Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
“Anh lại dám đá...
Tam Muội Thủy Sám
2024-11-11 23:52:40
Éc.
Yến Hoài nhíu mày, choáng, tại sao lại là anh ấy?
"Tới là tốt rồi, làm xong hết những thứ này anh còn phải làm thêm một ca nữa.” Yến Hoài không nhìn anh, trực tiếp ra lệnh: “Hoan nghênh thư ký thị trưởng trở lại!"
Gương mặt Khấu Kiệt hiện lên đầy vạch đen, nhưng, ngẫm lại, được rồi, chiến đấu hăng say cùng với bà xã cũng là một chuyện tốt.
"Căn cứ vào báo cáo, ở thành phố S bị động đất mãnh liệt, có khả năng em sẽ đến đó để giúp đỡ trong việc tái xây dựng.” Yến Hoài vừa xử lý chuyện trong tay, vừa nói.
"Anh đi cùng với em, hoặc là, ngày mai chúng ta đi kêu gọi quyên góp ủng hộ trước, sau đó cùng đi, được không?"
"Ở đây vẫn còn chuyện để cho anh làm, anh biết rồi đó, giá cổ phiếu của tập đoàn Dương thị đã tăng. Mà của tập đoàn Khấu thị lại giảm xuống, anh không ở lại ư?"
"Anh quan tâm đến em hơn.” Khấu Kiệt miệt mài sắp xếp lại văn kiện.
". . . . . ." Yến Hoài ngẩng đầu nhìn Khấu Kiệt đứng đối diện bàn làm việc.
"Đừng nhìn anh chằm chằm, mặc dù anh rất tuấn tú, nhưng anh sẽ ngượng đấy!” Khấu Kiệt không từ bỏ cơ hội buông lời trêu ghẹo.
"Chảnh chọe!” Yến Hoài tiếp tục ký tài liệu.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào." Khấu Kiệt cất giọng.
"Thị trưởng, đây là số liệu phân tích kinh tế của ngày hôm qua, mới vừa được chỉnh sửa lại.” Là cô gái vừa nãy còn gào thét ở bên ngoài, mang xấp tài liệu đặt lên bàn làm việc của Yến Hoài, sau lại liếc mắt nhìn về phía Khấu Kiệt.
"Được, đợi lát nữa tôi xem."
Không lâu sau, điện thoại di động của Khấu Kiệt lại vang lên.
"Chuyện gì?" Khấu Kiệt hướng vào trong điện thoại.
"Tiểu Liên đến công ty, muốn nhân viên giao tài liệu cho con bé xem!” Thương Truy Ý chậm rãi nói trong điện thoại.
"Cậu ngăn nó lại, ngàn vạn lần đừng để cho nó xem!” Khấu Kiệt nhíu mày, dùng cánh tay còn lại ký vào tài liệu trước mặt.
"Con bé sống chết không đi, cậu xem phải làm sao bây giờ?”
"Mình sẽ đến đó!” Khấu Kiệt giữ điện thoại, nhìn sang Yến Hoài một chút, thấy cô bắt đầu dọn dẹp văn kiện.
Khấu Kiệt đi lên, giúp cô sắp xếp lại.
"Anh phải trở về công ty xem qua một chút?" Yến Hoài hỏi.
"Công ty có chút việc cần phải xử lý gấp.” Khấu Kiệt nhìn về phía Yến Hoài: “Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Được." Yến Hoài cũng không nói vòng vo: “Anh đi nhanh nhanh lên, đợi lát nữa em phân chia công việc xong, ngày mai chúng ta có thể đến thành phố S xem xét tình hình một chút, hơn nữa, đối với việc tái xây dựng, chúng ta có thể nắm chắc cơ hội!"
"Ừm." Khấu Kiệt gật đầu một cái, dọn dẹp xong, xoay người muốn rời đi, nhưng, ngay ngưỡng cửa, vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhìn cô một chút, mỉm cười.
Yến Hoài cảm thấy có chút thảnh thơi trong lòng.
"Khấu thiếu gia!" Ở ngay cửa lớn của cao ốc Đằng Long, vừa trông thấy Khấu Kiệt tiến đến, tức khắc đã có người đứng ra chào đón.
Khấu Kiệt tháo kính râm xuống, cởi áo khoác tây trang ra, ném cho người bên cạnh, đi thẳng đến thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.
Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra từ bên trong, không ai khác chính là Dương Miêu Miêu và Khấu Tử Liên!
Đôi mắt đen của Khấu Kiệt lạnh xuống, nhìn hai người bọn họ, nhưng, Khấu Tử Liên cũng rất khoan thai bước ra khỏi thang máy, còn Dương Miêu Miêu cũng có chút khiếp sợ, nhưng vẫn theo sát Khấu Tử Liên.
"Ai cho em lên đấy?" Khấu Kiệt lạnh lùng hỏi Khấu Tử Liên, đáy mắt bắn ra mấy tia nguy hiểm.
Khấu Tử Liên hoảng sợ trong lòng, nhưng, cậy vào việc mình là em gái của anh, dầu gì cũng là cùng cha khác mẹ, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm chứ? Nghĩ tới đây, Khấu Tử Liên liền nói: “Tự em đi lên, em là em gái của anh, có gì mà không thể đi lên!"
"Bốp!” Khấu Kiệt vung một cái tát lên: “Xem ra ở nước Pháp, em chẳng học thêm được thứ gì cả!”
"Anh!" Khấu Tử Liên đỏ bừng mắt nhìn anh chằm chằm, đưa tay che mặt: “Anh lại dám đánh em?”
Yến Hoài nhíu mày, choáng, tại sao lại là anh ấy?
"Tới là tốt rồi, làm xong hết những thứ này anh còn phải làm thêm một ca nữa.” Yến Hoài không nhìn anh, trực tiếp ra lệnh: “Hoan nghênh thư ký thị trưởng trở lại!"
Gương mặt Khấu Kiệt hiện lên đầy vạch đen, nhưng, ngẫm lại, được rồi, chiến đấu hăng say cùng với bà xã cũng là một chuyện tốt.
"Căn cứ vào báo cáo, ở thành phố S bị động đất mãnh liệt, có khả năng em sẽ đến đó để giúp đỡ trong việc tái xây dựng.” Yến Hoài vừa xử lý chuyện trong tay, vừa nói.
"Anh đi cùng với em, hoặc là, ngày mai chúng ta đi kêu gọi quyên góp ủng hộ trước, sau đó cùng đi, được không?"
"Ở đây vẫn còn chuyện để cho anh làm, anh biết rồi đó, giá cổ phiếu của tập đoàn Dương thị đã tăng. Mà của tập đoàn Khấu thị lại giảm xuống, anh không ở lại ư?"
"Anh quan tâm đến em hơn.” Khấu Kiệt miệt mài sắp xếp lại văn kiện.
". . . . . ." Yến Hoài ngẩng đầu nhìn Khấu Kiệt đứng đối diện bàn làm việc.
"Đừng nhìn anh chằm chằm, mặc dù anh rất tuấn tú, nhưng anh sẽ ngượng đấy!” Khấu Kiệt không từ bỏ cơ hội buông lời trêu ghẹo.
"Chảnh chọe!” Yến Hoài tiếp tục ký tài liệu.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mời vào." Khấu Kiệt cất giọng.
"Thị trưởng, đây là số liệu phân tích kinh tế của ngày hôm qua, mới vừa được chỉnh sửa lại.” Là cô gái vừa nãy còn gào thét ở bên ngoài, mang xấp tài liệu đặt lên bàn làm việc của Yến Hoài, sau lại liếc mắt nhìn về phía Khấu Kiệt.
"Được, đợi lát nữa tôi xem."
Không lâu sau, điện thoại di động của Khấu Kiệt lại vang lên.
"Chuyện gì?" Khấu Kiệt hướng vào trong điện thoại.
"Tiểu Liên đến công ty, muốn nhân viên giao tài liệu cho con bé xem!” Thương Truy Ý chậm rãi nói trong điện thoại.
"Cậu ngăn nó lại, ngàn vạn lần đừng để cho nó xem!” Khấu Kiệt nhíu mày, dùng cánh tay còn lại ký vào tài liệu trước mặt.
"Con bé sống chết không đi, cậu xem phải làm sao bây giờ?”
"Mình sẽ đến đó!” Khấu Kiệt giữ điện thoại, nhìn sang Yến Hoài một chút, thấy cô bắt đầu dọn dẹp văn kiện.
Khấu Kiệt đi lên, giúp cô sắp xếp lại.
"Anh phải trở về công ty xem qua một chút?" Yến Hoài hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Công ty có chút việc cần phải xử lý gấp.” Khấu Kiệt nhìn về phía Yến Hoài: “Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Được." Yến Hoài cũng không nói vòng vo: “Anh đi nhanh nhanh lên, đợi lát nữa em phân chia công việc xong, ngày mai chúng ta có thể đến thành phố S xem xét tình hình một chút, hơn nữa, đối với việc tái xây dựng, chúng ta có thể nắm chắc cơ hội!"
"Ừm." Khấu Kiệt gật đầu một cái, dọn dẹp xong, xoay người muốn rời đi, nhưng, ngay ngưỡng cửa, vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhìn cô một chút, mỉm cười.
Yến Hoài cảm thấy có chút thảnh thơi trong lòng.
"Khấu thiếu gia!" Ở ngay cửa lớn của cao ốc Đằng Long, vừa trông thấy Khấu Kiệt tiến đến, tức khắc đã có người đứng ra chào đón.
Khấu Kiệt tháo kính râm xuống, cởi áo khoác tây trang ra, ném cho người bên cạnh, đi thẳng đến thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.
Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra từ bên trong, không ai khác chính là Dương Miêu Miêu và Khấu Tử Liên!
Đôi mắt đen của Khấu Kiệt lạnh xuống, nhìn hai người bọn họ, nhưng, Khấu Tử Liên cũng rất khoan thai bước ra khỏi thang máy, còn Dương Miêu Miêu cũng có chút khiếp sợ, nhưng vẫn theo sát Khấu Tử Liên.
"Ai cho em lên đấy?" Khấu Kiệt lạnh lùng hỏi Khấu Tử Liên, đáy mắt bắn ra mấy tia nguy hiểm.
Khấu Tử Liên hoảng sợ trong lòng, nhưng, cậy vào việc mình là em gái của anh, dầu gì cũng là cùng cha khác mẹ, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm chứ? Nghĩ tới đây, Khấu Tử Liên liền nói: “Tự em đi lên, em là em gái của anh, có gì mà không thể đi lên!"
"Bốp!” Khấu Kiệt vung một cái tát lên: “Xem ra ở nước Pháp, em chẳng học thêm được thứ gì cả!”
"Anh!" Khấu Tử Liên đỏ bừng mắt nhìn anh chằm chằm, đưa tay che mặt: “Anh lại dám đánh em?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro