Bà Nội Rất Thíc...
Tô Tử Hoan
2024-11-20 17:04:39
Tô Loan Loan nhìn người đàn ông đang xù lông trước mắt, không nhịn được mà nhíu mày.
Anh ta khoảng chừng hai mươi tuổi, đeo kính râm, mặc áo sơ mi hoa loè loẹt, trên đầu còn dán băng gạc, hơn nữa còn để kiểu tóc chẻ hai mái trông giống như mấy tên côn đồ trên đường.
“Anh là ai?” Tại sao cô không nhớ cô có quen biết với người này vậy.
Hoắc Thiệt Tích nghe thấy cô nói thế thì tức đến mức suýt nữa ngất xỉu.
Bà tám chết tiệt này đã đập đầu anh ta, hại anh ta bị Hoắc Viễn Sơn trách mắng suốt cả mấy ngày liền, bây giờ lại vô tội hỏi anh ta là ai sao?
Anh ta hung dữ chỉ vào mặt cô và quát: “Nói! Đến nhà ông đây để làm gì hả?”
Tô Loan Loan chớp chớp mắt, giọng điệu rất vô tội: “Đây là nhà anh à?”
“Nói nhảm!”
Hoắc Thiệt Tích chợt tháo kính râm xuống, một giây sau...
“Mẹ nó, có phải cô cố tình tới đây để mách lẻo với ông nội tôi không hả?”
Ông nội?
Tô Loan Loan hơi hiểu ra rồi, xem ra tên côn đồ này là em trai của Hoắc Cạnh Thâm nhỉ?
Cậu em trai này bắt đầu mắng chửi: “Tôi nói cho cô biết này con nhóc, chuyện ở quán bar tôi còn chưa tìm cô để tính sổ đó, nếu cô còn dám nói ra chuyện lần trước tôi bỏ thuốc cô thì tôi... Con mẹ nó tôi sẽ giết chết cô đấy!”
“Bỏ thuốc?” Tô Loan Loan bắt được trọng điểm: “Anh bỏ thuốc tôi khi nào?”
Hoắc Thiệt Tích : “...”
Mẹ kiếp!
Thì ra cô ta không biết chuyện bỏ thuốc à?
Sao anh ta lại tự khai ra vậy chứ?
Tiêu rồi tiêu rồi, bây giờ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì còn kịp không?
“Thiệt Tích!”
Giọng nói của bà cụ Hoắc truyền đến.
Hoắc Thiệt Tích một giây trước còn giương nanh múa vuốt, trong nháy mắt liền biến thành đứa cháu trai ngoan ngoãn nghe lời: “Bà nội.”
Bà cụ Hoắc đi vào phòng khách, giơ tay lên đánh vào cánh tay của anh ta một cái: “Hễ về nhà là lại ồn ào! Bà ở xa cũng nghe thấy tiếng cháu la hét rồi đấy! Cháu không thấy trong nhà đang có khách sao?”
Hoắc Thiệt Tích trừng mắt: “Khách?”
“Cũng không hẳn là khách, chẳng bao lâu nữa là sẽ thành chị dâu của cháu đó.” Bà cụ Hoắc vừa nói vừa nhìn về phía Tô Loan Loan, vừa nãy bà chưa kịp nhìn kỹ cô...
“Chuyện quái gì thế này!” Hoắc Thiệt Tích kêu lên.
“Con bé là bạn gái của anh trai cháu, sắp kết hôn rồi đấy.” Bà cụ Hoắc nhẫn nại, nói xong liền lập tức đi tới trước mặt Tô Loan Loan.
Cuối cùng cũng có thể quan sát ở cự ly gần rồi!
Cô bé này trông cũng rất xinh xắn, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn tinh xảo, làn da rất trắng, ngũ quan rất đẹp, thuộc loại nhan sắc nếu đứng lẫn giữa đám đông thì vẫn có thể khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhất là đôi mắt phượng xinh đẹp, kèm theo một chút hoa đào, cho dù bây giờ cô hoàn toàn không trang điểm, nhưng đuôi mắt vẫn vểnh lên, lúc cười lên trông rất có sức sống.
Cẩn thận quan sát từ đầu đến chân cô một lượt, trong lòng bà cụ Hoắc cảm thấy rất hài lòng.
Thôi vậy, không cưới được thiên kim thị trưởng làm cháu dâu cũng không sao, chỉ cần A Thâm thích cô bé này, tình cảm của hai đứa nhỏ tốt đẹp thì cũng tốt hơn so với những thứ khác rồi.
“Bà nội!” Hoắc Thiệt Tích lao tới: “Con nhóc thối tha này không tốt đâu, cô ta đã cố ý quyến rũ cháu ở quán bar, bà nhất định không được để cô ta kết hôn với anh!”
“Cháu đang nói nhảm cái gì vậy?”
“Cháu không nói nhảm, nè, vết thương trên đầu cháu chính là bị cô ta đập đó!”
Bà cụ Hoắc nhíu mày, hiển nhiên là không tin.
Dù sao Hoắc Thiệt Tích cũng là một người đàn ông cao một mét tám, còn Tô Loan Loan là một cô bé chân yếu tay mềm, nhìn thế nào cũng không giống như anh ta bị cô đánh!
Tô Loan Loan chợt bừng tỉnh, thì ra anh ta chính là tên ong bướm ở quán bar đêm đó?
Lúc đó cô uống quá nhiều, tâm trạng lại không tốt.
Mặc Duy Nhất đã từng nói lúc cô uống say thì giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy, vô cùng khoẻ, cũng rất quậy phá, ngay cả đàn ông cũng không giữ nổi.
Ngay khi cô đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào thì...
“Tính cách của cháu bà còn không rõ hay sao?” Bà cụ Hoắc hừ lạnh: “Chắc chắn là do cháu thấy con bé quá xinh đẹp nên nổi máu háo sắc rồi định trêu ghẹo người ta, bị đánh là đáng đời! Không đập chết cái mạng của cháu là may rồi!”
“Phụt!”
Tô Loan Loan không nhịn được, vội vàng cúi đầu nhịn cười.
Hoắc Thiệt Tích hung dữ trừng mắt với cô một cái, tiếp tục đổi trắng thay đen: “Bà nội, cháu thật sự không làm gì cả, Tô Loan Loan này quyến rũ cháu trước, bây giờ lại còn chạy tới quyến rũ anh, chắc chắn lòng dạ cô ta rất khó lường đó!”
“Tô Loan Loan?” Bà cụ Hoắc nhắc lại tên cô, sau đó vui vẻ nắm lấy tay của Tô Loan Loan và nói: “Người đã rất xinh đẹp rồi mà tên còn hay như vậy, bà nội rất thích cháu.”
Hoắc Thiệt Tích : “...”
Sau khi khen Tô Loan Loan, Bà cụ Hoắc nhìn về phía Hoắc Thiệt Tích , sắc mặt lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, nghiêm túc cảnh cáo: “Thiệt Tích, bình thường cháu làm loạn thì cũng coi như bỏ đi, nhưng hôm nay thì tuyệt đối không được. Anh cháu năm nay đã ba mươi tuổi, đã đứng tuổi rồi, vất vả lắm mới tìm được cháu dâu xinh đẹp như vậy, nếu cháu dọa cho cháu dâu của bà chạy mất, bà tuyệt đối sẽ không tha cho cháu đâu!”
Hoắc Thiệt Tích tức muốn ói máu: “Bà nội, cháu không phải cháu ruột của bà sao?”
“Nếu cháu không phải cháu ruột của bà, thì bà còn có thể vui vẻ ăn thêm hai bát cơm nữa đấy!” Bà cụ Hoắc không khách sáo chút nào.
Hoắc Thiệt Tích còn đang định nói tiếp thì đột nhiên, từ phía phòng làm việc truyền tới tiếng đập đồ đạc “rầm rầm”.
*
*
“Đúng là quá hồ đồ!”
Trong phòng làm việc, bút mực rải rác khắp nơi, ông cụ Hoắc đứng ở phía sau bàn làm việc, thở hổn hển, đôi mắt tràn ngập tức giận.
So với cơn giận tím mặt của ông ta, sắc mặt của Hoắc Cạnh Thâm vẫn không thay đổi, thậm chí anh còn khom lưng, nhặt từng thứ rơi trên mặt đất lên và đặt từng cái một lại trên bàn.
Ngay cả giọng điệu cũng nhàn nhạt.
“Ông nội, chú ý sức khỏe, bác sĩ nói bệnh nhân tăng huyết áp tốt nhất nên duy trì tâm trạng vui vẻ.”
Khuôn mặt già nua của ông cụ Hoắc cứng đờ.
Trong ánh mắt bình tĩnh lại giống như hiểu rõ mọi chuyện của Hoắc Cạnh Thâm, ông ta mạnh mẽ xoay người lại.
Chậm rãi bình ổn tâm trạng lại, ông cụ Hoắc mới tiếp tục lên tiếng: “Nếu cháu thật sự không thích con gái của thị trưởng, không muốn có liên quan gì đến giới chính trị thì cũng được. Chút nữa ông sẽ bảo Uyển Anh cố gắng tìm cho cháu một cô gái có gia thế tốt, bối cảnh thân phận đều phải sạch sẽ! Nhưng cô gái Tô Loan Loan này thì không được, cháu có biết vốn dĩ nhà họ Tô chưa từng thừa nhận cô con gái này hay không, ngay cả mẹ ruột của cô ta rốt cuộc là ai cũng không ai biết, cháu có biết tại sao không? Bởi vì gia thế không tốt! Nếu như cháu kết hôn với cô ta, lỡ sau này lộ ra chuyện gì của mẹ ruột cô ta thì cháu nói xem mặt mũi của Hoắc Viễn Sơn ông phải để ở đâu đây, cháu muốn cho nhà họ Hoắc của chúng ta...”
“Có phải năm đó ông nội cũng từng khuyên bố cháu như vậy không?”
Câu nói này của anh làm cho toàn thân ông cụ Hoắc nhất thời cứng ngắc.
Cũng đã sống đến bảy mươi tuổi rồi, chuyện mà ông ta vẫn còn lưu tâm nhất, không có gì hơn là...
Vì chuyện hôn nhân đại sự mà bất hoà với chính đứa con trai cả mà mình yêu thương nhất.
Đến cuối cùng, hai bố con trở mặt thành thù, Hoắc Trạch Thành dứt khoát buông bỏ tất cả và dẫn vợ con sang nước Y định cư.
Mấy năm trước, Hoắc Trạch Thành chết nơi đất khách quê người, hai bố con ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có.
“Sau khi mẹ cháu mất, mỗi ngày bố đều như mất hồn mất vía, mỗi lần cháu về nhà, ông ấy đều nghĩ là mẹ cháu đã về, có lúc còn nhận lầm Cảnh Họa.”
Nhìn hai chữ “Cam lòng” trên vách tường, giọng nói của Hoắc Cạnh Thâm vừa trầm thấp vừa lãnh đạm, giống như đang nói một chuyện không liên quan gì đến anh vậy.
“Sau đó có một ngày, Cảnh Họa đang quay phim ở nước ngoài, lúc ấy cháu cũng đang bàn chuyện với người khác ở bên ngoài, người giúp việc không trông chừng kỹ, để ông ấy chạy ra ngoài một mình và bất cẩn ngã trên cầu thang tầng mười của trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại kia mới xây chưa được bao lâu, mỗi tầng đều là thủy tinh...”
“Đừng nói nữa!”
Ông ta mất bình tĩnh cắt ngang.
Hoắc Cạnh Thâm cũng không nói nữa.
Trong phòng làm việc trở nên lặng ngắt như tờ.
Anh ta khoảng chừng hai mươi tuổi, đeo kính râm, mặc áo sơ mi hoa loè loẹt, trên đầu còn dán băng gạc, hơn nữa còn để kiểu tóc chẻ hai mái trông giống như mấy tên côn đồ trên đường.
“Anh là ai?” Tại sao cô không nhớ cô có quen biết với người này vậy.
Hoắc Thiệt Tích nghe thấy cô nói thế thì tức đến mức suýt nữa ngất xỉu.
Bà tám chết tiệt này đã đập đầu anh ta, hại anh ta bị Hoắc Viễn Sơn trách mắng suốt cả mấy ngày liền, bây giờ lại vô tội hỏi anh ta là ai sao?
Anh ta hung dữ chỉ vào mặt cô và quát: “Nói! Đến nhà ông đây để làm gì hả?”
Tô Loan Loan chớp chớp mắt, giọng điệu rất vô tội: “Đây là nhà anh à?”
“Nói nhảm!”
Hoắc Thiệt Tích chợt tháo kính râm xuống, một giây sau...
“Mẹ nó, có phải cô cố tình tới đây để mách lẻo với ông nội tôi không hả?”
Ông nội?
Tô Loan Loan hơi hiểu ra rồi, xem ra tên côn đồ này là em trai của Hoắc Cạnh Thâm nhỉ?
Cậu em trai này bắt đầu mắng chửi: “Tôi nói cho cô biết này con nhóc, chuyện ở quán bar tôi còn chưa tìm cô để tính sổ đó, nếu cô còn dám nói ra chuyện lần trước tôi bỏ thuốc cô thì tôi... Con mẹ nó tôi sẽ giết chết cô đấy!”
“Bỏ thuốc?” Tô Loan Loan bắt được trọng điểm: “Anh bỏ thuốc tôi khi nào?”
Hoắc Thiệt Tích : “...”
Mẹ kiếp!
Thì ra cô ta không biết chuyện bỏ thuốc à?
Sao anh ta lại tự khai ra vậy chứ?
Tiêu rồi tiêu rồi, bây giờ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì còn kịp không?
“Thiệt Tích!”
Giọng nói của bà cụ Hoắc truyền đến.
Hoắc Thiệt Tích một giây trước còn giương nanh múa vuốt, trong nháy mắt liền biến thành đứa cháu trai ngoan ngoãn nghe lời: “Bà nội.”
Bà cụ Hoắc đi vào phòng khách, giơ tay lên đánh vào cánh tay của anh ta một cái: “Hễ về nhà là lại ồn ào! Bà ở xa cũng nghe thấy tiếng cháu la hét rồi đấy! Cháu không thấy trong nhà đang có khách sao?”
Hoắc Thiệt Tích trừng mắt: “Khách?”
“Cũng không hẳn là khách, chẳng bao lâu nữa là sẽ thành chị dâu của cháu đó.” Bà cụ Hoắc vừa nói vừa nhìn về phía Tô Loan Loan, vừa nãy bà chưa kịp nhìn kỹ cô...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện quái gì thế này!” Hoắc Thiệt Tích kêu lên.
“Con bé là bạn gái của anh trai cháu, sắp kết hôn rồi đấy.” Bà cụ Hoắc nhẫn nại, nói xong liền lập tức đi tới trước mặt Tô Loan Loan.
Cuối cùng cũng có thể quan sát ở cự ly gần rồi!
Cô bé này trông cũng rất xinh xắn, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn tinh xảo, làn da rất trắng, ngũ quan rất đẹp, thuộc loại nhan sắc nếu đứng lẫn giữa đám đông thì vẫn có thể khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhất là đôi mắt phượng xinh đẹp, kèm theo một chút hoa đào, cho dù bây giờ cô hoàn toàn không trang điểm, nhưng đuôi mắt vẫn vểnh lên, lúc cười lên trông rất có sức sống.
Cẩn thận quan sát từ đầu đến chân cô một lượt, trong lòng bà cụ Hoắc cảm thấy rất hài lòng.
Thôi vậy, không cưới được thiên kim thị trưởng làm cháu dâu cũng không sao, chỉ cần A Thâm thích cô bé này, tình cảm của hai đứa nhỏ tốt đẹp thì cũng tốt hơn so với những thứ khác rồi.
“Bà nội!” Hoắc Thiệt Tích lao tới: “Con nhóc thối tha này không tốt đâu, cô ta đã cố ý quyến rũ cháu ở quán bar, bà nhất định không được để cô ta kết hôn với anh!”
“Cháu đang nói nhảm cái gì vậy?”
“Cháu không nói nhảm, nè, vết thương trên đầu cháu chính là bị cô ta đập đó!”
Bà cụ Hoắc nhíu mày, hiển nhiên là không tin.
Dù sao Hoắc Thiệt Tích cũng là một người đàn ông cao một mét tám, còn Tô Loan Loan là một cô bé chân yếu tay mềm, nhìn thế nào cũng không giống như anh ta bị cô đánh!
Tô Loan Loan chợt bừng tỉnh, thì ra anh ta chính là tên ong bướm ở quán bar đêm đó?
Lúc đó cô uống quá nhiều, tâm trạng lại không tốt.
Mặc Duy Nhất đã từng nói lúc cô uống say thì giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy, vô cùng khoẻ, cũng rất quậy phá, ngay cả đàn ông cũng không giữ nổi.
Ngay khi cô đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào thì...
“Tính cách của cháu bà còn không rõ hay sao?” Bà cụ Hoắc hừ lạnh: “Chắc chắn là do cháu thấy con bé quá xinh đẹp nên nổi máu háo sắc rồi định trêu ghẹo người ta, bị đánh là đáng đời! Không đập chết cái mạng của cháu là may rồi!”
“Phụt!”
Tô Loan Loan không nhịn được, vội vàng cúi đầu nhịn cười.
Hoắc Thiệt Tích hung dữ trừng mắt với cô một cái, tiếp tục đổi trắng thay đen: “Bà nội, cháu thật sự không làm gì cả, Tô Loan Loan này quyến rũ cháu trước, bây giờ lại còn chạy tới quyến rũ anh, chắc chắn lòng dạ cô ta rất khó lường đó!”
“Tô Loan Loan?” Bà cụ Hoắc nhắc lại tên cô, sau đó vui vẻ nắm lấy tay của Tô Loan Loan và nói: “Người đã rất xinh đẹp rồi mà tên còn hay như vậy, bà nội rất thích cháu.”
Hoắc Thiệt Tích : “...”
Sau khi khen Tô Loan Loan, Bà cụ Hoắc nhìn về phía Hoắc Thiệt Tích , sắc mặt lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, nghiêm túc cảnh cáo: “Thiệt Tích, bình thường cháu làm loạn thì cũng coi như bỏ đi, nhưng hôm nay thì tuyệt đối không được. Anh cháu năm nay đã ba mươi tuổi, đã đứng tuổi rồi, vất vả lắm mới tìm được cháu dâu xinh đẹp như vậy, nếu cháu dọa cho cháu dâu của bà chạy mất, bà tuyệt đối sẽ không tha cho cháu đâu!”
Hoắc Thiệt Tích tức muốn ói máu: “Bà nội, cháu không phải cháu ruột của bà sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu cháu không phải cháu ruột của bà, thì bà còn có thể vui vẻ ăn thêm hai bát cơm nữa đấy!” Bà cụ Hoắc không khách sáo chút nào.
Hoắc Thiệt Tích còn đang định nói tiếp thì đột nhiên, từ phía phòng làm việc truyền tới tiếng đập đồ đạc “rầm rầm”.
*
*
“Đúng là quá hồ đồ!”
Trong phòng làm việc, bút mực rải rác khắp nơi, ông cụ Hoắc đứng ở phía sau bàn làm việc, thở hổn hển, đôi mắt tràn ngập tức giận.
So với cơn giận tím mặt của ông ta, sắc mặt của Hoắc Cạnh Thâm vẫn không thay đổi, thậm chí anh còn khom lưng, nhặt từng thứ rơi trên mặt đất lên và đặt từng cái một lại trên bàn.
Ngay cả giọng điệu cũng nhàn nhạt.
“Ông nội, chú ý sức khỏe, bác sĩ nói bệnh nhân tăng huyết áp tốt nhất nên duy trì tâm trạng vui vẻ.”
Khuôn mặt già nua của ông cụ Hoắc cứng đờ.
Trong ánh mắt bình tĩnh lại giống như hiểu rõ mọi chuyện của Hoắc Cạnh Thâm, ông ta mạnh mẽ xoay người lại.
Chậm rãi bình ổn tâm trạng lại, ông cụ Hoắc mới tiếp tục lên tiếng: “Nếu cháu thật sự không thích con gái của thị trưởng, không muốn có liên quan gì đến giới chính trị thì cũng được. Chút nữa ông sẽ bảo Uyển Anh cố gắng tìm cho cháu một cô gái có gia thế tốt, bối cảnh thân phận đều phải sạch sẽ! Nhưng cô gái Tô Loan Loan này thì không được, cháu có biết vốn dĩ nhà họ Tô chưa từng thừa nhận cô con gái này hay không, ngay cả mẹ ruột của cô ta rốt cuộc là ai cũng không ai biết, cháu có biết tại sao không? Bởi vì gia thế không tốt! Nếu như cháu kết hôn với cô ta, lỡ sau này lộ ra chuyện gì của mẹ ruột cô ta thì cháu nói xem mặt mũi của Hoắc Viễn Sơn ông phải để ở đâu đây, cháu muốn cho nhà họ Hoắc của chúng ta...”
“Có phải năm đó ông nội cũng từng khuyên bố cháu như vậy không?”
Câu nói này của anh làm cho toàn thân ông cụ Hoắc nhất thời cứng ngắc.
Cũng đã sống đến bảy mươi tuổi rồi, chuyện mà ông ta vẫn còn lưu tâm nhất, không có gì hơn là...
Vì chuyện hôn nhân đại sự mà bất hoà với chính đứa con trai cả mà mình yêu thương nhất.
Đến cuối cùng, hai bố con trở mặt thành thù, Hoắc Trạch Thành dứt khoát buông bỏ tất cả và dẫn vợ con sang nước Y định cư.
Mấy năm trước, Hoắc Trạch Thành chết nơi đất khách quê người, hai bố con ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có.
“Sau khi mẹ cháu mất, mỗi ngày bố đều như mất hồn mất vía, mỗi lần cháu về nhà, ông ấy đều nghĩ là mẹ cháu đã về, có lúc còn nhận lầm Cảnh Họa.”
Nhìn hai chữ “Cam lòng” trên vách tường, giọng nói của Hoắc Cạnh Thâm vừa trầm thấp vừa lãnh đạm, giống như đang nói một chuyện không liên quan gì đến anh vậy.
“Sau đó có một ngày, Cảnh Họa đang quay phim ở nước ngoài, lúc ấy cháu cũng đang bàn chuyện với người khác ở bên ngoài, người giúp việc không trông chừng kỹ, để ông ấy chạy ra ngoài một mình và bất cẩn ngã trên cầu thang tầng mười của trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại kia mới xây chưa được bao lâu, mỗi tầng đều là thủy tinh...”
“Đừng nói nữa!”
Ông ta mất bình tĩnh cắt ngang.
Hoắc Cạnh Thâm cũng không nói nữa.
Trong phòng làm việc trở nên lặng ngắt như tờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro