Chương 7.5
Cửu Nguyệt Hi
2024-11-15 20:42:21
Chân Ái dịu dàng nhắm mắt lại, nước mắt hạnh phúc chậm rãi tuôn rơi. Cô được ngâm vào dòng
nước ấm áp dịu dàng, cảm giác ấm cúng bình an len lỏi khắp toàn thân.
Rất lâu về sau, mỗi lần nhớ tới lá thư này, trong lòng cô luôn dâng tràn một cảm giác ấm áp đến tận xương tủy.
Ngôn Tố, em đã từng thấp thỏm, tự ti mặc cảm, xấu hổ vì quá khứ của mình như vậy. Nhưng tình cảm yêu mến của anh, sự tán thưởng của anh, sự đồng cảm của anh đã kéo em ra khỏi bóng tối và bụi bặm. Em rất thích anh, rất thích bản thân em lúc ở bên anh. Chói chang như thế, ấm áp đến thế. Nguyện giờ phút này dừng lại mãi mãi. Nguyện vĩnh viễn ở bên anh.
Chân Ái nằm trên bồn tắm, mắt lim dim, tiếng nước róc rách bên tai, tựa như cô nhìn thấy ngày xuân về hoa nở, biển rộng trời xanh. Ngôn Tố tắm rồi, thay bộ quần áo màu trắng sạch sẽ, ngồi trong bồn gội đầu cho cô. Cô lười nhác nằm đó, nhàn hạ đến mức suýt nữa ngủ mất. Bỗng nhiên cô tỉnh táo, ngước mắt chăm chú nhìn Ngôn Tố. Anh xắn tay áo, để lộ cánh tay trắng mảnh khảnh. Một tay nâng đầu cô, một tau xoa tóc cô với lực vừa phải.
Bọt xà phòng màu trăng nhảy múa trên đầu ngón tay anh và tóc cô, trơn trượt, tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Là dầu gội của anh, mùi hương rất thư thái, không hề mang theo tính xâm lược, vẫn thanh nhã xa cách như anh.
Ngón tay thon dài của anh lướt qua chân tóc da đầu cô, râm ran đến tận đáy lòng. Ý thức cô rời rạc, cảm thấy họ như hai con vật không thể trò chuyện, chỉ có thể dùng tứ chi biểu đạt tình cảm. Ngồi dưới ánh nắng, vuốt lại móng vuốt, dùng ngón tay vụng về và thân mật vuốt lông cho đối phương. Rất nhiều động vật dựa vào mùi hương để quyến rũ và nhận biết người yêu. Hiện tại anh thoa lên đầu cô mùi của anh. Khi nãy cô còn tắm bằng xà phòng của anh. Ôi, cô còn ở trong nhà của anh nữa cơ.
Quả là hào nhoáng xa xỉ, nhưng cô không xấu hổ vì ý nghĩ này.
Ngôn Tố chú tâm gôi đầu cho cô xong, lấy nước ấm xả từ từ xuống mái tóc dài, dòng nước ấm được ngón tay anh dấn lối, xuyên qua từng sợ tóc. Chân Ái nhắm mắt lại hưởng thụ, như con mèo lười ngủ dưới ánh nắng mùa đông, đáy lòng thư thả vui thích vô hạn, lười biếng khẽ cử động thân thể. Cô quay bả vai, đưa tay ôm eo anh, không biết hành động này khiến mái tóc dài nhẹ vung qua, làm ướt ống quần anh. Anh không để ý, cẩn thận che tai cô, từ từ xả nước.
“Anh nhớ Chace có mái tóc xoăn màu nâu.” Anh nói.
“Ừ.” Cô nhắm mắt. “Tóc anh giống mẹ em, mắt màu xanh đậm cũng giống mẹ.”
“Ừ.” Cô nhắm mắt. “Tóc anh ấy giống mẹ em, mắt màu xanh đậm cũng giống mẹ.”
Vậy mà cô không hề giống ba hay mẹ, mắt đen láy như mực, tóc cũng đen, hơi ánh nâu, nghe nói giống bà ngoại. Gội xong, Ngôn Tố cầm khăn bông choàng trên vai cô, đỡ cô đứng dậy, lại dùng một chiếc khăn bông khác phủ lên đầu cô lau nhẹ. Cô là một chú cún vừa mới tắm xong, lười nhác run lẩy bẩy, dứt khoát nghiêng ngả hưởng thụ sự yêu chiều thuần khiết của anh. Anh lau tóc cho cô, cô thoải mái đến mức xương cốt cũng mềm oặt, ngồi không vững, uốn éo ngả vào lòng anh như con sâu.
Ngực Ngôn Tố bị cô làm ướt, bất đắc dĩ dỗ dành: “lau khô tóc trước được không? Sẽ cảm lạnh đấy.”
Lúc này cô mới chậm chạp ngồi thẳng lên. Ngôn Tố lau cho cô đến giữa chừng, thấy mắt cô lim dim như sắp ngủ bèn lấy chiếc khăn dài quấn quanh cổ cô, hai tay vừa kéo, trọng tâm của cô nghiêng về phía trước đụng vào lồng ngực anh, mở mắt ra ngỡ ngàng nhìn anh.
Khăn bông trắng trong tay anh vòng qua mái tóc đen ẩm ướt và gương mặt xinh xắn của cô, vốn chỉ định trêu trọc cô, thế nhưng lúc này không kiềm được cúi đầu, cổ tay cong lại, kéo khăn bông đến trước người mình, ngậm lấy đôi môi bé nhỏ của cô, khẽ mút.
Suy nghĩ lơ đễnh của cô hoàn toàn tập trung lại, mở to đôi mắt đen chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Hệt như đứa trẻ vừa tỉnh giấc, mơ màng mụ mị.
Anh nhả môi cô ra: “Trước kia em nói anh không hiểu tình cảm, bây giờ anh thể hiện đó, em nhìn thấy chưa?”
Hành động mờ ám và lời nói dịu dàng của anh khiến trái tim cô đập thình thịch, ngơ ngác gật đầu. Anh hài lòng vuốt tóc suôn dài, kéo cô đứng dậy.
“Hơi muộn rồi, anh cho em xem một vật, sau đó đi ngủ, được không?”
“Vật gì cơ?”
“Đến rồi sẽ biết.” Anh cố ý không nói.
Đi qua hành lang, con vẹt Isaac ở bên cạnh kêu lên: “Ring! Ring!”
Ngôn Tố chột dạ, nghe nó nói nhẫn, lúc ấy mặt liền sa sầm, bắt con vẹt khỏi giá, nhét nó vào lồng, ra lệnh: “Cấm túc mày, không được nói chuyện.”
Con vẹt vỗ cánh phành phạch, đau lòng nghiêng đầu vùi bộ lông, không lên tiếng. Chân Ái thấy nso thật đáng thương, nói giúp: “Không phải Isaac bảo điên thoại reo sao, sao anh xử phạt nó vậy?”
Ngôn Tố thộn ra, “ring” quả thật có nhiều nghĩa, anh có tính là có tật giật mình hay không? Nhưng anh quyết định tiếp tục mặt dày: ”Điện thoại không reo, nó nói dối. Nói dối là một thói quen xấu.”
Chân Ái không có ý kiến gì khác nữa, đi lên tầng với anh, đến cửa phòng anh bỗng đưa tay bịt mặt cô.
Gì mà thần bí như thế? Chân Ái bắt lấy tay anh theo phản xạ, lại nghe anh nói khẽ bên tai: “Ái, em tin anh không?”
Cô sửng sốt, tay giơ lên chậm rãi bỏ xuống. Ngôn Tố ôm lấy cô, đi về phí trước từng bước một. Chân Ái rơi vào bóng tối, tay anh bịt rất chặt, không có tia sáng, cũng không có âm thanh. Cô hơi thấp thỏm, tò mò anh đang làm gì mà thần bí đến thế, tò mò đến mức tim đập loạn hết cả lên. May mà phía sau lưng kề sát vao fthaan thể rắn chắc và cường tráng của anh, như vậy cũng an tâm rồi.
Cuối cùng, Ngôn Tố đứng lại, thả tay ra từng chút, cánh tay trượt đến eo cô, bóp thật chặt, khẽ nói: “Ái, mở mắt ra nào.”
Chân Ái từ từ mở mắt, đột nhiên nội tâm rung động, như dừng nhịp đập một giây. Hai tay cô vô thức bắt lấy cánh tay anh đặt trên eo mình, ngừng thở. Trời ạ, cô đang ở trung tâm vũ trụ!
Không có bầu trời, không có mặt đất. Đỉnh đầu và dưới chân, xung quanh là trời sao mênh mông. Trong vũ trụ màu đen bát ngát điểm xuyết vô số vì tinh tú sáng lấp lánh. Hình dạng lớn nhỏ khác nhau, vô cùng giống viên kim cương vụn vừa khai thác, đặt trên lớp nhung đen chưa tạo hình.
Sao cô lại đột nhiên đi ra ngoài không gian thế này?
Ngước mắt nhìn, có hằng tinh đang lẳng lặng bốc cháy, tỏa ra ánh sáng đủ mọi sắc màu, như từng viên đá quý lớn cổ điển rực rỡ, có hành tinh mang theo vầng sáng xoay quanh hằng tinh, như công chúa nhỏ mặc váy sa, hồn nhiên chơi vứt khăn tay; có sao Song Tử xoay quanh nhau, như đứa trẻ nắm tay xoay vòng; có sao Chổi kéo chiếc đuôi thật dài, giống như tiểu tinh linh cưỡi chổi nghịch ngợm.
Đỉnh đầu còn lấp lánh mưa sao băng, Chân Ái đứng giẵ bầu trời sao cao vời vợi, xung quanh tĩnh lặng như tờ. Ngoại trừ sao thì không có ánh sáng dư thừa nào, giống đến mức cô lo lắng có thể hít thở được không khí hay không. Cô dè dặt cúi đầu, lòng bàn chân cũng là không gian vô tận, sao băng kéo đuôi bay qua long bàn chân. Cô trôi lơ lửng giữa không gian, chỉ có Ngôn Tố ôm cô.
Quá đẹp! Quá rung động!
Cô không dằn được mà khẽ run rẩy. Một ngôi sao băng bay ngang qua người cô, như đang ở trước mắt. Cô vươn tay bắt lấy, nhưng không nắm được dấu vết của nó. Ngôn Tố kề sát sau lưng cô, khe khẽ cười, đưa tay nâng cằm cằm cô lên: ”Thấy ngôi sao kia không?”
Ánh mắt cô nhìn lên: “Sao Thiên Lang.”
Ngôi sao cách địa cầu 8.6 năm ánh sáng giờ phút này gần trong gang tấc, đưa tay có thể chạm đến, giống như viên kim cương khổng lổ vậy.
Anh xoay cằm cô : ”Ngồi bên cạnh.”
Đó là ngôi sao băng kéo chiếc đuôi rườm rà như cánh chuồn chuồn trong suốt, chậm rãi đén gần sao Thiên Lang, nhưng có biết thật ra ốc độ của nó rất nhanh.
Cô không nhận ra: “Nó là gì thế?”
“Nó là Isai, là sao băng một nhà thiên văn học phát hiện ra mấy năm trước, gần đây mới tiến vào tầm nhìn của người trái đất. Nó phiêu bạt một mình trong vũ trụ đã một tỷ năm rồi.”
Sao băng lặng thinh, giọng Chân Ái nhỏ xuống: “Một mình sao? Đúng là cuộc hành trình buồn bã.”
“Anh lại cảm thấy có lẽ một mình nó rất thoải mái vui vẻ.” Cằm Ngôn Tố kề vào thái dương cô: ”Nhà thiên văn học nói, hôm nay quỹ đạo chuyển dộng của nó sẽ giao với Thiên Lang. Một giờ sau có lẽ nó sẽ đi ngang qua rồi bị sao Thiên Lang Hòa tan và rơi xuống. Như vậy, hành trình một tỷ năm cô đơn chấm dứt tại đây.”
Chân Ái nhìn hai ngôi sao kia chằm chằm, không thể dằn được nỗi kích động, tay hơi run, nắm tay Ngôn Tố thật chặt: “Hy vọng nó bị sao Thiên Lang hòa tan, nếu không một mình nó sexphair phiêu bạt trong vũ trụ một tỷ năm nữa phải không? Thật thê lương quá.”
“Phải xem ý nguyện của nó rồi. Nếu nó không thích sao Thiên Lang, anh nghĩ nó không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.” Ngôn Tố ung dung nói, tiếng nói thảnh thơi và trầm ấm như ngọc trong suốt, “Một tỷ năm nó trôi dạt một mình, chịu đựng cô đơn. Có lẽ nó có lựa chọn và đức tin của riếng mình, không bằng òng tùy ý hay ngừng nghỉ.”
Chân Ái cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ anh lại nói lời cảm tính như vậy, trong nháy mắt cô hiểu được ý của anh, khẽ cười: “Đây là cuộc hành trình đi tìm tình yêu một tỷ năm.”
“Ừ.” Anh khẽ nói: “Thà ít mà đúng, dù là một tỷ năm cô đơn.”
Nội tâm Chân Ai srung động, đây có phải là Ngôn Tố không? Ở phía sau, anh cúi đầu, đôi môi mỏng chạm vào vành tai cô: “Ái trước khi gặp được em, anh chưa từng nghĩ đén tình yêu, thậm chí tình cảm. Anh giống như ngôi sao vênh váo kia, dự định cô độc một mình suốt cả cuộc đời dựa theo quỹ tích mình đã đặt ra.”
Chân Ái ngưng thở, tinh thân hoàn toàn tập trung vào tai, nghe lời anh nói thật kỹ càng, từng chữ, từng dấu chấm câu một, đều là lời bày tỏ tự đáy lòng anh về tầm quan trọng của cô. Cô cố mở to mắt, trong lòng chua xót lại ấm áp vô cùng. Cô tốt như vậy sao? Chắc là có. Anh không biết nói dối. Anh nói có thì là có. Bỏi vì anh, những lời này mới có trọng lượng, lại là “trọng lượng của vàng” nữa kia, càng khiến cô tin tưởng hơn.
Thật đấy! Cô rất thích anh, cô rất thích bản thân cô khi ở bên anh.
Ngôn Tố căng thẳng ôm eo cô rất chặt: “Ái, bởi vì có em, vì sự đồng cảm và thấu hiểu giữa hai ta, vì tâm linh tương thông mà không cần nói cũng biết, cuộc đời của anh như được nhân đôi. Có lẽ phải nói trở nên viên mãn thì chính xác hơn. Nếu như hiện tại và sua này không có em, anh sẽ rất không ổn. ÁI, yêu em, anh không luyến tiếc cũng không thể để lạc mất em được. Bởi vì…”
Anh đặt một nụ hôn lên vành tai cô, hôn đến mức tim cô run rẩy: “Ái, em chính là thứ “thà ít mà đúng” của anh, dù cho cả đời cô độc.”
Thân thể Chân Ái cứng đờ, chỉ có cảm động và rung động gột rửa [bad word] ngừng, mãnh liệt đên cực hạn. Cô nhìn ngôi sao băng trắng xóa trước mắt, đó chính là ngôi sao Ngôn Tố ư? Một mình anh cô đơn trôi dạt một tỷ năm, vũ trụ mù mịt, mênh mông bao la, chỉ có một mình cô có thể hòa tan anh, khiến anh kết thúc hành trình cô độc. Đây chính là ý của anh sao?
Giờ đây, cô cảm tháy mình là người quan trọng nhát cõi đời này. Chưa bao giờ cảm thấy gióng như hiện tại, con người cô, sinh mệnh cô có ý nghĩa phi phàm và vô hạn như vậy.
Một ngôi sao màu xanh lam bay đén, dừng lại bất động trước mặt cô. Cô nhìn chăm chú, không phải ngôi sao mà một chiếc nhẫn ngọc bích, nằm tỏng bày tay trắng nõn của anh, khúc xạ toàn bộ ánh sao trong vũ trụ màu xanh tinh khiết và trong suốt, ánh sáng rực rõ, còn cao hơn cả bầu trời, xa hơn cả đại dương.
“Ái, chúng ta kết hôn đi. Chúng ta sẽ ở bên nhau trọn đời.” Giọng nói của anh nghiêm túc vô ngần: “Em không cần một mình nữa, anh sẽ đau lòng; anh cũng không cân một mình nữa anh sẽ nhớ em.”
Cổ họng Chân Ái nghèn nghẹn, nước mắt trào ra từng chút một. Thật ra cô có lẽ cũng chỉ là một ngôi sao cô đơn, nhiều năm như vậy, cuộc sống một mình hiu quạnh và lặng lẽ, không có buồn vui. Nhiều năm như vậy chỉ có anh có thể cho cô hơi ấm, làm tan bieensnooix bất an và đề phòng trong cô. Vũ trụ này chỉ có mỗi mình anh.
Sau làn nước mắt nhạt nhòa, cô nhìn chiếc nhẫn ngọc bích trong lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nghẹn ngào: “S.A., em rất thích màu này.”
Anh nâng tay trái của cô lên: “Anh đeo vào cho em, sau đó em lấy anh nhé?”
Cả người cô đều run rẩy, tay cũng đang run run: “Em… có thể không?”
Anh hiểu đucợ nỗi sầu lo của cô, nói một câu trấn an: “Ái, quá khứ thuộc về thần chết, tương lai thuộc về em.”
Cô sững sờ một giây, tất cả trở nên rõ ràng. Rất nhiều lời không cần nói nữa, quá khứ đã tiêu tan, tương lai mới thuộc về mình, thuộc về cả hai. Đối mặt với vũ trụ mênh mông nhứ thế, nỗi thấp thỏm và hoang mang của cô nhỏ bé biết bao. Hồi tưởng lại lời anh nói, thư anh viết trên đương, nỗi lo lắng của cô hoàn toàn vứt bỏ. Cô mỉm cười hạnh phúc, đặt bàn tay trái vào lòng bàn tay anh.
Ngôn Tố tận lực trấn tĩnh trong quá trình cầu hơn, đến giây phút này ngược lại có phần rối loạn, hơi vụng về đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út trên tay trái cô.
Chân Ái cúi đầu nhìn viieen đấ ngọc bích thật to trên ngón tay mảnh khảnh, thật xinh đẹp, đó là màu sắc cô yêu.
Ngôn Tố đeo chiêc nhẫn vao ftay cô, xác định đã giam chặt cô rồi mới bình thản thở ra một hơi, giọng nói ẩn nhẫn niềm vui sướng và kích động: ”Ái, anh yêu em nhiều lắm.”
Một câu nói vô thức lại đột ngột thốt ra như vậy khiến cô cảm động thêm lần nữa. Tay cô được anh nắm trong lòng bàn tay, an toàn và kiên định. Cảm xúc ấm áp và hòa hợp dần dần tràn vào lòng cô, cô khẽ nhắm mắt lại, con đường tương lai có lẽ sẽ gập ghềnh, nhưng có anh ở đây cô sẽ không bao giờ hoang mang nữa. Cô muốn cũng đối mặt với anh cả đời.
Ngôn Tố nhướng này, đắc ý không sao tả xiết: “Anh đâu có ngốc như vậy. Ái, vào 8.6 năm trước Isai đã đụng vào sao Thiên Lang rồi. Chỉ có điều, từ Trái Đất, đén ngày hôm nay mới quan trắc được thôi.”
Cho nên anh đã tính toán ổn thỏa, chuẩn bị lừa cưới sao… Ngay cả cầu hôn cũng xếp đặt khoa học… “Thôi, không so đo nữa, dù sao có cũng đã bằng lòng rồi.
Cô quay người, nhào đến hôn lên moi anh. Tay cô vòng qua đầu anh, khắp nơi đều là mùi hương của anh khiến lòng cô ngứa ran, cô chủ động đưa lưỡi vào quấn lấy đầu lưỡi của anh. Cô kéo anh khom người, đầu hơi ngẩng lên, cơ thể bị đôi chân dài và lồng ngực bao quanh, giống như cây cung và dây cung gối lên nhau.
Ngôn Tố chiều ý khom người, hai tay trượt đến mông cô, hơi dùng sức bế thẳng cô lên.
Thân thể đột nhiên lơ lửng, trái tim Chân Ái rrun lên, thoáng chốc sa vào cảm giác kích thích. Cô ngời trên long bàn tay nóng bỏng của anh, cú đầu hôn anh. Dân dần bên dưới truyền đến một cảm xúc xa lạ, thân thẻ cô khựng lại, nhả môi anh ra, cúi đầu lắng lặng nhìn anh.
Ngôn Tố cũng nhìn thẳng vào cô, đôi mắt cô đen nhán trong suốt, đôi môi hơi sưng, khôn mặt trắng nõn ửng hồng, ánh lên trời sao mênh mông rực rỡ phía sau cô, đẹp không gì sánh nổi.
“S.A., anh đang nghĩ gì thế?”
Anh bị đôi mắt đen nhánh của cô hút lấy, ăn ngay nói thật, tiếng nói hơi khàn: “Lần trước em nói với anh thích yêu đương trên tinh thân; cho nên không cân flo lắng, du chúng ta kết hôn, chỉ cần em thích, anh bằng lòng cả đời yêu đương trên tinh thằn với em.”
Cô nói đùa mà anh lại xe là thật; cô vừa buồn cười vừa cảm động, không nóng lòng giải thích. Có lẽ bởi vì rung động thân mật, máu trên người cô chạy lên đỉnh đầu từng chút một. Suy nghĩ cô rời rạc, không tin anh không có ý khác, liền nhỏ giong hỏi: “Không có gì khác à?” Như mong đợi gì đó.
Ngôn Tố rủ mắt do dự hồi lâu: “Ừ, còn nữa.”
“Gì cơ?”
“Cảnh đẹp thiên nhiên có thể nâng cao độ mẫn cảm của thân thể phụ nữ và độ mẫn cảm trong quá trình làm tình.” Mặt anh ửng đỏ, thoáng ho khan: “Anh không biết vì sao trong đàu lại đột nhiên nảy sinh ý nghĩ này, chẳng khoa học gì cả. Điều này không chứng tỏ anh không giữ lời trong chuyện đương trên tinh thân vừa nói khi nãy.”
Tim Chân Ái run lên, bất giác co rụt thân thể.
“S.A.” Giọng cô thật nhỏ, như muỗi vo ve.
“Hử?”
“Đồng tử anh dãn ra rồi kìa.’
“…Hả… Vậy sao?”
Cô cúi đầu, mái tóc dài lướt mặt anh: “Em đoán, thật ra anh muốn ân ái với em phải không?”
Trời sao xoay chuyển vây quanh cô, làn da cô trắng trẻo mịn màng, thanh tú tinh tế như vậy bởi vì e thẹn mà ửng hồng, lại nhu tỏa ra ánh sao, uốn lượn và thông suốt. Trên đời này sẽ không có ai đẹp hơn cô. Đôi mắt anh sâu thẳm, lẳng lặng nhìn cô chăm chú: “Em… có muốn anh không?”
“Em… chờ anh chủ động.”
Chân Ái khép hờ mắt, trên lông mi lấp lánh ánh sao vũ trụ, cô ngửa lên trong lòng anh, như thể linh hồn đã lìa khỏi xác, quấn quýt với linh hồn anh, thoát khỏi thân thể, bay lên cao cao, bay đến trời sao cao hơn. Họ ngồi ôm nhau trong vũ trụ mênh mông lơ lửng. Làn da cô trắng nõn, ngước nhìn trời sao, gương mặt anh tuấn tú như tranh, cúi đầu hôn khóe môi cô: “Ái, em được tự do mà.”
Sao băng bay ngang qua người, chòm sao đang xoay tròn, bao vì tinh tú khắp cả vũ trụ đều đang nhìn họ…
Chân ÁI mơ màng hoàn hồn, hơi ấm bao bọc lấy cô, nóng bỏng và ngọt ngào. Trong lúc đầu óc mụ mị, cô lấy cánh tay anh làm gối, áo trắng làm drap, thân thể làm chăn, cứ thế an ổn ngủ trong lòng anh.
Khuôn mặt say ngủ bình yên của Ngôn Tố ở bên cạnh, hơi thở nhẹ nhàng. Anh nghiêng người, nửa thân đè lên người cô, cùng với chiếc khăn bông to bao kín lấy cô. Chân Ái quyến luyến nhiệt độ thân mật này, tham lam hưởng thụ một lúc lâu mới biếng nhác mở mắt.
Họ vẫn bồng bềnh giữa không gian, đắm mình với giauws những vì sao. Trước mặt và bên dưới là vũ trụ, là dải ngân hà xa xôi và lấp lánh, vĩnh hằng đến mức quên cả thời gian, cô không biết đã trôi qua bao lâu, cô chỉ biết, đây sẽ là khoảnh khắc rực rỡ nhất, đáng giá nhất trong đời cô. Anh trao cô màn cầu hôn mộng ảo nhất, lần đầu tiên thơ mộng nhất và tình yêu diệu kỳ nhất. Cô tin anh sẽ còn trao cô quãng thời gian bên nhau tron đời nên thơ nhát.
Chân IA ngước mắt, khuôn mặt say ngủ của Ngôn Tố vẫn an bình, mang vẻ yếu duối đàn ông không thể hiện ra ngoài. Cô như cô bé được mang về thế tục, ngốc nghếch nhìn anh. Một hồi lâu, bàn tay nhở bé đưa đến vuốt lên khuôn mặt như tranh vẽ của anh, mái tóc ngắn gọn gàng đâm vào tay nhồn nhột. Lông mày rậm, hốc mắt sâu, lông mi đen tuyền, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng.
Vẻ mặt bình thản vầ thư giãn, yên bình tốt đẹp tựa thiên sứ. Anh vẫn ngủ say, nhưng cánh tay khoác lên eo cô, ôm sát lại theo thói quen. Lòng Chân ÁI phút chốc yên ả.
Bây giờ, ở đay, lòng bàn tay cô dịu dàng nâng niu người đàn ông của mình tựa như viên ngọc quý, tinh khiết trong suốt, không nhiễm bụi trần. Bỗng dưng, lòng cô kiêu ngạo và đắc ý, chỉ ở trucows mặt Ngôn Tố mới để lộ bộ mặt dịu dàng và chân thành như vậy.
Cô và anh cùng đắp một tấm khăn, lơ lửng ở nơi tận cùng vũ trụ, tĩnh lặng và lâu đời, không có một bóng người, chỉ có thiên thể chuyển động theo quỹ tích của riêng nó và thời gian tưởng chừng như ngừng lại. Cô nhìn biển sao vô hạn, trái tim khẽ run rẩy. Nếu thật sự ở ngoài không gian thì tốt quá, nếu chỉ có hai người họ bị lưu đày, lang thang giữa vũ trụ không có thời gian và không gian thì tốt biết bao. Chỉ cần có anh, cho dù cả đời phiêu bạt cô cũng sẽ không cảm thấy buồn bã.
Quả là kiểu xử sự theo cảm tính, cô tự cười nhạo mình. Chân Ái hơi quay người, ôm lấy anh, cánh tay mảnh khảnh khoac lên eo anh, bỗng nổi lòng nghịch ngợm, cào cào mông anh. Vừa ngẩng đàu, không biết Ngôn Tố đã tỉnh lại từ lúc nào, đôi mắt màu nâu nhạt lấp lánh ánh sáo, vẻ mặt phức tạp khó hiểu.
Ngón tay Chân Ái cứng đờ, sững sờ nhìn anh như cô học trò bị bắt lõi, nhỏ giọng hỏi: “Anh dậy rồi à?”
“Chưa đâu, anh quen mở mắt ngủ.”
Lại bắt đầu nói ngược…
Chan Ái vừa xấu hổ vừa lúng túng. Cổ họng cô nhúc nhích, cố gắng chuyển đề tài: “Em chỉ muốn xem da đàn ông và ohuj nữ có gì khác nhau thôi.”
Ngôn Tố vu vơ “ừ” một tiếng, giọng điệu mang vẻ lười nhác. Dường như trải qua những ân ái này, anh mới từ con người hờ hững, cấm dục, đoan chính, thẳng thắn trở thành người đan ông dịu dàng, nhàn tản.
“Thật thích khi vừa tỉnh dạy đã nghe em nói về chủ đề liên quan đến sinh học.”
Chân Ái nghẹn lời. Cả hai không phải vừa trải qua mối quan hệ thân mật cả về tinh thần lẫn thể xác hay sao? Giờ phút này rồi mà còn nói mỉa! Cô tức giận, dấu môi lườm anh, xoay người định ngồi dậy. Mới khom lưng, bên dưới chợt đau nhói, cô “a” lên đau đớn lại ngã vào lòng anh, đặt mông ngồi lên một hành tinh nhở còn đang phát sáng. Thật xấu hổ.
Anh ôm cô: “Sao thế?”
Cô mắc cỡ nói dối: “Chỉ bị trật chân thôi, em không sao. Chúng ta đi ra ngoài thôi.” Nói xong nhanh chóng mặc quần áo.
“ừ.”
Anh nhặt áo phông lên, lại phát hiện bất ổn. Tấm khăn trắng trải dưới đất có vết máu nhạt màu. Anh nheo mắt vén khăn lên, trên chiếc áo phông lót dưới cùng hiện rõ một vết máu lớn, nhứ đóa mai đỏ nở rộ. Ngôn Tố kinh ngạc, Chân Ái, cô ấy… Anh những tưởng cô đã sớm… Anh rủ mắt, lòng dạ bao phủ trong sương mù, phiền muộn không tài nào tả nổi. Sớm biết như vậy, anh sẽ dịu dàng hơn một chút. Lần đầu tiên của hai người họ, mức độ hoàn mỹ tụt giảm.
Ngôn Tố định kiểm tra thân thể của cô, nhưng Chân Ái đã sớm tích cực chủ động mặc xong quần áo, kêu đói bụng. Mới đến cửa, cô – người kêu gào đòi đi – lại này sinh hứng thủ với trời sao xung quanh, nhing ánh mặt trời và hành lang ngoài kia, lại nhìn không gian sâu thẳm trong này. Cô đứng bên rìa hai không gian cách biệt, xuýt xoa: “Anh làm thế nào manh hình ảnh vũ trụ này vào căn phòng này thế?”
Cô vừa nói vừa lần mò chốt mở. Anh ngăn tay cô: “Em có hứng thì lân fsau lại đến.”
Đi ra ngoài mới biết đã là snag nngyaf thứ ba. Chân Ai ngồi trước bàn ăn, ăn bữa sáng Marie chuẩn bị, có phần xấu hổ. Cô vừa đút salad vào miệng vừa suy nghĩ vẩn vơ. Họ làm chuyện đó trong phòng, không phải sẽ bị Marie nghe thấy chứ.
Cô quýnh qunags, ngẩng đầu lại thấy Ngôn Tố giữ vẻ mặt bình thản, thẳng lưng như lúc trước, tư thái tao nhã như trình diễn kiểu mẫu lê nghĩ bàn ăn. Có điều, anh Ngôn à, trên cổ anh có dấu hôn và dấu răng của phụ nữ đấy! Tư thái dùng bữa của quý ngày này hệt như đức cha ôm yêu nữ đọc kinh thánh vậy.
Chân Ái ngượng chết đi đucợ, hận không thể cắm đàu vào đĩa, nhưng vừa cúi đầu lại thấy chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón áp út, trái tim đập loan được trấn an. Cô đã là vị hôn thê của anh rồi. Không lâu nữa cô sẽ trở thành nữ chủ nhân của lâu đài này. Vị hôn thê, nữ chủ nhân, những từ đó khiến cô an lòng, tựa như đang trôi lênh đenh trôi trên biển khơi mênh mông vô định, giờ khắc này có thể tìm được hòn đảo nhỏ cập bến vĩnh hằng. Tương lai sẽ thai đổi! Cuối cùng cô có thể ổn định cuộc sống rồi!
Tương lai, tương lai tốt đẹp biết nhường nào. Lễ Tạ ơn, lễ Giáng inh, cô sẽ cùng anh bận rộn trong bếp, con cái rượt đuổi bên chân, lửa cháy ấm áp trong lò sưởi. Cô không còn một mình đeo khẩu trang đối mặt với bàn thí nghiệm lạnh lẽo, loay hoay quên mất sandwich, hamburger trong lò vi sóng. Cô sẽ thức giấc mỗi sớm mai trong nụ hôn dịu dàng của anh, sẽ ngủ trong vòng tay ấm áp của anh. Tương lai của cô có hơi ấm rồi.
Cô đang mơ ước đến cái ấm áp, cốc sữa tươi đưa đến, chạm vào mu bàn tay hơi lạnh của cô. Cốc sữa hơi nóng nhưng ấm lòng. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thản nhiên của anh, anh dặn dò như thường lệ: “Sắp nguội rồi.”
Cô sửng sốt hai giây, anh vừa ăn sáng vừa suy nghĩ theo thói quen, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, giống như anh bình thường, chẳng hề giống dánh vẻ lúc chăm sóc cô. Đối lập như vậy khiến cô phấn khởi, cô điềm nhiên cầm lên ngoan ngoãn uống. Lại nghe Ngôn Tố mở điện thoai di động ra, lẩm bẩm: “Ồ, đã hẹn với sếp Lewis cho lời khai.”
“Khi nào?”
“Hôm qua.”
“…”
Chân Ái cúi đầu, anh chưa bao giờ lỡ hẹn, lần đầu trong dời là vì cô, hay là vị sự quyến rũ của cô. Đối với con người Ngôn Tố mà nói, như vậy quả thật khó mà tin được.
Chân Ái tò mò: “Em cứ nghĩ anh sẽ không phối hợp điều tra?”
“Anh sẽ không trốn tránh nghĩa vụ làm một công dâ hợp pháp. Chậm trễ là do trước đó là có chuyện quan trọng hơn.” Đương nhiên là chỉ việc cầu hôn, anh nói điềm nhiên như không, nghĩ đến điều gì đó, khóe môi khẽ cong: “Chắc hẳn sếp Lewis tức tối vô cùng.”
“Vậy bây giờ anh định hẹn ông ấy à?”
Ngôn Tố lắc đầu: “Hôm nay có hẹn khác. Cuộc hẹn này cũng rất quan trọng.”
Anh đặt dao đĩa xuống: “Đi tắm trước đã, lát nữa đến Hampton.”
Chân Ái sửng sốt, gặp phụ huynh à?
Lên lầu, Ngôn Tố thấy Chân Ái không đi đến phòng tắm của anh thì bước đến nắm chặt tay cô: “Không tắm chung với anh à?”
Chân Ái định giãy ra: “Tuy chúng ta đã ân ân ái ái, nhưng em vẫn có quyền đọc lập tự chủ! Em không từ bỏ mà kiên quyết yêu cầu sử dụng quyền lợi này.”
Anh bị dáng vẻ nghiêm túc, khẩn trương của cô chọc cười, không càn suy nghĩ đã dê dàng phản bác: “Anh cũng có quyền tắm chung với vị hôn thê mới toanh và hợp pháp của mình. Anh không từ bỏ mà kiên quyết yêu cầu sử dụng quyền lợi này.”
Chân Ái sững sờ một giây, biết nói không lại anh con gái độngkhẩu không động thủ, há miệng cắn lên mu bàn tay anh một cái. Ngôn Tố bất ngờ, bị đau thả ra. Cô chạy trốn như con sóc, lao vụt vào căn phòng kế bên, mất tăm mất tích. Anh cúi đầu nhìn dấu răng nhỏ nhăn trên tay, lắc dầu dở khóc dở cười.
Ngôn Tố đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt xong xuôi, lúc thay quân faos ra khỏi phòng ngủ, theo thói quen liếc nhìn dáng vẻ trong gương. Sạch sẽ, chỉnh tề, tất cả bình thường, duy chỉ có một vết sẫm màu thấp thoáng bên cố áo. Anh khom người đến gần, nhẹ nhàng vạch cổ áo ra, trên cần cổ trắng hiện rõ mấy dấu hôn đạm, nho nhỏ, màu đỏ sậm. Anh soi gương, hơi nghiêng đầu nhìn bên kia, mấy vết móng tay màu đỏ dài nho hỏ. Chân Ái không để móng tay, ngược lại không cào sước da, nhưng da anh nhạy cảm nên nổi vệt đỏ thôi.
Trong gương, gương mặt của anh rõ ràng vẫn tinh khôi, nhẹ nhàng, lại tỉ mỉ như trước đây. Anh nhìn hồi lâu, ngón tay thon dài chạm lên dấu vết hai bên cổ, bật cười. Anh thẳng người đi ra ngoài tâm trạng vui vẻ khó hiểu. Nhưng cân nhắc đến việc lát nữa sẽ gặp người nha, ảnh hưởng không tốt cho Chân Ái nên cố ý dưng thẳng cổ áo lên.
Có điều mấy giờ sau, trong phòng ăn tại trang viên Hampton, không khí không hòa hợp như vậy.
Trái lại bà ngoại Vanderbilt không có gì chê trách, chỉ lúc Ngôn Tố giới thiệu Chân Ái là fiancee (vị hôn thê), bà liếc nhìn chiếc nhẫn quý giá của nhà họ trên tay Chân Ái, tán dương: “Cháu đeo rất đẹp.” Ý là chấp nhận quyết định của cháu trai.
Anh trai Spencer giống như trước đây, giữ khoảng cách lạnh nhạt và lịch sự, nhìn không ra bất kì cảm xúc dư thừa nào. Chân Ái lơ đãng nhìn thấy anh ta nắm cánh tay Ngôn Tố, chắc hẳn là tỏ vẻ ưng hộ với em trai.
Cô nhìn ra được tuy hai anh em có tính cách lạnh lùng nhưng quan hệ rất thân thiết. Như hôm nay xảy ra chuyện ở phòng thí nghiệm ấy, Spencer thân là chính khách không tiện ra mặt, lại đích thân dẫn đoàn luật sư kéo Ngôn Tố ra khỏi Sở Cảnh sát. Anh ta vốn nên tránh thị phi.
Haley ngoại trừ kinh ngạc thì không cảm xúc gì khác. Bà biết rõ tính tình của Ngôn Tố, người ngoài không thể nào can dự. Nhẫn đã đeo lên tay Chân Ái, người này chắc chắn sẽ là vợ rồi. Có điều khi ngồi vào bàn ăn bà luôn cảm thấy khó chịu ở đâu đó, nhìn chằm chằm Ngôn Tố trong chốc lát rồi nhắc nhở: “S.A. honey, chú ý tác phong của con, sao cổ áo sơ mi lại dựng thẳng như vậy?”
Bà hơi nhíu mày, khó hiểu sao con trại lại phạm phải lỗi lễ nghi tối thiểu như vậy chứ. Ngôn Tố hờ hững bẻ cổ áo xuống. Người ngồi cùng bàn quay qua nhìn Chân Ái với vẻ mặt đầy thâm ý. Cô ta lại khiến Ngôn Tố lăn lộn phóng đãng với cô ta như thế à?
Sắc mặt Haley thay đổi một chút, xuy tay: “Vẫn nên dựng lên đi.”
Chấn Ái cúi đầu, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Ngôn Tố điềm nhiên như không dựng cổ áo lên, nắm tay cô dưới bàn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt tay trấn an cô.
Annie thản nhiên mỉm cười ra vẻ chuyện không liên quan đến mình. Cô ta cũng rất bất ngờ khi Chân Ái và Ngôn Tố có thẻ phát triển đến mức độ này. Cô ta và Spencer lớn lên cùng nhau, từ bé đã biết Ngôn Tố, nhưng cho đến bây giờ cô ta chưa từng nghĩ cậu bé quái đản lại đơn thuần này biết yêu đương, chưa từng nghĩ chàng trai lầm lì, cấm dục này sẽ có quan hệ thể xác với một cô gái như bao người đàn ông thế tục khác.
Không khí lúng túng. Tuy bà ngoại cảm thấy chuyện này không phù hợp với Ngôn Tố, nhưng cũng thể hiện vô cùng sáng suốt, chớp chớp mắt với Ngôn Tố: “Ôi, bà thật hoài niệm thời trẻ điên cuồng.”
Người già đã lên tiếng không khí kỳ lạ vơi bớt. Chỉ có mỗi Jasmine bỏng mắt vì dấu hôn và dấu móng tay trên cổ anh. Đau chết đi được! Cô ta không thể nào tin nổi, người đàn ông hoàn mỹ nhất cô ta từng gặp lại bị con bé chẳng biết từ đâu xuất hiện cuỗm đi. Ngoại trừ khuôn mặt quyến rũ đàn ôn ra, ả còn cón gì chứ?
Đầu Jasmine như bị ai thò tay vào xé rách thần kinh, cô ta đau đến mưc gần như muốn gào thét. Ngẩng đầu nhìn Ngôn Tố vẫn bình ổn dùng dao đĩa cắt thịt bò, chú tâm bỏ vào dĩa Chân Ái từng miếng một, ung dung chẳng coi ai ra gì.
Giữa chưng anh không cẩn thận đụng phải tay Chân Ái, bèn khều nhẹ tay cô theo thói quen, cứ như truyền đạt mật ngữ chỉ có hai người hiểu. Vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng không thể che giấu vẻ dịu dàng thoáng qua trong mắt.
Ngôn Tố, em đã từng thấp thỏm, tự ti mặc cảm, xấu hổ vì quá khứ của mình như vậy. Nhưng tình cảm yêu mến của anh, sự tán thưởng của anh, sự đồng cảm của anh đã kéo em ra khỏi bóng tối và bụi bặm. Em rất thích anh, rất thích bản thân em lúc ở bên anh. Chói chang như thế, ấm áp đến thế. Nguyện giờ phút này dừng lại mãi mãi. Nguyện vĩnh viễn ở bên anh.
Chân Ái nằm trên bồn tắm, mắt lim dim, tiếng nước róc rách bên tai, tựa như cô nhìn thấy ngày xuân về hoa nở, biển rộng trời xanh. Ngôn Tố tắm rồi, thay bộ quần áo màu trắng sạch sẽ, ngồi trong bồn gội đầu cho cô. Cô lười nhác nằm đó, nhàn hạ đến mức suýt nữa ngủ mất. Bỗng nhiên cô tỉnh táo, ngước mắt chăm chú nhìn Ngôn Tố. Anh xắn tay áo, để lộ cánh tay trắng mảnh khảnh. Một tay nâng đầu cô, một tau xoa tóc cô với lực vừa phải.
Bọt xà phòng màu trăng nhảy múa trên đầu ngón tay anh và tóc cô, trơn trượt, tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Là dầu gội của anh, mùi hương rất thư thái, không hề mang theo tính xâm lược, vẫn thanh nhã xa cách như anh.
Ngón tay thon dài của anh lướt qua chân tóc da đầu cô, râm ran đến tận đáy lòng. Ý thức cô rời rạc, cảm thấy họ như hai con vật không thể trò chuyện, chỉ có thể dùng tứ chi biểu đạt tình cảm. Ngồi dưới ánh nắng, vuốt lại móng vuốt, dùng ngón tay vụng về và thân mật vuốt lông cho đối phương. Rất nhiều động vật dựa vào mùi hương để quyến rũ và nhận biết người yêu. Hiện tại anh thoa lên đầu cô mùi của anh. Khi nãy cô còn tắm bằng xà phòng của anh. Ôi, cô còn ở trong nhà của anh nữa cơ.
Quả là hào nhoáng xa xỉ, nhưng cô không xấu hổ vì ý nghĩ này.
Ngôn Tố chú tâm gôi đầu cho cô xong, lấy nước ấm xả từ từ xuống mái tóc dài, dòng nước ấm được ngón tay anh dấn lối, xuyên qua từng sợ tóc. Chân Ái nhắm mắt lại hưởng thụ, như con mèo lười ngủ dưới ánh nắng mùa đông, đáy lòng thư thả vui thích vô hạn, lười biếng khẽ cử động thân thể. Cô quay bả vai, đưa tay ôm eo anh, không biết hành động này khiến mái tóc dài nhẹ vung qua, làm ướt ống quần anh. Anh không để ý, cẩn thận che tai cô, từ từ xả nước.
“Anh nhớ Chace có mái tóc xoăn màu nâu.” Anh nói.
“Ừ.” Cô nhắm mắt. “Tóc anh giống mẹ em, mắt màu xanh đậm cũng giống mẹ.”
“Ừ.” Cô nhắm mắt. “Tóc anh ấy giống mẹ em, mắt màu xanh đậm cũng giống mẹ.”
Vậy mà cô không hề giống ba hay mẹ, mắt đen láy như mực, tóc cũng đen, hơi ánh nâu, nghe nói giống bà ngoại. Gội xong, Ngôn Tố cầm khăn bông choàng trên vai cô, đỡ cô đứng dậy, lại dùng một chiếc khăn bông khác phủ lên đầu cô lau nhẹ. Cô là một chú cún vừa mới tắm xong, lười nhác run lẩy bẩy, dứt khoát nghiêng ngả hưởng thụ sự yêu chiều thuần khiết của anh. Anh lau tóc cho cô, cô thoải mái đến mức xương cốt cũng mềm oặt, ngồi không vững, uốn éo ngả vào lòng anh như con sâu.
Ngực Ngôn Tố bị cô làm ướt, bất đắc dĩ dỗ dành: “lau khô tóc trước được không? Sẽ cảm lạnh đấy.”
Lúc này cô mới chậm chạp ngồi thẳng lên. Ngôn Tố lau cho cô đến giữa chừng, thấy mắt cô lim dim như sắp ngủ bèn lấy chiếc khăn dài quấn quanh cổ cô, hai tay vừa kéo, trọng tâm của cô nghiêng về phía trước đụng vào lồng ngực anh, mở mắt ra ngỡ ngàng nhìn anh.
Khăn bông trắng trong tay anh vòng qua mái tóc đen ẩm ướt và gương mặt xinh xắn của cô, vốn chỉ định trêu trọc cô, thế nhưng lúc này không kiềm được cúi đầu, cổ tay cong lại, kéo khăn bông đến trước người mình, ngậm lấy đôi môi bé nhỏ của cô, khẽ mút.
Suy nghĩ lơ đễnh của cô hoàn toàn tập trung lại, mở to đôi mắt đen chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Hệt như đứa trẻ vừa tỉnh giấc, mơ màng mụ mị.
Anh nhả môi cô ra: “Trước kia em nói anh không hiểu tình cảm, bây giờ anh thể hiện đó, em nhìn thấy chưa?”
Hành động mờ ám và lời nói dịu dàng của anh khiến trái tim cô đập thình thịch, ngơ ngác gật đầu. Anh hài lòng vuốt tóc suôn dài, kéo cô đứng dậy.
“Hơi muộn rồi, anh cho em xem một vật, sau đó đi ngủ, được không?”
“Vật gì cơ?”
“Đến rồi sẽ biết.” Anh cố ý không nói.
Đi qua hành lang, con vẹt Isaac ở bên cạnh kêu lên: “Ring! Ring!”
Ngôn Tố chột dạ, nghe nó nói nhẫn, lúc ấy mặt liền sa sầm, bắt con vẹt khỏi giá, nhét nó vào lồng, ra lệnh: “Cấm túc mày, không được nói chuyện.”
Con vẹt vỗ cánh phành phạch, đau lòng nghiêng đầu vùi bộ lông, không lên tiếng. Chân Ái thấy nso thật đáng thương, nói giúp: “Không phải Isaac bảo điên thoại reo sao, sao anh xử phạt nó vậy?”
Ngôn Tố thộn ra, “ring” quả thật có nhiều nghĩa, anh có tính là có tật giật mình hay không? Nhưng anh quyết định tiếp tục mặt dày: ”Điện thoại không reo, nó nói dối. Nói dối là một thói quen xấu.”
Chân Ái không có ý kiến gì khác nữa, đi lên tầng với anh, đến cửa phòng anh bỗng đưa tay bịt mặt cô.
Gì mà thần bí như thế? Chân Ái bắt lấy tay anh theo phản xạ, lại nghe anh nói khẽ bên tai: “Ái, em tin anh không?”
Cô sửng sốt, tay giơ lên chậm rãi bỏ xuống. Ngôn Tố ôm lấy cô, đi về phí trước từng bước một. Chân Ái rơi vào bóng tối, tay anh bịt rất chặt, không có tia sáng, cũng không có âm thanh. Cô hơi thấp thỏm, tò mò anh đang làm gì mà thần bí đến thế, tò mò đến mức tim đập loạn hết cả lên. May mà phía sau lưng kề sát vao fthaan thể rắn chắc và cường tráng của anh, như vậy cũng an tâm rồi.
Cuối cùng, Ngôn Tố đứng lại, thả tay ra từng chút, cánh tay trượt đến eo cô, bóp thật chặt, khẽ nói: “Ái, mở mắt ra nào.”
Chân Ái từ từ mở mắt, đột nhiên nội tâm rung động, như dừng nhịp đập một giây. Hai tay cô vô thức bắt lấy cánh tay anh đặt trên eo mình, ngừng thở. Trời ạ, cô đang ở trung tâm vũ trụ!
Không có bầu trời, không có mặt đất. Đỉnh đầu và dưới chân, xung quanh là trời sao mênh mông. Trong vũ trụ màu đen bát ngát điểm xuyết vô số vì tinh tú sáng lấp lánh. Hình dạng lớn nhỏ khác nhau, vô cùng giống viên kim cương vụn vừa khai thác, đặt trên lớp nhung đen chưa tạo hình.
Sao cô lại đột nhiên đi ra ngoài không gian thế này?
Ngước mắt nhìn, có hằng tinh đang lẳng lặng bốc cháy, tỏa ra ánh sáng đủ mọi sắc màu, như từng viên đá quý lớn cổ điển rực rỡ, có hành tinh mang theo vầng sáng xoay quanh hằng tinh, như công chúa nhỏ mặc váy sa, hồn nhiên chơi vứt khăn tay; có sao Song Tử xoay quanh nhau, như đứa trẻ nắm tay xoay vòng; có sao Chổi kéo chiếc đuôi thật dài, giống như tiểu tinh linh cưỡi chổi nghịch ngợm.
Đỉnh đầu còn lấp lánh mưa sao băng, Chân Ái đứng giẵ bầu trời sao cao vời vợi, xung quanh tĩnh lặng như tờ. Ngoại trừ sao thì không có ánh sáng dư thừa nào, giống đến mức cô lo lắng có thể hít thở được không khí hay không. Cô dè dặt cúi đầu, lòng bàn chân cũng là không gian vô tận, sao băng kéo đuôi bay qua long bàn chân. Cô trôi lơ lửng giữa không gian, chỉ có Ngôn Tố ôm cô.
Quá đẹp! Quá rung động!
Cô không dằn được mà khẽ run rẩy. Một ngôi sao băng bay ngang qua người cô, như đang ở trước mắt. Cô vươn tay bắt lấy, nhưng không nắm được dấu vết của nó. Ngôn Tố kề sát sau lưng cô, khe khẽ cười, đưa tay nâng cằm cằm cô lên: ”Thấy ngôi sao kia không?”
Ánh mắt cô nhìn lên: “Sao Thiên Lang.”
Ngôi sao cách địa cầu 8.6 năm ánh sáng giờ phút này gần trong gang tấc, đưa tay có thể chạm đến, giống như viên kim cương khổng lổ vậy.
Anh xoay cằm cô : ”Ngồi bên cạnh.”
Đó là ngôi sao băng kéo chiếc đuôi rườm rà như cánh chuồn chuồn trong suốt, chậm rãi đén gần sao Thiên Lang, nhưng có biết thật ra ốc độ của nó rất nhanh.
Cô không nhận ra: “Nó là gì thế?”
“Nó là Isai, là sao băng một nhà thiên văn học phát hiện ra mấy năm trước, gần đây mới tiến vào tầm nhìn của người trái đất. Nó phiêu bạt một mình trong vũ trụ đã một tỷ năm rồi.”
Sao băng lặng thinh, giọng Chân Ái nhỏ xuống: “Một mình sao? Đúng là cuộc hành trình buồn bã.”
“Anh lại cảm thấy có lẽ một mình nó rất thoải mái vui vẻ.” Cằm Ngôn Tố kề vào thái dương cô: ”Nhà thiên văn học nói, hôm nay quỹ đạo chuyển dộng của nó sẽ giao với Thiên Lang. Một giờ sau có lẽ nó sẽ đi ngang qua rồi bị sao Thiên Lang Hòa tan và rơi xuống. Như vậy, hành trình một tỷ năm cô đơn chấm dứt tại đây.”
Chân Ái nhìn hai ngôi sao kia chằm chằm, không thể dằn được nỗi kích động, tay hơi run, nắm tay Ngôn Tố thật chặt: “Hy vọng nó bị sao Thiên Lang hòa tan, nếu không một mình nó sexphair phiêu bạt trong vũ trụ một tỷ năm nữa phải không? Thật thê lương quá.”
“Phải xem ý nguyện của nó rồi. Nếu nó không thích sao Thiên Lang, anh nghĩ nó không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.” Ngôn Tố ung dung nói, tiếng nói thảnh thơi và trầm ấm như ngọc trong suốt, “Một tỷ năm nó trôi dạt một mình, chịu đựng cô đơn. Có lẽ nó có lựa chọn và đức tin của riếng mình, không bằng òng tùy ý hay ngừng nghỉ.”
Chân Ái cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ anh lại nói lời cảm tính như vậy, trong nháy mắt cô hiểu được ý của anh, khẽ cười: “Đây là cuộc hành trình đi tìm tình yêu một tỷ năm.”
“Ừ.” Anh khẽ nói: “Thà ít mà đúng, dù là một tỷ năm cô đơn.”
Nội tâm Chân Ai srung động, đây có phải là Ngôn Tố không? Ở phía sau, anh cúi đầu, đôi môi mỏng chạm vào vành tai cô: “Ái trước khi gặp được em, anh chưa từng nghĩ đén tình yêu, thậm chí tình cảm. Anh giống như ngôi sao vênh váo kia, dự định cô độc một mình suốt cả cuộc đời dựa theo quỹ tích mình đã đặt ra.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân Ái ngưng thở, tinh thân hoàn toàn tập trung vào tai, nghe lời anh nói thật kỹ càng, từng chữ, từng dấu chấm câu một, đều là lời bày tỏ tự đáy lòng anh về tầm quan trọng của cô. Cô cố mở to mắt, trong lòng chua xót lại ấm áp vô cùng. Cô tốt như vậy sao? Chắc là có. Anh không biết nói dối. Anh nói có thì là có. Bỏi vì anh, những lời này mới có trọng lượng, lại là “trọng lượng của vàng” nữa kia, càng khiến cô tin tưởng hơn.
Thật đấy! Cô rất thích anh, cô rất thích bản thân cô khi ở bên anh.
Ngôn Tố căng thẳng ôm eo cô rất chặt: “Ái, bởi vì có em, vì sự đồng cảm và thấu hiểu giữa hai ta, vì tâm linh tương thông mà không cần nói cũng biết, cuộc đời của anh như được nhân đôi. Có lẽ phải nói trở nên viên mãn thì chính xác hơn. Nếu như hiện tại và sua này không có em, anh sẽ rất không ổn. ÁI, yêu em, anh không luyến tiếc cũng không thể để lạc mất em được. Bởi vì…”
Anh đặt một nụ hôn lên vành tai cô, hôn đến mức tim cô run rẩy: “Ái, em chính là thứ “thà ít mà đúng” của anh, dù cho cả đời cô độc.”
Thân thể Chân Ái cứng đờ, chỉ có cảm động và rung động gột rửa [bad word] ngừng, mãnh liệt đên cực hạn. Cô nhìn ngôi sao băng trắng xóa trước mắt, đó chính là ngôi sao Ngôn Tố ư? Một mình anh cô đơn trôi dạt một tỷ năm, vũ trụ mù mịt, mênh mông bao la, chỉ có một mình cô có thể hòa tan anh, khiến anh kết thúc hành trình cô độc. Đây chính là ý của anh sao?
Giờ đây, cô cảm tháy mình là người quan trọng nhát cõi đời này. Chưa bao giờ cảm thấy gióng như hiện tại, con người cô, sinh mệnh cô có ý nghĩa phi phàm và vô hạn như vậy.
Một ngôi sao màu xanh lam bay đén, dừng lại bất động trước mặt cô. Cô nhìn chăm chú, không phải ngôi sao mà một chiếc nhẫn ngọc bích, nằm tỏng bày tay trắng nõn của anh, khúc xạ toàn bộ ánh sao trong vũ trụ màu xanh tinh khiết và trong suốt, ánh sáng rực rõ, còn cao hơn cả bầu trời, xa hơn cả đại dương.
“Ái, chúng ta kết hôn đi. Chúng ta sẽ ở bên nhau trọn đời.” Giọng nói của anh nghiêm túc vô ngần: “Em không cần một mình nữa, anh sẽ đau lòng; anh cũng không cân một mình nữa anh sẽ nhớ em.”
Cổ họng Chân Ái nghèn nghẹn, nước mắt trào ra từng chút một. Thật ra cô có lẽ cũng chỉ là một ngôi sao cô đơn, nhiều năm như vậy, cuộc sống một mình hiu quạnh và lặng lẽ, không có buồn vui. Nhiều năm như vậy chỉ có anh có thể cho cô hơi ấm, làm tan bieensnooix bất an và đề phòng trong cô. Vũ trụ này chỉ có mỗi mình anh.
Sau làn nước mắt nhạt nhòa, cô nhìn chiếc nhẫn ngọc bích trong lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nghẹn ngào: “S.A., em rất thích màu này.”
Anh nâng tay trái của cô lên: “Anh đeo vào cho em, sau đó em lấy anh nhé?”
Cả người cô đều run rẩy, tay cũng đang run run: “Em… có thể không?”
Anh hiểu đucợ nỗi sầu lo của cô, nói một câu trấn an: “Ái, quá khứ thuộc về thần chết, tương lai thuộc về em.”
Cô sững sờ một giây, tất cả trở nên rõ ràng. Rất nhiều lời không cần nói nữa, quá khứ đã tiêu tan, tương lai mới thuộc về mình, thuộc về cả hai. Đối mặt với vũ trụ mênh mông nhứ thế, nỗi thấp thỏm và hoang mang của cô nhỏ bé biết bao. Hồi tưởng lại lời anh nói, thư anh viết trên đương, nỗi lo lắng của cô hoàn toàn vứt bỏ. Cô mỉm cười hạnh phúc, đặt bàn tay trái vào lòng bàn tay anh.
Ngôn Tố tận lực trấn tĩnh trong quá trình cầu hơn, đến giây phút này ngược lại có phần rối loạn, hơi vụng về đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út trên tay trái cô.
Chân Ái cúi đầu nhìn viieen đấ ngọc bích thật to trên ngón tay mảnh khảnh, thật xinh đẹp, đó là màu sắc cô yêu.
Ngôn Tố đeo chiêc nhẫn vao ftay cô, xác định đã giam chặt cô rồi mới bình thản thở ra một hơi, giọng nói ẩn nhẫn niềm vui sướng và kích động: ”Ái, anh yêu em nhiều lắm.”
Một câu nói vô thức lại đột ngột thốt ra như vậy khiến cô cảm động thêm lần nữa. Tay cô được anh nắm trong lòng bàn tay, an toàn và kiên định. Cảm xúc ấm áp và hòa hợp dần dần tràn vào lòng cô, cô khẽ nhắm mắt lại, con đường tương lai có lẽ sẽ gập ghềnh, nhưng có anh ở đây cô sẽ không bao giờ hoang mang nữa. Cô muốn cũng đối mặt với anh cả đời.
Ngôn Tố nhướng này, đắc ý không sao tả xiết: “Anh đâu có ngốc như vậy. Ái, vào 8.6 năm trước Isai đã đụng vào sao Thiên Lang rồi. Chỉ có điều, từ Trái Đất, đén ngày hôm nay mới quan trắc được thôi.”
Cho nên anh đã tính toán ổn thỏa, chuẩn bị lừa cưới sao… Ngay cả cầu hôn cũng xếp đặt khoa học… “Thôi, không so đo nữa, dù sao có cũng đã bằng lòng rồi.
Cô quay người, nhào đến hôn lên moi anh. Tay cô vòng qua đầu anh, khắp nơi đều là mùi hương của anh khiến lòng cô ngứa ran, cô chủ động đưa lưỡi vào quấn lấy đầu lưỡi của anh. Cô kéo anh khom người, đầu hơi ngẩng lên, cơ thể bị đôi chân dài và lồng ngực bao quanh, giống như cây cung và dây cung gối lên nhau.
Ngôn Tố chiều ý khom người, hai tay trượt đến mông cô, hơi dùng sức bế thẳng cô lên.
Thân thể đột nhiên lơ lửng, trái tim Chân Ái rrun lên, thoáng chốc sa vào cảm giác kích thích. Cô ngời trên long bàn tay nóng bỏng của anh, cú đầu hôn anh. Dân dần bên dưới truyền đến một cảm xúc xa lạ, thân thẻ cô khựng lại, nhả môi anh ra, cúi đầu lắng lặng nhìn anh.
Ngôn Tố cũng nhìn thẳng vào cô, đôi mắt cô đen nhán trong suốt, đôi môi hơi sưng, khôn mặt trắng nõn ửng hồng, ánh lên trời sao mênh mông rực rỡ phía sau cô, đẹp không gì sánh nổi.
“S.A., anh đang nghĩ gì thế?”
Anh bị đôi mắt đen nhánh của cô hút lấy, ăn ngay nói thật, tiếng nói hơi khàn: “Lần trước em nói với anh thích yêu đương trên tinh thân; cho nên không cân flo lắng, du chúng ta kết hôn, chỉ cần em thích, anh bằng lòng cả đời yêu đương trên tinh thằn với em.”
Cô nói đùa mà anh lại xe là thật; cô vừa buồn cười vừa cảm động, không nóng lòng giải thích. Có lẽ bởi vì rung động thân mật, máu trên người cô chạy lên đỉnh đầu từng chút một. Suy nghĩ cô rời rạc, không tin anh không có ý khác, liền nhỏ giong hỏi: “Không có gì khác à?” Như mong đợi gì đó.
Ngôn Tố rủ mắt do dự hồi lâu: “Ừ, còn nữa.”
“Gì cơ?”
“Cảnh đẹp thiên nhiên có thể nâng cao độ mẫn cảm của thân thể phụ nữ và độ mẫn cảm trong quá trình làm tình.” Mặt anh ửng đỏ, thoáng ho khan: “Anh không biết vì sao trong đàu lại đột nhiên nảy sinh ý nghĩ này, chẳng khoa học gì cả. Điều này không chứng tỏ anh không giữ lời trong chuyện đương trên tinh thân vừa nói khi nãy.”
Tim Chân Ái run lên, bất giác co rụt thân thể.
“S.A.” Giọng cô thật nhỏ, như muỗi vo ve.
“Hử?”
“Đồng tử anh dãn ra rồi kìa.’
“…Hả… Vậy sao?”
Cô cúi đầu, mái tóc dài lướt mặt anh: “Em đoán, thật ra anh muốn ân ái với em phải không?”
Trời sao xoay chuyển vây quanh cô, làn da cô trắng trẻo mịn màng, thanh tú tinh tế như vậy bởi vì e thẹn mà ửng hồng, lại nhu tỏa ra ánh sao, uốn lượn và thông suốt. Trên đời này sẽ không có ai đẹp hơn cô. Đôi mắt anh sâu thẳm, lẳng lặng nhìn cô chăm chú: “Em… có muốn anh không?”
“Em… chờ anh chủ động.”
Chân Ái khép hờ mắt, trên lông mi lấp lánh ánh sao vũ trụ, cô ngửa lên trong lòng anh, như thể linh hồn đã lìa khỏi xác, quấn quýt với linh hồn anh, thoát khỏi thân thể, bay lên cao cao, bay đến trời sao cao hơn. Họ ngồi ôm nhau trong vũ trụ mênh mông lơ lửng. Làn da cô trắng nõn, ngước nhìn trời sao, gương mặt anh tuấn tú như tranh, cúi đầu hôn khóe môi cô: “Ái, em được tự do mà.”
Sao băng bay ngang qua người, chòm sao đang xoay tròn, bao vì tinh tú khắp cả vũ trụ đều đang nhìn họ…
Chân ÁI mơ màng hoàn hồn, hơi ấm bao bọc lấy cô, nóng bỏng và ngọt ngào. Trong lúc đầu óc mụ mị, cô lấy cánh tay anh làm gối, áo trắng làm drap, thân thể làm chăn, cứ thế an ổn ngủ trong lòng anh.
Khuôn mặt say ngủ bình yên của Ngôn Tố ở bên cạnh, hơi thở nhẹ nhàng. Anh nghiêng người, nửa thân đè lên người cô, cùng với chiếc khăn bông to bao kín lấy cô. Chân Ái quyến luyến nhiệt độ thân mật này, tham lam hưởng thụ một lúc lâu mới biếng nhác mở mắt.
Họ vẫn bồng bềnh giữa không gian, đắm mình với giauws những vì sao. Trước mặt và bên dưới là vũ trụ, là dải ngân hà xa xôi và lấp lánh, vĩnh hằng đến mức quên cả thời gian, cô không biết đã trôi qua bao lâu, cô chỉ biết, đây sẽ là khoảnh khắc rực rỡ nhất, đáng giá nhất trong đời cô. Anh trao cô màn cầu hôn mộng ảo nhất, lần đầu tiên thơ mộng nhất và tình yêu diệu kỳ nhất. Cô tin anh sẽ còn trao cô quãng thời gian bên nhau tron đời nên thơ nhát.
Chân IA ngước mắt, khuôn mặt say ngủ của Ngôn Tố vẫn an bình, mang vẻ yếu duối đàn ông không thể hiện ra ngoài. Cô như cô bé được mang về thế tục, ngốc nghếch nhìn anh. Một hồi lâu, bàn tay nhở bé đưa đến vuốt lên khuôn mặt như tranh vẽ của anh, mái tóc ngắn gọn gàng đâm vào tay nhồn nhột. Lông mày rậm, hốc mắt sâu, lông mi đen tuyền, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng.
Vẻ mặt bình thản vầ thư giãn, yên bình tốt đẹp tựa thiên sứ. Anh vẫn ngủ say, nhưng cánh tay khoác lên eo cô, ôm sát lại theo thói quen. Lòng Chân ÁI phút chốc yên ả.
Bây giờ, ở đay, lòng bàn tay cô dịu dàng nâng niu người đàn ông của mình tựa như viên ngọc quý, tinh khiết trong suốt, không nhiễm bụi trần. Bỗng dưng, lòng cô kiêu ngạo và đắc ý, chỉ ở trucows mặt Ngôn Tố mới để lộ bộ mặt dịu dàng và chân thành như vậy.
Cô và anh cùng đắp một tấm khăn, lơ lửng ở nơi tận cùng vũ trụ, tĩnh lặng và lâu đời, không có một bóng người, chỉ có thiên thể chuyển động theo quỹ tích của riêng nó và thời gian tưởng chừng như ngừng lại. Cô nhìn biển sao vô hạn, trái tim khẽ run rẩy. Nếu thật sự ở ngoài không gian thì tốt quá, nếu chỉ có hai người họ bị lưu đày, lang thang giữa vũ trụ không có thời gian và không gian thì tốt biết bao. Chỉ cần có anh, cho dù cả đời phiêu bạt cô cũng sẽ không cảm thấy buồn bã.
Quả là kiểu xử sự theo cảm tính, cô tự cười nhạo mình. Chân Ái hơi quay người, ôm lấy anh, cánh tay mảnh khảnh khoac lên eo anh, bỗng nổi lòng nghịch ngợm, cào cào mông anh. Vừa ngẩng đàu, không biết Ngôn Tố đã tỉnh lại từ lúc nào, đôi mắt màu nâu nhạt lấp lánh ánh sáo, vẻ mặt phức tạp khó hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngón tay Chân Ái cứng đờ, sững sờ nhìn anh như cô học trò bị bắt lõi, nhỏ giọng hỏi: “Anh dậy rồi à?”
“Chưa đâu, anh quen mở mắt ngủ.”
Lại bắt đầu nói ngược…
Chan Ái vừa xấu hổ vừa lúng túng. Cổ họng cô nhúc nhích, cố gắng chuyển đề tài: “Em chỉ muốn xem da đàn ông và ohuj nữ có gì khác nhau thôi.”
Ngôn Tố vu vơ “ừ” một tiếng, giọng điệu mang vẻ lười nhác. Dường như trải qua những ân ái này, anh mới từ con người hờ hững, cấm dục, đoan chính, thẳng thắn trở thành người đan ông dịu dàng, nhàn tản.
“Thật thích khi vừa tỉnh dạy đã nghe em nói về chủ đề liên quan đến sinh học.”
Chân Ái nghẹn lời. Cả hai không phải vừa trải qua mối quan hệ thân mật cả về tinh thần lẫn thể xác hay sao? Giờ phút này rồi mà còn nói mỉa! Cô tức giận, dấu môi lườm anh, xoay người định ngồi dậy. Mới khom lưng, bên dưới chợt đau nhói, cô “a” lên đau đớn lại ngã vào lòng anh, đặt mông ngồi lên một hành tinh nhở còn đang phát sáng. Thật xấu hổ.
Anh ôm cô: “Sao thế?”
Cô mắc cỡ nói dối: “Chỉ bị trật chân thôi, em không sao. Chúng ta đi ra ngoài thôi.” Nói xong nhanh chóng mặc quần áo.
“ừ.”
Anh nhặt áo phông lên, lại phát hiện bất ổn. Tấm khăn trắng trải dưới đất có vết máu nhạt màu. Anh nheo mắt vén khăn lên, trên chiếc áo phông lót dưới cùng hiện rõ một vết máu lớn, nhứ đóa mai đỏ nở rộ. Ngôn Tố kinh ngạc, Chân Ái, cô ấy… Anh những tưởng cô đã sớm… Anh rủ mắt, lòng dạ bao phủ trong sương mù, phiền muộn không tài nào tả nổi. Sớm biết như vậy, anh sẽ dịu dàng hơn một chút. Lần đầu tiên của hai người họ, mức độ hoàn mỹ tụt giảm.
Ngôn Tố định kiểm tra thân thể của cô, nhưng Chân Ái đã sớm tích cực chủ động mặc xong quần áo, kêu đói bụng. Mới đến cửa, cô – người kêu gào đòi đi – lại này sinh hứng thủ với trời sao xung quanh, nhing ánh mặt trời và hành lang ngoài kia, lại nhìn không gian sâu thẳm trong này. Cô đứng bên rìa hai không gian cách biệt, xuýt xoa: “Anh làm thế nào manh hình ảnh vũ trụ này vào căn phòng này thế?”
Cô vừa nói vừa lần mò chốt mở. Anh ngăn tay cô: “Em có hứng thì lân fsau lại đến.”
Đi ra ngoài mới biết đã là snag nngyaf thứ ba. Chân Ai ngồi trước bàn ăn, ăn bữa sáng Marie chuẩn bị, có phần xấu hổ. Cô vừa đút salad vào miệng vừa suy nghĩ vẩn vơ. Họ làm chuyện đó trong phòng, không phải sẽ bị Marie nghe thấy chứ.
Cô quýnh qunags, ngẩng đầu lại thấy Ngôn Tố giữ vẻ mặt bình thản, thẳng lưng như lúc trước, tư thái tao nhã như trình diễn kiểu mẫu lê nghĩ bàn ăn. Có điều, anh Ngôn à, trên cổ anh có dấu hôn và dấu răng của phụ nữ đấy! Tư thái dùng bữa của quý ngày này hệt như đức cha ôm yêu nữ đọc kinh thánh vậy.
Chân Ái ngượng chết đi đucợ, hận không thể cắm đàu vào đĩa, nhưng vừa cúi đầu lại thấy chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón áp út, trái tim đập loan được trấn an. Cô đã là vị hôn thê của anh rồi. Không lâu nữa cô sẽ trở thành nữ chủ nhân của lâu đài này. Vị hôn thê, nữ chủ nhân, những từ đó khiến cô an lòng, tựa như đang trôi lênh đenh trôi trên biển khơi mênh mông vô định, giờ khắc này có thể tìm được hòn đảo nhỏ cập bến vĩnh hằng. Tương lai sẽ thai đổi! Cuối cùng cô có thể ổn định cuộc sống rồi!
Tương lai, tương lai tốt đẹp biết nhường nào. Lễ Tạ ơn, lễ Giáng inh, cô sẽ cùng anh bận rộn trong bếp, con cái rượt đuổi bên chân, lửa cháy ấm áp trong lò sưởi. Cô không còn một mình đeo khẩu trang đối mặt với bàn thí nghiệm lạnh lẽo, loay hoay quên mất sandwich, hamburger trong lò vi sóng. Cô sẽ thức giấc mỗi sớm mai trong nụ hôn dịu dàng của anh, sẽ ngủ trong vòng tay ấm áp của anh. Tương lai của cô có hơi ấm rồi.
Cô đang mơ ước đến cái ấm áp, cốc sữa tươi đưa đến, chạm vào mu bàn tay hơi lạnh của cô. Cốc sữa hơi nóng nhưng ấm lòng. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thản nhiên của anh, anh dặn dò như thường lệ: “Sắp nguội rồi.”
Cô sửng sốt hai giây, anh vừa ăn sáng vừa suy nghĩ theo thói quen, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, giống như anh bình thường, chẳng hề giống dánh vẻ lúc chăm sóc cô. Đối lập như vậy khiến cô phấn khởi, cô điềm nhiên cầm lên ngoan ngoãn uống. Lại nghe Ngôn Tố mở điện thoai di động ra, lẩm bẩm: “Ồ, đã hẹn với sếp Lewis cho lời khai.”
“Khi nào?”
“Hôm qua.”
“…”
Chân Ái cúi đầu, anh chưa bao giờ lỡ hẹn, lần đầu trong dời là vì cô, hay là vị sự quyến rũ của cô. Đối với con người Ngôn Tố mà nói, như vậy quả thật khó mà tin được.
Chân Ái tò mò: “Em cứ nghĩ anh sẽ không phối hợp điều tra?”
“Anh sẽ không trốn tránh nghĩa vụ làm một công dâ hợp pháp. Chậm trễ là do trước đó là có chuyện quan trọng hơn.” Đương nhiên là chỉ việc cầu hôn, anh nói điềm nhiên như không, nghĩ đến điều gì đó, khóe môi khẽ cong: “Chắc hẳn sếp Lewis tức tối vô cùng.”
“Vậy bây giờ anh định hẹn ông ấy à?”
Ngôn Tố lắc đầu: “Hôm nay có hẹn khác. Cuộc hẹn này cũng rất quan trọng.”
Anh đặt dao đĩa xuống: “Đi tắm trước đã, lát nữa đến Hampton.”
Chân Ái sửng sốt, gặp phụ huynh à?
Lên lầu, Ngôn Tố thấy Chân Ái không đi đến phòng tắm của anh thì bước đến nắm chặt tay cô: “Không tắm chung với anh à?”
Chân Ái định giãy ra: “Tuy chúng ta đã ân ân ái ái, nhưng em vẫn có quyền đọc lập tự chủ! Em không từ bỏ mà kiên quyết yêu cầu sử dụng quyền lợi này.”
Anh bị dáng vẻ nghiêm túc, khẩn trương của cô chọc cười, không càn suy nghĩ đã dê dàng phản bác: “Anh cũng có quyền tắm chung với vị hôn thê mới toanh và hợp pháp của mình. Anh không từ bỏ mà kiên quyết yêu cầu sử dụng quyền lợi này.”
Chân Ái sững sờ một giây, biết nói không lại anh con gái độngkhẩu không động thủ, há miệng cắn lên mu bàn tay anh một cái. Ngôn Tố bất ngờ, bị đau thả ra. Cô chạy trốn như con sóc, lao vụt vào căn phòng kế bên, mất tăm mất tích. Anh cúi đầu nhìn dấu răng nhỏ nhăn trên tay, lắc dầu dở khóc dở cười.
Ngôn Tố đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt xong xuôi, lúc thay quân faos ra khỏi phòng ngủ, theo thói quen liếc nhìn dáng vẻ trong gương. Sạch sẽ, chỉnh tề, tất cả bình thường, duy chỉ có một vết sẫm màu thấp thoáng bên cố áo. Anh khom người đến gần, nhẹ nhàng vạch cổ áo ra, trên cần cổ trắng hiện rõ mấy dấu hôn đạm, nho nhỏ, màu đỏ sậm. Anh soi gương, hơi nghiêng đầu nhìn bên kia, mấy vết móng tay màu đỏ dài nho hỏ. Chân Ái không để móng tay, ngược lại không cào sước da, nhưng da anh nhạy cảm nên nổi vệt đỏ thôi.
Trong gương, gương mặt của anh rõ ràng vẫn tinh khôi, nhẹ nhàng, lại tỉ mỉ như trước đây. Anh nhìn hồi lâu, ngón tay thon dài chạm lên dấu vết hai bên cổ, bật cười. Anh thẳng người đi ra ngoài tâm trạng vui vẻ khó hiểu. Nhưng cân nhắc đến việc lát nữa sẽ gặp người nha, ảnh hưởng không tốt cho Chân Ái nên cố ý dưng thẳng cổ áo lên.
Có điều mấy giờ sau, trong phòng ăn tại trang viên Hampton, không khí không hòa hợp như vậy.
Trái lại bà ngoại Vanderbilt không có gì chê trách, chỉ lúc Ngôn Tố giới thiệu Chân Ái là fiancee (vị hôn thê), bà liếc nhìn chiếc nhẫn quý giá của nhà họ trên tay Chân Ái, tán dương: “Cháu đeo rất đẹp.” Ý là chấp nhận quyết định của cháu trai.
Anh trai Spencer giống như trước đây, giữ khoảng cách lạnh nhạt và lịch sự, nhìn không ra bất kì cảm xúc dư thừa nào. Chân Ái lơ đãng nhìn thấy anh ta nắm cánh tay Ngôn Tố, chắc hẳn là tỏ vẻ ưng hộ với em trai.
Cô nhìn ra được tuy hai anh em có tính cách lạnh lùng nhưng quan hệ rất thân thiết. Như hôm nay xảy ra chuyện ở phòng thí nghiệm ấy, Spencer thân là chính khách không tiện ra mặt, lại đích thân dẫn đoàn luật sư kéo Ngôn Tố ra khỏi Sở Cảnh sát. Anh ta vốn nên tránh thị phi.
Haley ngoại trừ kinh ngạc thì không cảm xúc gì khác. Bà biết rõ tính tình của Ngôn Tố, người ngoài không thể nào can dự. Nhẫn đã đeo lên tay Chân Ái, người này chắc chắn sẽ là vợ rồi. Có điều khi ngồi vào bàn ăn bà luôn cảm thấy khó chịu ở đâu đó, nhìn chằm chằm Ngôn Tố trong chốc lát rồi nhắc nhở: “S.A. honey, chú ý tác phong của con, sao cổ áo sơ mi lại dựng thẳng như vậy?”
Bà hơi nhíu mày, khó hiểu sao con trại lại phạm phải lỗi lễ nghi tối thiểu như vậy chứ. Ngôn Tố hờ hững bẻ cổ áo xuống. Người ngồi cùng bàn quay qua nhìn Chân Ái với vẻ mặt đầy thâm ý. Cô ta lại khiến Ngôn Tố lăn lộn phóng đãng với cô ta như thế à?
Sắc mặt Haley thay đổi một chút, xuy tay: “Vẫn nên dựng lên đi.”
Chấn Ái cúi đầu, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Ngôn Tố điềm nhiên như không dựng cổ áo lên, nắm tay cô dưới bàn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt tay trấn an cô.
Annie thản nhiên mỉm cười ra vẻ chuyện không liên quan đến mình. Cô ta cũng rất bất ngờ khi Chân Ái và Ngôn Tố có thẻ phát triển đến mức độ này. Cô ta và Spencer lớn lên cùng nhau, từ bé đã biết Ngôn Tố, nhưng cho đến bây giờ cô ta chưa từng nghĩ cậu bé quái đản lại đơn thuần này biết yêu đương, chưa từng nghĩ chàng trai lầm lì, cấm dục này sẽ có quan hệ thể xác với một cô gái như bao người đàn ông thế tục khác.
Không khí lúng túng. Tuy bà ngoại cảm thấy chuyện này không phù hợp với Ngôn Tố, nhưng cũng thể hiện vô cùng sáng suốt, chớp chớp mắt với Ngôn Tố: “Ôi, bà thật hoài niệm thời trẻ điên cuồng.”
Người già đã lên tiếng không khí kỳ lạ vơi bớt. Chỉ có mỗi Jasmine bỏng mắt vì dấu hôn và dấu móng tay trên cổ anh. Đau chết đi được! Cô ta không thể nào tin nổi, người đàn ông hoàn mỹ nhất cô ta từng gặp lại bị con bé chẳng biết từ đâu xuất hiện cuỗm đi. Ngoại trừ khuôn mặt quyến rũ đàn ôn ra, ả còn cón gì chứ?
Đầu Jasmine như bị ai thò tay vào xé rách thần kinh, cô ta đau đến mưc gần như muốn gào thét. Ngẩng đầu nhìn Ngôn Tố vẫn bình ổn dùng dao đĩa cắt thịt bò, chú tâm bỏ vào dĩa Chân Ái từng miếng một, ung dung chẳng coi ai ra gì.
Giữa chưng anh không cẩn thận đụng phải tay Chân Ái, bèn khều nhẹ tay cô theo thói quen, cứ như truyền đạt mật ngữ chỉ có hai người hiểu. Vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng không thể che giấu vẻ dịu dàng thoáng qua trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro