Chương 31
Vĩnh Tuế Phiêu Linh
2024-09-18 01:23:12
Triệu Huyên hơi mím môi son, mắt lóe tia sáng gian xảo. Tuyệt, bước bắt cóc đầu tiên đã thành công, không ngừng cố gắng.
Địa cung chiếm diện tích đất rất rộng, các góc cung điện bày đặt nhiều thứ Triệu Huyên không biết tên, tất cả đều là báu vật bị vùi vào lòng đất cùng Doanh Chính.
Bởi vì bị chôn quá lâu nên tất cả phủ bụi, mất đi dáng vẻ vốn có.
Doanh Chính cất bước chân vững chắc cùng Triệu Huyên đi dạo trong địa cung, dù anh đã là cương thi nhưng thân hình thẳng tắp vẫn toát ra vẻ ngạo nghễ, bá khí.
Triệu Huyên kiếm đề tài, chỉ hướng một dụng cụ đặt trong huyệt nào đó, hỏi:
“Đó là cái gì?”
Doanh Chính đáp: "Không biết."
Trong địa cung có nhiều đồ vật như vậy, sao anh nhận biết hết được?
Đi dạo một vòng, Doanh Chính dần dần mất đi kiên nhẫn.
Anh nhìn vị Đại Tiên không ngừng huyên thuyên hỏi đủ thứ bên cạnh mình, mắt đỏ máu run nhẹ, cảm thấy Thần Tiên không thần bí như đã nghĩ.
Trước kia hai người giao tiếp không nhiều, Doanh Chính không nhìn ra vị Triệu Tiên Quân này nói nhiều đến thế.
Triệu Huyên không biết thuật đọc ý nghĩ, cô hoàn toàn không biết Doanh Chính đã mất kiên nhẫn, lúc này cô đang nói bóng nói gió chuẩn bị đổi đề tài dụ dỗ anh ra địa cung với mình.
Bất đắc dĩ Doanh Chính quá trầm mặc, Triệu Huyên lèm bèm cả buổi cũng chưa tìm ra cái cớ nào hay!
Triệu Huyên không phải người có kiên nhẫn, nếu không tìm được viện cớ, cô định nói thẳng ra luôn, cô không tin bằng vào tài ăn nói rèn luyện ở thế gian mà không thuyết phục được một cương thi kiệm lời.
Nào ngờ Triệu Huyên quay đầu lại thấy trên cái kệ bên cạnh Doanh Chính đặt một ấn ngọc, nó nhỏ xinh tỏa vầng sáng vàng mông lung, trên tay cầm không điêu khắc động vật bình thường mà là Ác Ma hình người với sắc thái kỳ dị mà cô chưa gặp bao giờ.
Mắt Triệu Huyên sâu thẳm đẩy nhẹ Doanh Chính sang một bên, cô tiến lên hai bước, chỉ hướng ấn ngọc, nghiêm túc hỏi:
“Thứ này là gì?”
Doanh Chính nhìn ấn ngọc, mắt đỏ rơi vào trầm tư, giây lát sau đồng tử nở to, ồ lên:
“Trẫm biết từng gặp lửa màu xanh dương kia ở đâu rồi!”
Ấn ngọc quen thuộc mở ra ký ức xa xôi của Doanh Chính.
Triệu Huyên hơi sửng sốt:
“. . . ngọn lửa kỳ lạ kia liên quan tới ấn ngọc?”
Doanh Chính khẽ ừ rồi im lặng, dường như rơi vào hồi ức, thật lâu sau mới mang mấy phần hoài niệm và cảm khái nói:
“Một người bạn vong niên giao ấn ngọc này cho trẫm bảo quan, lửa xanh dương mà chúng ta thấy mấy ngày trước là trẫm từng gặp lúc nàng luyện đan.”
"Là ai?"
Triệu Huyên lướt qua Doanh Chính, cầm ấn ngọc lên quan sát tỉ mỉ, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Ấn ngọc này nhìn liền biết không phải vật tầm thường, trong ấn khóa năng lượng cô chưa gặp bao giờ, giống tín ngưỡng nhưng khác sức mạnh tín ngưỡng nhiều.
Triệu Huyên trong một chốc không biết bên trong rốt cuộc phong ấn cái gì.
“Ba Thanh . . .” Khi thốt ra cái tên này thì Doanh Chính một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Ba Thanh là một người phụ nữ mà anh vô cùng bội phục lúc còn làm vua, nàng có trí tuệ và thủ đoạn, từng giúp anh nhiều mặt, thủy ngân đan sa trong cung điện hiện giờ hay Vạn Lý Trường Thành còn tồn tại trên mảnh đất này đều có một phần công lao của nàng.
Triệu Huyên ngắm nghía ấn ngọc, mắt sáng rực nói:
“Nghe nói nàng ấy ra từ Vu tộc, không biết là thật hay giả!"
Triệu Huyên có nghe đồn về Ba Thanh, nghe đâu nàng sinh ra từ Vu tộc, khởi nguồn của Vu đến từ Tổ Vu trong truyền thuyết.
Địa cung chiếm diện tích đất rất rộng, các góc cung điện bày đặt nhiều thứ Triệu Huyên không biết tên, tất cả đều là báu vật bị vùi vào lòng đất cùng Doanh Chính.
Bởi vì bị chôn quá lâu nên tất cả phủ bụi, mất đi dáng vẻ vốn có.
Doanh Chính cất bước chân vững chắc cùng Triệu Huyên đi dạo trong địa cung, dù anh đã là cương thi nhưng thân hình thẳng tắp vẫn toát ra vẻ ngạo nghễ, bá khí.
Triệu Huyên kiếm đề tài, chỉ hướng một dụng cụ đặt trong huyệt nào đó, hỏi:
“Đó là cái gì?”
Doanh Chính đáp: "Không biết."
Trong địa cung có nhiều đồ vật như vậy, sao anh nhận biết hết được?
Đi dạo một vòng, Doanh Chính dần dần mất đi kiên nhẫn.
Anh nhìn vị Đại Tiên không ngừng huyên thuyên hỏi đủ thứ bên cạnh mình, mắt đỏ máu run nhẹ, cảm thấy Thần Tiên không thần bí như đã nghĩ.
Trước kia hai người giao tiếp không nhiều, Doanh Chính không nhìn ra vị Triệu Tiên Quân này nói nhiều đến thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Huyên không biết thuật đọc ý nghĩ, cô hoàn toàn không biết Doanh Chính đã mất kiên nhẫn, lúc này cô đang nói bóng nói gió chuẩn bị đổi đề tài dụ dỗ anh ra địa cung với mình.
Bất đắc dĩ Doanh Chính quá trầm mặc, Triệu Huyên lèm bèm cả buổi cũng chưa tìm ra cái cớ nào hay!
Triệu Huyên không phải người có kiên nhẫn, nếu không tìm được viện cớ, cô định nói thẳng ra luôn, cô không tin bằng vào tài ăn nói rèn luyện ở thế gian mà không thuyết phục được một cương thi kiệm lời.
Nào ngờ Triệu Huyên quay đầu lại thấy trên cái kệ bên cạnh Doanh Chính đặt một ấn ngọc, nó nhỏ xinh tỏa vầng sáng vàng mông lung, trên tay cầm không điêu khắc động vật bình thường mà là Ác Ma hình người với sắc thái kỳ dị mà cô chưa gặp bao giờ.
Mắt Triệu Huyên sâu thẳm đẩy nhẹ Doanh Chính sang một bên, cô tiến lên hai bước, chỉ hướng ấn ngọc, nghiêm túc hỏi:
“Thứ này là gì?”
Doanh Chính nhìn ấn ngọc, mắt đỏ rơi vào trầm tư, giây lát sau đồng tử nở to, ồ lên:
“Trẫm biết từng gặp lửa màu xanh dương kia ở đâu rồi!”
Ấn ngọc quen thuộc mở ra ký ức xa xôi của Doanh Chính.
Triệu Huyên hơi sửng sốt:
“. . . ngọn lửa kỳ lạ kia liên quan tới ấn ngọc?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Doanh Chính khẽ ừ rồi im lặng, dường như rơi vào hồi ức, thật lâu sau mới mang mấy phần hoài niệm và cảm khái nói:
“Một người bạn vong niên giao ấn ngọc này cho trẫm bảo quan, lửa xanh dương mà chúng ta thấy mấy ngày trước là trẫm từng gặp lúc nàng luyện đan.”
"Là ai?"
Triệu Huyên lướt qua Doanh Chính, cầm ấn ngọc lên quan sát tỉ mỉ, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Ấn ngọc này nhìn liền biết không phải vật tầm thường, trong ấn khóa năng lượng cô chưa gặp bao giờ, giống tín ngưỡng nhưng khác sức mạnh tín ngưỡng nhiều.
Triệu Huyên trong một chốc không biết bên trong rốt cuộc phong ấn cái gì.
“Ba Thanh . . .” Khi thốt ra cái tên này thì Doanh Chính một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Ba Thanh là một người phụ nữ mà anh vô cùng bội phục lúc còn làm vua, nàng có trí tuệ và thủ đoạn, từng giúp anh nhiều mặt, thủy ngân đan sa trong cung điện hiện giờ hay Vạn Lý Trường Thành còn tồn tại trên mảnh đất này đều có một phần công lao của nàng.
Triệu Huyên ngắm nghía ấn ngọc, mắt sáng rực nói:
“Nghe nói nàng ấy ra từ Vu tộc, không biết là thật hay giả!"
Triệu Huyên có nghe đồn về Ba Thanh, nghe đâu nàng sinh ra từ Vu tộc, khởi nguồn của Vu đến từ Tổ Vu trong truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro