Chương 32
Vĩnh Tuế Phiêu Linh
2024-09-18 01:23:12
Nhưng những truyền thuyết đó quá xa xôi, dù cô là Tiên Quân trên Thiên Đình cũng không rõ ràng.
Nếu thật sự là Vu tộc thì hợp lý.
Doanh Chính xác nhận:
“Ừ, nàng ấy đúng là đến từ Vu tộc.”
Triệu Huyên nói:
“Lửa xanh dương đến từ Vu tộc, vậy đại biểu truyền thừa của Vu tộc vẫn tồn tại đến ngày nay.”
Triệu Huyên rất xa lạ với Vu, hoàn toàn mù tịt bọn họ tu hành Vu thuật như thế nào. Cô và Vu là phái hệ khác nhau, hệ thống tu luyện khác, cách biệt xa, thí dụ như năng lượng bên trong ấn ngọc này, ấn ngọc đến từ Vu tộc, vậy thứ bị phong ấn bên trong rất có thể là Vu lực của Vu tộc.
Doanh Chính cũng không xác định: "Có lẽ."
“Vậy thì tên trộm mộ kia xui thật, chọc ai không được, đi dây vào Vu.”
Lúc Triệu Huyên ở Thiên Đình đã nghe nói về sự kỳ dị của Vu, tuy không biết hiện giờ "Vu" có hung hăng tàn nhẫn như truyền thuyết xưa kia không, nhưng bộ tộc đó quả thực là cực kỳ khó chơi, khiến người khó lòng phòng bị.
Triệu Huyên bĩu môi, mặc niệm một giây cho kẻ trộm mộ bị Doanh Chính làm thịt, chắc là anh ta chọc vào Vu tộc, tiếp đó bị âm thầm hạ Vu thuật, sau khi chết cũng không thể giữ gìn linh hồn, không có cơ hội đầu thai, hoàn toàn biến mất.
Tuy Triệu Huyên không rành về Vu nhưng cô có mắt nhìn, cô lật qua lật lại ấn ngọc, chợt nhướng chân mày, trong mắt lóe tia vui sướng.
Không ngờ thứ này có sức mạnh trấn áp khí vận.
Cô mới cầm ấn ngọc một lúc mà sức mạnh Hồng Hoang trong cơ thể đã bị kiềm chế một phần.
Không lẽ đây là pháp khí trấn áp khí vận của Vu tộc?
Triệu Huyên biết được công hiệu của ấn ngọc thì mặt mày hớn hở, lập tức xin Doanh Chính:
“Tặng ấn ngọc này cho ta được không?”
Cô không còn cách nào, trên đời có rất ít thứ trấn áp khí vận, trên Thiên Đình cũng không được vài cái, càng miễn bàn nhân gian.
Có thể gặp báu vật trấn áp khí vận ở chốn này quả thực là khiến người vui sướng còn hơn vàng từ trên trời rớt xuống.
Doanh Chính không từ chối Triệu Huyên, thứ này là vật vô dụng với anh, để trong địa cung sẽ chỉ phủ bụi. Doanh Chính nhớ lúc Ba Thanh qua đời đã nhờ anh giao ấn ngọc này cho em trai mình, nhưng người đưa linh cữu của nàng về quê cũ nói em trai nàng đã đi ra ngoài du lịch, chẳng biết đi đâu.
Về sau việc này bị bỏ mặc, chờ Doanh Chính qua trăm tuổi, ngẫm lại tuy mình thống nhất thiên hạ nhưng cô độc cả đời, chỉ có vị kỳ nữ này xem như là bạn, thế là cũng mang theo ấn vào hoàng lăng, định làm tròn tình nghĩa với hai người họ.
Nay vật còn đây mà người đã mất, không cần giữ ấn này lại nữa.
Triệu Huyên không chút khách khí, sau khi được Doanh Chính đồng ý liền thu ấn ngọc vào Càn Khôn trong tay áo.
“Có lẽ con cháu của Ba Thanh xuất hiện, anh muốn đi xem không? Nàng ấy dù gì cũng quen biết với anh.” Cất ấn ngọc xong óc Triệu Huyên lóe tia sáng, nghĩ ra viện cớ lừa dối Doanh Chính ra địa cung.
Cái cớ này nghe đúng là hợp lý.
"Ba Thanh không có con cháu, nàng là quả phụ trinh tiết.” Doanh Chính lạnh nhạt nhìn Triệu Huyên, nhấc chân chuẩn bị trở lại hầm mộ.
Lúc này, Doanh Chính cũng nhìn ra ý đồ của Triệu Huyên.
Triệu Huyên lẽo đẽo theo sau Doanh Chính, cười híp mắt nói: "Nàng ấy không có con cháu, nhưng con cháu Vu tộc của nàng ấy xuất hiện.”
Doanh Chính phớt lờ lời của Triệu Huyên, vẫn trầm mặc đi tới trước.
Triệu Huyên trợn trắng mắt, nhướng cao chân mày nói:
Nếu thật sự là Vu tộc thì hợp lý.
Doanh Chính xác nhận:
“Ừ, nàng ấy đúng là đến từ Vu tộc.”
Triệu Huyên nói:
“Lửa xanh dương đến từ Vu tộc, vậy đại biểu truyền thừa của Vu tộc vẫn tồn tại đến ngày nay.”
Triệu Huyên rất xa lạ với Vu, hoàn toàn mù tịt bọn họ tu hành Vu thuật như thế nào. Cô và Vu là phái hệ khác nhau, hệ thống tu luyện khác, cách biệt xa, thí dụ như năng lượng bên trong ấn ngọc này, ấn ngọc đến từ Vu tộc, vậy thứ bị phong ấn bên trong rất có thể là Vu lực của Vu tộc.
Doanh Chính cũng không xác định: "Có lẽ."
“Vậy thì tên trộm mộ kia xui thật, chọc ai không được, đi dây vào Vu.”
Lúc Triệu Huyên ở Thiên Đình đã nghe nói về sự kỳ dị của Vu, tuy không biết hiện giờ "Vu" có hung hăng tàn nhẫn như truyền thuyết xưa kia không, nhưng bộ tộc đó quả thực là cực kỳ khó chơi, khiến người khó lòng phòng bị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Huyên bĩu môi, mặc niệm một giây cho kẻ trộm mộ bị Doanh Chính làm thịt, chắc là anh ta chọc vào Vu tộc, tiếp đó bị âm thầm hạ Vu thuật, sau khi chết cũng không thể giữ gìn linh hồn, không có cơ hội đầu thai, hoàn toàn biến mất.
Tuy Triệu Huyên không rành về Vu nhưng cô có mắt nhìn, cô lật qua lật lại ấn ngọc, chợt nhướng chân mày, trong mắt lóe tia vui sướng.
Không ngờ thứ này có sức mạnh trấn áp khí vận.
Cô mới cầm ấn ngọc một lúc mà sức mạnh Hồng Hoang trong cơ thể đã bị kiềm chế một phần.
Không lẽ đây là pháp khí trấn áp khí vận của Vu tộc?
Triệu Huyên biết được công hiệu của ấn ngọc thì mặt mày hớn hở, lập tức xin Doanh Chính:
“Tặng ấn ngọc này cho ta được không?”
Cô không còn cách nào, trên đời có rất ít thứ trấn áp khí vận, trên Thiên Đình cũng không được vài cái, càng miễn bàn nhân gian.
Có thể gặp báu vật trấn áp khí vận ở chốn này quả thực là khiến người vui sướng còn hơn vàng từ trên trời rớt xuống.
Doanh Chính không từ chối Triệu Huyên, thứ này là vật vô dụng với anh, để trong địa cung sẽ chỉ phủ bụi. Doanh Chính nhớ lúc Ba Thanh qua đời đã nhờ anh giao ấn ngọc này cho em trai mình, nhưng người đưa linh cữu của nàng về quê cũ nói em trai nàng đã đi ra ngoài du lịch, chẳng biết đi đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về sau việc này bị bỏ mặc, chờ Doanh Chính qua trăm tuổi, ngẫm lại tuy mình thống nhất thiên hạ nhưng cô độc cả đời, chỉ có vị kỳ nữ này xem như là bạn, thế là cũng mang theo ấn vào hoàng lăng, định làm tròn tình nghĩa với hai người họ.
Nay vật còn đây mà người đã mất, không cần giữ ấn này lại nữa.
Triệu Huyên không chút khách khí, sau khi được Doanh Chính đồng ý liền thu ấn ngọc vào Càn Khôn trong tay áo.
“Có lẽ con cháu của Ba Thanh xuất hiện, anh muốn đi xem không? Nàng ấy dù gì cũng quen biết với anh.” Cất ấn ngọc xong óc Triệu Huyên lóe tia sáng, nghĩ ra viện cớ lừa dối Doanh Chính ra địa cung.
Cái cớ này nghe đúng là hợp lý.
"Ba Thanh không có con cháu, nàng là quả phụ trinh tiết.” Doanh Chính lạnh nhạt nhìn Triệu Huyên, nhấc chân chuẩn bị trở lại hầm mộ.
Lúc này, Doanh Chính cũng nhìn ra ý đồ của Triệu Huyên.
Triệu Huyên lẽo đẽo theo sau Doanh Chính, cười híp mắt nói: "Nàng ấy không có con cháu, nhưng con cháu Vu tộc của nàng ấy xuất hiện.”
Doanh Chính phớt lờ lời của Triệu Huyên, vẫn trầm mặc đi tới trước.
Triệu Huyên trợn trắng mắt, nhướng cao chân mày nói:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro