Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Đây Không Phải...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
Kiều Sân bị khuỷu tay cô ấy đụng vào có chút đau, vốn dĩ cô ta đang cau mày không vui nhưng bỗng nhiên chú ý thấy vẻ mặt lo lắng bất thường của cô ấy, đôi mắt lóe lên, lắc đầu.
“...không sao.”
Vừa quan sát vẻ mặt Triệu Tĩnh Vi, vừa nhớ lại chuyện khi Trần Hi bị sa thải, Triệu Tĩnh Vi đã từng nói vào tai cô, hình như nói là muốn dạy cho Kiều Niệm một bài học, chẳng lẽ cô ấy đã làm chuyện này?
Cảm thấy bản thân vô tình phát hiện ra chân tướng sự thật, phản ứng đầu tiên của Kiều Sân là cau mày.
Cô không hiểu, Triệu Tĩnh Vi đã làm ra chuyện ầm ĩ như thế này nhưng chỉ làm bị thương cánh tay phải của Kiều Niệm, cô cũng không biết nên nói cô ấy là ngu dốt hay là đồ vô dụng nữa.
Trong phòng y tế, chủ nhiệm giáo dục nghe vậy đã sững sờ một lúc, còn chưa kịp định thần lại, nghi ngờ khó hiểu nói: “Cô Thẩm, đây không phải là tai nạn sao?”
Thẩm Tuệ không biết nên giải thích thế nào.
Dù sao cũng không thể nói rằng các học sinh trong lớp nghi rằng đó không phải là tai nạn, họ cũng không có chứng cứ chứng minh chuyện này không phải là tai nạn.
Đúng lúc này, Kiều Niệm ung dung đứng dậy, che lại vai, dùng đuôi mắt tức giận quét một lượt đám người bên ngoài, đôi môi hồng hơi nhếch lên: “Đây không phải là tai nạn.”
“Hả?”
Chủ nhiệm giáo dục và Thẩm Tuệ đều nhìn cô.
Đến cả hiệu trưởng Vu cũng nhìn sang, dò hỏi: “Em Kiều Niệm, em nói đây không phải là tai nạn, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Kiều Niệm nhìn về phía Thẩm Thanh Thanh, vẻ mặt bình thản, che lại cánh tay đang bị thương, bình tĩnh trả lời: “Có người nhét một tờ giấy vào ngăn bàn em rồi hẹn em trong giờ tập thể dục thì đi ra phía sau tòa nhà dạy học, tờ giấy đó tình cờ bị Thẩm Thanh Thanh phát hiện ra, bạn ấy lo rằng có người chơi khăm, thế là bản thân đã cầm tờ giấy đi đến điểm hẹn. Nếu như em không phát hiện kịp lúc, những ống thép đấy sẽ không rơi trúng cánh tay em mà sẽ rơi trúng người bạn ấy. Vậy nên đây là chuyện ngoài ý muốn sao? Chuyện ngoài ý muốn gì mà lại có thể suýt giết chết người?”
Vừa nói dứt câu, trong phòng y tế đều lặng im như tờ, bất kể là giáo viên trong trường mà cả những học sinh đang vây quanh cũng đều kinh ngạc.
Nhất Trung là trường trung học tốt nhất Nhiễu Thành, thường ngày nếu đi muộn hoặc trốn học đều sẽ bị phạt điểm, chưa bao giờ xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
Vẻ mặt hiệu trưởng Vu không vui lắm, nghiêm túc nhìn Kiều Niệm, hỏi: “Em Kiều Niệm, những lời em nói có chứng cứ không?”
Chuyện này liên quan đến danh tiếng trăm năm của trường Nhất Trung, không phải chuyện muốn đùa giỡn là đùa giỡn.
Kiều Niệm quay đầu hỏi Thẩm Thanh Thanh: “Thanh Thanh, cậu còn giữ tờ giấy đó không?”
Thẩm Thanh Thanh đã tỏ vẻ ngơ ngác từ khi cô bắt đầu nói về chuyện tờ giấy, cô ấy tự hỏi sao cô lại có thể biết được chuyện này, mãi đến khi Lương Bác Văn dùng khuỷu tay thúc vào cô ấy, cô mới định thần lại, lộ ra nét mặt còn khó coi hơn cả khi khóc: “Tớ… tớ ném tờ giấy đó rồi.”
Thẩm Tuệ và đám người Trần Viễn lộ vẻ thất vọng.
Chỉ có Kiều Sân và Triệu Tĩnh Vi ở bên ngoài thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô ta mới đứng ra, gương mặt quyến rũ đặc biệt nổi bật trong đám người, nhẹ nhàng nói: “Thầy hiệu trưởng, cô Thẩm, chắc là đây chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, dù sao bạn Kiều Niệm và bạn Thẩm Thanh Thanh cũng không sao nên có thể chỉ là tai nạn thôi, em cảm thấy cũng không cần phải huy động thêm người để điều tra thêm đâu.”
Triệu Tĩnh Vi bên cạnh bội vàng phụ họa thêm: “Đúng đấy đúng đấy ạ, các bạn cũng không bị sao cả, tại sao phải khiến mọi người trong trường hoang mang chứ?”
Ban đầu Kiều Niệm còn chưa xác định là ai làm chuyện này, thấy hai người họ nhảy vào, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Kiều Sân, ánh mắt ấy như đang nhìn thấy lòng người, chế giễu cô ta: “Cô thấy sao?”
“......”
Rõ ràng giọng nói của Kiều Niệm rất bình thường, nhưng không biết tại sao, Kiều Sân lại nghe ra được chút lời mỉa mai trong đó.
“...không sao.”
Vừa quan sát vẻ mặt Triệu Tĩnh Vi, vừa nhớ lại chuyện khi Trần Hi bị sa thải, Triệu Tĩnh Vi đã từng nói vào tai cô, hình như nói là muốn dạy cho Kiều Niệm một bài học, chẳng lẽ cô ấy đã làm chuyện này?
Cảm thấy bản thân vô tình phát hiện ra chân tướng sự thật, phản ứng đầu tiên của Kiều Sân là cau mày.
Cô không hiểu, Triệu Tĩnh Vi đã làm ra chuyện ầm ĩ như thế này nhưng chỉ làm bị thương cánh tay phải của Kiều Niệm, cô cũng không biết nên nói cô ấy là ngu dốt hay là đồ vô dụng nữa.
Trong phòng y tế, chủ nhiệm giáo dục nghe vậy đã sững sờ một lúc, còn chưa kịp định thần lại, nghi ngờ khó hiểu nói: “Cô Thẩm, đây không phải là tai nạn sao?”
Thẩm Tuệ không biết nên giải thích thế nào.
Dù sao cũng không thể nói rằng các học sinh trong lớp nghi rằng đó không phải là tai nạn, họ cũng không có chứng cứ chứng minh chuyện này không phải là tai nạn.
Đúng lúc này, Kiều Niệm ung dung đứng dậy, che lại vai, dùng đuôi mắt tức giận quét một lượt đám người bên ngoài, đôi môi hồng hơi nhếch lên: “Đây không phải là tai nạn.”
“Hả?”
Chủ nhiệm giáo dục và Thẩm Tuệ đều nhìn cô.
Đến cả hiệu trưởng Vu cũng nhìn sang, dò hỏi: “Em Kiều Niệm, em nói đây không phải là tai nạn, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Kiều Niệm nhìn về phía Thẩm Thanh Thanh, vẻ mặt bình thản, che lại cánh tay đang bị thương, bình tĩnh trả lời: “Có người nhét một tờ giấy vào ngăn bàn em rồi hẹn em trong giờ tập thể dục thì đi ra phía sau tòa nhà dạy học, tờ giấy đó tình cờ bị Thẩm Thanh Thanh phát hiện ra, bạn ấy lo rằng có người chơi khăm, thế là bản thân đã cầm tờ giấy đi đến điểm hẹn. Nếu như em không phát hiện kịp lúc, những ống thép đấy sẽ không rơi trúng cánh tay em mà sẽ rơi trúng người bạn ấy. Vậy nên đây là chuyện ngoài ý muốn sao? Chuyện ngoài ý muốn gì mà lại có thể suýt giết chết người?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nói dứt câu, trong phòng y tế đều lặng im như tờ, bất kể là giáo viên trong trường mà cả những học sinh đang vây quanh cũng đều kinh ngạc.
Nhất Trung là trường trung học tốt nhất Nhiễu Thành, thường ngày nếu đi muộn hoặc trốn học đều sẽ bị phạt điểm, chưa bao giờ xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
Vẻ mặt hiệu trưởng Vu không vui lắm, nghiêm túc nhìn Kiều Niệm, hỏi: “Em Kiều Niệm, những lời em nói có chứng cứ không?”
Chuyện này liên quan đến danh tiếng trăm năm của trường Nhất Trung, không phải chuyện muốn đùa giỡn là đùa giỡn.
Kiều Niệm quay đầu hỏi Thẩm Thanh Thanh: “Thanh Thanh, cậu còn giữ tờ giấy đó không?”
Thẩm Thanh Thanh đã tỏ vẻ ngơ ngác từ khi cô bắt đầu nói về chuyện tờ giấy, cô ấy tự hỏi sao cô lại có thể biết được chuyện này, mãi đến khi Lương Bác Văn dùng khuỷu tay thúc vào cô ấy, cô mới định thần lại, lộ ra nét mặt còn khó coi hơn cả khi khóc: “Tớ… tớ ném tờ giấy đó rồi.”
Thẩm Tuệ và đám người Trần Viễn lộ vẻ thất vọng.
Chỉ có Kiều Sân và Triệu Tĩnh Vi ở bên ngoài thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô ta mới đứng ra, gương mặt quyến rũ đặc biệt nổi bật trong đám người, nhẹ nhàng nói: “Thầy hiệu trưởng, cô Thẩm, chắc là đây chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, dù sao bạn Kiều Niệm và bạn Thẩm Thanh Thanh cũng không sao nên có thể chỉ là tai nạn thôi, em cảm thấy cũng không cần phải huy động thêm người để điều tra thêm đâu.”
Triệu Tĩnh Vi bên cạnh bội vàng phụ họa thêm: “Đúng đấy đúng đấy ạ, các bạn cũng không bị sao cả, tại sao phải khiến mọi người trong trường hoang mang chứ?”
Ban đầu Kiều Niệm còn chưa xác định là ai làm chuyện này, thấy hai người họ nhảy vào, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Kiều Sân, ánh mắt ấy như đang nhìn thấy lòng người, chế giễu cô ta: “Cô thấy sao?”
“......”
Rõ ràng giọng nói của Kiều Niệm rất bình thường, nhưng không biết tại sao, Kiều Sân lại nghe ra được chút lời mỉa mai trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro