Gặp Người Lớn
Tô Tử Hoan
2024-11-20 17:04:39
Trong biệt thự.
Tại phòng khách nhà họ Hoắc, bà cụ Hoắc buông điện thoại xuống: “Văn Tú, dọn cơm lên được rồi.”
“Bác gái, bây giờ vẫn còn sớm, chờ thêm một lát nữa đi ạ.” Người đang nói là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, cô gái ngồi bên cạnh chính là con gái Hướng Nhiễm Tâm.
Khuôn mặt cô ta rất xinh đẹp, khí chất tao nhã, trên người mặc một chiếc váy trắng trông càng giống như thiên thần.
Bà cụ Hoắc cười khoát tay: “Không cần đâu không cần đâu, sáng sớm bác đã gọi điện hỏi qua rồi, nó nói là buổi chiều mới về được. Như thế này đi, chúng ta ăn cơm trước, chờ A Thâm về rồi thì để thằng bé từ từ trò chuyện với Nhiễm Tâm sau.”
Nghe thấy bà cụ nói thế, khuôn mặt của Hướng Nhiễm Tâm đỏ ửng lên, cúi đầu không nói lời nào.
Bộ dáng ngượng ngùng rụt rè này của cô ta khiến bà cụ Hoắc cảm thấy hài lòng.
Con gái lớn của nhà họ Hướng năm nay hai mươi lăm tuổi, giỏi giang xinh đẹp, điều kiện vô cùng tốt.
Hai nhà đã ngầm định hôn sự từ lâu, chuẩn bị hứa gả cô ta cho cậu hai Hoắc Noãn Dương.
Ai ngờ từ khi được thăng chức trong đội X, ngày nào Hoắc Noãn Dương cũng không ở nhà, một năm cũng không về được mấy lần, hai đứa nhỏ căn bản cũng chẳng cơ hội gặp nhau.
Ngược lại, sau khi về nước, Hoắc Cạnh Thâm thường xuyên ra vào biệt thự, trong lúc vô ý đã bị bà Hướng nhìn trúng...
Bà cụ Hoắc nghĩ rằng, Hoắc Cạnh Thâm hay Hoắc Noãn Dương thì cũng là cháu ruột của mình, Hoắc Cạnh Thâm lại lớn hơn Hoắc Noãn Dương hai tuổi, người ta thường nói “Ba mươi chững chạc”, nếu Hướng Nhiễm Tâm có thể thành đôi với Hoắc Cạnh Thâm thì cũng coi như là một chuyện tốt.
Cho nên sáng sớm hôm nay bà đã gọi điện thoại cho Hoắc Cạnh Thâm để thăm dò anh, hỏi xem anh có ý định kết hôn hay không.
Ai ngờ Hoắc Cạnh Thâm chẳng những thẳng thắn thừa nhận muốn kết hôn, còn nói càng kết hôn sớm càng tốt và bảo bà ấy nhanh chóng chọn một ngày lành tháng tốt.
Bà cụ Hoắc vô cùng vui mừng, ngay lập tức liên lạc với bà Hướng, sau đó liền gấp rút chuẩn bị bữa tiệc xem mắt hôm nay.
Trong tiếng cười vui vẻ, mọi người đứng dậy và đi vào phòng ăn. Nhưng vừa ngồi xuống thì người giúp việc liền chạy tới báo: “Ông, Bà, cậu cả đã về rồi ạ.”
“Trùng hợp vậy sao?” Bà cụ Hoắc vội vàng đứng lên.
*
*
*
Bà cụ đi ra ngoài phòng khách, vừa nhìn thấy thì chợt ngây ra.
Hoắc Cạnh Thâm đang đứng trước cửa, bên cạnh... Còn có một cô gái!
Trông cô có vẻ mới chừng mười tám mười chín tuổi, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn, nhìn thoáng qua trông giống như một con búp bê gốm sứ xinh đẹp.
“A Thâm, cô gái này là...?”
Hoắc Cạnh Thâm nói ra một câu làm chấn động lòng người: “Vợ của cháu.”
“Cái gì?” Âm lượng của bà cụ Hoắc tăng vọt.
Mấy người đi theo phía sau cũng lập tức biến sắc.
Tô Loan Loan cũng: “...”
Hoắc Cạnh Thâm nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt sâu thẳm mà bình tĩnh: “Mau chào hỏi đi.”
Tô Loan Loan chớp chớp mắt.
Chào hỏi ai chứ?
Mãi cho đến khi anh nhéo tay một cái, cô như được ám chỉ, lập tức kêu lên: “Cháu chào ông! Cháu chào bà!”
Sau đó, cô nhìn vào cặp mẹ con trang điểm xinh đẹp ở phía sau.
Cô suy nghĩ một chút rồi bèn tiếp tục hô: “Cháu chào dì! Em chào chị!”
Chào hỏi như vậy chắc không sai đâu nhỉ?
Ai ngờ sắc mặt của bà Hướng càng thêm khó coi.
Còn Hướng Nhiễm Tâm thì vừa khó xử lại vừa lúng túng.
Nhưng so với cô gái xinh đẹp trong sáng này thì năm nay cô ta đã hai mươi lăm tuổi, không phải chính là một chị gái hay sao?
Biểu cảm của ông cụ Hoắc và bà cụ Hoắc cũng không tốt hơn là mấy, điều này làm cho Tô Loan Loan hơi thấp thỏm, vội vàng nhìn về phía Hoắc Cạnh Thâm.
Ặc!
Cô chào nhầm người rồi sao?
Hoắc Cạnh Thâm cũng đang nhìn cô, lại hỏi: “Có đói bụng không?”
“Không đói.”
Tô Loan Loan vừa dứt lời, tiếng ùng ục lập tức phát ra từ bụng cô.
Bởi vì tất cả mọi người không nói gì, nên tiếng bụng kêu vang vọng khắp phòng khách.
“...”
Mẹ kiếp, xấu hổ quá!
Khóe miệng Tô Loan Loan giật giật.
Có cần mất mặt như vậy không?
Cô còn đang nghĩ lần đầu tiên ra mắt phải để lại ấn tượng thật tốt cho trưởng bối nữa chứ.
“Ha.” Hoắc Cạnh Thâm khẽ bật cười, sau đó, anh hỏi người giúp việc đang đứng một bên: “Dì Tú, đã nấu xong cơm trưa chưa?”
“Nấu... Nấu xong rồi, cậu cả.” Người giúp việc ấp úng trả lời, nói xong liền vội vàng bưng đĩa đi vào phòng ăn.
Bầu không khí ở đây quá quỷ dị, mình không nên ở lại lâu.
Nhưng Hoắc Cạnh Thâm thì lại hoàn toàn không cảm thấy gì, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Loan Loan rồi đi vào phòng ăn.
Bốn người kia thì trầm mặc không nói gì, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Chốc lát sau, bà Hướng cứng đờ lên tiếng: “Cháu xin lỗi, cháu đột nhiên nhớ ra ở nhà còn có một số việc chưa làm xong, cháu và Nhiễm Tâm xin phép về trước ạ.”
Bà cụ Hoắc cũng rất xấu hổ: “Vậy... Để bác tiễn cháu.”
“Không cần đâu không cần đâu ạ...”
“Nên tiễn mà nên tiễn mà...”
Tô Loan Loan ngỡ ngàng.
Được rồi, quả nhiên là do cô gọi nhầm người, hoá ra cặp mẹ con này không phải là người thân của Hoắc Cạnh Thâm mà chỉ là khách.
Cô còn chưa ngẫm nghĩ xong thì...
“A Thâm.” Vẻ mặt Ông cụ Hoắc đầy nghiêm túc: “Vào phòng làm việc với ông một chút.”
“Vâng, ông nội.” Hoắc Cạnh Thâm cung kính trả lời, sau đó khẽ dặn dò Tô Loan Loan: “Đợi tôi một chút, tôi quay lại ngay.”
“Được.” Tô Loan Loan gật đầu.
Dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời.
Quả nhiên, ông cụ Hoắc liếc nhìn cô một cái, sau đó ông ta lại lập tức xoay người rời đi.
Chờ Hoắc Cạnh Thâm đi theo ông ta và đóng cửa phòng làm việc lại, Tô Loan Loan mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Vốn tưởng rằng nhà họ Hoắc chỉ đơn thuần là một công ty kinh doanh mới nổi, có tiền có thế hơn so với nhà họ Hình mà thôi, không ngờ bối cảnh gia tộc lại phức tạp như vậy, lại còn ở trong khu biệt thự mà chỉ có thể thấy trên ti vi.
Hình ảnh bảo vệ canh phòng nghiêm ngặt mà cô nhìn thấy lúc đi vào thiếu chút nữa khiến cô cảm thấy mình đang xuyên không.
“Cậu ba.”
Đột nhiên có tiếng động truyền tới từ trước cửa.
Lại có người nhà họ Hoắc đến sao?
Tô Loan Loan lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.
Lần này nhất định phải để lại ấn tượng tốt mới được.
Tiếng bước chân của người đó càng ngày càng tới gần, từng bước từng bước một, sau đó ...
“Tô! Loan! Loan!”
Tại phòng khách nhà họ Hoắc, bà cụ Hoắc buông điện thoại xuống: “Văn Tú, dọn cơm lên được rồi.”
“Bác gái, bây giờ vẫn còn sớm, chờ thêm một lát nữa đi ạ.” Người đang nói là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, cô gái ngồi bên cạnh chính là con gái Hướng Nhiễm Tâm.
Khuôn mặt cô ta rất xinh đẹp, khí chất tao nhã, trên người mặc một chiếc váy trắng trông càng giống như thiên thần.
Bà cụ Hoắc cười khoát tay: “Không cần đâu không cần đâu, sáng sớm bác đã gọi điện hỏi qua rồi, nó nói là buổi chiều mới về được. Như thế này đi, chúng ta ăn cơm trước, chờ A Thâm về rồi thì để thằng bé từ từ trò chuyện với Nhiễm Tâm sau.”
Nghe thấy bà cụ nói thế, khuôn mặt của Hướng Nhiễm Tâm đỏ ửng lên, cúi đầu không nói lời nào.
Bộ dáng ngượng ngùng rụt rè này của cô ta khiến bà cụ Hoắc cảm thấy hài lòng.
Con gái lớn của nhà họ Hướng năm nay hai mươi lăm tuổi, giỏi giang xinh đẹp, điều kiện vô cùng tốt.
Hai nhà đã ngầm định hôn sự từ lâu, chuẩn bị hứa gả cô ta cho cậu hai Hoắc Noãn Dương.
Ai ngờ từ khi được thăng chức trong đội X, ngày nào Hoắc Noãn Dương cũng không ở nhà, một năm cũng không về được mấy lần, hai đứa nhỏ căn bản cũng chẳng cơ hội gặp nhau.
Ngược lại, sau khi về nước, Hoắc Cạnh Thâm thường xuyên ra vào biệt thự, trong lúc vô ý đã bị bà Hướng nhìn trúng...
Bà cụ Hoắc nghĩ rằng, Hoắc Cạnh Thâm hay Hoắc Noãn Dương thì cũng là cháu ruột của mình, Hoắc Cạnh Thâm lại lớn hơn Hoắc Noãn Dương hai tuổi, người ta thường nói “Ba mươi chững chạc”, nếu Hướng Nhiễm Tâm có thể thành đôi với Hoắc Cạnh Thâm thì cũng coi như là một chuyện tốt.
Cho nên sáng sớm hôm nay bà đã gọi điện thoại cho Hoắc Cạnh Thâm để thăm dò anh, hỏi xem anh có ý định kết hôn hay không.
Ai ngờ Hoắc Cạnh Thâm chẳng những thẳng thắn thừa nhận muốn kết hôn, còn nói càng kết hôn sớm càng tốt và bảo bà ấy nhanh chóng chọn một ngày lành tháng tốt.
Bà cụ Hoắc vô cùng vui mừng, ngay lập tức liên lạc với bà Hướng, sau đó liền gấp rút chuẩn bị bữa tiệc xem mắt hôm nay.
Trong tiếng cười vui vẻ, mọi người đứng dậy và đi vào phòng ăn. Nhưng vừa ngồi xuống thì người giúp việc liền chạy tới báo: “Ông, Bà, cậu cả đã về rồi ạ.”
“Trùng hợp vậy sao?” Bà cụ Hoắc vội vàng đứng lên.
*
*
*
Bà cụ đi ra ngoài phòng khách, vừa nhìn thấy thì chợt ngây ra.
Hoắc Cạnh Thâm đang đứng trước cửa, bên cạnh... Còn có một cô gái!
Trông cô có vẻ mới chừng mười tám mười chín tuổi, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn, nhìn thoáng qua trông giống như một con búp bê gốm sứ xinh đẹp.
“A Thâm, cô gái này là...?”
Hoắc Cạnh Thâm nói ra một câu làm chấn động lòng người: “Vợ của cháu.”
“Cái gì?” Âm lượng của bà cụ Hoắc tăng vọt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy người đi theo phía sau cũng lập tức biến sắc.
Tô Loan Loan cũng: “...”
Hoắc Cạnh Thâm nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt sâu thẳm mà bình tĩnh: “Mau chào hỏi đi.”
Tô Loan Loan chớp chớp mắt.
Chào hỏi ai chứ?
Mãi cho đến khi anh nhéo tay một cái, cô như được ám chỉ, lập tức kêu lên: “Cháu chào ông! Cháu chào bà!”
Sau đó, cô nhìn vào cặp mẹ con trang điểm xinh đẹp ở phía sau.
Cô suy nghĩ một chút rồi bèn tiếp tục hô: “Cháu chào dì! Em chào chị!”
Chào hỏi như vậy chắc không sai đâu nhỉ?
Ai ngờ sắc mặt của bà Hướng càng thêm khó coi.
Còn Hướng Nhiễm Tâm thì vừa khó xử lại vừa lúng túng.
Nhưng so với cô gái xinh đẹp trong sáng này thì năm nay cô ta đã hai mươi lăm tuổi, không phải chính là một chị gái hay sao?
Biểu cảm của ông cụ Hoắc và bà cụ Hoắc cũng không tốt hơn là mấy, điều này làm cho Tô Loan Loan hơi thấp thỏm, vội vàng nhìn về phía Hoắc Cạnh Thâm.
Ặc!
Cô chào nhầm người rồi sao?
Hoắc Cạnh Thâm cũng đang nhìn cô, lại hỏi: “Có đói bụng không?”
“Không đói.”
Tô Loan Loan vừa dứt lời, tiếng ùng ục lập tức phát ra từ bụng cô.
Bởi vì tất cả mọi người không nói gì, nên tiếng bụng kêu vang vọng khắp phòng khách.
“...”
Mẹ kiếp, xấu hổ quá!
Khóe miệng Tô Loan Loan giật giật.
Có cần mất mặt như vậy không?
Cô còn đang nghĩ lần đầu tiên ra mắt phải để lại ấn tượng thật tốt cho trưởng bối nữa chứ.
“Ha.” Hoắc Cạnh Thâm khẽ bật cười, sau đó, anh hỏi người giúp việc đang đứng một bên: “Dì Tú, đã nấu xong cơm trưa chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nấu... Nấu xong rồi, cậu cả.” Người giúp việc ấp úng trả lời, nói xong liền vội vàng bưng đĩa đi vào phòng ăn.
Bầu không khí ở đây quá quỷ dị, mình không nên ở lại lâu.
Nhưng Hoắc Cạnh Thâm thì lại hoàn toàn không cảm thấy gì, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Loan Loan rồi đi vào phòng ăn.
Bốn người kia thì trầm mặc không nói gì, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Chốc lát sau, bà Hướng cứng đờ lên tiếng: “Cháu xin lỗi, cháu đột nhiên nhớ ra ở nhà còn có một số việc chưa làm xong, cháu và Nhiễm Tâm xin phép về trước ạ.”
Bà cụ Hoắc cũng rất xấu hổ: “Vậy... Để bác tiễn cháu.”
“Không cần đâu không cần đâu ạ...”
“Nên tiễn mà nên tiễn mà...”
Tô Loan Loan ngỡ ngàng.
Được rồi, quả nhiên là do cô gọi nhầm người, hoá ra cặp mẹ con này không phải là người thân của Hoắc Cạnh Thâm mà chỉ là khách.
Cô còn chưa ngẫm nghĩ xong thì...
“A Thâm.” Vẻ mặt Ông cụ Hoắc đầy nghiêm túc: “Vào phòng làm việc với ông một chút.”
“Vâng, ông nội.” Hoắc Cạnh Thâm cung kính trả lời, sau đó khẽ dặn dò Tô Loan Loan: “Đợi tôi một chút, tôi quay lại ngay.”
“Được.” Tô Loan Loan gật đầu.
Dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời.
Quả nhiên, ông cụ Hoắc liếc nhìn cô một cái, sau đó ông ta lại lập tức xoay người rời đi.
Chờ Hoắc Cạnh Thâm đi theo ông ta và đóng cửa phòng làm việc lại, Tô Loan Loan mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Vốn tưởng rằng nhà họ Hoắc chỉ đơn thuần là một công ty kinh doanh mới nổi, có tiền có thế hơn so với nhà họ Hình mà thôi, không ngờ bối cảnh gia tộc lại phức tạp như vậy, lại còn ở trong khu biệt thự mà chỉ có thể thấy trên ti vi.
Hình ảnh bảo vệ canh phòng nghiêm ngặt mà cô nhìn thấy lúc đi vào thiếu chút nữa khiến cô cảm thấy mình đang xuyên không.
“Cậu ba.”
Đột nhiên có tiếng động truyền tới từ trước cửa.
Lại có người nhà họ Hoắc đến sao?
Tô Loan Loan lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.
Lần này nhất định phải để lại ấn tượng tốt mới được.
Tiếng bước chân của người đó càng ngày càng tới gần, từng bước từng bước một, sau đó ...
“Tô! Loan! Loan!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro