Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Vẫn Muốn Kiều N...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
Làm thế nào Kiều Niệm có thể vượt qua kỳ thi vào lớp A của trường trung học số 1?
“Nhầm gì cơ?” Thái Cương không nghe rõ.
Kiều Vi Dân định thần lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt tò mò của Thái Cương, nuốt câu nói “Kiều Sân chỉ được vào lớp B, sao điểm của Kiều Niệm có thể vào được lớp A?” nuốt trở vào. Hậm hực nói: "Không, không có gì."
Ông nhớ tới mục đích chuyến đi của mình hôm nay, có chút xấu hổ nói với Thái Cương: "Chuyện là, cục trưởng Thái, về chuyện đánh nhau của Kiều Niệm..."
Thái Cương trả lời ngay: "Ồ, anh nói đến chuyện này à."
Anh ta đã trả lời không dưới 5 cuộc gọi trên đường đi, từ cấp trên trực tiếp của anh ta đến Giang Tông Nam thuộc nhà họ Giang ở Nhiễu Thành, rồi tập đoàn Thừa Phong, cả nhà họ Vệ và thậm chí có người từ Bắc Kinh cũng gọi cho anh ta…
Tất cả đều là những người thuộc tầng lớp trên, anh ta sợ đến mức không dám ăn hết bữa, đã vội vàng chạy đến.
Kiều Vi Dân có vẻ xấu hổ, quay đầu lại hung hăng nhìn Kiều Niệm một cái, như thể đang trách móc cô không biết cố gắng. Quay người lại, cười với Thái Cương rồi nói: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không vâng lời, không giống em gái nó chút nào. Tôi mới tìm thấy cha mẹ ruột của nó mấy ngày trước, mới về nhà cha mẹ ruột được mấy ngày, tôi cũng vừa mới biết nó gặp phải họa lớn như."
“Tuy rằng bây giờ tôi không còn quản nó nữa, nhưng dù sao con bé cũng sống với chúng tôi mười mấy năm, tôi cũng khó xử khi nó gây ra chuyện thị phi bên ngoài. Tôi có ý này, cục trường Thái, anh xem, những người đó muốn chúng tôi bồi thường bao nhiêu tiền, hay họ muốn Kiều Niệm xin lỗi cũng được, chỉ cần có thể khiến chuyện to thành chuyện nhỏ..."
Khóe mắt đuôi mày ông ẩn chứa một loại cảm giác ưu việt và tinh anh cao cao tại thượng, khi ông nói lời này, ông chưa bao giờ hỏi Kiều Niệm xem cô có không đồng ý hay không, như thể ông có thể tự đưa ra quyết định.
Nói năm ba câu đã phũ sạch mối quan hệ giữa ông và Kiều Niệm, và biến ông ta thành một người trọng tình trọng nghĩa.
Ông xoay người hung hăng với Kiều Niệm: "Kiều Niệm, lát nữa ngoan ngoãn cùng ba đi xin lỗi, nghe rõ không?"
Đôi mắt Kiều Niệm đen nhánh, hoang dã và trào phúng, dứt khoát đáp lời ông: "Không."
Cổ họng Kiều Vi Dân suýt phun lửa, vì thân phận của mình nên ông kìm nén cơn tức giận nhưng sắc mặt tối sầm, nghiến răng trách mắng: "Con thật là không biết hối cãi!"
Chẳng trách người ta nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột lớn sinh ra chuột bé sẽ biết đào lỗ!
Thấy hai người đang tranh cãi, Thái Cương hơi thu lại nụ cười, nhìn kỹ Kiều Vi Dân một lần nữa, không còn nhiệt tình như trước, lạnh lùng ngắt lời ông.
“Kiều tổng, trước khi đến anh không hỏi rõ ràng xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?”
"Cái này... tôi có nghe qua một chút" Sắc mặt Kiều Vi Dân khó coi, không muốn nói rõ hơn, tựa như không nói nên lời: "Dù sao, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là nó gây chuyện."
Dif Trần nói với ông trong điện thoại rằng Kiều Niệm bị đưa đến cảnh sát vì nó đứng ra giúp bà ấy, khi có người quấy rối ở quán ăn vặt của bà.
Nói trắng ra, chuyện này chẳng qua chính là Kiều Niệm đứng ra gây họa mà thôi!
Nó thì quản được chuyện gì cơ chứ!
Như những gì trước đó Sân Sân nói với ông, Kiều Niệm đã nhảy xuống cứu đứa trẻ rơi xuống nước mà không hiểu gì, không có chuyện gì thì không sao, nếu nhỡ không cứu được đứa trẻ hoặc đứa trẻ sau khi được cứu sẽ chết, không phải trách nhiệm sẽ thuộc về nó hay sao?
Ông chủ động nhận tội giúp Kiều Niệm: “Cục trưởng Thái, tôi biết nó gây chuyện ở nơi công cộng gây thêm không ít phiền phức cho các anh, anh có thể nể mặt tôi một chút không…”
Nhà họ Kiều cũng coi như có chút danh tiếng ở Nhiễu Thành, Kiều Vi Dân một doanh nhân có tiếng, mở miệng nói những lời này cũng không thành vấn đề.
Nhưng Thái Cương nhìn ông ta với ánh mắt lạnh nhạt hơn so với trước, khiến ông dần cảm thấy thiếu tự tin.
“Nhầm gì cơ?” Thái Cương không nghe rõ.
Kiều Vi Dân định thần lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt tò mò của Thái Cương, nuốt câu nói “Kiều Sân chỉ được vào lớp B, sao điểm của Kiều Niệm có thể vào được lớp A?” nuốt trở vào. Hậm hực nói: "Không, không có gì."
Ông nhớ tới mục đích chuyến đi của mình hôm nay, có chút xấu hổ nói với Thái Cương: "Chuyện là, cục trưởng Thái, về chuyện đánh nhau của Kiều Niệm..."
Thái Cương trả lời ngay: "Ồ, anh nói đến chuyện này à."
Anh ta đã trả lời không dưới 5 cuộc gọi trên đường đi, từ cấp trên trực tiếp của anh ta đến Giang Tông Nam thuộc nhà họ Giang ở Nhiễu Thành, rồi tập đoàn Thừa Phong, cả nhà họ Vệ và thậm chí có người từ Bắc Kinh cũng gọi cho anh ta…
Tất cả đều là những người thuộc tầng lớp trên, anh ta sợ đến mức không dám ăn hết bữa, đã vội vàng chạy đến.
Kiều Vi Dân có vẻ xấu hổ, quay đầu lại hung hăng nhìn Kiều Niệm một cái, như thể đang trách móc cô không biết cố gắng. Quay người lại, cười với Thái Cương rồi nói: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không vâng lời, không giống em gái nó chút nào. Tôi mới tìm thấy cha mẹ ruột của nó mấy ngày trước, mới về nhà cha mẹ ruột được mấy ngày, tôi cũng vừa mới biết nó gặp phải họa lớn như."
“Tuy rằng bây giờ tôi không còn quản nó nữa, nhưng dù sao con bé cũng sống với chúng tôi mười mấy năm, tôi cũng khó xử khi nó gây ra chuyện thị phi bên ngoài. Tôi có ý này, cục trường Thái, anh xem, những người đó muốn chúng tôi bồi thường bao nhiêu tiền, hay họ muốn Kiều Niệm xin lỗi cũng được, chỉ cần có thể khiến chuyện to thành chuyện nhỏ..."
Khóe mắt đuôi mày ông ẩn chứa một loại cảm giác ưu việt và tinh anh cao cao tại thượng, khi ông nói lời này, ông chưa bao giờ hỏi Kiều Niệm xem cô có không đồng ý hay không, như thể ông có thể tự đưa ra quyết định.
Nói năm ba câu đã phũ sạch mối quan hệ giữa ông và Kiều Niệm, và biến ông ta thành một người trọng tình trọng nghĩa.
Ông xoay người hung hăng với Kiều Niệm: "Kiều Niệm, lát nữa ngoan ngoãn cùng ba đi xin lỗi, nghe rõ không?"
Đôi mắt Kiều Niệm đen nhánh, hoang dã và trào phúng, dứt khoát đáp lời ông: "Không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ họng Kiều Vi Dân suýt phun lửa, vì thân phận của mình nên ông kìm nén cơn tức giận nhưng sắc mặt tối sầm, nghiến răng trách mắng: "Con thật là không biết hối cãi!"
Chẳng trách người ta nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột lớn sinh ra chuột bé sẽ biết đào lỗ!
Thấy hai người đang tranh cãi, Thái Cương hơi thu lại nụ cười, nhìn kỹ Kiều Vi Dân một lần nữa, không còn nhiệt tình như trước, lạnh lùng ngắt lời ông.
“Kiều tổng, trước khi đến anh không hỏi rõ ràng xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?”
"Cái này... tôi có nghe qua một chút" Sắc mặt Kiều Vi Dân khó coi, không muốn nói rõ hơn, tựa như không nói nên lời: "Dù sao, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là nó gây chuyện."
Dif Trần nói với ông trong điện thoại rằng Kiều Niệm bị đưa đến cảnh sát vì nó đứng ra giúp bà ấy, khi có người quấy rối ở quán ăn vặt của bà.
Nói trắng ra, chuyện này chẳng qua chính là Kiều Niệm đứng ra gây họa mà thôi!
Nó thì quản được chuyện gì cơ chứ!
Như những gì trước đó Sân Sân nói với ông, Kiều Niệm đã nhảy xuống cứu đứa trẻ rơi xuống nước mà không hiểu gì, không có chuyện gì thì không sao, nếu nhỡ không cứu được đứa trẻ hoặc đứa trẻ sau khi được cứu sẽ chết, không phải trách nhiệm sẽ thuộc về nó hay sao?
Ông chủ động nhận tội giúp Kiều Niệm: “Cục trưởng Thái, tôi biết nó gây chuyện ở nơi công cộng gây thêm không ít phiền phức cho các anh, anh có thể nể mặt tôi một chút không…”
Nhà họ Kiều cũng coi như có chút danh tiếng ở Nhiễu Thành, Kiều Vi Dân một doanh nhân có tiếng, mở miệng nói những lời này cũng không thành vấn đề.
Nhưng Thái Cương nhìn ông ta với ánh mắt lạnh nhạt hơn so với trước, khiến ông dần cảm thấy thiếu tự tin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro