Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê
Thất lễ (2)
Thất Hỉ Hoàn Tử
2024-10-02 09:27:51
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này, cả người Lâm Quyên dựa vào trong ngực Nam Cung Hàn, nếu Đỗ Mạn Ninh không nhìn lầm, cô ta không mặc áo lót, cổ áo rộng mở.
Nút áo Nam Cung Hàn cũng bị cởi ra hai nút, gò má Lâm Quyên ửng đỏ, người sáng suốt nhìn qua, chính là đang động tình, chẳng qua vừa bắt đầu đã bị Đỗ Mạn Ninh cắt đứt mà thôi.
“Thuốc?” Nam Cung Hàn cũng không phản ứng kịp, anh híp mắt, không hiểu nhìn Đỗ Mạn Ninh.
Đỗ Mạn Ninh lại khẽ mỉm cười, nhìn như vô cùng tận tâm nói: “Tổng giám đốc, hôm qua anh bệnh nghiêm trọng như vậy, còn đặc biệt phân phó tôi hôm nay nhớ mua thuốc giúp anh, bác sĩ nói một ngày hai lần, bây giờ là lúc anh uống thuốc!”
“Hàn, anh bị bệnh?” Lâm Quyên khẩn trương kéo áo anh, dáng vẻ đáng thương nói: “Xin lỗi, anh bị bệnh còn tới làm phiền anh, chỉ là chuyện này em thật sự không cố ý, em lại sợ anh sẽ hiểu lầm em, cho nên…”
“Không phải bệnh nặng gì!” Nam Cung Hàn đi tới bên bàn làm việc, nhìn chằm chằm Đỗ Mạn Ninh, ánh mắt khẽ híp lộ ra tia sáng muốn giết người, thư ký này của anh ngày càng lớn mật, lại vòng vo mắng anh có bệnh? Xem ra mình quá tốt với cô, Nam Cung Hàn cười lạnh, bỏ thuốc vào miệng, uống nước.
Bọc thuốc kia có ít nhất 10 viên, tuy đều là vitamin, trâu hoàng* giải độc, nhưng bị nuốt xuống một lượt như vậy, Đỗ Mạn Ninh rất bất ngờ, cô nhìn Lâm Quyên, sau đó nhìn Nam Cung Hàn, nói: “Tổng giám đốc, hôm nay bác sĩ đặc biệt dặn dò vài câu, nói anh đừng nóng lòng, mặc dù bây giờ anh không được lắm, nhưng chỉ cần anh chú ý vệ sinh, trong thời gian ngắn không thể chung một chỗ với Giám đốc Diệp, bệnh này rất dễ lây, nếu truyền cho Giám đốc Diệp thì sẽ không tốt.”
(*) Một loại thuốc đông y.
“Phốc…” Nam Cung Hàn vừa uống hớp nước lại phun ra ngoài, sao anh không nghĩ tới sẽ nghe được lời như vậy? Đây chính là thư ký của anh? Rất tốt!
Đỗ Mạn Ninh bình tĩnh, lập tức lau bàn, vừa lau vừa nói: “Tổng giám đốc, Lâm tiểu thư và anh có quan hệ tốt như vậy, cũng không phải người ngoài gì, anh không cần khẩn trương thế chứ.”
“Cái gì không được lắm? Cô có ý gì?” Mặt Lâm Quyên liền biến sắc, trợn mắt trừng Đỗ Mạn Ninh, Đỗ Mạn Ninh vô tội nhìn cô ta, cảm thấy ủy khuất nói: “Chính là nhiễm bệnh đó thì chắc chắn không được, tôi cũng không nói sai.”
“Hàn… Anh… Anh thật sự…” Lời đến bên mép, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Nam Cung Hàn bỗng thay đổi, Lâm Quyên không nói ra, uổng công vừa rồi cô ta còn muốn phải quyến rũ anh, bây giờ nghĩ lại mà sợ hãi, loại đàn ông thích chơi đàn bà như anh, trên người có bệnh này bệnh kia cũng rất bình thường.
Lâm Quyên vội cười quan tâm, thanh âm nũng nịu nói: “Hàn, anh bị bệnh thì nghỉ ngơi thật tốt, chờ anh khỏi bệnh, em đến gặp anh, anh yên tâm, chuyện điện tử Ngụy Liệt, em nhất định sẽ điều tra kỹ, cũng nhất định sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng, bây giờ em đến công xưởng xem xem, em đi trước, anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Sắc mặt Nam Cung Hàn càng lạnh hơn, nhưng anh không ngăn cản Lâm Quyên rời đi, Đỗ Mạn Ninh cũng làm tròn nhiệm vụ tiễn Lâm Quyên đến thang máy, còn không quên lễ độ nói: “Lâm tiểu thư đi thong thả, hoan nghênh tới thường xuyên, ha!”
Lâm Quyên nhìn cô, không để ý tới cô, cửa thang máy đóng lại, Đỗ Mạn Ninh cũng không để ý, quay đầu liền thấy mặt Nam Cung Hàn đầy nước đá đứng sau lưng cô, thật ra Đỗ Mạn Ninh sợ, nhưng nghĩ tới anh lại giao quảng cáo không thể hoàn thành đó cho cô, khẳng định là muốn tìm một cơ hội để cô cút đi.
Dù sao anh cũng nói dáng dấp cô tầm thường, nếu muốn cút, cô cũng sẽ không thua anh, sợ thì sợ, trong lòng cũng rất thoải mái, nghĩ đến đây, Đỗ Mạn Ninh thản nhiên hơn: “Tổng giám đốc, xin hỏi anh có gì dặn dò?”
“Vào trong!” Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn cô, xoay người đi vào phòng làm việc.
Đỗ Mạn Ninh do dự một lát, nếu không đi vào thì giống như cô đang chột dạ, lại nói cô không nói gì sai, là người khác nghĩ sai mà thôi, điều này có thể trách cô sao? Nhưng Đỗ Mạn Ninh làm sao cũng không nghĩ tới, khi cô vào phòng làm việc, Nam Cung Hàn lại trở tay khóa cửa phòng.
Đỗ Mạn Ninh hoảng sợ lui về sau hai bước, Nam Cung Hàn vẫn không nhìn cô, đi thẳng tới cửa sổ sát đất, đưa tay kéo mành lá liêm* xuống, tuy là ban ngày, nhưng vừa kéo mành xuống, căn phòng nhất thời tối đi, trong phòng cũng chỉ có hai người họ, không khí chợt căng thẳng.
(*)Mành hay mành mành là một vật dụng dùng để che cửa hoặc cửa sổ tại nhà ở. Mành có thể dịch theo chiều ngang hay chiều dọc để điều chỉnh độ sáng cần thiết cho căn phòng hoặc nhà ở.
“Anh… Anh muốn làm gì?”
“Chứng minh với cô một chuyện!” Nam Cung Hàn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ kinh hoảng, nội tâm cuối cùng thăng bằng một ít, vừa cởi nút áo vừa đi tới Đỗ Mạn Ninh.
“Này, anh đi tới nữa thì tôi la lên đó! Quân tử động khẩu không động thủ… A…” Đỗ Mạn Ninh hét lên, vì Nam Cung Hàn ôm ngang cô lên, ném trên sofa, vì dùng sức quá mạnh, Đỗ Mạn Ninh lại từ trên sofa lăn xuống.
Bị động tác thô lỗ này của anh làm té hoa mắt choáng váng, gọng kính dày nặng trên mặt đã sớm rơi uống đất, tóc mai đều rơi xuống, nút áo cũng không biết rơi nơi nào, Đỗ Mạn Ninh mặc kệ, cô hoảng sợ nhìn Nam Cung Hàn đang từng bước từng bước đi tới cô, chỉ có thể lấy tay chống mặt đất, lui từng chút từng chút về sau.
“Anh… Anh đừng làm bậy!” Giọng Đỗ Mạn Ninh không che giấu được run rẩy, ủy khuất và sợ hãi tràn đầy trong lòng, cô chỉ cảm thấy mũi chua xót, Nam Cung Hàn ở trước mắt ngày càng mơ hồ, bảy năm qua, cô không hề bị ủy khuất gì, có gì mà khóc, cô thầm mắng mình một câu, tức giận giơ tay lau sạch nước mắt.
Lúc này, cả người Lâm Quyên dựa vào trong ngực Nam Cung Hàn, nếu Đỗ Mạn Ninh không nhìn lầm, cô ta không mặc áo lót, cổ áo rộng mở.
Nút áo Nam Cung Hàn cũng bị cởi ra hai nút, gò má Lâm Quyên ửng đỏ, người sáng suốt nhìn qua, chính là đang động tình, chẳng qua vừa bắt đầu đã bị Đỗ Mạn Ninh cắt đứt mà thôi.
“Thuốc?” Nam Cung Hàn cũng không phản ứng kịp, anh híp mắt, không hiểu nhìn Đỗ Mạn Ninh.
Đỗ Mạn Ninh lại khẽ mỉm cười, nhìn như vô cùng tận tâm nói: “Tổng giám đốc, hôm qua anh bệnh nghiêm trọng như vậy, còn đặc biệt phân phó tôi hôm nay nhớ mua thuốc giúp anh, bác sĩ nói một ngày hai lần, bây giờ là lúc anh uống thuốc!”
“Hàn, anh bị bệnh?” Lâm Quyên khẩn trương kéo áo anh, dáng vẻ đáng thương nói: “Xin lỗi, anh bị bệnh còn tới làm phiền anh, chỉ là chuyện này em thật sự không cố ý, em lại sợ anh sẽ hiểu lầm em, cho nên…”
“Không phải bệnh nặng gì!” Nam Cung Hàn đi tới bên bàn làm việc, nhìn chằm chằm Đỗ Mạn Ninh, ánh mắt khẽ híp lộ ra tia sáng muốn giết người, thư ký này của anh ngày càng lớn mật, lại vòng vo mắng anh có bệnh? Xem ra mình quá tốt với cô, Nam Cung Hàn cười lạnh, bỏ thuốc vào miệng, uống nước.
Bọc thuốc kia có ít nhất 10 viên, tuy đều là vitamin, trâu hoàng* giải độc, nhưng bị nuốt xuống một lượt như vậy, Đỗ Mạn Ninh rất bất ngờ, cô nhìn Lâm Quyên, sau đó nhìn Nam Cung Hàn, nói: “Tổng giám đốc, hôm nay bác sĩ đặc biệt dặn dò vài câu, nói anh đừng nóng lòng, mặc dù bây giờ anh không được lắm, nhưng chỉ cần anh chú ý vệ sinh, trong thời gian ngắn không thể chung một chỗ với Giám đốc Diệp, bệnh này rất dễ lây, nếu truyền cho Giám đốc Diệp thì sẽ không tốt.”
(*) Một loại thuốc đông y.
“Phốc…” Nam Cung Hàn vừa uống hớp nước lại phun ra ngoài, sao anh không nghĩ tới sẽ nghe được lời như vậy? Đây chính là thư ký của anh? Rất tốt!
Đỗ Mạn Ninh bình tĩnh, lập tức lau bàn, vừa lau vừa nói: “Tổng giám đốc, Lâm tiểu thư và anh có quan hệ tốt như vậy, cũng không phải người ngoài gì, anh không cần khẩn trương thế chứ.”
“Cái gì không được lắm? Cô có ý gì?” Mặt Lâm Quyên liền biến sắc, trợn mắt trừng Đỗ Mạn Ninh, Đỗ Mạn Ninh vô tội nhìn cô ta, cảm thấy ủy khuất nói: “Chính là nhiễm bệnh đó thì chắc chắn không được, tôi cũng không nói sai.”
“Hàn… Anh… Anh thật sự…” Lời đến bên mép, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Nam Cung Hàn bỗng thay đổi, Lâm Quyên không nói ra, uổng công vừa rồi cô ta còn muốn phải quyến rũ anh, bây giờ nghĩ lại mà sợ hãi, loại đàn ông thích chơi đàn bà như anh, trên người có bệnh này bệnh kia cũng rất bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Quyên vội cười quan tâm, thanh âm nũng nịu nói: “Hàn, anh bị bệnh thì nghỉ ngơi thật tốt, chờ anh khỏi bệnh, em đến gặp anh, anh yên tâm, chuyện điện tử Ngụy Liệt, em nhất định sẽ điều tra kỹ, cũng nhất định sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng, bây giờ em đến công xưởng xem xem, em đi trước, anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Sắc mặt Nam Cung Hàn càng lạnh hơn, nhưng anh không ngăn cản Lâm Quyên rời đi, Đỗ Mạn Ninh cũng làm tròn nhiệm vụ tiễn Lâm Quyên đến thang máy, còn không quên lễ độ nói: “Lâm tiểu thư đi thong thả, hoan nghênh tới thường xuyên, ha!”
Lâm Quyên nhìn cô, không để ý tới cô, cửa thang máy đóng lại, Đỗ Mạn Ninh cũng không để ý, quay đầu liền thấy mặt Nam Cung Hàn đầy nước đá đứng sau lưng cô, thật ra Đỗ Mạn Ninh sợ, nhưng nghĩ tới anh lại giao quảng cáo không thể hoàn thành đó cho cô, khẳng định là muốn tìm một cơ hội để cô cút đi.
Dù sao anh cũng nói dáng dấp cô tầm thường, nếu muốn cút, cô cũng sẽ không thua anh, sợ thì sợ, trong lòng cũng rất thoải mái, nghĩ đến đây, Đỗ Mạn Ninh thản nhiên hơn: “Tổng giám đốc, xin hỏi anh có gì dặn dò?”
“Vào trong!” Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn cô, xoay người đi vào phòng làm việc.
Đỗ Mạn Ninh do dự một lát, nếu không đi vào thì giống như cô đang chột dạ, lại nói cô không nói gì sai, là người khác nghĩ sai mà thôi, điều này có thể trách cô sao? Nhưng Đỗ Mạn Ninh làm sao cũng không nghĩ tới, khi cô vào phòng làm việc, Nam Cung Hàn lại trở tay khóa cửa phòng.
Đỗ Mạn Ninh hoảng sợ lui về sau hai bước, Nam Cung Hàn vẫn không nhìn cô, đi thẳng tới cửa sổ sát đất, đưa tay kéo mành lá liêm* xuống, tuy là ban ngày, nhưng vừa kéo mành xuống, căn phòng nhất thời tối đi, trong phòng cũng chỉ có hai người họ, không khí chợt căng thẳng.
(*)Mành hay mành mành là một vật dụng dùng để che cửa hoặc cửa sổ tại nhà ở. Mành có thể dịch theo chiều ngang hay chiều dọc để điều chỉnh độ sáng cần thiết cho căn phòng hoặc nhà ở.
“Anh… Anh muốn làm gì?”
“Chứng minh với cô một chuyện!” Nam Cung Hàn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ kinh hoảng, nội tâm cuối cùng thăng bằng một ít, vừa cởi nút áo vừa đi tới Đỗ Mạn Ninh.
“Này, anh đi tới nữa thì tôi la lên đó! Quân tử động khẩu không động thủ… A…” Đỗ Mạn Ninh hét lên, vì Nam Cung Hàn ôm ngang cô lên, ném trên sofa, vì dùng sức quá mạnh, Đỗ Mạn Ninh lại từ trên sofa lăn xuống.
Bị động tác thô lỗ này của anh làm té hoa mắt choáng váng, gọng kính dày nặng trên mặt đã sớm rơi uống đất, tóc mai đều rơi xuống, nút áo cũng không biết rơi nơi nào, Đỗ Mạn Ninh mặc kệ, cô hoảng sợ nhìn Nam Cung Hàn đang từng bước từng bước đi tới cô, chỉ có thể lấy tay chống mặt đất, lui từng chút từng chút về sau.
“Anh… Anh đừng làm bậy!” Giọng Đỗ Mạn Ninh không che giấu được run rẩy, ủy khuất và sợ hãi tràn đầy trong lòng, cô chỉ cảm thấy mũi chua xót, Nam Cung Hàn ở trước mắt ngày càng mơ hồ, bảy năm qua, cô không hề bị ủy khuất gì, có gì mà khóc, cô thầm mắng mình một câu, tức giận giơ tay lau sạch nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro