Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê
Chuyện can đảm...
Thất Hỉ Hoàn Tử
2024-10-02 09:27:51
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Rào rào”, Đỗ Mạn Ninh bước ra khỏi làn nước, vừa quấn khăn tắm quanh người vừa lau mái tóc đã dài đến eo. Phòng tốt nhất của khách sạn năm sao đúng là không tầm thường, phòng tắm còn lớn hơn nhiều, chỉ tiếc cô chuẩn bị lâu như vậy nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại liền bỏ lỡ.
Đỗ Mạn Ninh đứng trước gương nhìn bản thân mình, 21 tuổi cô đi dến đâu cũng đều như một bức tranh tĩnh lệ, mái tóc đen tuyền đắt thắt lưng xõa xuống vai, gương mặt trái xoan xinh xắn, da thịt trắng như bạch ngọc, hàng mi dài cong phối hợp với đôi mắt như làn nước thu thủy, tóc mái từ trên trán xuống môi cuối cùng xõa thẳng trước ngực cô.
Cô choàng khăn tắm đơn giản nhìn thân thể mềm mại non mịn của mình, vóc người thành thục thon thả nhưng bên trong lại tràn ngập vô vàn u oán.
Ba năm, rốt cuộc anh cũng học xong trở về, bọn họ rốt cuộc cũng gặp mặt, ở thành phố hiện đại này sẽ không ai sẽ tin tưởng cô yêu đương năm năm mà vẫn còn giữ gìn được tấm thân hoàn bích, anh yêu cô, chiều cô, tôn trọng cô, hai người thanh mai trúc mã bao dung nhau thật sự hiếm có.
Anh từng yêu cầu cô, tóm lại đàn ông dễ dàng kích thích nhưng con gái trời sinh xấu hổ, bọn cô chỉ dám nắm tay, ngây thơ sờ sờ thân thể một chút, yêu nhau mà như bạn bè, hôm nay là sinh nhật của anh, cô rốt cuộc cũng nổi lên dũng khí thuê căn phòng tốt nhất, chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, chuẩn bị dâng mình làm quà tặng cho anh nhưng mà anh lại… bở lỡ thời cơ.
Anh không biết kinh hỉ này nhưng cô biết, khi mặt trời mọc lên lần nữa, cô đã không còn dũng khí chuẩn bị kinh hỉ như vậy cho anh, có trời mới biết đây là lần đầu tiên cô vứt đi rụt rè làm chuyện can đảm nhất trong đời.
“Haiz.” Đỗ Mạn Ninh thở dài, lấy quần áo ngủ mặc vào người, có lẽ không có cô gái nào như cô lần đầu tiên trong đời mặc áo ngủ khêu gợi này, nhìn đã chẳng dám nhìn rồi, đi tới ngăn tủ, cô cầm một chai rượu, lúc trước cô chọn nó là vì vui vẻ, hiện tại cô uống nói là vì giải sầu.
“Ồ.” Rượu vào cổ, Đỗ Mạn Ninh tò mò liếm môi, không phải nói nồng độ cao sao? sao lại có mùi say nồng? Trong lúc giật mình cô nghĩ lại cẩn thận, nhất định là người phục vụ mang hàng nhái cho cô rồi.
Thả rượu xuống, Đỗ Mạn Ninh than thở một câu, sau đó ngẩng cổ uống luôn nửa chai, say mới có thể hết u sầu, lẩm bẩm câu nói này, nháy mắt hai chai rượu đỏ cô mua đã thấy đáy, duỗi chân, ngửa mặt nằm lăn trên chiếc giường lớn dành cho hai người.
“Thật mềm mại..” thỏa mãn cọ cọ chăn, lại thở một hơi thật dài, men say đánh úp lại, Đỗ Mạn Ninh nhắm mắt nhập vào giấc mơ.
Khách sạn xa hoa 5 sao ở làng du lịch.
Cửa tự động mở ra hai bên, một người đàn ông cao ráo đẹp trai đi vào, phía sau có thêm hai người đàn ông cũng anh tuấn như thế, người đàn ông đi trước mặc tây trang màu đen vừa người, mắt kính che khuất nửa khuôn mặt của anh nhưng vẫn có thể thấy được sự anh tuấn của anh.
“Phòng 8018, cảm ơn.” Âm thanh trầm thấp từ tính của người đàn ông khiến cho tiểu thư quầy lễ tân ngẩn ngơ nhìn anh, gương mặt si mê, người đàn ông không vui nhíu mày, dằn lại tính tình nói một câu: “Tiểu thư, phòng 8018.”
“… Phòng 8018… Tiên sinh, chìa khóa của ngài đây.” Tiểu thư lễ tân rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, hai tay cầm chìa khóa đưa cho anh, người đàn ông chẳng thèm nhìn cô ta lấy một lần, cầm chìa khóa liền đi vào thang máy.
“Rào rào”, Đỗ Mạn Ninh bước ra khỏi làn nước, vừa quấn khăn tắm quanh người vừa lau mái tóc đã dài đến eo. Phòng tốt nhất của khách sạn năm sao đúng là không tầm thường, phòng tắm còn lớn hơn nhiều, chỉ tiếc cô chuẩn bị lâu như vậy nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại liền bỏ lỡ.
Đỗ Mạn Ninh đứng trước gương nhìn bản thân mình, 21 tuổi cô đi dến đâu cũng đều như một bức tranh tĩnh lệ, mái tóc đen tuyền đắt thắt lưng xõa xuống vai, gương mặt trái xoan xinh xắn, da thịt trắng như bạch ngọc, hàng mi dài cong phối hợp với đôi mắt như làn nước thu thủy, tóc mái từ trên trán xuống môi cuối cùng xõa thẳng trước ngực cô.
Cô choàng khăn tắm đơn giản nhìn thân thể mềm mại non mịn của mình, vóc người thành thục thon thả nhưng bên trong lại tràn ngập vô vàn u oán.
Ba năm, rốt cuộc anh cũng học xong trở về, bọn họ rốt cuộc cũng gặp mặt, ở thành phố hiện đại này sẽ không ai sẽ tin tưởng cô yêu đương năm năm mà vẫn còn giữ gìn được tấm thân hoàn bích, anh yêu cô, chiều cô, tôn trọng cô, hai người thanh mai trúc mã bao dung nhau thật sự hiếm có.
Anh từng yêu cầu cô, tóm lại đàn ông dễ dàng kích thích nhưng con gái trời sinh xấu hổ, bọn cô chỉ dám nắm tay, ngây thơ sờ sờ thân thể một chút, yêu nhau mà như bạn bè, hôm nay là sinh nhật của anh, cô rốt cuộc cũng nổi lên dũng khí thuê căn phòng tốt nhất, chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, chuẩn bị dâng mình làm quà tặng cho anh nhưng mà anh lại… bở lỡ thời cơ.
Anh không biết kinh hỉ này nhưng cô biết, khi mặt trời mọc lên lần nữa, cô đã không còn dũng khí chuẩn bị kinh hỉ như vậy cho anh, có trời mới biết đây là lần đầu tiên cô vứt đi rụt rè làm chuyện can đảm nhất trong đời.
“Haiz.” Đỗ Mạn Ninh thở dài, lấy quần áo ngủ mặc vào người, có lẽ không có cô gái nào như cô lần đầu tiên trong đời mặc áo ngủ khêu gợi này, nhìn đã chẳng dám nhìn rồi, đi tới ngăn tủ, cô cầm một chai rượu, lúc trước cô chọn nó là vì vui vẻ, hiện tại cô uống nói là vì giải sầu.
“Ồ.” Rượu vào cổ, Đỗ Mạn Ninh tò mò liếm môi, không phải nói nồng độ cao sao? sao lại có mùi say nồng? Trong lúc giật mình cô nghĩ lại cẩn thận, nhất định là người phục vụ mang hàng nhái cho cô rồi.
Thả rượu xuống, Đỗ Mạn Ninh than thở một câu, sau đó ngẩng cổ uống luôn nửa chai, say mới có thể hết u sầu, lẩm bẩm câu nói này, nháy mắt hai chai rượu đỏ cô mua đã thấy đáy, duỗi chân, ngửa mặt nằm lăn trên chiếc giường lớn dành cho hai người.
“Thật mềm mại..” thỏa mãn cọ cọ chăn, lại thở một hơi thật dài, men say đánh úp lại, Đỗ Mạn Ninh nhắm mắt nhập vào giấc mơ.
Khách sạn xa hoa 5 sao ở làng du lịch.
Cửa tự động mở ra hai bên, một người đàn ông cao ráo đẹp trai đi vào, phía sau có thêm hai người đàn ông cũng anh tuấn như thế, người đàn ông đi trước mặc tây trang màu đen vừa người, mắt kính che khuất nửa khuôn mặt của anh nhưng vẫn có thể thấy được sự anh tuấn của anh.
“Phòng 8018, cảm ơn.” Âm thanh trầm thấp từ tính của người đàn ông khiến cho tiểu thư quầy lễ tân ngẩn ngơ nhìn anh, gương mặt si mê, người đàn ông không vui nhíu mày, dằn lại tính tình nói một câu: “Tiểu thư, phòng 8018.”
“… Phòng 8018… Tiên sinh, chìa khóa của ngài đây.” Tiểu thư lễ tân rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, hai tay cầm chìa khóa đưa cho anh, người đàn ông chẳng thèm nhìn cô ta lấy một lần, cầm chìa khóa liền đi vào thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro