nặng nề thở dốc một tiếng, nắm lấy tay Trình Úc.
Trình Úc cũng nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, ngẩng đầu lại hôn lên môi cậu.
Nụ hôn của anh từ trước đến giờ vẫn luôn dịu dàng như vậy, chỉ khi hai người làm “vận động mạnh” thì anh mới không khống chế được, nụ hôn vừa hung ác vừa vội vàng.
Mà cho dù là vậy thì anh cũng sẽ không thương tổn đến cậu, anh chỉ không ngừng đòi lấy giống như mọi thời khắc đều được cậu đáp lại thì anh mới có thể yên tâm.
LÂm An Lan nâng cằm lên đáp lại nụ hôn của anh, hôn một lúc lâu cậu thở hổn hển dựa vào trên vai Trình Úc, vòng tay ôm lấy anh.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, căn phòng có chút lạnh lẽo nhưng trên giường vẫn rất ấm áp.
Lâm An Lan thật sự không muốn dậy, thậm chí cậu còn muốn nhắm mắt ngủ tiếp một giấc.
Trình Úc thấy cậu như con mèo nhỏ dựa vào mình, bàn tay đang ôm lấy eo trượt lên vuốt nhẹ vai cậu.
“Đói bụng không?” Trình Úc hỏi: “Muốn ăn chút cơm không?”
“Em chưa đói.” Lâm An Lan đáp: “Em còn muốn nằm thêm một lát nữa.”
Trình Úc cũng không giục cậu, anh ôm cậu vào lòng, để cậu dựa trên vai mình, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên môi cậu.
Lâm An Lan đã quen với việc này.
Tuy rằng cậu mất trí nhớ nhưng cậu có thể cảm nhận được bạn trai cậu nhất định là cực kỳ yêu cậu.
Nếu không anh cũng không hở một tí là muốn ôm cậu, thỉnh thoảng lại hôn cậu, ngay cả hoạt động về đêm của hai người Trình Úc cũng có thể kéo dài khá lâu.
Lúc đầu cậu còn lo rằng mình quên mất đối phương, quên mất những điều nhỏ nhặt giữa họ thì Trình Úc sẽ thất vọng và khó chịu, sau đó anh sẽ liên tục cùng cậu làm lại những chuyện bọn họ từng làm lúc trước.
Nhưng Trình Úc sau khi giật mình thì chỉ ôm cậu vào ngực.
Anh nói: “Không sao, chỉ cần em vẫn ở bên cạnh anh là tốt rồi.”
Có vẻ như anh ấy thật sự không để ý. Có lúc cậu tự hỏi liệu Trình Úc có kể chuyện lúc trước cho cậu nghe không.
Nếu cậu không hỏi thì Trình Úc cũng không đề cập đến.
LÂm An Lan từng hỏi anh: “Anh không muốn em mau chóng khôi phục ký ức sao?”
Trình Úc nở nụ cười, xáp lại hôn cậu: “Anh không muốn tạo áp lực cho em.”
Trình Úc nói: “Anh yêu con người em, không phải yêu ký ức trong quá khứ, chỉ cần em còn ở đây thì chúng ta có thể không ngừng sáng tạo ra những ký ức mới. Cho nên cứ thuận theo tự nhiên là được, em không cần phải cố gắng nhớ lại những ký ức cũ.”
Lời nói của Trình Úc ngọt ngào đến nỗi Lâm An Lan cũng vô thức tự thả lỏng chính mình.
Mấy ngày cậu mất trí nhớ, lúc xem những bộ phim truyền hình liên quan đến việc mất trí nhớ luôn thấy cảnh nam chính vì nữ chính không thể nhớ nổi những chuyện trong quá khứ của bọn họ mà nổi nóng, phiền muộn, khó chịu, cuối cùng nữ chính cũng cảm thấy áy náy và bất an.
Lâm Lan An không thích như vậy, nữ chính cũng không phải là cố ý mất trí nhớ, tại sao nam chính lại vì chuyện này mà nổi nóng với nữ chính chứ, nữ chính vô tội mà.
Cậu cảm thấy bạn trai của nữ chính không đáng tin chút nào, vẫn là bạn trai của cậu mang lại cho cậu cảm giác an toàn.
So sánh giữa hai người Lâm An Lan cảm thấy bạn trai của mình tuyệt vời hơn nhiều.
Cậu dựa vào ngực Trình Úc chợp mắt một lúc nữa rồi mới tỉnh dậy.
Trình Úc không ngủ, vẫn luôn ở cạnh nhìn cậu, thấy cậu tỉnh rồi anh mới vươn tay nhéo nhéo mặt cậu.
Nhiệt độ trong ổ chăn rất cao, lúc ngủ mặt Lâm An Lam có chút hồng hồng, bây giờ bị nhéo nhéo thì lại càng đỏ ửng lên hệt như một miếng kem dâu tây.
Trình Úc nhìn thấy liền muốn hôn cậu một cái.
Và thực tế thì anh cũng đã làm vậy rồi.
Anh đã khao khát Lâm An Lan rất lâu rồi, đến nỗi có một ngày Lâm An Lan thật sự nguyện ý ở trong vòng tay anh, anh cũng không khống chế được dục vọng của mình mà thân mật cùng cậu.
Dường như anh có chứng bị “khao khát da thịt”, mỗi lúc mỗi nơi mỗi thời khắc đều muốn chạm vào cậu, ôm lấy cậu, hôn môi cậu, giữ chặt lấy cậu.
Anh huỷ hết tất cả công việc, lịch trình của mình, hàng ngày ở nhà bên cạnh Lâm An Lan, cẩn thận trông coi cậu từng li từng tí.
Anh sợ chỉ một cái chớp mắt, hoặc sau khi tỉnh dậy Lâm An Lan sẽ khôi phục trí nhớ và rời khỏi thế giới của anh.
Trình Úc không kìm được ôm chặt cậu, hôn hôn lên mắt cậu, gọi vợ ơi vợ à.
Lâm An Lan bật cười một tiếng.
Trình Úc nghe thấy tiếng cười của cậu thì cười nói: “Cười cái gì? Em có phải vợ của anh không?”
Lâm An Lan cố ý nói: “Không phải.”
Trình Úc nắm cằm của cậu: “Còn dám nói không phải?”
Lâm An Lan không sợ anh: “Không phải mà.”
“Không phải vợ vậy sao lại ngủ chung giường, đắp chung chăn với anh, hửm?”
“Nên bây giờ em rời giường đây.” Lâm An Lan nói rồi ngồi dậy.
Trình Úc sợ cậu bị cảm lạnh, vội vã lấy áo ngủ trên giường khoác lên vai cho cậu, chỉ hận không thể nhấc luôn cánh tay cậu lên để mặc áo vào cho cậu.
Lâm An Lan duỗi thẳng cánh tay xuyên qua áo ngủ.
Làn da của cậu rất trắng, cổ tay nhỏ nhắn, trên người còn có vài dấu hôn nhợt nhạt sau cuộc hoan ái kích tình tối qua.
Trình Úc nhìn thấy nhịn không được ôm lấy cậu từ phía sau.
Anh đặt đầu trên bả vai của Lâm An Lan, vòng tay qua người giúp cậu buộc lại dây lưng của áo ngủ.
Sau khi đã thắt chặt dây lưng, anh nghiêng đầu cậu qua hôn lên môi cậu một cái nữa.
“Muốn ăn cái gì?” Trình Úc hỏi cậu.
“Trời mưa lạnh như vậy, hay là mình ăn lẩu đi.” Lâm An Lan suy nghĩ một chốc rồi trả lời.
Trình Úc gật đầu: “Vậy em ngồi chơi điện thoại di động một lát đi, anh đi làm cho em ăn.”
Anh vừa nói vừa mặc quần áo vào.
Lâm An Lan ôm chăn từ chối: “Không muốn, em muốn đi rửa mặt trước.”
Nói xong thì cậu thấy Trình Úc đã mặc xong quần áo nên cũng xốc chăn chuẩn bị xuống giường.
Kết quả chăn vừa mới xốc lên thì Trình Úc đã luồn hai tay qua đầu gối, một tay đỡ lấy vai bế cậu lên.
“Anh ôm em đi.” Trình Úc nói.
Lâm An Lan rất bất đắc dĩ, mặc dù cậu biết bạn trai cực kỳ yêu mình, nhưng cậu cũng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này không khéo cậu sẽ bị tên bạn trai này dưỡng thành một kẻ tàn phế mất thôi.
Làm cơm không cần cậu làm.
Việc nhà không cần cậu làm.
Thậm chí ngay cả đi lại bạn trai cậu cũng hận không thể giúp cậu làm luôn.
“Không có ai lấy đi năng lượng của con kiến ở rừng rậm, anh có biết tại sao không?” Lâm An Lan hỏi bạn trai của mình.
“Bởi vì em quá đáng yêu, nên tất cả mọi người đều không muốn cướp đi năng lượng của em.”
“Không phải.” Lâm An Lan nói: “Bởi vì em căn bản không có năng lượng!”
Cậu chọt chọt vai Trình Úc: “Ra ngoài ăn cơm không cho em trả tiền, ở nhà thì không cho em đi đâu hết, anh tự kiểm điểm một chút đi, anh làm như vậy có đúng không hả?”
Trình Úc cảm thấy rất đúng, có người bạn trai nào lại để cho người yêu trả tiền cho mình đâu chứ?
Anh cũng không phải không có tiền, từ nhỏ đến lớn anh không bao giờ thiếu tiền.
“Bảo bối, anh có tiền mà.” Trình Úc trả lời: “Em là vợ của anh, anh không trả tiền cho em thì anh giữ lại tiền này để làm gì? Cho con của chúng ta sao? Nhưng chúng ta lại không có con.”
Lâm An Lan: …
Lâm An Lan cảm thấy mình thật sự rất lợi hại!
Loại người xuất thân trong một gia đình giàu có như Trình Úc bây giờ chính là hình tượng khá “hot” trong giới giải trí, là nam thần tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ. Vậy mà anh ấy lại thích mình, còn là vô cùng thích, không lẽ lúc đó cậu cho Trình Úc uống thuốc mê sao?
Trình Úc đến gần bồn rửa mặt mới buông cậu ra.
Anh thường xuyên ôm cậu đến bồn rửa mặt nên lúc nào anh cũng để sẵn đôi dép lê của Lâm An Lan ở đó.
Lúc Trình Úc sắp thả Lâm An Lan xuống đất thì cậu đã bước xuống, mang dép lê vào và đi đến bồn rửa mặt.
Cậu rửa mặt xong xuôi thì Trình Úc cũng đã rửa sạch tay và chuẩn bị đi làm cơm.
Lâm An Lan đi đến phía sau anh: “Cho em phụ với.”
“Không cần đâu.” Trình Úc trả lời: “Làm lẩu không khó, em đi chơi điện thoại di động đi, anh làm xong sẽ gọi em.”
“Hai người làm sẽ nhanh hơn mà, để em giúp anh rửa rau.” Lâm An Lan cười nói.
Trình Úc cũng không từ chối nữa, cùng cậu đi vào nhà bếp.
Anh lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh.
Lâm An Lan cầm lấy, mở vòi nước, mấy ngón tay trắng nõn của cậu thuần thục rửa rau dưới dòng nước.
Rau diếp thơm màu xanh đậm càng làm nổi bật những ngón tay trắng nõn của cậu, từng ngón thon dài và mềm mại.
Trình Úc thấy vậy từ phía sau cầm lấy tay cậu cùng nhau rửa rau.
Chỉ có điều Lâm An Lan rửa đồ ăn, còn anh lại rửa ngón tay của Lâm An Lan.
Từng ngón từng ngón, khẽ khàng xoa nắn vân vê.
Lâm An Lan bất mãn lấy vai đỉnh đỉnh anh: “Đừng quấy rầy em.”
Trình Úc nâng tay cậu lên hôn một cái, sau đó mới đi rửa mớ rau còn lại.
Rửa xong nguyên liệu, Trình Úc bắt đầu nấu nước lẩu, hai người ngồi trước bàn ăn chờ lẩu chín.
Đang chờ thì điện thoại di động của Trình Úc vang lên.
Anh cầm lên xem, là người đại diện của mình.
Trình Úc không bắt máy.
Lâm An Lan nhìn anh: “Không bắt máy sao?”
“Không cần thiết.”
Nhưng điện thoại di động vẫn vang lên không ngừng, Lâm An Lan cảm thấy đối phương có chắc hẳn là có chuyện, khuyên bảo anh, “Bắt máy đi, lỡ như có chuyện gì quan trọng thì sao.”
Lúc này Trình Úc mới chịu bắt máy.
Tôn Mạnh thấy anh chịu bắt máy, lập tức nói, “Trình Úc, có tin tốt, Trương đạo diễn có một bộ phim mới vừa gửi lời mời thử vai cho cậu này.”
Trình Úc bình tĩnh trả lời, “Ồ.”
“Thời gian thử giọng là…”
“Tôi không đi.” Anh lạnh lùng nói.
Mở nồi lẩu trên bàn ra, Trình Úc bỏ một ít đồ ăn và thịt vào luộc, “Còn gì nữa không? Nếu không thì tôi cúp máy.”
“Tại sao cậu lại không đi chứ?” Tôn Mạnh khiếp sợ, “Đây chính là Trương đạo diễn! Trương đạo diễn đó!”
“Lúc trước tôi đã nói lúc này tôi không đang không muốn làm việc, tất cả các lời mời trước đây đều đã bàn gia lại, còn những lời mời mới sẽ không nhận.”
“Nhưng đây là đạo diễn Trương…”
“Giống nhau.” Trình Úc ngắt lời hắn, “Tôi muốn ăn cơm, cúp máy đây.”
Nói xong anh cúp điện thoại.
Lâm An Lan mo hồ hiểu được, hỏi anh, “Sao gần đây anh lại không nhận lời mời vậy?”
Anh nói, “Anh vừa hoàn thành xong, thời gian này không có lời mời nào hết, em không cần nghĩ nhiều, chỉ cần có việc thì sẽ làm mà.”
“Hay là anh lo lắng cho em?”
Trình Úc dừng đũa một chút, lại cho đũa vào trong nồi, gắp một cuộn thịt bò ra cho cậu.
“Lúc trước anh làm việc quá căng thẳng, nên thời gian này chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”
Anh bỏ cuộn thịt bò vào trong bát của Lâm An Lan.
“Hơn nữa, chúng ta ở cùng nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều, chúng ta đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nên anh muốn ở bên em nhiều hơn một chút.”
Trình Úc cảm thấy kỹ thuật nói dối của mình cũng không tệ lắm.
Trước đây anh cảm thấy mình sẽ không bao giờ nói dối, không có chuyện gì đáng để anh phải nói dối hết.
Mãi đến tận khí Lâm An Lan xuất hiện, Trình Úc mới phát hiện anh là một người nói dối rất giỏi.
Thậm chí anh có thể buông ra một câu nói dối mà mặt không biến sắc tim không đập.
“Anh cũng không thể chỉ nhận được lời mời từ công việc, anh cũng phải nhận được lời mời từ tình yêu của anh nữa chứ, đúng không?” Trình Úc nháy mắt nhìn cậu.
Trình Úc thật sự là đẹp trai quá mức, Lâm An Lan bị anh nhìn như vậy, thậm chí còn nháy mắt với cậu, cảm thấy anh nói cũng đúng, mỉm cười cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Trình Úc thấy cậu tin những lời anh nói, cũng cảm thấy yên lòng.
Cõi đời này không có gì quan trọng với anh hơn Lâm An Lan, anh bước vào giới giải trí cũng vì Lâm An Lan, cho nên những thứ khác đều không quan trọng, chỉ riêng Lâm An Lan là anh không thể từ bỏ.
Anh gắp một miếng măng bỏ vào bát Lâm An Lan.
Lâm An Lan gắp miếng măng đưa cho anh, “Anh ăn đi, không cần gắp cho em.”
“Em ăn đi.” Trình Úc nói, “Không phải em rất thích ăn măng sao?”
Lâm An Lan nghe vậy, sửng sốt một chút.
Cậu nhìn Trình Úc, tựa hồ có chút khó hiểu, “Em không thích ăn măng xanh với lẩu.”
Cậu nói, “Em chỉ ăn măng xào thôi, lúc trước chúng ta ăn lẩu em chưa nói với anh điều này sao?”
Tay cầm đũa của Trình Úc cứng đờ.
“Lạch cạch”, miếng măng đột ngột rơi xuống bàn cơm bằng gỗ.
Tấm rèm cửa sổ dày nặng che đi ánh sáng yếu ớt bên ngoài, cả căn phòng là một mảnh lộn xộn, chỉ có ổ chăn là ấm áp, thoải mái.
Trời mưa như vậy rất thích hợp để ngủ nướng.
Lâm An Lan nghe tiếng mưa rơi, hạt to hạt nhỏ tí tách trên mặt đất.
Cậu theo thói quen cuộn tròn người dựa về phía sau thì đụng phải một lồng ngực ấm áp.
Bàn tay đặt trên eo cậu khẽ dùng lực, kéo cậu về phía sau, đồng thời anh cũng nhích lại ôm chặt lấy cậu.
“Tỉnh rồi à?” Trình Úc hỏi.
Lâm An Lan quay đầu lại, có vẻ như Trình Úc đã tỉnh dậy được một lúc rồi, vẻ mặt tỉnh táo đang nhìn cậu bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Lâm An Lan gật gật đầu, quay người lại mỉm cười nhìn anh.
Trình Úc thấy cậu nở nụ cười với mình thì không kìm lòng được áp sát lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Sáng sớm vốn là thời điểm rất nguy hiểm, nhất là khi anh còn đang ôm Lâm An Lan trong lồng ngực, không bao lâu sau Trình Úc cảm nhận được cơ thể mình đang rục rịch.
Lâm An Lan cũng nhạy cảm nhận ra, cậu đang cùng anh hôn môi thì vội tách ra một khoảng, nhẹ giọng nói: “Không muốn.”
“Ừ, anh không làm.” Trình Úc tiếp tục hôn môi cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh chỉ hôn em thôi.”
Lúc này Lâm An Lan mới yên tâm.
Trình Úc hôn cậu một hồi lâu, hôn môi xong, anh thuận thế hôn một đường xuống cằm, lướt qua cổ, tại xương quai xanh quấn quít cắn mút không rời, đến khi trên đó hiện lên một vết màu đỏ mới thôi.
Ngón tay anh lướt dọc vùng eo, nhẹ nhàng xẹt qua cột sống của cậu.
Mặt Lâm An Lan nháy mắt đỏ bừng, trong mắt ánh lên hơi nước, cậu nặng nề thở dốc một tiếng, nắm lấy tay Trình Úc.
Trình Úc cũng nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, ngẩng đầu lại hôn lên môi cậu.
Nụ hôn của anh từ trước đến giờ vẫn luôn dịu dàng như vậy, chỉ khi hai người làm “vận động mạnh” thì anh mới không khống chế được, nụ hôn vừa hung ác vừa vội vàng.
Mà cho dù là vậy thì anh cũng sẽ không thương tổn đến cậu, anh chỉ không ngừng đòi lấy giống như mọi thời khắc đều được cậu đáp lại thì anh mới có thể yên tâm.
LÂm An Lan nâng cằm lên đáp lại nụ hôn của anh, hôn một lúc lâu cậu thở hổn hển dựa vào trên vai Trình Úc, vòng tay ôm lấy anh.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, căn phòng có chút lạnh lẽo nhưng trên giường vẫn rất ấm áp.
Lâm An Lan thật sự không muốn dậy, thậm chí cậu còn muốn nhắm mắt ngủ tiếp một giấc.
Trình Úc thấy cậu như con mèo nhỏ dựa vào mình, bàn tay đang ôm lấy eo trượt lên vuốt nhẹ vai cậu.
“Đói bụng không?” Trình Úc hỏi: “Muốn ăn chút cơm không?”
“Em chưa đói.” Lâm An Lan đáp: “Em còn muốn nằm thêm một lát nữa.”
Trình Úc cũng không giục cậu, anh ôm cậu vào lòng, để cậu dựa trên vai mình, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên môi cậu.
Lâm An Lan đã quen với việc này.
Tuy rằng cậu mất trí nhớ nhưng cậu có thể cảm nhận được bạn trai cậu nhất định là cực kỳ yêu cậu.
Nếu không anh cũng không hở một tí là muốn ôm cậu, thỉnh thoảng lại hôn cậu, ngay cả hoạt động về đêm của hai người Trình Úc cũng có thể kéo dài khá lâu.
Lúc đầu cậu còn lo rằng mình quên mất đối phương, quên mất những điều nhỏ nhặt giữa họ thì Trình Úc sẽ thất vọng và khó chịu, sau đó anh sẽ liên tục cùng cậu làm lại những chuyện bọn họ từng làm lúc trước.
Nhưng Trình Úc sau khi giật mình thì chỉ ôm cậu vào ngực.
Anh nói: “Không sao, chỉ cần em vẫn ở bên cạnh anh là tốt rồi.”
Có vẻ như anh ấy thật sự không để ý. Có lúc cậu tự hỏi liệu Trình Úc có kể chuyện lúc trước cho cậu nghe không.
Nếu cậu không hỏi thì Trình Úc cũng không đề cập đến.
LÂm An Lan từng hỏi anh: “Anh không muốn em mau chóng khôi phục ký ức sao?”
Trình Úc nở nụ cười, xáp lại hôn cậu: “Anh không muốn tạo áp lực cho em.”
Trình Úc nói: “Anh yêu con người em, không phải yêu ký ức trong quá khứ, chỉ cần em còn ở đây thì chúng ta có thể không ngừng sáng tạo ra những ký ức mới. Cho nên cứ thuận theo tự nhiên là được, em không cần phải cố gắng nhớ lại những ký ức cũ.”
Lời nói của Trình Úc ngọt ngào đến nỗi Lâm An Lan cũng vô thức tự thả lỏng chính mình.
Mấy ngày cậu mất trí nhớ, lúc xem những bộ phim truyền hình liên quan đến việc mất trí nhớ luôn thấy cảnh nam chính vì nữ chính không thể nhớ nổi những chuyện trong quá khứ của bọn họ mà nổi nóng, phiền muộn, khó chịu, cuối cùng nữ chính cũng cảm thấy áy náy và bất an.
Lâm Lan An không thích như vậy, nữ chính cũng không phải là cố ý mất trí nhớ, tại sao nam chính lại vì chuyện này mà nổi nóng với nữ chính chứ, nữ chính vô tội mà.
Cậu cảm thấy bạn trai của nữ chính không đáng tin chút nào, vẫn là bạn trai của cậu mang lại cho cậu cảm giác an toàn.
So sánh giữa hai người Lâm An Lan cảm thấy bạn trai của mình tuyệt vời hơn nhiều.
Cậu dựa vào ngực Trình Úc chợp mắt một lúc nữa rồi mới tỉnh dậy.
Trình Úc không ngủ, vẫn luôn ở cạnh nhìn cậu, thấy cậu tỉnh rồi anh mới vươn tay nhéo nhéo mặt cậu.
Nhiệt độ trong ổ chăn rất cao, lúc ngủ mặt Lâm An Lam có chút hồng hồng, bây giờ bị nhéo nhéo thì lại càng đỏ ửng lên hệt như một miếng kem dâu tây.
Trình Úc nhìn thấy liền muốn hôn cậu một cái.
Và thực tế thì anh cũng đã làm vậy rồi.
Anh đã khao khát Lâm An Lan rất lâu rồi, đến nỗi có một ngày Lâm An Lan thật sự nguyện ý ở trong vòng tay anh, anh cũng không khống chế được dục vọng của mình mà thân mật cùng cậu.
Dường như anh có chứng bị “khao khát da thịt”, mỗi lúc mỗi nơi mỗi thời khắc đều muốn chạm vào cậu, ôm lấy cậu, hôn môi cậu, giữ chặt lấy cậu.
Anh huỷ hết tất cả công việc, lịch trình của mình, hàng ngày ở nhà bên cạnh Lâm An Lan, cẩn thận trông coi cậu từng li từng tí.
Anh sợ chỉ một cái chớp mắt, hoặc sau khi tỉnh dậy Lâm An Lan sẽ khôi phục trí nhớ và rời khỏi thế giới của anh.
Trình Úc không kìm được ôm chặt cậu, hôn hôn lên mắt cậu, gọi vợ ơi vợ à.
Lâm An Lan bật cười một tiếng.
Trình Úc nghe thấy tiếng cười của cậu thì cười nói: “Cười cái gì? Em có phải vợ của anh không?”
Lâm An Lan cố ý nói: “Không phải.”
Trình Úc nắm cằm của cậu: “Còn dám nói không phải?”
Lâm An Lan không sợ anh: “Không phải mà.”
“Không phải vợ vậy sao lại ngủ chung giường, đắp chung chăn với anh, hửm?”
“Nên bây giờ em rời giường đây.” Lâm An Lan nói rồi ngồi dậy.
Trình Úc sợ cậu bị cảm lạnh, vội vã lấy áo ngủ trên giường khoác lên vai cho cậu, chỉ hận không thể nhấc luôn cánh tay cậu lên để mặc áo vào cho cậu.
Lâm An Lan duỗi thẳng cánh tay xuyên qua áo ngủ.
Làn da của cậu rất trắng, cổ tay nhỏ nhắn, trên người còn có vài dấu hôn nhợt nhạt sau cuộc hoan ái kích tình tối qua.
Trình Úc nhìn thấy nhịn không được ôm lấy cậu từ phía sau.
Anh đặt đầu trên bả vai của Lâm An Lan, vòng tay qua người giúp cậu buộc lại dây lưng của áo ngủ.
Sau khi đã thắt chặt dây lưng, anh nghiêng đầu cậu qua hôn lên môi cậu một cái nữa.
“Muốn ăn cái gì?” Trình Úc hỏi cậu.
“Trời mưa lạnh như vậy, hay là mình ăn lẩu đi.” Lâm An Lan suy nghĩ một chốc rồi trả lời.
Trình Úc gật đầu: “Vậy em ngồi chơi điện thoại di động một lát đi, anh đi làm cho em ăn.”
Anh vừa nói vừa mặc quần áo vào.
Lâm An Lan ôm chăn từ chối: “Không muốn, em muốn đi rửa mặt trước.”
Nói xong thì cậu thấy Trình Úc đã mặc xong quần áo nên cũng xốc chăn chuẩn bị xuống giường.
Kết quả chăn vừa mới xốc lên thì Trình Úc đã luồn hai tay qua đầu gối, một tay đỡ lấy vai bế cậu lên.
“Anh ôm em đi.” Trình Úc nói.
Lâm An Lan rất bất đắc dĩ, mặc dù cậu biết bạn trai cực kỳ yêu mình, nhưng cậu cũng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này không khéo cậu sẽ bị tên bạn trai này dưỡng thành một kẻ tàn phế mất thôi.
Làm cơm không cần cậu làm.
Việc nhà không cần cậu làm.
Thậm chí ngay cả đi lại bạn trai cậu cũng hận không thể giúp cậu làm luôn.
“Không có ai lấy đi năng lượng của con kiến ở rừng rậm, anh có biết tại sao không?” Lâm An Lan hỏi bạn trai của mình.
“Bởi vì em quá đáng yêu, nên tất cả mọi người đều không muốn cướp đi năng lượng của em.”
“Không phải.” Lâm An Lan nói: “Bởi vì em căn bản không có năng lượng!”
Cậu chọt chọt vai Trình Úc: “Ra ngoài ăn cơm không cho em trả tiền, ở nhà thì không cho em đi đâu hết, anh tự kiểm điểm một chút đi, anh làm như vậy có đúng không hả?”
Trình Úc cảm thấy rất đúng, có người bạn trai nào lại để cho người yêu trả tiền cho mình đâu chứ?
Anh cũng không phải không có tiền, từ nhỏ đến lớn anh không bao giờ thiếu tiền.
“Bảo bối, anh có tiền mà.” Trình Úc trả lời: “Em là vợ của anh, anh không trả tiền cho em thì anh giữ lại tiền này để làm gì? Cho con của chúng ta sao? Nhưng chúng ta lại không có con.”
Lâm An Lan: …
Lâm An Lan cảm thấy mình thật sự rất lợi hại!
Loại người xuất thân trong một gia đình giàu có như Trình Úc bây giờ chính là hình tượng khá “hot” trong giới giải trí, là nam thần tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ. Vậy mà anh ấy lại thích mình, còn là vô cùng thích, không lẽ lúc đó cậu cho Trình Úc uống thuốc mê sao?
Trình Úc đến gần bồn rửa mặt mới buông cậu ra.
Anh thường xuyên ôm cậu đến bồn rửa mặt nên lúc nào anh cũng để sẵn đôi dép lê của Lâm An Lan ở đó.
Lúc Trình Úc sắp thả Lâm An Lan xuống đất thì cậu đã bước xuống, mang dép lê vào và đi đến bồn rửa mặt.
Cậu rửa mặt xong xuôi thì Trình Úc cũng đã rửa sạch tay và chuẩn bị đi làm cơm.
Lâm An Lan đi đến phía sau anh: “Cho em phụ với.”
“Không cần đâu.” Trình Úc trả lời: “Làm lẩu không khó, em đi chơi điện thoại di động đi, anh làm xong sẽ gọi em.”
“Hai người làm sẽ nhanh hơn mà, để em giúp anh rửa rau.” Lâm An Lan cười nói.
Trình Úc cũng không từ chối nữa, cùng cậu đi vào nhà bếp.
Anh lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh.
Lâm An Lan cầm lấy, mở vòi nước, mấy ngón tay trắng nõn của cậu thuần thục rửa rau dưới dòng nước.
Rau diếp thơm màu xanh đậm càng làm nổi bật những ngón tay trắng nõn của cậu, từng ngón thon dài và mềm mại.
Trình Úc thấy vậy từ phía sau cầm lấy tay cậu cùng nhau rửa rau.
Chỉ có điều Lâm An Lan rửa đồ ăn, còn anh lại rửa ngón tay của Lâm An Lan.
Từng ngón từng ngón, khẽ khàng xoa nắn vân vê.
Lâm An Lan bất mãn lấy vai đỉnh đỉnh anh: “Đừng quấy rầy em.”
Trình Úc nâng tay cậu lên hôn một cái, sau đó mới đi rửa mớ rau còn lại.
Rửa xong nguyên liệu, Trình Úc bắt đầu nấu nước lẩu, hai người ngồi trước bàn ăn chờ lẩu chín.
Đang chờ thì điện thoại di động của Trình Úc vang lên.
Anh cầm lên xem, là người đại diện của mình.
Trình Úc không bắt máy.
Lâm An Lan nhìn anh: “Không bắt máy sao?”
“Không cần thiết.”
Nhưng điện thoại di động vẫn vang lên không ngừng, Lâm An Lan cảm thấy đối phương có chắc hẳn là có chuyện, khuyên bảo anh, “Bắt máy đi, lỡ như có chuyện gì quan trọng thì sao.”
Lúc này Trình Úc mới chịu bắt máy.
Tôn Mạnh thấy anh chịu bắt máy, lập tức nói, “Trình Úc, có tin tốt, Trương đạo diễn có một bộ phim mới vừa gửi lời mời thử vai cho cậu này.”
Trình Úc bình tĩnh trả lời, “Ồ.”
“Thời gian thử giọng là…”
“Tôi không đi.” Anh lạnh lùng nói.
Mở nồi lẩu trên bàn ra, Trình Úc bỏ một ít đồ ăn và thịt vào luộc, “Còn gì nữa không? Nếu không thì tôi cúp máy.”
“Tại sao cậu lại không đi chứ?” Tôn Mạnh khiếp sợ, “Đây chính là Trương đạo diễn! Trương đạo diễn đó!”
“Lúc trước tôi đã nói lúc này tôi không đang không muốn làm việc, tất cả các lời mời trước đây đều đã bàn gia lại, còn những lời mời mới sẽ không nhận.”
“Nhưng đây là đạo diễn Trương…”
“Giống nhau.” Trình Úc ngắt lời hắn, “Tôi muốn ăn cơm, cúp máy đây.”
Nói xong anh cúp điện thoại.
Lâm An Lan mo hồ hiểu được, hỏi anh, “Sao gần đây anh lại không nhận lời mời vậy?”
Anh nói, “Anh vừa hoàn thành xong, thời gian này không có lời mời nào hết, em không cần nghĩ nhiều, chỉ cần có việc thì sẽ làm mà.”
“Hay là anh lo lắng cho em?”
Trình Úc dừng đũa một chút, lại cho đũa vào trong nồi, gắp một cuộn thịt bò ra cho cậu.
“Lúc trước anh làm việc quá căng thẳng, nên thời gian này chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”
Anh bỏ cuộn thịt bò vào trong bát của Lâm An Lan.
“Hơn nữa, chúng ta ở cùng nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều, chúng ta đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nên anh muốn ở bên em nhiều hơn một chút.”
Trình Úc cảm thấy kỹ thuật nói dối của mình cũng không tệ lắm.
Trước đây anh cảm thấy mình sẽ không bao giờ nói dối, không có chuyện gì đáng để anh phải nói dối hết.
Mãi đến tận khí Lâm An Lan xuất hiện, Trình Úc mới phát hiện anh là một người nói dối rất giỏi.
Thậm chí anh có thể buông ra một câu nói dối mà mặt không biến sắc tim không đập.
“Anh cũng không thể chỉ nhận được lời mời từ công việc, anh cũng phải nhận được lời mời từ tình yêu của anh nữa chứ, đúng không?” Trình Úc nháy mắt nhìn cậu.
Trình Úc thật sự là đẹp trai quá mức, Lâm An Lan bị anh nhìn như vậy, thậm chí còn nháy mắt với cậu, cảm thấy anh nói cũng đúng, mỉm cười cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Trình Úc thấy cậu tin những lời anh nói, cũng cảm thấy yên lòng.
Cõi đời này không có gì quan trọng với anh hơn Lâm An Lan, anh bước vào giới giải trí cũng vì Lâm An Lan, cho nên những thứ khác đều không quan trọng, chỉ riêng Lâm An Lan là anh không thể từ bỏ.
Anh gắp một miếng măng bỏ vào bát Lâm An Lan.
Lâm An Lan gắp miếng măng đưa cho anh, “Anh ăn đi, không cần gắp cho em.”
“Em ăn đi.” Trình Úc nói, “Không phải em rất thích ăn măng sao?”
Lâm An Lan nghe vậy, sửng sốt một chút.
Cậu nhìn Trình Úc, tựa hồ có chút khó hiểu, “Em không thích ăn măng xanh với lẩu.”
Cậu nói, “Em chỉ ăn măng xào thôi, lúc trước chúng ta ăn lẩu em chưa nói với anh điều này sao?”
Tay cầm đũa của Trình Úc cứng đờ.
“Lạch cạch”, miếng măng đột ngột rơi xuống bàn cơm bằng gỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro