Chương 30
Vĩnh Tuế Phiêu Linh
2024-09-18 01:23:12
Không chỉ thế, cô còn lợi dụng âm khí của địa cung vẽ một trận pháp cực kỳ có ích cho việc tẩm bổ âm thể lên âm quan.
Triệu Huyên xuất thân nơi ô uế Thiên Đình, dễ dàng khống chế khí âm, khắc một trận pháp hình thành từ âm khí dễ như chơi.
Bận rộn một tuần, chỉ thiếu một bước cuối cùng là âm quan sẽ hoàn toàn thành hình, bước này cần Doanh Chính tự mình làm.
Tuy Triệu Huyên đúc quan tài nhưng nó cũng là pháp khí, chỉ cần nhỏ giọt máu thi của Doanh Chính lên quan tài này, sau đó luyện hóa thì nó hoàn toàn gắn kết với anh.
Đi đâu cũng mang theo được, là hành lý cần có khi đi du lịch! Cho dù sau này anh sống ở nhân gian cũng có thể mỗi ngày ngủ quan tài!
Quan tài từ từ thành hình, đen mun sáng bóng, từng luồng hơi thở thần bí mà kỳ dị quấn quanh nó.
Triệu Huyên đúc quan tài xong, điều tức một lúc mới kêu Doanh Chính đứng bên ngoài canh gác đi vào hầm mộ, nhỏ máu luyện hóa quan tài.
Nhìn quan tài mới toanh, trong đôi mắt lạnh lùng mười nghìn năm không thay đổi của Doanh Chính lén lút lóe tia sáng hân hoan.
“Luyện hóa như thế nào?” Doanh Chính nói chuyện vẫn rất chậm, nhưng trong giọng nói lại mang theo mấy phần sốt ruột.
Triệu Huyên chỉ dẫn:
“Nhỏ máu của anh lên quan tài, dùng hồn hỏa luyện hóa rồi thu nó vào thần thức, từ từ nuôi dưỡng là được.”
Doanh Chính là cương thi, không có đan hỏa hoặc là dương hỏa, cho nên chỉ có thể dùng hồn hỏa để luyện, may mà anh ta có hồn phách cường đại, hồn hỏa cũng không yếu, nếu không thì hơi khó giải quyết.
Doanh Chính nghe vậy, lập tức thả ra hồn hỏa luyện hóa âm quan, một lát sau, lại khống chế thần thức thu nó vào.
Làm xong Doanh Chính quay đầu chân thành nói với Triệu Huyên:
"Cảm ơn."
Doanh Chính không phải loại người không biết điều, anh thật sự cảm kích Triệu Tiên Quân bỗng dưng xuất hiện trong hầm mộ của mình, nếu không có cô cung cấp máu Tiên, luôn nhắc nhở trong lúc tu luyện thì e rằng anh đã sớm không thể kiểm soát lệ khí trong người, sa đọa thành cương thi bình thường.
Thành cương thi nhiều năm như vậy, Doanh Chính đã nhận ra sự khác biệt giữa mình và đám thị vệ bên ngoài hầm mộ.
"Cảm tạ cái gì, hai ta là mối quan hệ gì chứ!” Triệu Huyên nhướng chân mày, không cho là đúng.
Cô và anh vốn là cùng có lợi, khó mà tính rõ là ai giúp ai.
Mỗi lần Triệu Huyên đến hoàng lăng, thế đế hoàng của anh sẽ lẫn vào vận thế của cô, tạm suy yếu vận thế bá đạo để cô thoải mái dạo chơi trong thế gian, không cần e ngại sẽ ảnh hưởng đến người phàm, thích chơi gì thì chơi.
Nên Triệu Huyên mới luôn muốn lôi Doanh Chính ra hoàng lăng, có máy trấn áp hình người này để đó không dùng thì tiếc.
Được rồi, Doanh Chính không biết có vị Đại Tiên vô lương định bắt cóc mình.
“Tôi có thể tham quan địa cung của anh không? Đến nhiều lần như vậy mà chưa đi dạo bao giờ.” Triệu Huyên nhướng mày, mắt sáng lấp lánh.
Doanh Chính ít nói, hơi khó dụ anh ra địa cung, thừa dịp hiện tại tâm trạng của anh đang tốt thì nhanh chóng kiếm đề tài, đợi qua rồi là anh lại trở về làm thanh niên nghiêm túc.
“Được, cô đi đi.” Doanh Chính cảm thấy mình nên báo đáp Triệu Tiên Quân, nên không thể nào từ chối việc nhỏ như cô muốn tham quan địa cung.
Triệu Huyên được nước lấn tới:
“Tôi không quen địa cung của anh, hãy dẫn đường cho tôi đi.”
“. . . ừm.” Mặt Doanh Chính đơ một lúc lâu mới lên tiếng.
Thôi kệ, nể tình nàng mấy lần bôn ba vì trẫm, chiêu đãi nàng như khách một lần vậy.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Triệu Huyên xuất thân nơi ô uế Thiên Đình, dễ dàng khống chế khí âm, khắc một trận pháp hình thành từ âm khí dễ như chơi.
Bận rộn một tuần, chỉ thiếu một bước cuối cùng là âm quan sẽ hoàn toàn thành hình, bước này cần Doanh Chính tự mình làm.
Tuy Triệu Huyên đúc quan tài nhưng nó cũng là pháp khí, chỉ cần nhỏ giọt máu thi của Doanh Chính lên quan tài này, sau đó luyện hóa thì nó hoàn toàn gắn kết với anh.
Đi đâu cũng mang theo được, là hành lý cần có khi đi du lịch! Cho dù sau này anh sống ở nhân gian cũng có thể mỗi ngày ngủ quan tài!
Quan tài từ từ thành hình, đen mun sáng bóng, từng luồng hơi thở thần bí mà kỳ dị quấn quanh nó.
Triệu Huyên đúc quan tài xong, điều tức một lúc mới kêu Doanh Chính đứng bên ngoài canh gác đi vào hầm mộ, nhỏ máu luyện hóa quan tài.
Nhìn quan tài mới toanh, trong đôi mắt lạnh lùng mười nghìn năm không thay đổi của Doanh Chính lén lút lóe tia sáng hân hoan.
“Luyện hóa như thế nào?” Doanh Chính nói chuyện vẫn rất chậm, nhưng trong giọng nói lại mang theo mấy phần sốt ruột.
Triệu Huyên chỉ dẫn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhỏ máu của anh lên quan tài, dùng hồn hỏa luyện hóa rồi thu nó vào thần thức, từ từ nuôi dưỡng là được.”
Doanh Chính là cương thi, không có đan hỏa hoặc là dương hỏa, cho nên chỉ có thể dùng hồn hỏa để luyện, may mà anh ta có hồn phách cường đại, hồn hỏa cũng không yếu, nếu không thì hơi khó giải quyết.
Doanh Chính nghe vậy, lập tức thả ra hồn hỏa luyện hóa âm quan, một lát sau, lại khống chế thần thức thu nó vào.
Làm xong Doanh Chính quay đầu chân thành nói với Triệu Huyên:
"Cảm ơn."
Doanh Chính không phải loại người không biết điều, anh thật sự cảm kích Triệu Tiên Quân bỗng dưng xuất hiện trong hầm mộ của mình, nếu không có cô cung cấp máu Tiên, luôn nhắc nhở trong lúc tu luyện thì e rằng anh đã sớm không thể kiểm soát lệ khí trong người, sa đọa thành cương thi bình thường.
Thành cương thi nhiều năm như vậy, Doanh Chính đã nhận ra sự khác biệt giữa mình và đám thị vệ bên ngoài hầm mộ.
"Cảm tạ cái gì, hai ta là mối quan hệ gì chứ!” Triệu Huyên nhướng chân mày, không cho là đúng.
Cô và anh vốn là cùng có lợi, khó mà tính rõ là ai giúp ai.
Mỗi lần Triệu Huyên đến hoàng lăng, thế đế hoàng của anh sẽ lẫn vào vận thế của cô, tạm suy yếu vận thế bá đạo để cô thoải mái dạo chơi trong thế gian, không cần e ngại sẽ ảnh hưởng đến người phàm, thích chơi gì thì chơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nên Triệu Huyên mới luôn muốn lôi Doanh Chính ra hoàng lăng, có máy trấn áp hình người này để đó không dùng thì tiếc.
Được rồi, Doanh Chính không biết có vị Đại Tiên vô lương định bắt cóc mình.
“Tôi có thể tham quan địa cung của anh không? Đến nhiều lần như vậy mà chưa đi dạo bao giờ.” Triệu Huyên nhướng mày, mắt sáng lấp lánh.
Doanh Chính ít nói, hơi khó dụ anh ra địa cung, thừa dịp hiện tại tâm trạng của anh đang tốt thì nhanh chóng kiếm đề tài, đợi qua rồi là anh lại trở về làm thanh niên nghiêm túc.
“Được, cô đi đi.” Doanh Chính cảm thấy mình nên báo đáp Triệu Tiên Quân, nên không thể nào từ chối việc nhỏ như cô muốn tham quan địa cung.
Triệu Huyên được nước lấn tới:
“Tôi không quen địa cung của anh, hãy dẫn đường cho tôi đi.”
“. . . ừm.” Mặt Doanh Chính đơ một lúc lâu mới lên tiếng.
Thôi kệ, nể tình nàng mấy lần bôn ba vì trẫm, chiêu đãi nàng như khách một lần vậy.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro