Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
"Anh..." Gọi Tr...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
Kiều Niệm không quay đầu lại, đôi mắt đen tuyền sâu không thấy đáy, chỉ đáp lại cậu ấy một câu: “Có rất nhiều con đường, việc học chỉ là con đường tốt nhất mà thôi. Mỗi người đều cần một tấm vé để ra ngoài xã hội, sau này hòa nhập thế nào thì phải xem năng lực của cậu.”
“Nhiệm vụ bây giờ của cậu là chăm chỉ học hành.”
Nói xong, cô không muốn nói thêm đạo lý với cậu nhóc ác đang ở tuổi dậy thì nữa, liền quay lưng khua tay với cậu: “Được rồi, tôi đi đây. Quay về chăm sóc mẹ cậu cẩn thận, trông chú Trần uống thuốc bổ mà tôi đưa.”
Trần Viễn nhìn bóng lưng cô rời đi, im lặng nắm chặt hai tay.
Cậu nhất định sẽ vượt trội!
……
Kiều Niệm chậm rãi đi đến cầu thang, chào hỏi hai người đang chờ cô.
“Anh Diệp.”
“Ừm…..”
Cô nhất thời quên mất tên Cố Tam là gì.
Cố Tam phản ứng rất nhanh, lập tức dí dỏm nói: “Kiều tiểu thư, gọi tôi là Cố Tam được rồi, tôi là đứa thứ ba trong nhà.”
Từ “anh” vẫn nên dành cho Vọng thiếu gia thì tốt.
Quả nhiên, sau khi anh nghe thấy từ “anh”, sắc mặt Vọng thiếu gia trông cũng khá khẩm hơn.
Rõ ràng Kiều tiểu thư chỉ thản nhiên gọi qua loa thôi.
Nhìn qua đã thấy anh mất trí rồi.
Kiều Niệm gật đầu, gọi thuận theo: “Cố Tam.”
“Anh cũng đừng gọi tôi là Kiều tiểu thư nữa, gọi tôi là Kiều Niệm được rồi.”
Ba chữ “Kiều tiểu thư” khiến cô dễ nhớ lại một số chuyện xấu và người xấu.
Cố Tam sáng suốt, lập tức cười ha ha rồi sửa lại lời nói: “Kiều Niệm, cái tên này hay đấy. Hay là tôi gọi cô là Niệm Niệm nhé?”
Cậu còn quay đầu lại nói với Diệp Vọng Xuyên: “Vọng gia, anh cũng đừng gọi tên Kiều Niệm nữa, gọi Niệm Niệm nghe thân thiết hơn nhiều.”
Diệp Vọng Xuyên nheo mắt nhìn cậu, Cố Tam nhốn nháo liền cứng đờ, cũng không còn hí hửng đắc ý nữa, hai tay ngoan ngoãn đan vào nhau rồi đứng sang một bên.
Anh nhìn lướt qua Cố Tam, ánh mắt dừng lại trên dáng người đang đứng trước mặt, cô nữ sinh trông ngoan ngoãn, hỏi cô: “Đến bệnh viện gặp dì Trần à?”
Buổi tối ăn Malatang cô có nói rằng cô có quan hệ tốt với người phụ nữ bán Malatang.
Nhưng anh không ngờ rằng lại thân đến mức độ này.
Vừa tan học đã chạy ngay đến bệnh viện thăm người bệnh.
Kiều Niệm gật đầu qua loa: “... cứ cho là thế đi.” Ngoài ra còn phải dạy dỗ thêm đứa trẻ hư hỏng nữa.
Cố Tam ở bên cạnh nghe thế nên lo xa, ba hoa hỏi: “Niệm Niệm, vừa nãy tôi thấy cô nói chuyện với một thanh niên cùng tuổi ở hành lang, người đó là ai vậy?”
Mí mắt Diệp Vọng Xuyên giật hai lần, chân mày sắc bén liếc cậu ấy.
Cố Tam lại ngậm miệng.
Giọng nói anh trầm thấp mê người, trả lời trước mặt Kiều Niệm: “Chắc là chàng trai chúng ta nhìn thấy tối hôm đó, tên là Trần Viễn đúng không? Con trai của dì Trần.”
Kiều Niệm không ngờ trí nhớ anh lại tốt đến vậy, cô ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, gật đầu: “Ừm, chính là cậu ấy.”
Oh~ Lần đầu tiên Cố Tam thấy có người giải thích lai lịch giúp tình địch, quả là mở mang tầm mắt.
Vọng thiếu gia đỉnh!!!
Nhưng cậu không thể hiện ra, chỉ cố gắng nhịn.
“Nếu đã đến bệnh viện rồi, hay là cùng anh đến thăm Thần Thần nhé?”
Diệp Vọng Xuyên nhìn thấy cô vẫn còn đang đeo cặp sách, vươn ngón tay thon dài, xương cổ tay mịn màng mà mạnh mẽ ra: “Đưa cặp sách cho anh, anh cầm giúp em.”
Trong cặp chứa đầy những thứ quan trọng của cô, Kiều Niệm chau mày, do dự một lát thì cặp sách của mình đã bị giật đi rồi.
“Nhiệm vụ bây giờ của cậu là chăm chỉ học hành.”
Nói xong, cô không muốn nói thêm đạo lý với cậu nhóc ác đang ở tuổi dậy thì nữa, liền quay lưng khua tay với cậu: “Được rồi, tôi đi đây. Quay về chăm sóc mẹ cậu cẩn thận, trông chú Trần uống thuốc bổ mà tôi đưa.”
Trần Viễn nhìn bóng lưng cô rời đi, im lặng nắm chặt hai tay.
Cậu nhất định sẽ vượt trội!
……
Kiều Niệm chậm rãi đi đến cầu thang, chào hỏi hai người đang chờ cô.
“Anh Diệp.”
“Ừm…..”
Cô nhất thời quên mất tên Cố Tam là gì.
Cố Tam phản ứng rất nhanh, lập tức dí dỏm nói: “Kiều tiểu thư, gọi tôi là Cố Tam được rồi, tôi là đứa thứ ba trong nhà.”
Từ “anh” vẫn nên dành cho Vọng thiếu gia thì tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, sau khi anh nghe thấy từ “anh”, sắc mặt Vọng thiếu gia trông cũng khá khẩm hơn.
Rõ ràng Kiều tiểu thư chỉ thản nhiên gọi qua loa thôi.
Nhìn qua đã thấy anh mất trí rồi.
Kiều Niệm gật đầu, gọi thuận theo: “Cố Tam.”
“Anh cũng đừng gọi tôi là Kiều tiểu thư nữa, gọi tôi là Kiều Niệm được rồi.”
Ba chữ “Kiều tiểu thư” khiến cô dễ nhớ lại một số chuyện xấu và người xấu.
Cố Tam sáng suốt, lập tức cười ha ha rồi sửa lại lời nói: “Kiều Niệm, cái tên này hay đấy. Hay là tôi gọi cô là Niệm Niệm nhé?”
Cậu còn quay đầu lại nói với Diệp Vọng Xuyên: “Vọng gia, anh cũng đừng gọi tên Kiều Niệm nữa, gọi Niệm Niệm nghe thân thiết hơn nhiều.”
Diệp Vọng Xuyên nheo mắt nhìn cậu, Cố Tam nhốn nháo liền cứng đờ, cũng không còn hí hửng đắc ý nữa, hai tay ngoan ngoãn đan vào nhau rồi đứng sang một bên.
Anh nhìn lướt qua Cố Tam, ánh mắt dừng lại trên dáng người đang đứng trước mặt, cô nữ sinh trông ngoan ngoãn, hỏi cô: “Đến bệnh viện gặp dì Trần à?”
Buổi tối ăn Malatang cô có nói rằng cô có quan hệ tốt với người phụ nữ bán Malatang.
Nhưng anh không ngờ rằng lại thân đến mức độ này.
Vừa tan học đã chạy ngay đến bệnh viện thăm người bệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Niệm gật đầu qua loa: “... cứ cho là thế đi.” Ngoài ra còn phải dạy dỗ thêm đứa trẻ hư hỏng nữa.
Cố Tam ở bên cạnh nghe thế nên lo xa, ba hoa hỏi: “Niệm Niệm, vừa nãy tôi thấy cô nói chuyện với một thanh niên cùng tuổi ở hành lang, người đó là ai vậy?”
Mí mắt Diệp Vọng Xuyên giật hai lần, chân mày sắc bén liếc cậu ấy.
Cố Tam lại ngậm miệng.
Giọng nói anh trầm thấp mê người, trả lời trước mặt Kiều Niệm: “Chắc là chàng trai chúng ta nhìn thấy tối hôm đó, tên là Trần Viễn đúng không? Con trai của dì Trần.”
Kiều Niệm không ngờ trí nhớ anh lại tốt đến vậy, cô ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, gật đầu: “Ừm, chính là cậu ấy.”
Oh~ Lần đầu tiên Cố Tam thấy có người giải thích lai lịch giúp tình địch, quả là mở mang tầm mắt.
Vọng thiếu gia đỉnh!!!
Nhưng cậu không thể hiện ra, chỉ cố gắng nhịn.
“Nếu đã đến bệnh viện rồi, hay là cùng anh đến thăm Thần Thần nhé?”
Diệp Vọng Xuyên nhìn thấy cô vẫn còn đang đeo cặp sách, vươn ngón tay thon dài, xương cổ tay mịn màng mà mạnh mẽ ra: “Đưa cặp sách cho anh, anh cầm giúp em.”
Trong cặp chứa đầy những thứ quan trọng của cô, Kiều Niệm chau mày, do dự một lát thì cặp sách của mình đã bị giật đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro