Chương 25
Vĩnh Tuế Phiêu Linh
2024-09-18 01:23:12
Quế Tử cho rằng dù hang này bị xuyên thủng thì tối đa chỉ đến huyệt vùng ngoài, không vào được dãy mộ chính.
Nhưng lần này khách hàng chỉ cần cầu thăm dò sâu cạn của hoàng lăng, bọn họ không cần đi cung điện sâu bên trong.
Dù bọn họ đi được cũng không dám vào chỗ đó.
Người đời đều biết, trong lăng mộ Thủy Hoàng có nhiều thủy ngân, chỉ một thứ này đủ để khiến tất cả mọi người dừng bước.
Quế Tử nhìn thấy năm người nhóm anh Phó thì vội vàng nghênh đón: “Anh Phó, các người đến rồi.”
Anh Phó lạnh nhạt khẽ ừ, nhìn hang mộ dưới sườn núi, hỏi:
“Sao rồi?”
Quế Tử trả lời:
“Đã điều tra, không xuống sâu lòng đất, nhưng hang này đã sâu lắm rồi, xem bộ dạng dù xuyên suốt cũng chỉ có thể tới huyệt chôn cùng.”
Anh Phó đẩy mắt kính, nói:
“Huyệt chôn cùng của Thủy Hoàng đủ cho chúng ta phát tài rồi, dù tầng sâu trong địa cung đi thông được cũng không ai dám vào.”
Nói chuyện hai câu, anh Phó khiến mọi người cầm hàng chui vào hố.
Công nhận bọn họ khá may mắn, hố này bị người trước kia đào thông, tiếc rằng mới đào xong đã không chịu nổi hơi nước của đống thủy ngân trong địa cung, thoáng chốc mất mạng. Theo thời gian trôi qua, đất đá phủ lên phần đầu huyệt động bị đào thông nên mới phong kín.
Đoàn người anh Phó đào một lúc phát hiện chất đất bốn phía thay đổi, trong mắt mấy người lộ tia mừng như điên, bao gồm anh Phó cũng không kiềm được khóe môi cong lên.
Thông, thật sự bị bọn họ đào thông!
Mấy người lấy ra mặt nạ phòng độc chuẩn bị sẵn đeo lên đầu, bắt đầu đào móc, mười mấy phút sau, huyệt chôn cùng của Thủy Hoàng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Huyệt động vừa thông, một luồng gió nhẹ thổi vào huyệt, cùng lúc đó, Doanh Chính cũng phát hiện có người sống vào hoàng lăng của mình.
. . .
Triệu Huyên đi theo Doanh Chính ra hầm mộ, chưa được vài bước cô chợt thấy bóng dáng yên lặng đứng trong đại điện địa cung.
Triệu Huyên tiến lên, chân mày thanh tú hơi cau:
“Có người vào hoàng lăng.”
Doanh Chính không có tiếp lời, anh nhìn bên ngoài đại điện, đáy mắt đỏ máu lóe tia sáng tức giận.
Mắt đỏ sâu thẳm, anh ngẩng đầu, há to miệng, ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, âm thanh kia giống như tiếng thú gầm giận dữ, mang theo cảm xúc Triệu Huyên không hiểu khuếch tán đi các góc địa cung.
Doanh Chính vừa ngừng hú, phía ngoài đại điện vang lên từng tiếng gầm trầm thấp như đáp lại, âm thanh ngan ngắn có thứ tự, còn mang theo một chút dục vọng hưng phấn.
Doanh Chính được đáp lại, đứng trong đại điện một lúc rồi cất bước mạnh mẽ đi ra phía ngoài.
Triệu Huyên thấy thế cũng đi theo sau.
Từ lần trước Doanh Chính ra khỏi mộ gọi điện thoại thì cảm xúc đã rất sa sút, trong lòng ôm bực tức không trút ra được, bây giờ có người xông vào lăng vua, muốn khinh nhờn lăng tẩm nơi anh vùi thây, bỗng chốc trở thành chỗ cho anh trút ra lửa giận dồn nén trong lòng đã lâu.
Lần này Doanh Chính không muốn kiềm nén cơn giận nữa, quyết định cho kẻ dám động lăng vua của mình một bài học nhớ đời.
Nên anh trực tiếp phái ra thị vệ trong địa cung.
Thủy ngân trong địa cung chảy khắp nơi, cận thần chôn gần cung điện của Doanh Chính hơn phân nửa đều giống như anh, thi thể không bị thối rữa, một số thậm chí thành cương thi còn sớm hơn anh.
Thị vệ được chỉ thị của Doanh Chính lục tục nhảy xuống huyệt chôn cùng ở vòng ngoài địa cung.
Mũi của cương thị rất thính, mang theo khát vọng nguyên thủy nhất đối với máu thịt của người sống, thị vệ không cần cố ý đi tìm liền biết người xâm nhập hoàng lăng đang ở đâu.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Nhưng lần này khách hàng chỉ cần cầu thăm dò sâu cạn của hoàng lăng, bọn họ không cần đi cung điện sâu bên trong.
Dù bọn họ đi được cũng không dám vào chỗ đó.
Người đời đều biết, trong lăng mộ Thủy Hoàng có nhiều thủy ngân, chỉ một thứ này đủ để khiến tất cả mọi người dừng bước.
Quế Tử nhìn thấy năm người nhóm anh Phó thì vội vàng nghênh đón: “Anh Phó, các người đến rồi.”
Anh Phó lạnh nhạt khẽ ừ, nhìn hang mộ dưới sườn núi, hỏi:
“Sao rồi?”
Quế Tử trả lời:
“Đã điều tra, không xuống sâu lòng đất, nhưng hang này đã sâu lắm rồi, xem bộ dạng dù xuyên suốt cũng chỉ có thể tới huyệt chôn cùng.”
Anh Phó đẩy mắt kính, nói:
“Huyệt chôn cùng của Thủy Hoàng đủ cho chúng ta phát tài rồi, dù tầng sâu trong địa cung đi thông được cũng không ai dám vào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói chuyện hai câu, anh Phó khiến mọi người cầm hàng chui vào hố.
Công nhận bọn họ khá may mắn, hố này bị người trước kia đào thông, tiếc rằng mới đào xong đã không chịu nổi hơi nước của đống thủy ngân trong địa cung, thoáng chốc mất mạng. Theo thời gian trôi qua, đất đá phủ lên phần đầu huyệt động bị đào thông nên mới phong kín.
Đoàn người anh Phó đào một lúc phát hiện chất đất bốn phía thay đổi, trong mắt mấy người lộ tia mừng như điên, bao gồm anh Phó cũng không kiềm được khóe môi cong lên.
Thông, thật sự bị bọn họ đào thông!
Mấy người lấy ra mặt nạ phòng độc chuẩn bị sẵn đeo lên đầu, bắt đầu đào móc, mười mấy phút sau, huyệt chôn cùng của Thủy Hoàng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Huyệt động vừa thông, một luồng gió nhẹ thổi vào huyệt, cùng lúc đó, Doanh Chính cũng phát hiện có người sống vào hoàng lăng của mình.
. . .
Triệu Huyên đi theo Doanh Chính ra hầm mộ, chưa được vài bước cô chợt thấy bóng dáng yên lặng đứng trong đại điện địa cung.
Triệu Huyên tiến lên, chân mày thanh tú hơi cau:
“Có người vào hoàng lăng.”
Doanh Chính không có tiếp lời, anh nhìn bên ngoài đại điện, đáy mắt đỏ máu lóe tia sáng tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt đỏ sâu thẳm, anh ngẩng đầu, há to miệng, ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, âm thanh kia giống như tiếng thú gầm giận dữ, mang theo cảm xúc Triệu Huyên không hiểu khuếch tán đi các góc địa cung.
Doanh Chính vừa ngừng hú, phía ngoài đại điện vang lên từng tiếng gầm trầm thấp như đáp lại, âm thanh ngan ngắn có thứ tự, còn mang theo một chút dục vọng hưng phấn.
Doanh Chính được đáp lại, đứng trong đại điện một lúc rồi cất bước mạnh mẽ đi ra phía ngoài.
Triệu Huyên thấy thế cũng đi theo sau.
Từ lần trước Doanh Chính ra khỏi mộ gọi điện thoại thì cảm xúc đã rất sa sút, trong lòng ôm bực tức không trút ra được, bây giờ có người xông vào lăng vua, muốn khinh nhờn lăng tẩm nơi anh vùi thây, bỗng chốc trở thành chỗ cho anh trút ra lửa giận dồn nén trong lòng đã lâu.
Lần này Doanh Chính không muốn kiềm nén cơn giận nữa, quyết định cho kẻ dám động lăng vua của mình một bài học nhớ đời.
Nên anh trực tiếp phái ra thị vệ trong địa cung.
Thủy ngân trong địa cung chảy khắp nơi, cận thần chôn gần cung điện của Doanh Chính hơn phân nửa đều giống như anh, thi thể không bị thối rữa, một số thậm chí thành cương thi còn sớm hơn anh.
Thị vệ được chỉ thị của Doanh Chính lục tục nhảy xuống huyệt chôn cùng ở vòng ngoài địa cung.
Mũi của cương thị rất thính, mang theo khát vọng nguyên thủy nhất đối với máu thịt của người sống, thị vệ không cần cố ý đi tìm liền biết người xâm nhập hoàng lăng đang ở đâu.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro