Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chắc Chắn Vọng...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
Trần Viễn hoàn toàn chết lặng, khí chất thanh niên lêu lổng trên người cũng yếu đi, nhìn chằm chằm vào mặt cô như thể trông thấy ma.
“Cậu... chuyển qua học ở đâu?”
Cảm thấy lời cô nói giống như nghe thấy chuyện vô lý sao chổi va phải vào Trái Đất!
Kiều Niệm nghiêm túc hỏi lại: “Tôi không học được à?”
Trần Viễn nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Kiều Niệm có thể học hay không, dựa vào tuổi tác, đương nhiên Kiều Niệm có thể học. Nhưng cậu ấy biết Kiều Niệm có mối quan hệ không bình thường với tập đoàn Thừa Phong, với cả cô còn biết y thuật… Mối quan hệ rộng càng khiến người khác sốc hơn…
Ví dụ như ba cậu nằm ở bệnh viện thành phố lâu như vậy, có vẻ như nằm ở phòng bình thường 4 người trên tầng 6 Nam Uyển, nhưng trùng hợp là cả năm nay không có bệnh nhân mới nào chuyển đến, giống như ba cậu ấy nằm ở phòng đơn vậy!
Nhưng chỉ những người có tiền và có quan hệ thì mới có thể ở phòng đơn trong bệnh viện thành phố.
Kiều Niệm không chỉ để ba cậu ở đấy mà còn thật sự biến một phòng bệnh bình thường trở thành một phòng đơn.
Những mối quan hệ sâu xa bên trong vốn dĩ không thể nói rõ ràng trong vài ba câu được, cô ấy giống như một câu đố, cậu của bây giờ cũng chỉ mới tìm hiểu được một góc nhỏ.
Hiện tại nói cho cậu biết rằng người này học cấp 3 cùng với cậu, thậm chí là muốn trở thành bạn cùng lớp với cậu, cảm giác này… Trần Viễn suy nghĩ một lúc, không biết tại sao lại nghĩ ra cảnh tượng một con sư tử bị đưa vào trong một chiếc lồng của mèo.
……
Cách đó không xa, Cố Tam và Diệp Vọng Xuyên tìm người ở bàn y tá để hỏi rõ ràng Kiều Niệm đang ở phòng nào của tầng 6.
Vừa đi lên đã nhìn thấy một cô gái nổi bật giữa đám đông ở cuối hành lang.
Cả người tràn đầy khí chất.
Từ xa trong bóng tối cũng có thể nhận ra từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng cậu thanh niên bên cạnh Kiều tiểu thư là ai nhỉ?
Cố Tam nhìn nhanh qua sắc mặt của Vọng thiếu gia nhà mình, có vẻ vẫn ổn dường như cũng không tức giận gì nhưng máu trong mắt lại đỏ hơn một chút, chuỗi Phật châu trên xương cổ tay dường như sắp bị anh làm đứt rồi…
Vọng thiếu gia chắc là không ghen đâu nhỉ?
Ừm, Vọng thiếu gia của anh ta chắc chắn sẽ không ghen vì chút chuyện nhỏ nhặt này!
……
Dọc hành lang.
Trần Viễn đã suy nghĩ được 10 phút, cuối cùng cũng nghĩ thông.
“Nếu như cậu có cách giúp tôi quay lại việc học, tôi có thể nghe lời cậu và quay trở lại học hành.”
“Nghĩ thông suốt rồi à?”
Kiều Niệm có chút lười và mệt mỏi, cô không thích xen vào chuyện người khác, càng không muốn giúp người khác quản lý những đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng Trần Viễn thì cô không thể mặc kệ.
“Cậu suy nghĩ kỹ rồi thì khi tôi đưa cậu trở lại, cậu phải chăm chỉ học hành, thi đậu vào một trường tốt, không được nghĩ đến việc trở thành người của xã hội, nếu không thì tôi sẽ không nói chuyện một cách tử tế như thế nữa đâu. Tôi không quản được cậu bằng cách này thì sẽ đổi bằng cách khác. Theo nhận thức của tôi, những đứa trẻ hư thì phải bị đánh, đánh đến khi nghe lời thì sẽ dễ dàng quản lý thôi!”
Ý của cô là nếu cậu ấy còn trở lại ngoài xã hội, cô định sẽ tìm người đánh người của mình luôn sao?
Trần Viễn vừa buồn cười vừa buồn rầu, nghiêm túc gật đầu: “Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói ra như bát cháo hoa đổ xuống đất.”
Kiều Niệm tạm thời tin tưởng cậu ấy, khóe mắt nhìn thấy Cố Tam và Diệp Vọng Xuyên cách đó không xa, thu tầm mắt rồi nói với cậu: “Tôi có việc, chút nữa sẽ không quay lại, cậu nói với dì Trần và chú Trần giúp tôi một tiếng.”
Cô luôn đến và rời đi không một dấu vết, lại bận rộn nhiều việc, Trần Viễn sớm đã quen rồi, cậu khua tay: “Cậu đi đi, tôi sẽ nói với ba mẹ.”
“Ừm.”
Kiều Niệm nhấc chân bước đi.
Bỗng nhiên phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của một thanh niên, lời nói giống như đã kìm nén rất lâu mà vẫn chưa thể nói ra.
“Kiều Niệm, cậu có nghĩ rằng người xuất thân nghèo nàn có phải chỉ có mỗi con đường học hành mới có thể vượt trội hơn không?”
“......” Là có ý gì?
Trần Viễn đã kìm nén từ rất lâu, muốn hỏi cô: “Ba mẹ tôi không biết nhưng tôi thì lại biết cậu rất lợi hại. Tôi cho rằng bản thân không cần lãng phí thời gian vào chuyện học hành cũng có thể lợi hại như cậu, nhưng sau khi ra ngoài xã hội tôi mới nhận ra nó không hề dễ dàng! Ở xã hội có quy tắc của xã hội, quy tắc của xã hội là người giàu lập ra trò chơi, người nghèo vùng vẫy trong trò chơi đó……”
“Cậu... chuyển qua học ở đâu?”
Cảm thấy lời cô nói giống như nghe thấy chuyện vô lý sao chổi va phải vào Trái Đất!
Kiều Niệm nghiêm túc hỏi lại: “Tôi không học được à?”
Trần Viễn nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Kiều Niệm có thể học hay không, dựa vào tuổi tác, đương nhiên Kiều Niệm có thể học. Nhưng cậu ấy biết Kiều Niệm có mối quan hệ không bình thường với tập đoàn Thừa Phong, với cả cô còn biết y thuật… Mối quan hệ rộng càng khiến người khác sốc hơn…
Ví dụ như ba cậu nằm ở bệnh viện thành phố lâu như vậy, có vẻ như nằm ở phòng bình thường 4 người trên tầng 6 Nam Uyển, nhưng trùng hợp là cả năm nay không có bệnh nhân mới nào chuyển đến, giống như ba cậu ấy nằm ở phòng đơn vậy!
Nhưng chỉ những người có tiền và có quan hệ thì mới có thể ở phòng đơn trong bệnh viện thành phố.
Kiều Niệm không chỉ để ba cậu ở đấy mà còn thật sự biến một phòng bệnh bình thường trở thành một phòng đơn.
Những mối quan hệ sâu xa bên trong vốn dĩ không thể nói rõ ràng trong vài ba câu được, cô ấy giống như một câu đố, cậu của bây giờ cũng chỉ mới tìm hiểu được một góc nhỏ.
Hiện tại nói cho cậu biết rằng người này học cấp 3 cùng với cậu, thậm chí là muốn trở thành bạn cùng lớp với cậu, cảm giác này… Trần Viễn suy nghĩ một lúc, không biết tại sao lại nghĩ ra cảnh tượng một con sư tử bị đưa vào trong một chiếc lồng của mèo.
……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách đó không xa, Cố Tam và Diệp Vọng Xuyên tìm người ở bàn y tá để hỏi rõ ràng Kiều Niệm đang ở phòng nào của tầng 6.
Vừa đi lên đã nhìn thấy một cô gái nổi bật giữa đám đông ở cuối hành lang.
Cả người tràn đầy khí chất.
Từ xa trong bóng tối cũng có thể nhận ra từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng cậu thanh niên bên cạnh Kiều tiểu thư là ai nhỉ?
Cố Tam nhìn nhanh qua sắc mặt của Vọng thiếu gia nhà mình, có vẻ vẫn ổn dường như cũng không tức giận gì nhưng máu trong mắt lại đỏ hơn một chút, chuỗi Phật châu trên xương cổ tay dường như sắp bị anh làm đứt rồi…
Vọng thiếu gia chắc là không ghen đâu nhỉ?
Ừm, Vọng thiếu gia của anh ta chắc chắn sẽ không ghen vì chút chuyện nhỏ nhặt này!
……
Dọc hành lang.
Trần Viễn đã suy nghĩ được 10 phút, cuối cùng cũng nghĩ thông.
“Nếu như cậu có cách giúp tôi quay lại việc học, tôi có thể nghe lời cậu và quay trở lại học hành.”
“Nghĩ thông suốt rồi à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Niệm có chút lười và mệt mỏi, cô không thích xen vào chuyện người khác, càng không muốn giúp người khác quản lý những đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng Trần Viễn thì cô không thể mặc kệ.
“Cậu suy nghĩ kỹ rồi thì khi tôi đưa cậu trở lại, cậu phải chăm chỉ học hành, thi đậu vào một trường tốt, không được nghĩ đến việc trở thành người của xã hội, nếu không thì tôi sẽ không nói chuyện một cách tử tế như thế nữa đâu. Tôi không quản được cậu bằng cách này thì sẽ đổi bằng cách khác. Theo nhận thức của tôi, những đứa trẻ hư thì phải bị đánh, đánh đến khi nghe lời thì sẽ dễ dàng quản lý thôi!”
Ý của cô là nếu cậu ấy còn trở lại ngoài xã hội, cô định sẽ tìm người đánh người của mình luôn sao?
Trần Viễn vừa buồn cười vừa buồn rầu, nghiêm túc gật đầu: “Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói ra như bát cháo hoa đổ xuống đất.”
Kiều Niệm tạm thời tin tưởng cậu ấy, khóe mắt nhìn thấy Cố Tam và Diệp Vọng Xuyên cách đó không xa, thu tầm mắt rồi nói với cậu: “Tôi có việc, chút nữa sẽ không quay lại, cậu nói với dì Trần và chú Trần giúp tôi một tiếng.”
Cô luôn đến và rời đi không một dấu vết, lại bận rộn nhiều việc, Trần Viễn sớm đã quen rồi, cậu khua tay: “Cậu đi đi, tôi sẽ nói với ba mẹ.”
“Ừm.”
Kiều Niệm nhấc chân bước đi.
Bỗng nhiên phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của một thanh niên, lời nói giống như đã kìm nén rất lâu mà vẫn chưa thể nói ra.
“Kiều Niệm, cậu có nghĩ rằng người xuất thân nghèo nàn có phải chỉ có mỗi con đường học hành mới có thể vượt trội hơn không?”
“......” Là có ý gì?
Trần Viễn đã kìm nén từ rất lâu, muốn hỏi cô: “Ba mẹ tôi không biết nhưng tôi thì lại biết cậu rất lợi hại. Tôi cho rằng bản thân không cần lãng phí thời gian vào chuyện học hành cũng có thể lợi hại như cậu, nhưng sau khi ra ngoài xã hội tôi mới nhận ra nó không hề dễ dàng! Ở xã hội có quy tắc của xã hội, quy tắc của xã hội là người giàu lập ra trò chơi, người nghèo vùng vẫy trong trò chơi đó……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro