Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Như Hai Tiểu Tổ...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
Nếu là người khác làm hành động như xâm phạm lãnh thổ như thế thì có thể cô đã tức giận rồi.
Tuy nhiên người này lại là anh, người có mối quan hệ chặt chẽ với Giang Ly và nhà họ Giang.
Cô càng phải dồn nén tâm trạng khó chịu xuống.
Cô cắn chặt môi, lại để lộ những đường nét không quen và khó chịu của mình.
…vẫn cảm thấy lần nào cũng bị anh hắt mũi là thế nào nhỉ?
“Thần Thần chính là đứa bé lần trước em cứu đấy.” Diệp Vọng Xuyên cầm lấy cặp sách thì phát hiện cặp nhẹ tênh, dường như bên trong không có đồ vậy, nhưng anh không hỏi cô, ung dung nói: “Sau khi tỉnh lại, cháu nó luôn nháo nhào lên muốn gặp được em, em ghé qua thăm nhé? Thăm xong chúng ta sẽ đi về.”
Anh ấy cũng đã nhắc đến rồi, Kiều Niệm có thể nói không ghé được à?
*
Tại khu phòng bệnh vip lầu 8, người nhà họ Phó và Kiều Sân đã đi về với gương mặt xám xịt.
Diệp Vọng Xuyên dẫn Kiều Niệm bước đến mở cửa phòng bệnh.
Đứa bé trên giường bệnh đang vểnh mông, quay lưng về phía họ, nghe thấy tiếng cửa cũng không quay đầu lại, tức giận nói.
“Tôi không ăn, tôi không đói, không muốn chơi đồ chơi, các người không cần giả vờ đến thăm tôi, các người ra ngoài đi!”
Diệp Vọng Xuyên nói với tông giọng trầm thấp có chút uy hiếp: “Kỳ Thần, dậy đi.”
Nghe thấy giọng nói của Diệp Vọng Xuyên, đứa bé trên giường bệnh dường như động đậy chút nhưng vẫn che chăn, để lại bóng lưng cho họ.
Không nể nang chút nào!
Huyệt thái dương của Diệp Vọng Xuyên phập phồng!
Nhưng không thể làm gì đứa bé trên giường cả.
Anh lại kêu lần nữa: “Kỳ Thần. Chú đang nói chuyện với cháu đấy, có nghe thấy không?”
Cố Tam nhìn thấy chỉ đành nhịn cười trong lòng.
Nhớ trước đây, khi Vọng thiếu gia ăn ở ngang ngược ở Bắc Kinh, tiểu thiếu gia còn chưa ra đời. Ngay khi tiểu thiếu gia được sinh ra, ngược lại Vọng thiếu gia càng bị đàn áp vì có người còn ngang ngược và coi trời bằng vung hơn cả anh ấy!
Nhưng mẹ ruột của tiểu thiếu gia là chị họ của Vọng thiếu gia, sau khi Vũ Thần tiểu thư sinh tiểu thiếu gia ra thì cô ấy đã qua đời do xuất huyết, trước khi chết cô đã giao tiểu thiếu gia cho Vọng thiếu gia.
Vọng thiếu gia và Vũ Thần tiểu thư đã có quan hệ tốt từ nhỏ, Vũ Thần tiểu thư đi rồi, Vọng thiếu gia không thể bỏ mặc đứa cháu trai này được.
“Diệp Kỳ Thần!” Diệp Vọng Xuyên trực tiếp gọi rõ họ tên đứa bé trên giường bệnh, ánh mắt dường như đang tức giận.
Cố Tam đứng giữa hòa giải, giữ chặt anh ấy: “Vọng thiếu gia, Niệm Niệm còn đang ở đây.”
Diệp Vọng Xuyên đau đầu đành xoa thái dương, suýt nữa thì bị quỷ nhỏ này làm cho lú đi rồi, quên mất cả chuyện Kiều Niệm vẫn còn ở đây.
“Để tôi.”
Cố Tam rất tự tin, đi đến bên giường bệnh cười trừ rồi nói: “Tiểu thiếu gia, mai dậy đi.”
“Ta không!” Giọng Diệp Kỳ Thần ồm ồm, ít nhất thì không còn phớt lờ ai nữa.
Cố Tam không ngừng cố gắng: “Cậu không dậy xem ai đến thăm à?”
Diệp Kỳ Thần vẫn bất động, quấn chăn quanh mông cũng không chịu quay lại: “Haha, anh cho rằng ta là đứa trẻ 3 tuổi à?”
Xem lời nói kìa!
Cố Tam có chút buồn cười, thẳng người nói: “Oh Vọng thiếu gia, tiểu thiếu gia không chịu dậy rồi, anh cứ đưa Kiều Niệm tiểu thư về đi.”
Đứa bé trên giường bệnh nghe thấy hai từ “Kiều Niệm” liền vung chăn xoay người ngồi dậy: “Em dậy rồi! Dậy rồi!”
Kiều Niệm nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn chằm chằm vào mình, dường như muốn nhìn cô thành một bông hoa. Đứa bé khoảng chừng 5 tuổi, trông rất trắng trẻo và ngoan ngoãn. Dái tai lúc này hơi ửng đỏ, thấy bản thân vừa ngại ngừng vừa vui mừng, đáng yêu không thể chịu được.
“Chị…” Diệp Kỳ Thần đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy chị gái cứu mình ngày hôm đó, vừa xúc động vừa ngại ngùng, chỉ sợ chị có ấn tượng không tốt với mình, hai tay nắm chặt chăn, xoa cả nửa ngày trời, mới nhỏ nhẹ như muỗi nói: “Em, em tên Diệp Kỳ Thần, chào… chào chị.”
Tuy nhiên người này lại là anh, người có mối quan hệ chặt chẽ với Giang Ly và nhà họ Giang.
Cô càng phải dồn nén tâm trạng khó chịu xuống.
Cô cắn chặt môi, lại để lộ những đường nét không quen và khó chịu của mình.
…vẫn cảm thấy lần nào cũng bị anh hắt mũi là thế nào nhỉ?
“Thần Thần chính là đứa bé lần trước em cứu đấy.” Diệp Vọng Xuyên cầm lấy cặp sách thì phát hiện cặp nhẹ tênh, dường như bên trong không có đồ vậy, nhưng anh không hỏi cô, ung dung nói: “Sau khi tỉnh lại, cháu nó luôn nháo nhào lên muốn gặp được em, em ghé qua thăm nhé? Thăm xong chúng ta sẽ đi về.”
Anh ấy cũng đã nhắc đến rồi, Kiều Niệm có thể nói không ghé được à?
*
Tại khu phòng bệnh vip lầu 8, người nhà họ Phó và Kiều Sân đã đi về với gương mặt xám xịt.
Diệp Vọng Xuyên dẫn Kiều Niệm bước đến mở cửa phòng bệnh.
Đứa bé trên giường bệnh đang vểnh mông, quay lưng về phía họ, nghe thấy tiếng cửa cũng không quay đầu lại, tức giận nói.
“Tôi không ăn, tôi không đói, không muốn chơi đồ chơi, các người không cần giả vờ đến thăm tôi, các người ra ngoài đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Vọng Xuyên nói với tông giọng trầm thấp có chút uy hiếp: “Kỳ Thần, dậy đi.”
Nghe thấy giọng nói của Diệp Vọng Xuyên, đứa bé trên giường bệnh dường như động đậy chút nhưng vẫn che chăn, để lại bóng lưng cho họ.
Không nể nang chút nào!
Huyệt thái dương của Diệp Vọng Xuyên phập phồng!
Nhưng không thể làm gì đứa bé trên giường cả.
Anh lại kêu lần nữa: “Kỳ Thần. Chú đang nói chuyện với cháu đấy, có nghe thấy không?”
Cố Tam nhìn thấy chỉ đành nhịn cười trong lòng.
Nhớ trước đây, khi Vọng thiếu gia ăn ở ngang ngược ở Bắc Kinh, tiểu thiếu gia còn chưa ra đời. Ngay khi tiểu thiếu gia được sinh ra, ngược lại Vọng thiếu gia càng bị đàn áp vì có người còn ngang ngược và coi trời bằng vung hơn cả anh ấy!
Nhưng mẹ ruột của tiểu thiếu gia là chị họ của Vọng thiếu gia, sau khi Vũ Thần tiểu thư sinh tiểu thiếu gia ra thì cô ấy đã qua đời do xuất huyết, trước khi chết cô đã giao tiểu thiếu gia cho Vọng thiếu gia.
Vọng thiếu gia và Vũ Thần tiểu thư đã có quan hệ tốt từ nhỏ, Vũ Thần tiểu thư đi rồi, Vọng thiếu gia không thể bỏ mặc đứa cháu trai này được.
“Diệp Kỳ Thần!” Diệp Vọng Xuyên trực tiếp gọi rõ họ tên đứa bé trên giường bệnh, ánh mắt dường như đang tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tam đứng giữa hòa giải, giữ chặt anh ấy: “Vọng thiếu gia, Niệm Niệm còn đang ở đây.”
Diệp Vọng Xuyên đau đầu đành xoa thái dương, suýt nữa thì bị quỷ nhỏ này làm cho lú đi rồi, quên mất cả chuyện Kiều Niệm vẫn còn ở đây.
“Để tôi.”
Cố Tam rất tự tin, đi đến bên giường bệnh cười trừ rồi nói: “Tiểu thiếu gia, mai dậy đi.”
“Ta không!” Giọng Diệp Kỳ Thần ồm ồm, ít nhất thì không còn phớt lờ ai nữa.
Cố Tam không ngừng cố gắng: “Cậu không dậy xem ai đến thăm à?”
Diệp Kỳ Thần vẫn bất động, quấn chăn quanh mông cũng không chịu quay lại: “Haha, anh cho rằng ta là đứa trẻ 3 tuổi à?”
Xem lời nói kìa!
Cố Tam có chút buồn cười, thẳng người nói: “Oh Vọng thiếu gia, tiểu thiếu gia không chịu dậy rồi, anh cứ đưa Kiều Niệm tiểu thư về đi.”
Đứa bé trên giường bệnh nghe thấy hai từ “Kiều Niệm” liền vung chăn xoay người ngồi dậy: “Em dậy rồi! Dậy rồi!”
Kiều Niệm nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn chằm chằm vào mình, dường như muốn nhìn cô thành một bông hoa. Đứa bé khoảng chừng 5 tuổi, trông rất trắng trẻo và ngoan ngoãn. Dái tai lúc này hơi ửng đỏ, thấy bản thân vừa ngại ngừng vừa vui mừng, đáng yêu không thể chịu được.
“Chị…” Diệp Kỳ Thần đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy chị gái cứu mình ngày hôm đó, vừa xúc động vừa ngại ngùng, chỉ sợ chị có ấn tượng không tốt với mình, hai tay nắm chặt chăn, xoa cả nửa ngày trời, mới nhỏ nhẹ như muỗi nói: “Em, em tên Diệp Kỳ Thần, chào… chào chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro