Chương 7.4
Cửu Nguyệt Hi
2024-11-15 20:42:21
“Không!” Chân Ái
đột nhiên khóc nức nở, giọng nói chan chứa nỗi thê lương và không cam
tâm: “Cô ta chết thì anh làm sao đây? Họ đã nghi ngờ anh rồi. Em muốn
giao cô ta cho cảnh sát.”
Ngôn Tố sửng sốt, trái tim đau đớn. Susie bị kéo nhanh chóng về phía sau, toàn bộ đồ vật rơi rải rác nện vào người cô ta, suýt đâm cô ta thành con nhím. Dường như cô ta đã không đau nữa, nhìn hai người trượt nhanh cùng mình, bỗng nở nụ cười lạnh lẽo: “Ốc anh vũ.”
“Gì cơ?”
“Tôi bị anh ta cài bẫy, anh ta đã sớm muốn giết rôi, anh ta chưa từng đoái hoài đến tôi.” Susie cười bị thương, lẩm bẩm: “Tôi đã quên niềm kiêu ngạo của mình. Hà, tại sao tôi là phụ nữ chứ? Tại sao trên đời này lại có nhiều cách ức hiếp phụ nữ, lăng nhục phụ nữ, tàn phá phụ nữ như vậy chứ? Thật đáng buồn, tôi cũng biến thành người như vậy. Xin lỗi, thật sự, xin thứ lỗi.”
Băng chuyền kim loại kéo ba người nối liền, nhanh chóng chạy về phía bể foocmon. Ngôn Tố không khuyên Chân Ái nữa, mà ôm cô cùng nhau trượt đến. Anh biết, chỉ cần anh không buông tay thì Chân Ái nhất định sẽ buông tay. Quả nhiên trong khoảnh khắc Susie bị kéo đến bể, Chân Ái đột nhiên hoàn hồn, nhận ra anh sẽ bị kéo xuống cùng cô nên cô nên lập tức buông tay. Susie bị sức máy kéo vào bể foocmon nồng độ cao, trong phút chốc đã cuộn vào đáy bể sâu ba mét, băng chuyền mắc kẹt dừng lại.
Dưới tác dụng của quán tính khổng lồ, Chân Ái cấp tốc trượt đến bể, rơi xuống dưới. Trong khoảnh khắc mặt sắp đụng phải mặt bể, cô được Ngôn Tố kéo lại. Mùi formaldehyd hăng nồng khiến cô nôn mửa, mắt bị hơi độc bốc lên từ mặt bể kích thích, đau nói khó chịu. Cô hé miệng, trơ mắt nhìn đáy bể, chất lỏng đậm đặc tràn vào tai mũi họng Susie, thân thể cô ta như trang giấy trong gió, co giật điên cuồng.
Chân Ái ngơ ngác bất động. Đáy bể có vẻ cạn như vậy, tựa như hai người chỉ cách nhau một lớp kính, đưa tay là có thể chạm phải. Ngôn Tố ôm cô đứng dậy, cô bỗng như thức tỉnh, nhào đến muốn vớt Susie lên.
“Ái!”
Ngôn Tố ra sức kéo cô vào lòng ôm sít sao. Nếu như bể chỉ có một mét còn có thể nhảy xuống nâng đầu Susie lên, nhưng nước quá sâu, nồng độ chất độc hoá học quá cao, không đến vài giây thì người đã chết.
“Không còn kịp nữa rồi.” Tiếng nói chưa dứt, Susie ở đáy bể đã lặng thinh bất động.
Chân Ái được anh ôm trong lòng, không nói tiếng nào. Ban đầu chẳng qua ra sức cố chấp phản kháng, như đứa trẻ không vâng lời muốn giẫy khỏi anh. Dần dần ấm ức lẩm bẩm, sau đó lại nhẹ nhàng khóc thút thít, một lát nữa rốt cuộc không thể khống chế khóc lớn lên:
“Cô ta chết rồi thì anh làm sao đâu? S.A., anh làm sao bây giờ?”
“Không sao, anh không sao.”
Anh vuốt đầu cô, càng không ngừng dỗ dành. Nhưng ánh mắt dần dần nhìn vào bể foocmon. Mọi vật linh tinh đâm trên lưng Susie rơi xuống đáy bể, phía sau cô ta, dòng máu lan toả trong chất lỏng vẫn đục như thể đoá hoa. Hai tay dạng ra, đáy bể màu trắng có hai đường giao thoa màu đen, như treo trên thập tự giá.
Trước khi rơi xuống bể, cô ta đã sám hối. Nghi thức cột lên thập tự giá rồi sám hối trong đoạn phim ngược đãi kia vẫn còn tiếp tục. Trước ngực áo Susie vẽ hai đầu lâu màu trắng, bốn mắt u ám nhìn chằm chằm Ngôn Tố.
Người thứ sáu đã chết, chỉ còn lại một người cuối cùng. Cô khóc hu hu trong lồng ngực anh, bả vai run rẩy. Anh ôm chặt cô, cúi đầu, vùi sâu vào mái tóc cô.
Không lâu sau, toàn bộ cảnh sát đã kéo đến. Không phải là cảnh sát địa phương mà là FBI. Ngôn Tố sớm đoán được mình bị họ giám thị, chẳng hề kinh ngạc với tốc độ của họ. Chân Ái lập tức ngừng khóc, lặng lẽ quệt vào áo anh, cùng anh đứng dậy.
Lewis nhìn thấy Ngôn Tố, ánh mắt sắc bén nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, câu nói đầu tiên là: “S.A., hiện tại đối tượng tình nghi lớn nhất đã chết. Mà hiện trường chỉ có cậu và học trò của cậu.”
Bởi vì Ngôn Tố và Chân Ái bị tình nghi có liên quan nghiêm trọng, nhóm Nell theo quy tắc không đến gần nói chuyện với anh. Nhưng Lopez gọi bác sĩ đến kiểm tra và sử lý vết thương cho họ. Nhân viên pháp chứng nhanh chóng triển khai công việc, kiểm tra băng chuyền, súng ngắn của Susie và mọi địa điểm.
Chân Ái quấn chăn, để bác sĩ xử lý vết thương. Ngôn Tố cũng vậy, mới vừa rồi anh che chắn cho Chân Ái, cản vài vật linh tinh bên cạnh băng chuyền nên trên lưng có rất nhiều vết thương. Tuy không nặng, nhưng thấy nhiều vết thương ngắn dài không đồng nhất như vậy, Chân Ái rất đau lòng.
Ngôn Tố cảm nhận được ánh mắt của cô, ngoài đầu mỉm cười: “Nghe nói vết sẹo sẽ khiến đàn ông càng nam tính hơn.” Cuối cùng còn nói thêm một câu: “Ái, anh rất kiêu ngạo.”
Để an ủi cô, anh lại nói câu anh chưa bao giờ nói, cũng chưa bao giờ cho là hợp lý.
“Nam tính gì chứ? Không có logic.” Chân Ái dấu môi, đi đến gần: “Em ngửi thử, sao không ngửi thấy nhỉ?”
Ngôn Tố cúi đầu nhìn cô, cười không nói lời nào. Thật ra anh biết bề ngoài cô nhẹ nhõm nhưng trong lòng anh lại không ngừng lo lắng cho cô.
Redd đi đến, chờ nhân viên y tế xung quanh Ngôn Tố tải đi mới khẻ hỏi: “S.A., đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tự vệ chính đáng và chuyện ngoài ý muốn.”
“Có thể miêu tả cho tôi biết không?”
Ngôn Tố im lặng nửa giây, lắc đầu: “Không thể.”
“Tình hình bây giờ rất bất lợi cho cậu.”
“Tôi biết. Nhưng tôi không có điều gì muốn nói.”
Redd không hỏi nữa, chỉ bảo anh chú ý nghỉ ngơi. Ở hiện trường không đến hai giờ, kết quả đối chiếu vân tay đã có. Bóng sắt rỗng ruột, chốt mở băng chuyền… toàn bộ chỉ có vân tay của Ngôn Tố, bao gồm súng Chân Ái đã từng cầm.
Chân Ái vừa nghe đã nói theo phản xạ: “Không thể nào, khẩu súng kia tôi…”
“Luật sư còn chưa đến.” Ngôn Tố cúi đầu nhìn cô, dịu dàng ngắt lời: “Bây giờ nói chuyện sẽ bất lợi cho em.”
Chân Ái ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt dần dần bao phủ bằng ánh nước. Nhất định là lúc đó cô không chú ý anh đã lau đi vân tay trên súng, không thể tránh khỏi cũng lau đi vân tay của Susie. Không có vân tay, chỉ để lại của chính anh. Thay vì để cô bị tình nghi, anh cho rằng anh bị tình nghi tốt hơn sao?
Ngôn Tố thấy cô muốn khóc, cong môi, vuốt nhẹ lớp băng vải trên người cô: “Thật không kiên cường, đau đến thế ư?”
Chân Ái không cảm thấy buồn cười, mắt nhìn thẳng vào anh, thoáng gật đầu: “Có, rất đau.”
Nụ cười mỉm trên mặt Ngôn Tố đông cứng, ánh mắt sâu thẳm, ôm đầu cô vào lòng, khẽ an ủi: “Không sao. Họ muốn định tội anh, kiểm tra đường đạn và phản ứng súng đều không qua được.”
Lewis đi đến trước mặt Ngôn Tố: “S.A.YAN, chúng tôi có đầy đủ chứng cứ tình nghi anh là nghi phạm nghiêm trọng trong vụ án sát hại Susie, hãy phối hợp với chúng tôi trở về Sở Cảnh sát một chuyến. Bắt đầu từ bây giờ, anh có quyền giữ im lặng, tất cả những gì anh nói với cảnh sát đều có thể được sử dụng để làm bằng chứng chống lại anh trước toà…”
Chân Ái nghe vậy, trái tim lạnh đi từng chút. Ngôn Tố nắm tay cô, tỏ vẻ không việc gì.
Lewis nhanh chóng nói xong cảnh báo Miranda1 trưng cầu: “Xin hỏi, anh có bằng lòng trả lời câu hỏi của chúng tôi trong tình huống không có luật sư ở đây không?”
1 Cảnh báo Miranda hay được gọi là quyền Miranda, được cảnh sát thông báo cho nghi phạm hình sự ngay khi bị bắt giữ và trước khi bị thẩm vấn để đảm bảo mọi lời khai của nghi có thể trở thành chứng cứ trong tố tụng hình sự. Nếu cảnh sát không thông bao, nghi phạm có thể bác bỏ lời khai của mình.
Ngôn Tố bình tĩnh nghe xong, lắc đầu: “Tôi chọn quyền im lặng cho mọi hàng vi của tôi.”
Lewis: “OK, trước khi luật sư đến chúng tôi sẽ không hỏi anh bất cứ vấn đề nào.”
Thấy cảnh sát định đến mời Ngôn Tô, Chân Ái ôm chặt cánh tay anh theo bản năng, cúi đầu không nói lời nào, cũng không buông tay.
Lewis nheo mắt hỏi: “Thưa cô, cô là nhân chứng quan trọng nhất, nếu như cô bằng lòng cùng chúng tôi trở về làm chứng…”
“Có thể.” Chân Ái lập tức gật đầu. Ngôn Tố cầm tay cô đi ra ngoài.
Ngồi trên xe cảnh sát, tâm trạng Chân Ái rất sa sút nhưng Ngôn Tố trước sau vẫn điềm tĩnh, ôm cô trấn an. Thời điểm nào đó, anh nhìn mùa hè tươi đẹp bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cứ thế cười.
Chân Ái tựa vào lòng ngực anh, ngẩng đầu nhìn: “Sao thế?”
Ngôn Tố: “Em càng quý giá hơn rồi.”
Tuy anh nghiêm ngặt với bản thân, cho rằng bản thân chịu đựng đau khổ không phải là lý do làm hại người khác, nhưng không bao giờ dùng tiêu chuẩn đạo đức của mình đi yêu cầu người khác. Vì vậy, anh cho rằng Susie biến chất có thể tha thứ, cũng thương hại tiếc nuối thay cô ta. Anh tuân thủ nguyên tắc nghiêm ngặt của mình, nhưng không phê phán ý nghĩ của người khác, cũng không có ý cưỡng cầu và thuyết phục. Chính bởi vì thế, tìm được một người chung chí hướng mới quý giá vô cùng.
Chuyện hôm nay khiến anh lần nữa phát hiện điểm giống nhau giữa hai người họ. Chân Ái cũng như anh, cô không chỉ cho rằng như thế mà còn hàng động thực tế trong lúc lơ đãng. Mỗi ngày trôi qua, cô thật sự đều làm cho anh nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chân Ái nghe không hiểu, cau mày nhìn anh. Ngôn Tố không giải thích, nhoẻn khoé môi, nói: “Đừng lo, buổi tối chúng ta vẫn có thể cùng nhau ăn tối.”
Buổi đêm trăm triệu năm khó gặp, nào có thể bỏ qua.
Dưới trời xanh, bãi cỏ nhấp nhô kéo dài. Người đang ông thân hình cao lớn đội mũ, mặc bộ đồ thể thao màu trắng, trông phấn chấn mạnh mẽ. Hai tay anh ta nắm chiếc gậy chơi golf, vung gậy theo tiêu chuẩn, quả bóng nhỏ màu trắng bay đi xa.
Amber tay bưng khăn bông đứng cạnh anh, len lén quan sát. Nghe nói anh ta và ngài A giống như như đúc. Giờ phút này ả chỉ nhìn thấy anh ta đeo kính đen, đường cong mũi và cằm đều rất đẹp. Ả không nhìn ra được là thật hay giả. Nghe nói họ rất giỏi giả trang. Amber hy vọng được vào trong tổ chức, không hy vọng không nơi dựa dẫm giống như Susie, nhưng ả rất nghi ngờ, ngài B đã đồng ý sẽ bảo đảm an toàn cho Susie.
Anh ta quay đầu lại, đeo kính đen không thấy rõ mắt, nhưng lại ẩn hiện hơi lạnh. Toàn thân Amber lạnh ngắt, run lên. Ánh mắt anh ta nhìn vào tay cô ả, cau mày. Thera đứng ở một bên bưng khăn bông lên: “Thưa ngài.”
Anh ta cầm lên lau sơ mồ hôi trên trán. Amber lúng túng cuối đầu, cô ả tay trần cầm khăn bông, anh ta ghét bỏ ả.
Giọng anh ta lạnh nhạt: “Lời hứa của đàn ông không đáng tin, nhất là trong mắt người đàn ông này không có cô.”
Amber hơi giật mình, phát hiện anh ta đang trả lời suy nghĩ trong nội tâm ả, ả không dám nói tiếp.
Thera: “Thưa ngài, cảnh sát Miller điều tra Holy Gold là nhà văn trong lâu đầu, tất cả tay trong liên lạc với anh ta đều đã chết. Chúng ta chỉ tổn thất Susie.”
“Ả vốn đáng chết.” Anh ta cầm khăn bông, tỉ mỉ lau từng ngón tay một: “Ả làm Little C bị thương, tôi rất đau lòng.”
Sườn mặt anh ta lạnh tanh, nhưng lời nói lại dịu dàng khác thường, thở dài: “Thật muốn kéo thi thể ả ra nghiền thành thịt băm.”
Amber thầm sởn gai ốc, nhớ đên Chân Ái, vừa oán vừa hận nhưng không dám nói gì.
Anh ta quay đầu lại, đeo kính tối đen, nhìn Amber đến sởn gai ốc. Ả nhớ Susie nói, anh ta có một đôi mắt đẹp như lưu ly, nhưng không dịu dàng với bất cứ người phụ nữ nào.
“Cô vẫn muốn giết cô ấy à?” Anh ta nhướng mày, khoé miệng nở nụ cười quái gỡ: “Amber, tôi ghét phụ nữ không biết tốt xấu, không nhận thức rõ bản thân. Nhất là phụ nữ không vân lời.”
Đầu óc Amber ngu muội, nhẫn nhịn cơn tức phản bác: “Cô C vân lời anh sao?”
“Dĩ nhiên không nghe.” Anh ta không vì vậy mà tức giận , người lại bình tĩnh nói: “Nhưng tôi thích chơi tiêu chuẩn song song.”
B quay người đi lên hành lang, nhìn thấy cánh cổng dày, dừng lại một giây, đột nhiên độc thoại: “Nên dừng băng chuyền lại cứu Susie ra.”
Amber cho rằng anh ta đổi ý, nhưng Thera vừa nghe đã hiểu, nhớ đến Susie nắm cánh cửa dập thật mạnh vào người Chân Ái.
Anh ta vô cùng tiếc nuối than thở, “Nên trói ả vào khe cửa, dập ả đến chết.”
Mọi người đều biết, FBI và CIA vô cùng lục đục, thậm chí còn gài người nằm vùng lẫn nhau. Làm việc lớn, cả hai bên đều có phương pháp chủ trương riêng, mỗi bên mỗi ý gà bay chó sủa. Bởi vì hai phe đối nghịch mâu thuẫn, nguy cơ mang đến cho tính mạng nguyên chủ và an toàn quốc gia không còn nằm ở số ít nữa. Khi làm việc, FBI cho rằng đặc vụ CIA mắt ở trên đầu, tự xưng là phần tử tri thức không coi ai ra gì; CIA cho rằng đặc vụ FBI thích chõ mõm vào chuyện người khác, cảnh sát bá quyền điển hình. Nhất là vào thời khắc này.
Chân Ái đứng ở ngã rẽ hành lang, nhìn hai nhóm người tranh chấp bên kia cửa kính, cúi đầu tiếp tục rót cafe. Khi nãy cô đồng ý phối hợp điều tra là vì muốn trở về Sở Cảnh sát cùng với Ngôn Tố. Về phòng thí nghiệm, cô không cần nói, CIA sẽ can thiệp ngăn cả FBI điều tra. Về Susie, vật chứng ở hiện trường bị thay đổi, cô còn chưa nghĩ ra nói thế nào.
Mới đến Sở Cảnh sát, vừa xuống xe đã nhìn thấy Spencer Vanderbilt và cả đoàn luật sư đi theo sau. Họ nhắc nhở Ngôn Tố: “Đừng nói bất cứ điều gì với cảnh sát.”
Trước lời nhắc nhở dư thừa, Ngôn Tố không hề thờ ơ như bình thường mà khẽ gật đầu.
Chân Ái nói: “Các anh có thể nộp tiền bảo lãnh anh ấy không?”
“Nộp tiền bảo lãnh?” Mắt luật sư loé lên tia sáng sắc sảo: “Đừng bị cảnh sát doạ, họ không có lệnh bắt. S,A. không hề bị bắt, cảnh sát không có chứng cứ, anh ấy có thể đi bất cứ đâu vào bất cứ lúc nào.”
Chân Ái sửng sốt, cô nhất thời sốt ruột lại không để ý đến thời điểm này. Thảo nào Ngôn Tố bảo hôm nay sẽ không nhỡ bữa tối.
Lúc ấy Lewis nghe thất, vẻ mặt sa sầm: “Chúng tôi sẽ mau chóng xin lệnh cấm. Cậu Ngôn, khoảng thời gian này tốt nhất cậu đừng rời khỏi nước.”
Ngôn Tố giả vờ tranh cãi: “Vậy tôi nhất định phải chuồn trước khi lệnh cấm ban hành.”
Lewis đen mặt. Sau đó hỏi Chân Ái, cô cũng chơi xấu: “Tôi muốn giữa im lặng.”
Lewis suýt tức chết. Ông ta cố gắng dùng đủ cách cạy miệng Chân Ái, nhưng CIA đứng về phía cô. Ông ta quả thật không biết đụng phải ôn thần gì. Sau đó hai nhóm người tranh cãi đến bây giờ.
Chân Ái bưng cafe ngồi cạnh Ngôn Tố.
“Không ngờ anh trai anh sẽ đến. Em nghĩ ít nhất anh sẽ phối hợp điều tra trước, để họ lấy lời khai.”
Ngôn Tố thờ ơ liếc nhìn đồng hô đeo tay: “Sẽ thôi, nhưng không phải hiện tại.”
Anh có chuyện rất quan trọng tạm thời không có thời gian phối hợp. Susie đã chết, cho dù nói thẳng chuyện xảy ra cũng không bắt được người sau màn. Mà chưa chắc họ đã tin tưởng lời anh nói. Đã bị nghi ngờ, phối hợp hay không phối hợp, điều khác nhau duy nhất là mức độ nghi ngờ thôi. Ngôn Tố chẳng hề để ý.
Cuối cùng CIA và FBI đã đi đến được thống nhất, lúc bước ra vẻ mặt mọi người đều không mấy vui vẻ. Spencer gọi Ngôn Tố qua một bên nói chuyện. Chân Ái thấy vẻ Annie mặc thường phục, xuất hiện với thân phận chị dâu của Ngôn Tố chứ không lấy tư cách công việc giải quyết với cảnh sát.
Annie đi đến ngồi cách Chân Ái một chiếc ghế, ra vẻ như không quen. Cô ta nhìn xuống đất, tiếng nói rất khẽ: “Trong tay Susie có quá nhiều tư liệu mới tạo nên cục diện này. Nhưng tại sao Owen mất liên lạc với cô?”
Chân Ái lắc đầu.
“Susie từng chuyển thông tin ra ngoài, thân phận của cô bại lộ. Đây là lý do tại sao cô đi đến đâu người của tổ chức có thể đuổi theo đến đấy.”
Chân Ái không lên tiếng.
“Trong CIA, chỉ có lác đác vài người biết thân phận của cô, gần đây chúng tôi điều tra những người này, kết quả không có vấn đề. Nhưng theo dấy vết điều tra cho thấy, Susie còn có đồng bọn, chúng tôi nghi ngờ ở FBI. Vì vậy tạm thời chúng tôi không có cách nào khống chế. Vì an toàn của cô, tôi đề nghị cô thay đổi thân phận lần nữa.” Annie nói: “Hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tất cả người cô biết, bao gồm cả tôi.”
Chân Ái thầm kinh sợ, nắm chặt chiếc cốc, móng tay trắng bệch. Cô không nói tiếng nào, nhưng ngôn ngữ thân thể nói rõ vô cùng: Không muốn!
Annie “Thứ cho tôi nói thẳng, cô không có lựa chọn.”
“Không!” Tâm trạng Chân Ái kích động.
Trong trí nhớ Annie, từ trước đến nay Chân Ái luôn phục tùng từng mệnh lệnh, chưa bao giờ ương ngạnh như vậy. Cô ta thoáng sững sờ quay đầu nhìn về phía khác. Ngôn Tố và Spencer dong dỏng cao ngang nhau, đang khẽ nói chuyện. Chân Ái không nghe Annie nói, ngẩng đầu nhìn sang theo ánh mắt cô ta. Ngôn Tố của cô vẫn bỏ hai tay vào túi như thói quen, gương mặt bình tĩnh lại an nhàn, trên áo sơ mi trứng còn vương vết máu nhạt màu, nhưng nhìn vẫn sạch sẽ như vậy.
Hai người phụ nữ nhìn hai người đàn ông mình yêu, hoặc dịu dàng, hoặc tĩnh lặng.
“Spencer là Thượng nghị sĩ trẻ tuổi nhất bang New York.” Annie nhoẻn khoé môi: “Anh ấy rất tài giỏi. Có trời mới biết tôi yêu anh ấy bao nhiêu...Bởi vì yêu anh ấy, nên tôi yêu cả gia đình anh ấy, vì thế hy vọng S.A. em trai của anh ấy có thể khoẻ mạnh.”
Chân Ái im lặng.
“Bất kể từ góc độ người chị, hay là góc độ danh dự gia tộc chồng tôi, tôi đều hy vọng S.A. có thể sống đơn thuần, bình an và thuần khiết như trước kia.”
Chân Ái nhẹ giọng: “Anh ấy luôn thuần khiết.”
Annie mỉm cười: “Chính bởi vì thế, đứa trẻ thuần khiết như vậy, lại bị bôi nhọ oan uổng, đó chẳng phải là điều khiến người ta cực kỳ đau lòng hay sao.”
Chân Ái giật mình, sắc mặt trắng bệch.
“Cậu ấy rất may mắn, sinh ra ở quốc gia coi trọng chứng cứ, còn có gia tộc hùng mạnh chứng minh, nên dù thế nào đi nữa, cậu ấy cũng không bị bỏ tù vì chuyện mình không làm. Cho dù có một ngày, kẻ hãm hại cậu ấy khiến cậu ấy mang tiếng xấu.”
Khuôn mặt thanh tú của Chân Ái trắng thêm một chút, tiếng nói giống như không phải của mình, vô cùng yếu ớt: “S.A. không quan tâm.”
“Tôi tin cậu ấy không quan tâm, nhưng tôi ngạc nhiên cô lại không quan tâm cô sẽ mang đến tai nạng và vận rủi cho cậu ấy.” Annie thẳng thắng, khiến Chân Ái đỏ mặt, “Gia tộc S.A có vô số nhà khoa học như cậu ấy và người nghiên cứu khoa học như cô, và càng nhiều người tham gia chính trị như Spencer. Gia tộc lớn mạnh, danh dự của mọi người gắn bó chặt chẽ. Đúng là S.A không quan tâm danh dự của mình, nhưng cậu ấy nhất định sẽ áy náy trong lòng khi đối diện với những người sống chính trực, nỗ lực làm việc trong gia tộc.”
Mặt Chân Ái lúc trắng lúc đỏ, nắm chặt cốc, đầu óc trống rỗng hoàn toàn, như bị vứt vào thế giới băng tuyết mênh mông, rét lạnh, hoang mang, không biết làm sao, không có phương hướng.
Annie nhìn áo sơ mi trắng của Ngôn Tố, nói: “Cô xem, câu ấy lại bị thương rồi.”
Chân Ái rất buồn bã, nhưng không can tâm, khiêu khích gần như trút giận: “Bao giờ nghiên cứu hiện nay hoàn thành, tôi sẽ chấp dứt hợp tác với các người, dù kết cục tôi và anh ấy có thế nào đi nữa.” Tưởng chừng như vậy có thể tranh đấu.
Annie không tin, hờ hững nói: “Nhưng tôi không cho rằng, cô sẽ mặc kệ cục diện rối rắm mà ba mẹ cô để lại.”
Chân Ái nghẹn lời, cảm thấy thất bại. Màn so đo với cáu kỉnh vừa nãy thật ra là vô cớ gây sự, những gì Annie vốn đúng, hiện giờ cô rất muốn biến thành đứa con gái không biết lý lẽ, tuỳ hứng càn quẫy, nhưng cuối cùng cô không phải. Giống như giờ phút này, tính cách nghe lời hồi bé cuối cùng vẫn chiếm ưu thế, cô im lặng một lúc lâu: “Các người định làm thế nào để bảo đảm an toàn cho tôi về sau?”
“Kể cả khi cô chạy lung tung đến đại học Columbia nghe giảng, họ đã được lần ra hành tung của cô. Cô hẳn nên biết rõ, cô không phải là người bình thường, không thể tuỳ hứng đi đến nơi cô muốn.” Annie nói: “Tôi nhớ trước Owen, lúc đặc vụ tiền nhiệm vừa mới chết, khi đó tâm trạng cô rất mâu thuẫn. Nói…”
“Cả đời ở dưới đất?” Chân Ái lạnh tanh nói thay Annie.
Khi đó cô vẫn ru rủ trong nhà, thỉnh thoảng đi đến chỗ đông người thì sẽ xảy ra chuyện. Sau khi đổi mấy đặc vụ, cô vô cùng áy náy, nói không cần người bảo vệ, mãi mãi nghiên cứu ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất là được rồi. Khi đó cô không cảm thấy đây là chuyện khó khăn, còn luyện thành thói quen. Nhưng xét từ phương diện tình trạng khoẻ mạnh cũng như tâm lý, cô không muốn tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài.
Ngồi xe trở về, Chân Ái lạnh ngắt, chưa từng tuyệt vọng như giờ phút này. Cô biết, ngoại trừ Owen, thường xuyên có người khác âm thầm bảo vệ cô. Nếu không có kế hoạch bảo vệ nhân chứng, cô sẽ nhanh chóng bị Arthur bắt về. Bây giờ anh ta chậm chạp không ra tay chỉ vì theo dõi Ngôn Tố thôi. Có lẽ thật sự đến lúc này thay đổi thân phận lần nữa, biến mất khỏi thế giới này rồi,
Cô vui đầu vào lồng ngực Ngôn Tố, không chịu ngẩng mặt nhìn anh, chỉ ôm siết lấy anh như đứa trẻ ôm lấy món đồ chơi duy nhất. Trước kia cô cảm thấy thời gian là tĩnh, ngày qua ngày, năm qua năm làm thí nghiệm mãi không có tận cùng, làm một người máy nho nhỏ cũng rất tốt. Nhốt mình trong phòng thí nghiệm, rất nhiều năm sau, chết vì công việc của mình cũng xem như một điều vui vẻ. Một mình cô, không có bất cứ giao tiếp gì với thế giới này, chết đi không mang theo chút nhớ mong. Rất tốt, rất thích hợp với cô.
Nhưng bây giờ cô không muốn đi, trong cuộc đời cô, chỉ có anh là tia sáng duy nhất, làm sao cô can lòng từ bỏ. Chỉ nghĩ đến việc không gặp lại anh nữa, lòng cô đau đớn, như bị dao cắt. Cô chưa bao giờ biết đến cô đơn và tinh mịch, nhưng mọi chuyện đã thay đổi, cô đã yêu anh mất rồi. Cô có thể trở về với cuộc sống trước kia, nhưng còn trái tim, trái tim vĩnh viễn không trở về được nữa. Nếu như một mình cô ngày ngày nhớ đến anh, đường đời dài như vậy làm sao cô vượt qua.
Chỉ là, đúng như lời bóng gió của Annie, anh cho cô vui vẻ và hy vọng vô tận, mà cô lại mang đến cho anh tai nạn và đau đớn vô biên. Tình cảm xuất hiện trắc trở, lý trí cũng hỗn loạn. Cô đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình trôi qua thật sự u mê và liều lĩnh. Người như cô thật ra chẳng hề thích hợp với Ngôn Tố. Anh tốt như vậy còn cô thì sao ?
Từ nhỏ đến lớn, phạm vi cuộc sống của cô cực kỳ đơn giản. Không ai dạy cô chính tà đúng sai. Cô không biết thế giới bên ngoài ra sao, có một dạo cho rằng chuyện nhóm Arthur làm là tự nhiên và chính đáng. Đôi khi suy nghĩ sâu xa hơn một chút, bản thân cô cũng không rõ chính nghĩ và công bằng mà thế giới bên ngoài định đoạt liệu có chính xác hay không? Hay là mỗi người đều đứng ở lập trường của mình, người mang lập trường giống nhau đoàn kết lại thành một nhóm, bào chữa lên tiếng thay cho tổ chức của mình.
Giống như Susie, cô ta sống ở hai điểm cực đoan. Đến tột cùng cô ta đúng hay sai ? Chân Ái nghĩ mai không ra. Cô không biết định nghĩa tốt và xấu trong lòng mình là gì, nhiều khi không có tiêu chuẩn rõ ràng, chẳng qua chỉ là không muốn khiến lòng mình khó chịu ánh náy mà thôi.
Nhưng hôm nay, cô không làm gì cả mà nỗi đau khổ áy náy trong lòng không tài nào vơi bớt. Chợt nhớ đến khi còn nhỏ xem tự truyện Mandela(*) lúc bị nhốt trong ngục giam đảo Robben, người chiến sĩ tự do kia đã nói: Đôi khi một vài thứ đã định trước phải biến mất, dù bạn cố gắng thế nào cũng không thể cứu vãn được vận mệnh biến mất của nó, cuối cùng chỉ phí công.
(*) Nelson Rolihala Mandela là Tổng thống Nam Phi từ năm 1994 đến 1999.
Cảm xúc bi quan lan tràn trong lòng cô. Ngôn Tố thấy tâm trạng cô không ổn, kề sát trán cô: “Sao thế?”
Cô rất hoang mang, ánh mắt trống rỗng: “S.A, kẻ thần bí sau lưng Susie là Bert, nhất định là Bert.”
Anh không hề bất ngờ: “Anh đoán được đại khái.”
Chân Ái đau đầu vô cùng: “S.A, em không thích người bảo vệ chính nghĩa của em hiện tại, họ luôn nói những lời khiến em ghét bản thân mình, khinh bỉ bản thân mình, luôn khiến lòng em đau đớn.”
Cô nít lấy cánh tay anh, nói năng lộn xộn: “Em biết nói những lời này rất hoang đường, vốn di trước đó em chưa từng cảm thấy hành động của Bert có gì không đúng. Anh ta vẫn luôn là cậu nhóc mang tính cách tàn khốc lớn lên cùng em. Bởi vì anh ta bảo vệ em nên em xem anh ta là người thân. Tuy em không nên nói như vậy, nhưng trước lúc em rời khỏi tổ chức, em chưa từng xấu hổ vì hành vi của mình. Nhưng bây giờ mỗi phút giây em đều cảm thấy không chỗ dung thân.”
Ánh mắt Ngôn Tố tối sầm, cánh tay trượt xuống ôm chặt thân thể không ngừng run rẩy của cô, muốn truyền cho cô sức mạnh. Nhưng nỗi hoang mang và sợ hãi của cô đến từ đáy lòng, ngay cả tiếng nói cũng run rẩy: “Kể từ khi thoát khỏi đó, em liền biết rất rõ, em là người xấu, là quỷ dữ. Em không dám ngẩng đầu trước mặt CIA, không dám nhìn vào mắt họ. Em ghét họ.”
Mắt cô long lanh giọt lệ, tràn đầy hoảng sợ, nói càng lúc càng nhanh, hoàn toàn hỗn loại: “S.A nếu em chỉ chạy trốn, từ tổ chức này sang tổ chức khác thì sao? Không , em không nên nói như vậy. Họ nói đúng, nhưng em cãi nhau với bọn họ, còn giận dỗi nói không chịu làm việc nữa. Em lại có ý nghĩ này, tại sao em có thể không đền bù tội nghiệt mẹ đã gây ra chứ? Làm sao em…”
“Ái, đừng nói nữa.” Anh thấy cô gần như mất khống chế, gương mặt kề sát môi cô: “Anh hiểu cả, đừng nói nữa.”
Môi anh dán bên tai cô, tim đập rối loạn. Anh luôn luôn trầm tĩnh, thế nhưng lúc này lại hơi hoảng sợ vì nỗi hoang mang và dao động của cô. Anh biết, cô bị bắt nạt; Anh không bảo vệ tốt cho cô; cô đang bất an, đang kinh hoàng, thế nhưng anh lại lực bát tòng tâm. Đột nhiên trong đầu anh nảy sinh một ý nghĩ hoang đường, cô cảm thấy thế giới bên ngoài không tốt như S.P.A, muốn trở về ư?
Anh bỗng khựng lại, ý thức dưới cánh tay siết chặt, ghì lấy thân thể mảnh mai của cô. Nhưng dọng nói rất khẽ: “Ái, sao thế? Sao lại hoang mang, sao lại mất lòng tin?”
Tiếng nói anh trầm ấm như một cây đàn. Chân Ái được anh ôm chặt trong lòng, rất buồn bã. Anh vốn có thể dễ dàng cho cô hơi ấm, khiến nỗi ấm ức của cô trào dâng, giọng nói nghẹn ngào: “Tại sao anh không bao giờ hoang mang, tại sao luôn tin tưởng? Làm sao anh biết lẽ phải anh đang duy trì là đúng đắn?”
Thật ra cô muốn hỏi, làm sao anh biết người anh đang thích có phải người yêu lý tưởng của anh? Nhưng cô không dám nói ra, sợ những lời nói đó sẽ làm anh cân nhắt lại.
Nỗi thấp thỏm của Ngôn Tố nguội dần. Lúc trước bị Lewis nghi ngờ anh cũng không nôn nóng, hiện tại đã được thể nghiệm cảm giác tên tội phạm bị bỏ tù rồi được thả ra. Cô bị anh ôm quá chặt, hơi thở có phần rối loạn, lại không muốn tránh ra như bình thường, trái lại ôm chặt lấy thân anh như gấu Koala ôm thân cây vậy.
Anh mặc cho cô vui lòng vào anh, nữa giây sao hôn lên tóc cô: “Ái, anh kiên trì với lẻ phải trong lòng anh, nhưng không cho nó là tuyệt đối. Trong lòng mỗi người đều có thước đo của riêng mình. Lúc tư tưởng của em và người khác va chạm cọ sát, nếu không biết bảo vệ chú tâm của mình thì sẽ dao động. Anh không đi theo bất cứ ai, cũng không dựa vào bất cứ thế lực nào. Có lẽ bởi vì vậy nên trước sau vẫn kiên định. Nhưng đó không phải là điều em muốn hỏi, đúng không?” Anh hơi buông cô ra, bàn tay nâng mặt cô lên. Lòng bàn tay ấm áp, ánh mắt trong veo, nhìn xoáy vào lòng cô. “Ái, xin em tin tưởng ánh mắt của anh, nhất là mắt nhìn phụ nữ của anh.”
Anh lại nhìn thấy tâm tư của cô rồi. Lòng dạ Chân Ái bình yên mà run rẩy, khuôn mặt nhỏ trong lòng bàn tay lẳng lặng nhìn anh chăm chú. Anh kẽ cuối đầu, áp lên trán cô: “Ái, anh hy vọng sau này em có thể làm chuyện em muốn làm. Nếu em cảm tháy thật ra em thích công việc hiện tại, vậy hãy vứt bỏ cảm xúc đang quấy nhiễu nó, hoặc bứt rứt, hoặc gánh nặng, coi như công việc đơn thuần mà làm. Nếu em lựa chọn con đường này, anh bằng lòng cùng em thay đổi thân phận.
Nếu em chán ghét nó, cũng xin bỏ hết gánh nặng, nhẹ nhõm đi theo anh. Không cần bảo vệ nhân chứng, anh bảo vệ em. Chúng ta sang Cuba, sau đó vòng quanh thế giới. Nếu em sợ ai nhận ra anh, sẽ làm hại anh, anh không ngại huỷ đi tướng mạo hiện tại.”
Lòng Chân Ái trấn động, tự bản thân anh đã quyết định việc trọng đại như vậy từ khi nào?
“Vì sao?”
“Bởi vì anh yêu em.”
Lần đầu tiên nói yêu, anh chẳng mảy may hoang mang. Trong nháy mắt, rất nhiều vấn đề không cần hỏi, anh đã cho cô đáp án đáng tin nhất.
Lần đầu tiên nghe anh nói yêu, cô ngỡ ngàng, không có phản ứng gì. Anh cũng không để ý, lấy ra một lá thư từ túi áo khoác, đưa cho cô: “Suýt nữa không có cơ hội đưa cho em.”
Lá thư thứ hai ư?
Tim Chân Ái đập rộn rã, nhận lấy. Lá thư màu trắng, dán sáp niêm phong bằng hoa hồng màu đỏ. Cô thoáng chốc nghĩ tới hình ảnh kia: Thời gian lẳng lặng trôi theo vòng quay của chiếc đồng hồ cổ trên bàn sách, anh cuối đầu ngồi trước bàn hí hoáy cầm bút, gương mặt bình yên và sâu sắc/
Cô mở ra, chất giấy mát rượi, chữ viết hẳn đậm xinh đẹp, vẫn tiếngTrung - Anh, còn đóng thêm dấu.
Ái, anh thích em biết bao.
Em đã trải qua đau khổ và nỗi dàu đoạ tối tâm nhát, thế nhưng em vẫn tin tưởng vào tình cảm tốt đẹp nhất, vẫn tinh khiết và xinh đẹp, vẫn chân thật và có tôn nghiêm.
Có người nói tuy thế giới này ngập tràn khổ nạn, nhưng khổ nạn luôn có thể chiến thắng. Câu nói này anh bằng lòng nhìn từ góc độ vĩ mô của toàn bộ loài người, nó mãi mãi chính xác, bởi vì khổ nạn của loài người luôn có thể chiến thắng. Nhưng khi đặt trên một người, câu nói này lại hướng về sự kiên cường và đấu tranh khiến người ta đau lòng. Và một khi nó xuất phát từ con đường em,anh thấy được rằng, dù cho vết thương có chồng chất bao nhiêu, hết lần này đến lần khác em vẫn im lặng chiến thắng khổ đau và trắc trở giáng xuống người em. Không bao giờ khuất phục, không bao giờ ngã quỵ.
Anh luôn khâm phục một Chân Ái như vậy.
Anh tin cõi đời này luôn có một nhóm người, bởi vì lẽ phải và lý tưởng trong lòng họ mà thui thủi một mình, đôi khi hoang mang nhưng không bao giờ hối hận; đôi khi mệt mỏi nhưng không bao giờ từ bỏ. Chính vì niềm tin này, từng con người thui thủi một mình ấy mới không bao giờ cô đơn. Bởi vì chúng ta có mục tiêu giống nhau, sự kiên trì giống nhau. Như anh vẫn luôn bên em, em vẫn luôn bên anh.
Ái, xin đừng sợ, đừng tự ti. Emerson(*) nói, chỉ có chiến thắng sợ hãi mới có thể hưởng thụ của cải quý giá nhất đời người.
(*) Ralph Waldo Emerson (1803-1882) là nhà viết tiểu luận, nhà thơ, triết gia người Mỹ, và cũng là người đi đầu trong phong trào tự lực cánh sinh và chủ nghĩa siêu việt.
Tất cả khổ nạn em từng trải qua cuối cùng sẽ biến thành vật báu quan trọng nhất. Ai, xin em hãy tự tin, cuộc đề em không hề trống rỗng, mà đầy ắp của cải.
Anh luôn kính trọng một Chân Ái như vậy.
Ái, chúng ta đều cho rằng bản thân kiên trì làm một việc gì đó không bởi vì hiệu quả, mà vì chúng ta tin chắc làm như vậy là đúng. Phải làm điều này khó khăn biết bao. Con đường quạnh quẽ như vậy ai có thể kiên trì chứ? Nhưng mà em, cô gái mảnh mai như vậy, từ đâu có được niềm tin kiên định, nghị lực cố chấp đến thế. Vô số lần thí nghiệm thất bại và nhìn như không có chút hiệu quả nào lại càng khiến em mạnh mẽ kiên trì thêm nhiều lần nữa!
Anh luôn ái mộ một Chân Ái như vậy.
Ái, anh thật sự rất thích em.
Ái, anh yêu em.
S.A.YAN.
Ngôn Tố sửng sốt, trái tim đau đớn. Susie bị kéo nhanh chóng về phía sau, toàn bộ đồ vật rơi rải rác nện vào người cô ta, suýt đâm cô ta thành con nhím. Dường như cô ta đã không đau nữa, nhìn hai người trượt nhanh cùng mình, bỗng nở nụ cười lạnh lẽo: “Ốc anh vũ.”
“Gì cơ?”
“Tôi bị anh ta cài bẫy, anh ta đã sớm muốn giết rôi, anh ta chưa từng đoái hoài đến tôi.” Susie cười bị thương, lẩm bẩm: “Tôi đã quên niềm kiêu ngạo của mình. Hà, tại sao tôi là phụ nữ chứ? Tại sao trên đời này lại có nhiều cách ức hiếp phụ nữ, lăng nhục phụ nữ, tàn phá phụ nữ như vậy chứ? Thật đáng buồn, tôi cũng biến thành người như vậy. Xin lỗi, thật sự, xin thứ lỗi.”
Băng chuyền kim loại kéo ba người nối liền, nhanh chóng chạy về phía bể foocmon. Ngôn Tố không khuyên Chân Ái nữa, mà ôm cô cùng nhau trượt đến. Anh biết, chỉ cần anh không buông tay thì Chân Ái nhất định sẽ buông tay. Quả nhiên trong khoảnh khắc Susie bị kéo đến bể, Chân Ái đột nhiên hoàn hồn, nhận ra anh sẽ bị kéo xuống cùng cô nên cô nên lập tức buông tay. Susie bị sức máy kéo vào bể foocmon nồng độ cao, trong phút chốc đã cuộn vào đáy bể sâu ba mét, băng chuyền mắc kẹt dừng lại.
Dưới tác dụng của quán tính khổng lồ, Chân Ái cấp tốc trượt đến bể, rơi xuống dưới. Trong khoảnh khắc mặt sắp đụng phải mặt bể, cô được Ngôn Tố kéo lại. Mùi formaldehyd hăng nồng khiến cô nôn mửa, mắt bị hơi độc bốc lên từ mặt bể kích thích, đau nói khó chịu. Cô hé miệng, trơ mắt nhìn đáy bể, chất lỏng đậm đặc tràn vào tai mũi họng Susie, thân thể cô ta như trang giấy trong gió, co giật điên cuồng.
Chân Ái ngơ ngác bất động. Đáy bể có vẻ cạn như vậy, tựa như hai người chỉ cách nhau một lớp kính, đưa tay là có thể chạm phải. Ngôn Tố ôm cô đứng dậy, cô bỗng như thức tỉnh, nhào đến muốn vớt Susie lên.
“Ái!”
Ngôn Tố ra sức kéo cô vào lòng ôm sít sao. Nếu như bể chỉ có một mét còn có thể nhảy xuống nâng đầu Susie lên, nhưng nước quá sâu, nồng độ chất độc hoá học quá cao, không đến vài giây thì người đã chết.
“Không còn kịp nữa rồi.” Tiếng nói chưa dứt, Susie ở đáy bể đã lặng thinh bất động.
Chân Ái được anh ôm trong lòng, không nói tiếng nào. Ban đầu chẳng qua ra sức cố chấp phản kháng, như đứa trẻ không vâng lời muốn giẫy khỏi anh. Dần dần ấm ức lẩm bẩm, sau đó lại nhẹ nhàng khóc thút thít, một lát nữa rốt cuộc không thể khống chế khóc lớn lên:
“Cô ta chết rồi thì anh làm sao đâu? S.A., anh làm sao bây giờ?”
“Không sao, anh không sao.”
Anh vuốt đầu cô, càng không ngừng dỗ dành. Nhưng ánh mắt dần dần nhìn vào bể foocmon. Mọi vật linh tinh đâm trên lưng Susie rơi xuống đáy bể, phía sau cô ta, dòng máu lan toả trong chất lỏng vẫn đục như thể đoá hoa. Hai tay dạng ra, đáy bể màu trắng có hai đường giao thoa màu đen, như treo trên thập tự giá.
Trước khi rơi xuống bể, cô ta đã sám hối. Nghi thức cột lên thập tự giá rồi sám hối trong đoạn phim ngược đãi kia vẫn còn tiếp tục. Trước ngực áo Susie vẽ hai đầu lâu màu trắng, bốn mắt u ám nhìn chằm chằm Ngôn Tố.
Người thứ sáu đã chết, chỉ còn lại một người cuối cùng. Cô khóc hu hu trong lồng ngực anh, bả vai run rẩy. Anh ôm chặt cô, cúi đầu, vùi sâu vào mái tóc cô.
Không lâu sau, toàn bộ cảnh sát đã kéo đến. Không phải là cảnh sát địa phương mà là FBI. Ngôn Tố sớm đoán được mình bị họ giám thị, chẳng hề kinh ngạc với tốc độ của họ. Chân Ái lập tức ngừng khóc, lặng lẽ quệt vào áo anh, cùng anh đứng dậy.
Lewis nhìn thấy Ngôn Tố, ánh mắt sắc bén nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, câu nói đầu tiên là: “S.A., hiện tại đối tượng tình nghi lớn nhất đã chết. Mà hiện trường chỉ có cậu và học trò của cậu.”
Bởi vì Ngôn Tố và Chân Ái bị tình nghi có liên quan nghiêm trọng, nhóm Nell theo quy tắc không đến gần nói chuyện với anh. Nhưng Lopez gọi bác sĩ đến kiểm tra và sử lý vết thương cho họ. Nhân viên pháp chứng nhanh chóng triển khai công việc, kiểm tra băng chuyền, súng ngắn của Susie và mọi địa điểm.
Chân Ái quấn chăn, để bác sĩ xử lý vết thương. Ngôn Tố cũng vậy, mới vừa rồi anh che chắn cho Chân Ái, cản vài vật linh tinh bên cạnh băng chuyền nên trên lưng có rất nhiều vết thương. Tuy không nặng, nhưng thấy nhiều vết thương ngắn dài không đồng nhất như vậy, Chân Ái rất đau lòng.
Ngôn Tố cảm nhận được ánh mắt của cô, ngoài đầu mỉm cười: “Nghe nói vết sẹo sẽ khiến đàn ông càng nam tính hơn.” Cuối cùng còn nói thêm một câu: “Ái, anh rất kiêu ngạo.”
Để an ủi cô, anh lại nói câu anh chưa bao giờ nói, cũng chưa bao giờ cho là hợp lý.
“Nam tính gì chứ? Không có logic.” Chân Ái dấu môi, đi đến gần: “Em ngửi thử, sao không ngửi thấy nhỉ?”
Ngôn Tố cúi đầu nhìn cô, cười không nói lời nào. Thật ra anh biết bề ngoài cô nhẹ nhõm nhưng trong lòng anh lại không ngừng lo lắng cho cô.
Redd đi đến, chờ nhân viên y tế xung quanh Ngôn Tố tải đi mới khẻ hỏi: “S.A., đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tự vệ chính đáng và chuyện ngoài ý muốn.”
“Có thể miêu tả cho tôi biết không?”
Ngôn Tố im lặng nửa giây, lắc đầu: “Không thể.”
“Tình hình bây giờ rất bất lợi cho cậu.”
“Tôi biết. Nhưng tôi không có điều gì muốn nói.”
Redd không hỏi nữa, chỉ bảo anh chú ý nghỉ ngơi. Ở hiện trường không đến hai giờ, kết quả đối chiếu vân tay đã có. Bóng sắt rỗng ruột, chốt mở băng chuyền… toàn bộ chỉ có vân tay của Ngôn Tố, bao gồm súng Chân Ái đã từng cầm.
Chân Ái vừa nghe đã nói theo phản xạ: “Không thể nào, khẩu súng kia tôi…”
“Luật sư còn chưa đến.” Ngôn Tố cúi đầu nhìn cô, dịu dàng ngắt lời: “Bây giờ nói chuyện sẽ bất lợi cho em.”
Chân Ái ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt dần dần bao phủ bằng ánh nước. Nhất định là lúc đó cô không chú ý anh đã lau đi vân tay trên súng, không thể tránh khỏi cũng lau đi vân tay của Susie. Không có vân tay, chỉ để lại của chính anh. Thay vì để cô bị tình nghi, anh cho rằng anh bị tình nghi tốt hơn sao?
Ngôn Tố thấy cô muốn khóc, cong môi, vuốt nhẹ lớp băng vải trên người cô: “Thật không kiên cường, đau đến thế ư?”
Chân Ái không cảm thấy buồn cười, mắt nhìn thẳng vào anh, thoáng gật đầu: “Có, rất đau.”
Nụ cười mỉm trên mặt Ngôn Tố đông cứng, ánh mắt sâu thẳm, ôm đầu cô vào lòng, khẽ an ủi: “Không sao. Họ muốn định tội anh, kiểm tra đường đạn và phản ứng súng đều không qua được.”
Lewis đi đến trước mặt Ngôn Tố: “S.A.YAN, chúng tôi có đầy đủ chứng cứ tình nghi anh là nghi phạm nghiêm trọng trong vụ án sát hại Susie, hãy phối hợp với chúng tôi trở về Sở Cảnh sát một chuyến. Bắt đầu từ bây giờ, anh có quyền giữ im lặng, tất cả những gì anh nói với cảnh sát đều có thể được sử dụng để làm bằng chứng chống lại anh trước toà…”
Chân Ái nghe vậy, trái tim lạnh đi từng chút. Ngôn Tố nắm tay cô, tỏ vẻ không việc gì.
Lewis nhanh chóng nói xong cảnh báo Miranda1 trưng cầu: “Xin hỏi, anh có bằng lòng trả lời câu hỏi của chúng tôi trong tình huống không có luật sư ở đây không?”
1 Cảnh báo Miranda hay được gọi là quyền Miranda, được cảnh sát thông báo cho nghi phạm hình sự ngay khi bị bắt giữ và trước khi bị thẩm vấn để đảm bảo mọi lời khai của nghi có thể trở thành chứng cứ trong tố tụng hình sự. Nếu cảnh sát không thông bao, nghi phạm có thể bác bỏ lời khai của mình.
Ngôn Tố bình tĩnh nghe xong, lắc đầu: “Tôi chọn quyền im lặng cho mọi hàng vi của tôi.”
Lewis: “OK, trước khi luật sư đến chúng tôi sẽ không hỏi anh bất cứ vấn đề nào.”
Thấy cảnh sát định đến mời Ngôn Tô, Chân Ái ôm chặt cánh tay anh theo bản năng, cúi đầu không nói lời nào, cũng không buông tay.
Lewis nheo mắt hỏi: “Thưa cô, cô là nhân chứng quan trọng nhất, nếu như cô bằng lòng cùng chúng tôi trở về làm chứng…”
“Có thể.” Chân Ái lập tức gật đầu. Ngôn Tố cầm tay cô đi ra ngoài.
Ngồi trên xe cảnh sát, tâm trạng Chân Ái rất sa sút nhưng Ngôn Tố trước sau vẫn điềm tĩnh, ôm cô trấn an. Thời điểm nào đó, anh nhìn mùa hè tươi đẹp bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cứ thế cười.
Chân Ái tựa vào lòng ngực anh, ngẩng đầu nhìn: “Sao thế?”
Ngôn Tố: “Em càng quý giá hơn rồi.”
Tuy anh nghiêm ngặt với bản thân, cho rằng bản thân chịu đựng đau khổ không phải là lý do làm hại người khác, nhưng không bao giờ dùng tiêu chuẩn đạo đức của mình đi yêu cầu người khác. Vì vậy, anh cho rằng Susie biến chất có thể tha thứ, cũng thương hại tiếc nuối thay cô ta. Anh tuân thủ nguyên tắc nghiêm ngặt của mình, nhưng không phê phán ý nghĩ của người khác, cũng không có ý cưỡng cầu và thuyết phục. Chính bởi vì thế, tìm được một người chung chí hướng mới quý giá vô cùng.
Chuyện hôm nay khiến anh lần nữa phát hiện điểm giống nhau giữa hai người họ. Chân Ái cũng như anh, cô không chỉ cho rằng như thế mà còn hàng động thực tế trong lúc lơ đãng. Mỗi ngày trôi qua, cô thật sự đều làm cho anh nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chân Ái nghe không hiểu, cau mày nhìn anh. Ngôn Tố không giải thích, nhoẻn khoé môi, nói: “Đừng lo, buổi tối chúng ta vẫn có thể cùng nhau ăn tối.”
Buổi đêm trăm triệu năm khó gặp, nào có thể bỏ qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới trời xanh, bãi cỏ nhấp nhô kéo dài. Người đang ông thân hình cao lớn đội mũ, mặc bộ đồ thể thao màu trắng, trông phấn chấn mạnh mẽ. Hai tay anh ta nắm chiếc gậy chơi golf, vung gậy theo tiêu chuẩn, quả bóng nhỏ màu trắng bay đi xa.
Amber tay bưng khăn bông đứng cạnh anh, len lén quan sát. Nghe nói anh ta và ngài A giống như như đúc. Giờ phút này ả chỉ nhìn thấy anh ta đeo kính đen, đường cong mũi và cằm đều rất đẹp. Ả không nhìn ra được là thật hay giả. Nghe nói họ rất giỏi giả trang. Amber hy vọng được vào trong tổ chức, không hy vọng không nơi dựa dẫm giống như Susie, nhưng ả rất nghi ngờ, ngài B đã đồng ý sẽ bảo đảm an toàn cho Susie.
Anh ta quay đầu lại, đeo kính đen không thấy rõ mắt, nhưng lại ẩn hiện hơi lạnh. Toàn thân Amber lạnh ngắt, run lên. Ánh mắt anh ta nhìn vào tay cô ả, cau mày. Thera đứng ở một bên bưng khăn bông lên: “Thưa ngài.”
Anh ta cầm lên lau sơ mồ hôi trên trán. Amber lúng túng cuối đầu, cô ả tay trần cầm khăn bông, anh ta ghét bỏ ả.
Giọng anh ta lạnh nhạt: “Lời hứa của đàn ông không đáng tin, nhất là trong mắt người đàn ông này không có cô.”
Amber hơi giật mình, phát hiện anh ta đang trả lời suy nghĩ trong nội tâm ả, ả không dám nói tiếp.
Thera: “Thưa ngài, cảnh sát Miller điều tra Holy Gold là nhà văn trong lâu đầu, tất cả tay trong liên lạc với anh ta đều đã chết. Chúng ta chỉ tổn thất Susie.”
“Ả vốn đáng chết.” Anh ta cầm khăn bông, tỉ mỉ lau từng ngón tay một: “Ả làm Little C bị thương, tôi rất đau lòng.”
Sườn mặt anh ta lạnh tanh, nhưng lời nói lại dịu dàng khác thường, thở dài: “Thật muốn kéo thi thể ả ra nghiền thành thịt băm.”
Amber thầm sởn gai ốc, nhớ đên Chân Ái, vừa oán vừa hận nhưng không dám nói gì.
Anh ta quay đầu lại, đeo kính tối đen, nhìn Amber đến sởn gai ốc. Ả nhớ Susie nói, anh ta có một đôi mắt đẹp như lưu ly, nhưng không dịu dàng với bất cứ người phụ nữ nào.
“Cô vẫn muốn giết cô ấy à?” Anh ta nhướng mày, khoé miệng nở nụ cười quái gỡ: “Amber, tôi ghét phụ nữ không biết tốt xấu, không nhận thức rõ bản thân. Nhất là phụ nữ không vân lời.”
Đầu óc Amber ngu muội, nhẫn nhịn cơn tức phản bác: “Cô C vân lời anh sao?”
“Dĩ nhiên không nghe.” Anh ta không vì vậy mà tức giận , người lại bình tĩnh nói: “Nhưng tôi thích chơi tiêu chuẩn song song.”
B quay người đi lên hành lang, nhìn thấy cánh cổng dày, dừng lại một giây, đột nhiên độc thoại: “Nên dừng băng chuyền lại cứu Susie ra.”
Amber cho rằng anh ta đổi ý, nhưng Thera vừa nghe đã hiểu, nhớ đến Susie nắm cánh cửa dập thật mạnh vào người Chân Ái.
Anh ta vô cùng tiếc nuối than thở, “Nên trói ả vào khe cửa, dập ả đến chết.”
Mọi người đều biết, FBI và CIA vô cùng lục đục, thậm chí còn gài người nằm vùng lẫn nhau. Làm việc lớn, cả hai bên đều có phương pháp chủ trương riêng, mỗi bên mỗi ý gà bay chó sủa. Bởi vì hai phe đối nghịch mâu thuẫn, nguy cơ mang đến cho tính mạng nguyên chủ và an toàn quốc gia không còn nằm ở số ít nữa. Khi làm việc, FBI cho rằng đặc vụ CIA mắt ở trên đầu, tự xưng là phần tử tri thức không coi ai ra gì; CIA cho rằng đặc vụ FBI thích chõ mõm vào chuyện người khác, cảnh sát bá quyền điển hình. Nhất là vào thời khắc này.
Chân Ái đứng ở ngã rẽ hành lang, nhìn hai nhóm người tranh chấp bên kia cửa kính, cúi đầu tiếp tục rót cafe. Khi nãy cô đồng ý phối hợp điều tra là vì muốn trở về Sở Cảnh sát cùng với Ngôn Tố. Về phòng thí nghiệm, cô không cần nói, CIA sẽ can thiệp ngăn cả FBI điều tra. Về Susie, vật chứng ở hiện trường bị thay đổi, cô còn chưa nghĩ ra nói thế nào.
Mới đến Sở Cảnh sát, vừa xuống xe đã nhìn thấy Spencer Vanderbilt và cả đoàn luật sư đi theo sau. Họ nhắc nhở Ngôn Tố: “Đừng nói bất cứ điều gì với cảnh sát.”
Trước lời nhắc nhở dư thừa, Ngôn Tố không hề thờ ơ như bình thường mà khẽ gật đầu.
Chân Ái nói: “Các anh có thể nộp tiền bảo lãnh anh ấy không?”
“Nộp tiền bảo lãnh?” Mắt luật sư loé lên tia sáng sắc sảo: “Đừng bị cảnh sát doạ, họ không có lệnh bắt. S,A. không hề bị bắt, cảnh sát không có chứng cứ, anh ấy có thể đi bất cứ đâu vào bất cứ lúc nào.”
Chân Ái sửng sốt, cô nhất thời sốt ruột lại không để ý đến thời điểm này. Thảo nào Ngôn Tố bảo hôm nay sẽ không nhỡ bữa tối.
Lúc ấy Lewis nghe thất, vẻ mặt sa sầm: “Chúng tôi sẽ mau chóng xin lệnh cấm. Cậu Ngôn, khoảng thời gian này tốt nhất cậu đừng rời khỏi nước.”
Ngôn Tố giả vờ tranh cãi: “Vậy tôi nhất định phải chuồn trước khi lệnh cấm ban hành.”
Lewis đen mặt. Sau đó hỏi Chân Ái, cô cũng chơi xấu: “Tôi muốn giữa im lặng.”
Lewis suýt tức chết. Ông ta cố gắng dùng đủ cách cạy miệng Chân Ái, nhưng CIA đứng về phía cô. Ông ta quả thật không biết đụng phải ôn thần gì. Sau đó hai nhóm người tranh cãi đến bây giờ.
Chân Ái bưng cafe ngồi cạnh Ngôn Tố.
“Không ngờ anh trai anh sẽ đến. Em nghĩ ít nhất anh sẽ phối hợp điều tra trước, để họ lấy lời khai.”
Ngôn Tố thờ ơ liếc nhìn đồng hô đeo tay: “Sẽ thôi, nhưng không phải hiện tại.”
Anh có chuyện rất quan trọng tạm thời không có thời gian phối hợp. Susie đã chết, cho dù nói thẳng chuyện xảy ra cũng không bắt được người sau màn. Mà chưa chắc họ đã tin tưởng lời anh nói. Đã bị nghi ngờ, phối hợp hay không phối hợp, điều khác nhau duy nhất là mức độ nghi ngờ thôi. Ngôn Tố chẳng hề để ý.
Cuối cùng CIA và FBI đã đi đến được thống nhất, lúc bước ra vẻ mặt mọi người đều không mấy vui vẻ. Spencer gọi Ngôn Tố qua một bên nói chuyện. Chân Ái thấy vẻ Annie mặc thường phục, xuất hiện với thân phận chị dâu của Ngôn Tố chứ không lấy tư cách công việc giải quyết với cảnh sát.
Annie đi đến ngồi cách Chân Ái một chiếc ghế, ra vẻ như không quen. Cô ta nhìn xuống đất, tiếng nói rất khẽ: “Trong tay Susie có quá nhiều tư liệu mới tạo nên cục diện này. Nhưng tại sao Owen mất liên lạc với cô?”
Chân Ái lắc đầu.
“Susie từng chuyển thông tin ra ngoài, thân phận của cô bại lộ. Đây là lý do tại sao cô đi đến đâu người của tổ chức có thể đuổi theo đến đấy.”
Chân Ái không lên tiếng.
“Trong CIA, chỉ có lác đác vài người biết thân phận của cô, gần đây chúng tôi điều tra những người này, kết quả không có vấn đề. Nhưng theo dấy vết điều tra cho thấy, Susie còn có đồng bọn, chúng tôi nghi ngờ ở FBI. Vì vậy tạm thời chúng tôi không có cách nào khống chế. Vì an toàn của cô, tôi đề nghị cô thay đổi thân phận lần nữa.” Annie nói: “Hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tất cả người cô biết, bao gồm cả tôi.”
Chân Ái thầm kinh sợ, nắm chặt chiếc cốc, móng tay trắng bệch. Cô không nói tiếng nào, nhưng ngôn ngữ thân thể nói rõ vô cùng: Không muốn!
Annie “Thứ cho tôi nói thẳng, cô không có lựa chọn.”
“Không!” Tâm trạng Chân Ái kích động.
Trong trí nhớ Annie, từ trước đến nay Chân Ái luôn phục tùng từng mệnh lệnh, chưa bao giờ ương ngạnh như vậy. Cô ta thoáng sững sờ quay đầu nhìn về phía khác. Ngôn Tố và Spencer dong dỏng cao ngang nhau, đang khẽ nói chuyện. Chân Ái không nghe Annie nói, ngẩng đầu nhìn sang theo ánh mắt cô ta. Ngôn Tố của cô vẫn bỏ hai tay vào túi như thói quen, gương mặt bình tĩnh lại an nhàn, trên áo sơ mi trứng còn vương vết máu nhạt màu, nhưng nhìn vẫn sạch sẽ như vậy.
Hai người phụ nữ nhìn hai người đàn ông mình yêu, hoặc dịu dàng, hoặc tĩnh lặng.
“Spencer là Thượng nghị sĩ trẻ tuổi nhất bang New York.” Annie nhoẻn khoé môi: “Anh ấy rất tài giỏi. Có trời mới biết tôi yêu anh ấy bao nhiêu...Bởi vì yêu anh ấy, nên tôi yêu cả gia đình anh ấy, vì thế hy vọng S.A. em trai của anh ấy có thể khoẻ mạnh.”
Chân Ái im lặng.
“Bất kể từ góc độ người chị, hay là góc độ danh dự gia tộc chồng tôi, tôi đều hy vọng S.A. có thể sống đơn thuần, bình an và thuần khiết như trước kia.”
Chân Ái nhẹ giọng: “Anh ấy luôn thuần khiết.”
Annie mỉm cười: “Chính bởi vì thế, đứa trẻ thuần khiết như vậy, lại bị bôi nhọ oan uổng, đó chẳng phải là điều khiến người ta cực kỳ đau lòng hay sao.”
Chân Ái giật mình, sắc mặt trắng bệch.
“Cậu ấy rất may mắn, sinh ra ở quốc gia coi trọng chứng cứ, còn có gia tộc hùng mạnh chứng minh, nên dù thế nào đi nữa, cậu ấy cũng không bị bỏ tù vì chuyện mình không làm. Cho dù có một ngày, kẻ hãm hại cậu ấy khiến cậu ấy mang tiếng xấu.”
Khuôn mặt thanh tú của Chân Ái trắng thêm một chút, tiếng nói giống như không phải của mình, vô cùng yếu ớt: “S.A. không quan tâm.”
“Tôi tin cậu ấy không quan tâm, nhưng tôi ngạc nhiên cô lại không quan tâm cô sẽ mang đến tai nạng và vận rủi cho cậu ấy.” Annie thẳng thắng, khiến Chân Ái đỏ mặt, “Gia tộc S.A có vô số nhà khoa học như cậu ấy và người nghiên cứu khoa học như cô, và càng nhiều người tham gia chính trị như Spencer. Gia tộc lớn mạnh, danh dự của mọi người gắn bó chặt chẽ. Đúng là S.A không quan tâm danh dự của mình, nhưng cậu ấy nhất định sẽ áy náy trong lòng khi đối diện với những người sống chính trực, nỗ lực làm việc trong gia tộc.”
Mặt Chân Ái lúc trắng lúc đỏ, nắm chặt cốc, đầu óc trống rỗng hoàn toàn, như bị vứt vào thế giới băng tuyết mênh mông, rét lạnh, hoang mang, không biết làm sao, không có phương hướng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Annie nhìn áo sơ mi trắng của Ngôn Tố, nói: “Cô xem, câu ấy lại bị thương rồi.”
Chân Ái rất buồn bã, nhưng không can tâm, khiêu khích gần như trút giận: “Bao giờ nghiên cứu hiện nay hoàn thành, tôi sẽ chấp dứt hợp tác với các người, dù kết cục tôi và anh ấy có thế nào đi nữa.” Tưởng chừng như vậy có thể tranh đấu.
Annie không tin, hờ hững nói: “Nhưng tôi không cho rằng, cô sẽ mặc kệ cục diện rối rắm mà ba mẹ cô để lại.”
Chân Ái nghẹn lời, cảm thấy thất bại. Màn so đo với cáu kỉnh vừa nãy thật ra là vô cớ gây sự, những gì Annie vốn đúng, hiện giờ cô rất muốn biến thành đứa con gái không biết lý lẽ, tuỳ hứng càn quẫy, nhưng cuối cùng cô không phải. Giống như giờ phút này, tính cách nghe lời hồi bé cuối cùng vẫn chiếm ưu thế, cô im lặng một lúc lâu: “Các người định làm thế nào để bảo đảm an toàn cho tôi về sau?”
“Kể cả khi cô chạy lung tung đến đại học Columbia nghe giảng, họ đã được lần ra hành tung của cô. Cô hẳn nên biết rõ, cô không phải là người bình thường, không thể tuỳ hứng đi đến nơi cô muốn.” Annie nói: “Tôi nhớ trước Owen, lúc đặc vụ tiền nhiệm vừa mới chết, khi đó tâm trạng cô rất mâu thuẫn. Nói…”
“Cả đời ở dưới đất?” Chân Ái lạnh tanh nói thay Annie.
Khi đó cô vẫn ru rủ trong nhà, thỉnh thoảng đi đến chỗ đông người thì sẽ xảy ra chuyện. Sau khi đổi mấy đặc vụ, cô vô cùng áy náy, nói không cần người bảo vệ, mãi mãi nghiên cứu ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất là được rồi. Khi đó cô không cảm thấy đây là chuyện khó khăn, còn luyện thành thói quen. Nhưng xét từ phương diện tình trạng khoẻ mạnh cũng như tâm lý, cô không muốn tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài.
Ngồi xe trở về, Chân Ái lạnh ngắt, chưa từng tuyệt vọng như giờ phút này. Cô biết, ngoại trừ Owen, thường xuyên có người khác âm thầm bảo vệ cô. Nếu không có kế hoạch bảo vệ nhân chứng, cô sẽ nhanh chóng bị Arthur bắt về. Bây giờ anh ta chậm chạp không ra tay chỉ vì theo dõi Ngôn Tố thôi. Có lẽ thật sự đến lúc này thay đổi thân phận lần nữa, biến mất khỏi thế giới này rồi,
Cô vui đầu vào lồng ngực Ngôn Tố, không chịu ngẩng mặt nhìn anh, chỉ ôm siết lấy anh như đứa trẻ ôm lấy món đồ chơi duy nhất. Trước kia cô cảm thấy thời gian là tĩnh, ngày qua ngày, năm qua năm làm thí nghiệm mãi không có tận cùng, làm một người máy nho nhỏ cũng rất tốt. Nhốt mình trong phòng thí nghiệm, rất nhiều năm sau, chết vì công việc của mình cũng xem như một điều vui vẻ. Một mình cô, không có bất cứ giao tiếp gì với thế giới này, chết đi không mang theo chút nhớ mong. Rất tốt, rất thích hợp với cô.
Nhưng bây giờ cô không muốn đi, trong cuộc đời cô, chỉ có anh là tia sáng duy nhất, làm sao cô can lòng từ bỏ. Chỉ nghĩ đến việc không gặp lại anh nữa, lòng cô đau đớn, như bị dao cắt. Cô chưa bao giờ biết đến cô đơn và tinh mịch, nhưng mọi chuyện đã thay đổi, cô đã yêu anh mất rồi. Cô có thể trở về với cuộc sống trước kia, nhưng còn trái tim, trái tim vĩnh viễn không trở về được nữa. Nếu như một mình cô ngày ngày nhớ đến anh, đường đời dài như vậy làm sao cô vượt qua.
Chỉ là, đúng như lời bóng gió của Annie, anh cho cô vui vẻ và hy vọng vô tận, mà cô lại mang đến cho anh tai nạn và đau đớn vô biên. Tình cảm xuất hiện trắc trở, lý trí cũng hỗn loạn. Cô đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình trôi qua thật sự u mê và liều lĩnh. Người như cô thật ra chẳng hề thích hợp với Ngôn Tố. Anh tốt như vậy còn cô thì sao ?
Từ nhỏ đến lớn, phạm vi cuộc sống của cô cực kỳ đơn giản. Không ai dạy cô chính tà đúng sai. Cô không biết thế giới bên ngoài ra sao, có một dạo cho rằng chuyện nhóm Arthur làm là tự nhiên và chính đáng. Đôi khi suy nghĩ sâu xa hơn một chút, bản thân cô cũng không rõ chính nghĩ và công bằng mà thế giới bên ngoài định đoạt liệu có chính xác hay không? Hay là mỗi người đều đứng ở lập trường của mình, người mang lập trường giống nhau đoàn kết lại thành một nhóm, bào chữa lên tiếng thay cho tổ chức của mình.
Giống như Susie, cô ta sống ở hai điểm cực đoan. Đến tột cùng cô ta đúng hay sai ? Chân Ái nghĩ mai không ra. Cô không biết định nghĩa tốt và xấu trong lòng mình là gì, nhiều khi không có tiêu chuẩn rõ ràng, chẳng qua chỉ là không muốn khiến lòng mình khó chịu ánh náy mà thôi.
Nhưng hôm nay, cô không làm gì cả mà nỗi đau khổ áy náy trong lòng không tài nào vơi bớt. Chợt nhớ đến khi còn nhỏ xem tự truyện Mandela(*) lúc bị nhốt trong ngục giam đảo Robben, người chiến sĩ tự do kia đã nói: Đôi khi một vài thứ đã định trước phải biến mất, dù bạn cố gắng thế nào cũng không thể cứu vãn được vận mệnh biến mất của nó, cuối cùng chỉ phí công.
(*) Nelson Rolihala Mandela là Tổng thống Nam Phi từ năm 1994 đến 1999.
Cảm xúc bi quan lan tràn trong lòng cô. Ngôn Tố thấy tâm trạng cô không ổn, kề sát trán cô: “Sao thế?”
Cô rất hoang mang, ánh mắt trống rỗng: “S.A, kẻ thần bí sau lưng Susie là Bert, nhất định là Bert.”
Anh không hề bất ngờ: “Anh đoán được đại khái.”
Chân Ái đau đầu vô cùng: “S.A, em không thích người bảo vệ chính nghĩa của em hiện tại, họ luôn nói những lời khiến em ghét bản thân mình, khinh bỉ bản thân mình, luôn khiến lòng em đau đớn.”
Cô nít lấy cánh tay anh, nói năng lộn xộn: “Em biết nói những lời này rất hoang đường, vốn di trước đó em chưa từng cảm thấy hành động của Bert có gì không đúng. Anh ta vẫn luôn là cậu nhóc mang tính cách tàn khốc lớn lên cùng em. Bởi vì anh ta bảo vệ em nên em xem anh ta là người thân. Tuy em không nên nói như vậy, nhưng trước lúc em rời khỏi tổ chức, em chưa từng xấu hổ vì hành vi của mình. Nhưng bây giờ mỗi phút giây em đều cảm thấy không chỗ dung thân.”
Ánh mắt Ngôn Tố tối sầm, cánh tay trượt xuống ôm chặt thân thể không ngừng run rẩy của cô, muốn truyền cho cô sức mạnh. Nhưng nỗi hoang mang và sợ hãi của cô đến từ đáy lòng, ngay cả tiếng nói cũng run rẩy: “Kể từ khi thoát khỏi đó, em liền biết rất rõ, em là người xấu, là quỷ dữ. Em không dám ngẩng đầu trước mặt CIA, không dám nhìn vào mắt họ. Em ghét họ.”
Mắt cô long lanh giọt lệ, tràn đầy hoảng sợ, nói càng lúc càng nhanh, hoàn toàn hỗn loại: “S.A nếu em chỉ chạy trốn, từ tổ chức này sang tổ chức khác thì sao? Không , em không nên nói như vậy. Họ nói đúng, nhưng em cãi nhau với bọn họ, còn giận dỗi nói không chịu làm việc nữa. Em lại có ý nghĩ này, tại sao em có thể không đền bù tội nghiệt mẹ đã gây ra chứ? Làm sao em…”
“Ái, đừng nói nữa.” Anh thấy cô gần như mất khống chế, gương mặt kề sát môi cô: “Anh hiểu cả, đừng nói nữa.”
Môi anh dán bên tai cô, tim đập rối loạn. Anh luôn luôn trầm tĩnh, thế nhưng lúc này lại hơi hoảng sợ vì nỗi hoang mang và dao động của cô. Anh biết, cô bị bắt nạt; Anh không bảo vệ tốt cho cô; cô đang bất an, đang kinh hoàng, thế nhưng anh lại lực bát tòng tâm. Đột nhiên trong đầu anh nảy sinh một ý nghĩ hoang đường, cô cảm thấy thế giới bên ngoài không tốt như S.P.A, muốn trở về ư?
Anh bỗng khựng lại, ý thức dưới cánh tay siết chặt, ghì lấy thân thể mảnh mai của cô. Nhưng dọng nói rất khẽ: “Ái, sao thế? Sao lại hoang mang, sao lại mất lòng tin?”
Tiếng nói anh trầm ấm như một cây đàn. Chân Ái được anh ôm chặt trong lòng, rất buồn bã. Anh vốn có thể dễ dàng cho cô hơi ấm, khiến nỗi ấm ức của cô trào dâng, giọng nói nghẹn ngào: “Tại sao anh không bao giờ hoang mang, tại sao luôn tin tưởng? Làm sao anh biết lẽ phải anh đang duy trì là đúng đắn?”
Thật ra cô muốn hỏi, làm sao anh biết người anh đang thích có phải người yêu lý tưởng của anh? Nhưng cô không dám nói ra, sợ những lời nói đó sẽ làm anh cân nhắt lại.
Nỗi thấp thỏm của Ngôn Tố nguội dần. Lúc trước bị Lewis nghi ngờ anh cũng không nôn nóng, hiện tại đã được thể nghiệm cảm giác tên tội phạm bị bỏ tù rồi được thả ra. Cô bị anh ôm quá chặt, hơi thở có phần rối loạn, lại không muốn tránh ra như bình thường, trái lại ôm chặt lấy thân anh như gấu Koala ôm thân cây vậy.
Anh mặc cho cô vui lòng vào anh, nữa giây sao hôn lên tóc cô: “Ái, anh kiên trì với lẻ phải trong lòng anh, nhưng không cho nó là tuyệt đối. Trong lòng mỗi người đều có thước đo của riêng mình. Lúc tư tưởng của em và người khác va chạm cọ sát, nếu không biết bảo vệ chú tâm của mình thì sẽ dao động. Anh không đi theo bất cứ ai, cũng không dựa vào bất cứ thế lực nào. Có lẽ bởi vì vậy nên trước sau vẫn kiên định. Nhưng đó không phải là điều em muốn hỏi, đúng không?” Anh hơi buông cô ra, bàn tay nâng mặt cô lên. Lòng bàn tay ấm áp, ánh mắt trong veo, nhìn xoáy vào lòng cô. “Ái, xin em tin tưởng ánh mắt của anh, nhất là mắt nhìn phụ nữ của anh.”
Anh lại nhìn thấy tâm tư của cô rồi. Lòng dạ Chân Ái bình yên mà run rẩy, khuôn mặt nhỏ trong lòng bàn tay lẳng lặng nhìn anh chăm chú. Anh kẽ cuối đầu, áp lên trán cô: “Ái, anh hy vọng sau này em có thể làm chuyện em muốn làm. Nếu em cảm tháy thật ra em thích công việc hiện tại, vậy hãy vứt bỏ cảm xúc đang quấy nhiễu nó, hoặc bứt rứt, hoặc gánh nặng, coi như công việc đơn thuần mà làm. Nếu em lựa chọn con đường này, anh bằng lòng cùng em thay đổi thân phận.
Nếu em chán ghét nó, cũng xin bỏ hết gánh nặng, nhẹ nhõm đi theo anh. Không cần bảo vệ nhân chứng, anh bảo vệ em. Chúng ta sang Cuba, sau đó vòng quanh thế giới. Nếu em sợ ai nhận ra anh, sẽ làm hại anh, anh không ngại huỷ đi tướng mạo hiện tại.”
Lòng Chân Ái trấn động, tự bản thân anh đã quyết định việc trọng đại như vậy từ khi nào?
“Vì sao?”
“Bởi vì anh yêu em.”
Lần đầu tiên nói yêu, anh chẳng mảy may hoang mang. Trong nháy mắt, rất nhiều vấn đề không cần hỏi, anh đã cho cô đáp án đáng tin nhất.
Lần đầu tiên nghe anh nói yêu, cô ngỡ ngàng, không có phản ứng gì. Anh cũng không để ý, lấy ra một lá thư từ túi áo khoác, đưa cho cô: “Suýt nữa không có cơ hội đưa cho em.”
Lá thư thứ hai ư?
Tim Chân Ái đập rộn rã, nhận lấy. Lá thư màu trắng, dán sáp niêm phong bằng hoa hồng màu đỏ. Cô thoáng chốc nghĩ tới hình ảnh kia: Thời gian lẳng lặng trôi theo vòng quay của chiếc đồng hồ cổ trên bàn sách, anh cuối đầu ngồi trước bàn hí hoáy cầm bút, gương mặt bình yên và sâu sắc/
Cô mở ra, chất giấy mát rượi, chữ viết hẳn đậm xinh đẹp, vẫn tiếngTrung - Anh, còn đóng thêm dấu.
Ái, anh thích em biết bao.
Em đã trải qua đau khổ và nỗi dàu đoạ tối tâm nhát, thế nhưng em vẫn tin tưởng vào tình cảm tốt đẹp nhất, vẫn tinh khiết và xinh đẹp, vẫn chân thật và có tôn nghiêm.
Có người nói tuy thế giới này ngập tràn khổ nạn, nhưng khổ nạn luôn có thể chiến thắng. Câu nói này anh bằng lòng nhìn từ góc độ vĩ mô của toàn bộ loài người, nó mãi mãi chính xác, bởi vì khổ nạn của loài người luôn có thể chiến thắng. Nhưng khi đặt trên một người, câu nói này lại hướng về sự kiên cường và đấu tranh khiến người ta đau lòng. Và một khi nó xuất phát từ con đường em,anh thấy được rằng, dù cho vết thương có chồng chất bao nhiêu, hết lần này đến lần khác em vẫn im lặng chiến thắng khổ đau và trắc trở giáng xuống người em. Không bao giờ khuất phục, không bao giờ ngã quỵ.
Anh luôn khâm phục một Chân Ái như vậy.
Anh tin cõi đời này luôn có một nhóm người, bởi vì lẽ phải và lý tưởng trong lòng họ mà thui thủi một mình, đôi khi hoang mang nhưng không bao giờ hối hận; đôi khi mệt mỏi nhưng không bao giờ từ bỏ. Chính vì niềm tin này, từng con người thui thủi một mình ấy mới không bao giờ cô đơn. Bởi vì chúng ta có mục tiêu giống nhau, sự kiên trì giống nhau. Như anh vẫn luôn bên em, em vẫn luôn bên anh.
Ái, xin đừng sợ, đừng tự ti. Emerson(*) nói, chỉ có chiến thắng sợ hãi mới có thể hưởng thụ của cải quý giá nhất đời người.
(*) Ralph Waldo Emerson (1803-1882) là nhà viết tiểu luận, nhà thơ, triết gia người Mỹ, và cũng là người đi đầu trong phong trào tự lực cánh sinh và chủ nghĩa siêu việt.
Tất cả khổ nạn em từng trải qua cuối cùng sẽ biến thành vật báu quan trọng nhất. Ai, xin em hãy tự tin, cuộc đề em không hề trống rỗng, mà đầy ắp của cải.
Anh luôn kính trọng một Chân Ái như vậy.
Ái, chúng ta đều cho rằng bản thân kiên trì làm một việc gì đó không bởi vì hiệu quả, mà vì chúng ta tin chắc làm như vậy là đúng. Phải làm điều này khó khăn biết bao. Con đường quạnh quẽ như vậy ai có thể kiên trì chứ? Nhưng mà em, cô gái mảnh mai như vậy, từ đâu có được niềm tin kiên định, nghị lực cố chấp đến thế. Vô số lần thí nghiệm thất bại và nhìn như không có chút hiệu quả nào lại càng khiến em mạnh mẽ kiên trì thêm nhiều lần nữa!
Anh luôn ái mộ một Chân Ái như vậy.
Ái, anh thật sự rất thích em.
Ái, anh yêu em.
S.A.YAN.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro