Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê
Người phụ nữ ph...
Thất Hỉ Hoàn Tử
2024-10-02 09:27:51
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cùng lúc đó, Đỗ Mạn Ninh đột nhiên mất đi lực chống đỡ nhanh chóng tiếp xúc thân mật với đất mẹ, dưới tình hình không chuẩn bị tâm tư cô ngã oạch xuống ở trên bậc thang: “Á! Này... Ách, đau quá... anh... anh thật là quá đáng.”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, trên khuôn mặt không cảm xúc chỉ có vẻ lãnh đạm, anh ưu nhã nhấc chân nhảy bước qua người cô, đạp nhịp bước kiên chắc đi vào trong cao ốc.
Anh như vậy, làm Đỗ Mạn Ninh hơi hoảng hốt, cô xoa xoa mông bò dậy, nhìn bóng lưng của anh, loại cảm giác quen thuộc đó lại càng tăng thêm một phần, cô buồn bực cẩn thận tìm kiếm ở trong đầu mình, trong lúc bất chợt bừng tỉnh hiểu ra, cô không khỏi che trán bật cười, ặc! Trời ơi... Dáng dấp của người đàn ông này có mấy phần tương tự con trai bảo bối của cô, ngay cả khí chất lạnh lùng ưu nhã cũng giống đến chín phần, không trách cô lại cảm thấy quen thuộc.
Trời ạ! Đã đến giờ rồi. Đỗ Mạn Ninh lập tức sửa sang lại quần áo, cũng không quan tâm đến vết bẩn trên váy, cô đi thẳng vào trong cao ốc.
“Xin chào tiểu thư, tôi tới tìm quản lý Lăng Tịch Nhược để phỏng vấn, tôi tên là Đỗ Mạn Ninh.”
Lúc nhân viên lễ tân nhìn thấy cô mặc loại trang phục này đến, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại nụ cười chuyên nghiệp, mỉm cười lễ phép nói: “Xin chào Đỗ tiểu thư, bây giờ còn chưa tới giờ làm việc, phiền Đỗ tiểu thư vào trong phòng ngồi chờ thêm lúc nữa?”
“Còn chưa tới giờ làm việc? Sẽ không, không phải nói chín giờ bắt đầu làm việc sao?”
“Đúng vậy Đỗ tiểu thư, vì vậy phiền cô vào trong sảnh ngồi chờ thêm một lát.” Nhân viên lễ tân đưa tay làm một tư thế mời, Đỗ Mạn Ninh không hiểu gì nói: “Nhưng... không phải bây giờ là hơn chín giờ sao?”
“Đỗ tiểu thư, bây giờ là tám giờ lẻ năm phút theo giờ Bắc Kinh!” Nhân viên lễ tân chỉ chỉ vào mấy chiếc đồng hồ sau lưng, một hàng tổng cộng có bốn chiếc đồng hồ hiển thị giờ của bốn nước khác nhau, Đỗ Mạn Ninh cũng ngẩng đầu lên nhìn theo, phía dưới bốn chữ nhỏ màu vàng: múi giờ Bắc Kinh, là một chiếc đồng hồ to như chậu nước rửa mặt, kim giờ chỉ vào số tám, kim phút chỉ vào số năm. Thời gian bây giờ của Bắc Kinh là tám giờ năm phút.
“Đỗ Mộng Khả!” Nghĩ đến dáng vẻ con gái bảo bối chớp đôi mắt xinh đẹp vô tội nhìn mình, Đỗ Mạn Ninh hận bản thân mình đã tin tưởng cô con gái tà ác kia của mình là thuần lương, ngay cả mẹ đẻ cũng dám lừa. Xem cô trở về có dạy dỗ bé không, ngượng ngùng gật đầu với nhân viên lễ tân, cô ngoan ngoãn đi về phía phòng đợi.
“Đỗ tiểu thư , chờ đã...” Đúng lúc cô xoay người rời đi, nhân viên lễ tân đột nhiên gọi cô lại, Đỗ Mạn Ninh xoay người không hiểu gì nhìn cô ây, nhân viên lễ tân chỉ chỉ vào WC ở cách đó không xa, tốt bụng nhắc nhở nói: “Đỗ tiểu thư, cô có muốn đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại quần áo của mình trước không?”
Đỗ Mạn Ninh nghiêng người cúi đầu, khuôn mặt đỏ như muốn nổ tung, cô thấy trên chiếc váy bó sát của mình, phía sau váy dính một ít bùn đất, lại còn là hai điểm rất cân đối nữa.
“Cám ơn!” Đỗ Mạn Ninh chạy mất dép vào phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng cười khẽ của mấy nhân viên lễ tân ở sau lưng, cô 囧, thật sự chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống mà thôi.
Tám giờ năm mươi phút! Lăng Tịch Nhược tới, Đỗ Mạn Ninh lập tức gọi cô ấy lại, Lăng Tịch Nhược sửng sốt rất lâu mới phản ứng được là cô, cô ấy vội vàng đi nhanh tới, nhỏ giọng mắng: “Fucking, cậu mới đầu thai hả? Kiểu tóc với cách ăn mặc này, đây không phải là phong cách ăn mặc của mấy bà cô lớn tuổi của Thượng Hải cũ, đừng nói là cậu ăn mặc thế này đi phỏng vấn đấy nhé?”
“Phải ăn mặc già dặn thế này mới có thể được tuyển vào vị trí thư ký được.”
“Đây không phải là già dặn, mà là quê mùa, được rồi được rồi, thua cậu luôn đấy, đến giờ làm rồi, cậu đi đến phòng nhân sự đăng ký với mình trước đã, mình đã chuẩn bị xong thư mời phỏng vấn cho cậu rồi, lát nữa giám đốc Diệp tới, cậu qua xem mặt thử, tuy nhiên nhìn cái dáng vẻ này của cậu, mình thấy hy vọng cũng không lớn, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Được được!” Đỗ Mạn Ninh liều mạng gật đầu như gà con mổ thóc.
Lăng Tịch Nhược lại trợn mắt nhìn cô, ai ngờ Đỗ Mạn Ninh lập tức chạy đến trước mặt theo sát bên cạnh cô ấy, Lăng Tịch Nhược cười nói: “Sao vậy, cậu muốn dẫn đường hả? Cậu có biết chỗ nào không? Ngoan ngoãn đi theo mình đi!”
“Không phải, cái đó... cậu xem...” Đỗ Mạn Ninh đỏ mặt nhỏ giọng lẩm bẩm, Lăng Tịch Nhược nghi ngờ nhìn theo động tác tay của cô, chỉ thấy phía sau váy của cô ướt một mảng lớn, Lăng Tịch Nhược ngẩn ra, sau đó trợn to hai mắt, cô ấy lấy ánh mắt sùng bái nhìn Đỗ Mạn Ninh nói: “Sao cậu lại chảy nhiều nước thế này? Đùng nói là cậu... bị... ở trong phòng chờ này đấy chứ? Cậu có mang đạo cụ đi làm không ? Nghe nói bây giờ nó đã có thể ngụy trang thành giấy vệ sinh.”
“Lăng Tịch Nhược!” Đỗ Mạn Ninh thấp giọng gầm thét! Cả khuôn mặt đều 囧 biến thành màu gan heo.
Lăng Tịch Nhược lập tức nhảy một bước ra phía sau làm động tác phòng bị, thấp giọng nói: “Tỉnh táo! Tỉnh táo! Cậu đừng nên đắc tội với vị cứu tinh của mình, bằng không mình sẽ không che cho cậu đâu.”
Đỗ Mạn Ninh vươn móng vuốt, tức giận trợn mắt nhìn cô, Lăng Tịch Nhược cố gắng nhịn cười ôm bả vai của cô nói: “Được rồi, mình sai rồi, mình sẽ che cho cậu, chờ lên trên tầng mình sẽ tìm cho cậu một bộ đồng phục làm việc để cậu thay vào trước, được chưa.”
“Coi như là cậu thức thời!” Hai người thân mật ôm nhau đi vào trong thang máy, bây giờ là thời gian nhân viên đến làm việc, có rất nhiều người, trong không gian chật chội, Đỗ Mạn Ninh bị đẩy đến phía trươc một người đàn ông, người đàn ông kia chắc chắn đã phát hiện ra tình trạng của cô, 囧, lại đụng vào cô. Đỗ Mạn Ninh cứng đờ người, đợi thang máy dừng lại, Lăng Tịch Nhược vừa mới nói một câu đến rồi, Đỗ Mạn Ninh đã vọt ra.
Cùng lúc đó, Đỗ Mạn Ninh đột nhiên mất đi lực chống đỡ nhanh chóng tiếp xúc thân mật với đất mẹ, dưới tình hình không chuẩn bị tâm tư cô ngã oạch xuống ở trên bậc thang: “Á! Này... Ách, đau quá... anh... anh thật là quá đáng.”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, trên khuôn mặt không cảm xúc chỉ có vẻ lãnh đạm, anh ưu nhã nhấc chân nhảy bước qua người cô, đạp nhịp bước kiên chắc đi vào trong cao ốc.
Anh như vậy, làm Đỗ Mạn Ninh hơi hoảng hốt, cô xoa xoa mông bò dậy, nhìn bóng lưng của anh, loại cảm giác quen thuộc đó lại càng tăng thêm một phần, cô buồn bực cẩn thận tìm kiếm ở trong đầu mình, trong lúc bất chợt bừng tỉnh hiểu ra, cô không khỏi che trán bật cười, ặc! Trời ơi... Dáng dấp của người đàn ông này có mấy phần tương tự con trai bảo bối của cô, ngay cả khí chất lạnh lùng ưu nhã cũng giống đến chín phần, không trách cô lại cảm thấy quen thuộc.
Trời ạ! Đã đến giờ rồi. Đỗ Mạn Ninh lập tức sửa sang lại quần áo, cũng không quan tâm đến vết bẩn trên váy, cô đi thẳng vào trong cao ốc.
“Xin chào tiểu thư, tôi tới tìm quản lý Lăng Tịch Nhược để phỏng vấn, tôi tên là Đỗ Mạn Ninh.”
Lúc nhân viên lễ tân nhìn thấy cô mặc loại trang phục này đến, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại nụ cười chuyên nghiệp, mỉm cười lễ phép nói: “Xin chào Đỗ tiểu thư, bây giờ còn chưa tới giờ làm việc, phiền Đỗ tiểu thư vào trong phòng ngồi chờ thêm lúc nữa?”
“Còn chưa tới giờ làm việc? Sẽ không, không phải nói chín giờ bắt đầu làm việc sao?”
“Đúng vậy Đỗ tiểu thư, vì vậy phiền cô vào trong sảnh ngồi chờ thêm một lát.” Nhân viên lễ tân đưa tay làm một tư thế mời, Đỗ Mạn Ninh không hiểu gì nói: “Nhưng... không phải bây giờ là hơn chín giờ sao?”
“Đỗ tiểu thư, bây giờ là tám giờ lẻ năm phút theo giờ Bắc Kinh!” Nhân viên lễ tân chỉ chỉ vào mấy chiếc đồng hồ sau lưng, một hàng tổng cộng có bốn chiếc đồng hồ hiển thị giờ của bốn nước khác nhau, Đỗ Mạn Ninh cũng ngẩng đầu lên nhìn theo, phía dưới bốn chữ nhỏ màu vàng: múi giờ Bắc Kinh, là một chiếc đồng hồ to như chậu nước rửa mặt, kim giờ chỉ vào số tám, kim phút chỉ vào số năm. Thời gian bây giờ của Bắc Kinh là tám giờ năm phút.
“Đỗ Mộng Khả!” Nghĩ đến dáng vẻ con gái bảo bối chớp đôi mắt xinh đẹp vô tội nhìn mình, Đỗ Mạn Ninh hận bản thân mình đã tin tưởng cô con gái tà ác kia của mình là thuần lương, ngay cả mẹ đẻ cũng dám lừa. Xem cô trở về có dạy dỗ bé không, ngượng ngùng gật đầu với nhân viên lễ tân, cô ngoan ngoãn đi về phía phòng đợi.
“Đỗ tiểu thư , chờ đã...” Đúng lúc cô xoay người rời đi, nhân viên lễ tân đột nhiên gọi cô lại, Đỗ Mạn Ninh xoay người không hiểu gì nhìn cô ây, nhân viên lễ tân chỉ chỉ vào WC ở cách đó không xa, tốt bụng nhắc nhở nói: “Đỗ tiểu thư, cô có muốn đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại quần áo của mình trước không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Mạn Ninh nghiêng người cúi đầu, khuôn mặt đỏ như muốn nổ tung, cô thấy trên chiếc váy bó sát của mình, phía sau váy dính một ít bùn đất, lại còn là hai điểm rất cân đối nữa.
“Cám ơn!” Đỗ Mạn Ninh chạy mất dép vào phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng cười khẽ của mấy nhân viên lễ tân ở sau lưng, cô 囧, thật sự chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống mà thôi.
Tám giờ năm mươi phút! Lăng Tịch Nhược tới, Đỗ Mạn Ninh lập tức gọi cô ấy lại, Lăng Tịch Nhược sửng sốt rất lâu mới phản ứng được là cô, cô ấy vội vàng đi nhanh tới, nhỏ giọng mắng: “Fucking, cậu mới đầu thai hả? Kiểu tóc với cách ăn mặc này, đây không phải là phong cách ăn mặc của mấy bà cô lớn tuổi của Thượng Hải cũ, đừng nói là cậu ăn mặc thế này đi phỏng vấn đấy nhé?”
“Phải ăn mặc già dặn thế này mới có thể được tuyển vào vị trí thư ký được.”
“Đây không phải là già dặn, mà là quê mùa, được rồi được rồi, thua cậu luôn đấy, đến giờ làm rồi, cậu đi đến phòng nhân sự đăng ký với mình trước đã, mình đã chuẩn bị xong thư mời phỏng vấn cho cậu rồi, lát nữa giám đốc Diệp tới, cậu qua xem mặt thử, tuy nhiên nhìn cái dáng vẻ này của cậu, mình thấy hy vọng cũng không lớn, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Được được!” Đỗ Mạn Ninh liều mạng gật đầu như gà con mổ thóc.
Lăng Tịch Nhược lại trợn mắt nhìn cô, ai ngờ Đỗ Mạn Ninh lập tức chạy đến trước mặt theo sát bên cạnh cô ấy, Lăng Tịch Nhược cười nói: “Sao vậy, cậu muốn dẫn đường hả? Cậu có biết chỗ nào không? Ngoan ngoãn đi theo mình đi!”
“Không phải, cái đó... cậu xem...” Đỗ Mạn Ninh đỏ mặt nhỏ giọng lẩm bẩm, Lăng Tịch Nhược nghi ngờ nhìn theo động tác tay của cô, chỉ thấy phía sau váy của cô ướt một mảng lớn, Lăng Tịch Nhược ngẩn ra, sau đó trợn to hai mắt, cô ấy lấy ánh mắt sùng bái nhìn Đỗ Mạn Ninh nói: “Sao cậu lại chảy nhiều nước thế này? Đùng nói là cậu... bị... ở trong phòng chờ này đấy chứ? Cậu có mang đạo cụ đi làm không ? Nghe nói bây giờ nó đã có thể ngụy trang thành giấy vệ sinh.”
“Lăng Tịch Nhược!” Đỗ Mạn Ninh thấp giọng gầm thét! Cả khuôn mặt đều 囧 biến thành màu gan heo.
Lăng Tịch Nhược lập tức nhảy một bước ra phía sau làm động tác phòng bị, thấp giọng nói: “Tỉnh táo! Tỉnh táo! Cậu đừng nên đắc tội với vị cứu tinh của mình, bằng không mình sẽ không che cho cậu đâu.”
Đỗ Mạn Ninh vươn móng vuốt, tức giận trợn mắt nhìn cô, Lăng Tịch Nhược cố gắng nhịn cười ôm bả vai của cô nói: “Được rồi, mình sai rồi, mình sẽ che cho cậu, chờ lên trên tầng mình sẽ tìm cho cậu một bộ đồng phục làm việc để cậu thay vào trước, được chưa.”
“Coi như là cậu thức thời!” Hai người thân mật ôm nhau đi vào trong thang máy, bây giờ là thời gian nhân viên đến làm việc, có rất nhiều người, trong không gian chật chội, Đỗ Mạn Ninh bị đẩy đến phía trươc một người đàn ông, người đàn ông kia chắc chắn đã phát hiện ra tình trạng của cô, 囧, lại đụng vào cô. Đỗ Mạn Ninh cứng đờ người, đợi thang máy dừng lại, Lăng Tịch Nhược vừa mới nói một câu đến rồi, Đỗ Mạn Ninh đã vọt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro