Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Biết Kiều Niệm...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
"Là thế này, tôi đã nghe nói về chuyện nó chọc đến người ta, là do tôi dạy nó không tốt, gây thêm phiền phức cho công việc của các vị. Chúng tôi sẵn sàng bồi thường những gì nên bồi thường, bảo nó xin lỗi những gì nên xin lỗi. Anh xem có thể không giữ nó lại được không?"
Đánh nhau có thể bị quản thúc nửa tháng tùy theo mức độ nghiêm trọng, ông cũng lười quan tâm Kiều Niệm có bị giam giữ hay không, chỉ không muốn thanh danh nhà họ Kiều bị hủy hoại mà thôi.
Ánh mắt Kiều Niệm mỉa mai.
Cảnh sát trẻ tuổi nhìn ông rồi nhìn Kiều Niệm, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, do dự muốn nói lại thôi: “Cái đó, anh Kiều, có phải anh hiểu lầm rồi không, bạn học Kiều Niệm…”
Kiều Vi Dân tự hỏi mình đã hiểu lầm điều gì, và nhìn thấy một chiếc ô tô có biển số Nhiễu Thành 0089 đậu trước đồn cảnh sát.
Biển số xe bắt đầu bằng 00 đều là xe nhà nước.
Ông đang nghĩ xem là ai thì thấy một người xuống xe đi nhanh về phía bên này.
Các cảnh sát bên cạnh ông lập tức cởi mũ cảnh sát và chào theo tiêu chuẩn quân đội: "Chào cục trưởng!"
Kiều Vi Dân lúc này mới nhận ra gương mặt của người đàn ông vội vàng tới đây, không phải là cảnh sát trưởng phụ trách phía nam Nhiễu Thành sao?
Nhà họ Kiều chủ yếu kinh doanh bất động sản, khó tránh gặp phải những du côn gây sự linh tinh, nên thường có quan hệ tốt với đồn cảnh sát. Ông nhận ra người này, sắc mặt lập tức thay đổi, tiến tới bắt tay: "Cục trưởng Thái, không ngờ lại gặp được ngài ở đây..."
Lời khen nổi lên trên mặt ông không một chút che giấu.
Thái Cương vội vàng chạy đến đây khi đang ăn tối, ông ta đột nhiên đứng trước mặt, nhất thời không kịp phản ứng, anh hất tay ông ra, ánh mắt khó hiểu: “Anh là?”
"Kiều Vi Dân từ tập đoàn Kiều thị, trước đây tôi đã có vinh dự được ăn cơm với ngài vài lần."
Anh ta lộ ra vẻ mặt chợt nhận ra: "Ồ, tôi biết tập đoàn Kiều thị. Thì ra là tổng giám đốc Kiều, sao anh lại ở đây?"
Kiều Vi Dân xấu hổ nói: "Nói ra khiến cục trưởng Thái chê cười, tôi đến vì Kiều Niệm..."
Ông khó khăn thốt ra từng chữ, trong lòng vô cùng hối hận vì đã đến đây, nếu sớm biết sẽ gặp Thái Cương thì ông sẽ không bao giờ đến đồn cảnh sát cứu người, thật là mất mặt mà!
Ai ngờ vừa dứt lời, Thái Cương liền thay đổi thái độ thờ ơ, bắt tay ấm áp như gió xuân, cắt ngang cuộc nói chuyện, thái độ vô cùng khách sáo, nói tiếp sự tình: “Hóa ra là vì bạn học Kiều Niệm, tôi không biết tổng giám đốc Kiều là ba của em Kiều Niệm, anh có một đứa con gái rất giỏi!"
"Ơ..." Kiều Vi Dân nhất thời chưa kịp định thần lại.
Cục trưởng Thái nói vậy là có ý gì?
Kiều Niệm đánh nhau phải vào đồn cảnh sát, sao lại là một cô con gái tốt chứ ?
Chẳng lẽ là nghe nhầm?
Ông không rõ Thái Cương có ý gì, nói thăm dò: "Ôi, nói ra thật xấu hổ quá, nó vốn là như vậy, từ nhỏ đã không không hiểu chuyện..."
Thái Cương cho là ông khách khí với mình, cười khanh khách vỗ vai ngăn ông lại: "Kiều tổng khiêm tốn rồi, con gái anh mà còn không hiểu chuyện thì thằng nhãi ranh nhà tôi còn chẳng xứng được gọi là không hiểu chuyện sao? Cô bé đang học ở trường trung học số 1 Nhiễu Thành đúng không?”
Nói đến đây, Kiều Vi Dân càng trở nên khó tiếp lời hơn: "...Đúng vậy, mới chuyển qua đó, thành tích không tốt."
"Ha ha, Kiều tổng, tôi nói anh khiêm tốn quá rồi, sao anh còn khiêm tốn với tôi như vậy? Có hơi quá đáng rồi nha!"
Thái Cương vừa cười vừa nhìn Kiều Niệm, trong mắt hiện lên sự tò mò và nghi ngờ, nhưng không khinh thường, cười nói: “Nghe nói Kiều Niệm trúng tuyển vào lớp A. Sau này, chắc chắn con bé sẽ học trường đại học nổi tiếng, Nhiễu Thành chúng ta có một nhân tài rồi!"
"..."
Kiều Niệm?
Lớp A?
Kiều Vi Dân mở to mắt, như lọt vào trong sương mù nửa ngày tìm không thấy trạng thái, cổ họng khô khốc: "Có phải là nhầm rồi không?"
Đánh nhau có thể bị quản thúc nửa tháng tùy theo mức độ nghiêm trọng, ông cũng lười quan tâm Kiều Niệm có bị giam giữ hay không, chỉ không muốn thanh danh nhà họ Kiều bị hủy hoại mà thôi.
Ánh mắt Kiều Niệm mỉa mai.
Cảnh sát trẻ tuổi nhìn ông rồi nhìn Kiều Niệm, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, do dự muốn nói lại thôi: “Cái đó, anh Kiều, có phải anh hiểu lầm rồi không, bạn học Kiều Niệm…”
Kiều Vi Dân tự hỏi mình đã hiểu lầm điều gì, và nhìn thấy một chiếc ô tô có biển số Nhiễu Thành 0089 đậu trước đồn cảnh sát.
Biển số xe bắt đầu bằng 00 đều là xe nhà nước.
Ông đang nghĩ xem là ai thì thấy một người xuống xe đi nhanh về phía bên này.
Các cảnh sát bên cạnh ông lập tức cởi mũ cảnh sát và chào theo tiêu chuẩn quân đội: "Chào cục trưởng!"
Kiều Vi Dân lúc này mới nhận ra gương mặt của người đàn ông vội vàng tới đây, không phải là cảnh sát trưởng phụ trách phía nam Nhiễu Thành sao?
Nhà họ Kiều chủ yếu kinh doanh bất động sản, khó tránh gặp phải những du côn gây sự linh tinh, nên thường có quan hệ tốt với đồn cảnh sát. Ông nhận ra người này, sắc mặt lập tức thay đổi, tiến tới bắt tay: "Cục trưởng Thái, không ngờ lại gặp được ngài ở đây..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời khen nổi lên trên mặt ông không một chút che giấu.
Thái Cương vội vàng chạy đến đây khi đang ăn tối, ông ta đột nhiên đứng trước mặt, nhất thời không kịp phản ứng, anh hất tay ông ra, ánh mắt khó hiểu: “Anh là?”
"Kiều Vi Dân từ tập đoàn Kiều thị, trước đây tôi đã có vinh dự được ăn cơm với ngài vài lần."
Anh ta lộ ra vẻ mặt chợt nhận ra: "Ồ, tôi biết tập đoàn Kiều thị. Thì ra là tổng giám đốc Kiều, sao anh lại ở đây?"
Kiều Vi Dân xấu hổ nói: "Nói ra khiến cục trưởng Thái chê cười, tôi đến vì Kiều Niệm..."
Ông khó khăn thốt ra từng chữ, trong lòng vô cùng hối hận vì đã đến đây, nếu sớm biết sẽ gặp Thái Cương thì ông sẽ không bao giờ đến đồn cảnh sát cứu người, thật là mất mặt mà!
Ai ngờ vừa dứt lời, Thái Cương liền thay đổi thái độ thờ ơ, bắt tay ấm áp như gió xuân, cắt ngang cuộc nói chuyện, thái độ vô cùng khách sáo, nói tiếp sự tình: “Hóa ra là vì bạn học Kiều Niệm, tôi không biết tổng giám đốc Kiều là ba của em Kiều Niệm, anh có một đứa con gái rất giỏi!"
"Ơ..." Kiều Vi Dân nhất thời chưa kịp định thần lại.
Cục trưởng Thái nói vậy là có ý gì?
Kiều Niệm đánh nhau phải vào đồn cảnh sát, sao lại là một cô con gái tốt chứ ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng lẽ là nghe nhầm?
Ông không rõ Thái Cương có ý gì, nói thăm dò: "Ôi, nói ra thật xấu hổ quá, nó vốn là như vậy, từ nhỏ đã không không hiểu chuyện..."
Thái Cương cho là ông khách khí với mình, cười khanh khách vỗ vai ngăn ông lại: "Kiều tổng khiêm tốn rồi, con gái anh mà còn không hiểu chuyện thì thằng nhãi ranh nhà tôi còn chẳng xứng được gọi là không hiểu chuyện sao? Cô bé đang học ở trường trung học số 1 Nhiễu Thành đúng không?”
Nói đến đây, Kiều Vi Dân càng trở nên khó tiếp lời hơn: "...Đúng vậy, mới chuyển qua đó, thành tích không tốt."
"Ha ha, Kiều tổng, tôi nói anh khiêm tốn quá rồi, sao anh còn khiêm tốn với tôi như vậy? Có hơi quá đáng rồi nha!"
Thái Cương vừa cười vừa nhìn Kiều Niệm, trong mắt hiện lên sự tò mò và nghi ngờ, nhưng không khinh thường, cười nói: “Nghe nói Kiều Niệm trúng tuyển vào lớp A. Sau này, chắc chắn con bé sẽ học trường đại học nổi tiếng, Nhiễu Thành chúng ta có một nhân tài rồi!"
"..."
Kiều Niệm?
Lớp A?
Kiều Vi Dân mở to mắt, như lọt vào trong sương mù nửa ngày tìm không thấy trạng thái, cổ họng khô khốc: "Có phải là nhầm rồi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro