Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chỉ Là Tai Nạn...

Linh Tiểu Ca

2024-11-19 18:37:20

Nửa tiếng sau.

Thẩm Tuệ, Lương Bác Văn còn có Trần Viễn, cùng với không ít người lớp A chạy tới phòng y tế của trường.

“Chị Niệm, cậu không sao chứ!”

“Kiều Niệm, không sao chứ?”

Mọi người đi vào liền thấy cảnh tượng này.

Bác sĩ băng bó vết thương cho Kiều Niệm, tay cô vén lên lộ ra một phần tay trắng nõn, trên cánh tay quấn một vòng băng gạc, mơ hồ nhìn thấy phía dưới băng gạc của cô có máu.

Vẻ mặt Kiều Niệm vẫn ổn, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch vì mất máu, vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như không thấy đau.

Thẩm Thanh Thanh ở bên cạnh cô khóc như mưa, ôm mặt vô cùng tự trách, không ngừng ở bên cạnh xin lỗi: “Thật xin lỗi Niệm Niệm, thật xin lỗi, tớ không biết sẽ thành như vậy.”

Thẩm Tuệ thấy hai người bọn họ đều không xảy ra chuyện gì lớn, thở phào nhẹ nhõm, đi qua vỗ vai Kiều Niệm, cúi đầu hỏi: “Không sao chứ?”

“Cánh tay trầy da, những thứ khác không sao ạ.” Cô còn tức giận giơ tay lên, hiển nhiên không bị thương đến xương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lương Bác Văn đi tới kéo tay cô gái che mặt khóc rống ra, nhẹ giọng an ủi: “Khóc cái gì, khó coi muốn chết, chị Niệm không phải không sao đó thôi?”

Thẩm Thanh Thanh tự trách không còn mặt mũi gặp người khác, hu hu nói: “Đều tại tớ.”

Nếu không phải cô ấy tin vào tờ giấy nhỏ kia, muốn đi xem là ai viết, Kiều Niệm cũng sẽ không bị thương.

Thẩm Thanh Thanh tự trách muốn chết, ngay cả đầu cũng không chịu ngẩng lên, nước mắt rơi từng giọt từng giọt.

Lương Bác Văn giơ tay lau nước mắt của cô ấy, hiếm khi không đấu võ mồm với cô ấy, giọng nói dịu dàng: “Được rồi, đừng khóc, khóc đến chị Niệm cũng nhức đầu rồi.”

“Cậu có muốn cậu ấy an ủi cậu bằng cách kéo bàn tay bị thương của cậu ấy không?”

“Tớ, tớ không.”

Tất nhiên là cô ấy không muốn. Thẩm Thanh Thanh lau nước mắt, muốn khóc lại không dám khóc, nghẹn làm khuôn mặt tròn tròn như quả táo đỏ bừng, mắt cũng hồng hồng, giống như con thỏ mắt đỏ, chân tay luống cuống đứng ở nơi đó.

Trong nhóm Trần Viễn là người bình tĩnh hơn, sau khi biết Kiều Niệm không có chuyện gì, lập tức nói với Thẩm Tuệ: “Cô Thẩm, ống thép tầng cao nhất đang được đặt ở đó, sao lại đột nhiên rơi xuống đập trúng người?”

Thẩm Tuệ vừa nghe nói đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới, lòng đều nghĩ đến sự an toàn học sinh không nghĩ tới chỗ đó, nghe vậy cũng nghi ngờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quả thật, những ống thép bỏ hoang kia để ở chỗ đó lâu rồi, đột nhiên rơi xuống, không phù hợp với lẽ thường.

Trường học xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiệu trưởng Vu cùng mấy giáo viên chủ nhiệm cũng tới.

Đi theo họ còn có một vài học sinh nghe được bát quái tới xem náo nhiệt.

“Em Kiều Niệm không sao chứ?” Hiệu trưởng Vu vừa bước vào đã sốt sắng, vội vàng hỏi bác sĩ.

Trước khi đến ông ấy đã gọi điện thoại cho Diệp Vọng Xuyên, dù sao thân phận Kiều Niệm cũng đặc biệt, ở trường học bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ông ấy nhất định phải thông báo cho phụ huynh học sinh và người giám hộ có liên quan.

Thấy Kiều Niệm không có chuyện gì, ông ấy quay đầu chất vấn chủ nhiệm giáo dục: “Đây là chuyện gì?”

Chủ nhiệm giáo dục đi theo phía sau ông ấy xoa trán, đau đầu giải thích: “Hình như là sự cố ngoài ý muốn, mấy hôm trước trời mưa, ống thép chất đống ở đó lăn xuống, lan can tầng cao nhất có thể đã rỉ sét quá lâu, bỗng nhiên hỏng, những ống thép kia bất ngờ rơi xuống thiếu chút nữa trúng vào các em ấy.”

“Cho nên đây là một sự cố ngoài ý muốn?” Hiệu trưởng Vu cảm thấy không yên lòng.

Bởi vì câu nói vừa rồi của Trần Viễn, Thẩm Tuệ để ý nhiều hơn: “Hiệu trưởng, có phải nên kiểm tra một chút hay không, tôi cảm thấy quá trùng hợp.”

Kiều Sân và Triệu Tĩnh Vi cũng ở trong đám người bên ngoài phòng y tế, Triệu Tĩnh Vi nghe thấy Thẩm Tuệ nói muốn điều tra, sắc mặt rõ ràng thay đổi, khẩn trương lùi về phía sau, không cẩn thận đụng phải Kiều Sân, sợ tới mức cô ta vội vàng xin lỗi: “Sân Sân, xin lỗi, cậu không sao chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Số ký tự: 0