Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
Thì thầm gọi mó...
Tam Muội Thủy Sám
2024-11-11 23:52:40
Editor: Quỳnh Anh.
"Em biết tính khí của anh rồi, thách thức đến ranh giới của anh? Còn khiêu chiến tính nhẫn nại của anh?" Khấu Kiệt nhìn cô, sau lại chuyển hướng nhìn sang Dương Miêu Miêu, hài lòng khi trông thấy ánh mắt đầy vẻ sợ hãi của cô ta.
"Trước kia em đã biết rõ phép tắc của anh, bây giờ được lắm, ha ha.” Khấu Kiệt cười lạnh: “Còn mang theo cả người ngoài đến đây, đúng là không biết sống chết?"
"Không phải vậy!" Lúc này Khấu Tử Liên mới thật sự cảm thấy sợ, người đàn ông này, không màng đến tình thân, không bao giờ muốn người khác làm trái ý của anh ta! Giới hạn cao nhất của anh ta là gì? Chính là không thích người khác có hành động thăm dò vào thế giới nội tâm sâu thẳm của anh ta.
"Anh hy vọng không có lần sau, nếu như còn lặp lại, Hừ! Zimbabwe, hình như phong cảnh ở nơi ấy rất đẹp!” Khấu Kiệt cười khẩy, xoay người, trực tiếp đi thẳng ra khỏi cao ốc Đằng Long.
Dưới sự phục vụ của nhân viên bên ngoài, Khấu Kiệt lấy lại áo khoác và mang kính mát vào.
"Nếu như lần sau tiểu thư còn mang theo người ngoài xông vào cao ốc Đằng Long gây rối, các cậu biết rồi đó!” Khấu Kiệt nhìn Dương Miêu Miêu với vẻ khinh bỉ, lại chuyển hướng nhìn sang Khấu Tử Liên: “Nhờ hòa thượng kiểm tra vết thương trên mặt em một chút, nếu hỏng bét thì không thể gả đi rồi!”
"Anh, anh trai! Anh trai!" Khấu Tử Liên gọi với theo bóng lưng của Khấu Kiệt, nhưng mà, vẫn không thấy anh quay đầu lại.
"Dám chắc là anh ta đi đến chỗ của Yến Hoài!" Lúc này Dương Miêu Miêu mới cất lời.
"Lại là con tiện nhân kia!" Khấu Tử Liên nhìn Dương Miêu Miêu: "Đi, em mời chị ăn cơm!"
"Cám ơn!" Dương Miêu Miêu nhếch môi cười, cuối cùng, hung hăng liếc mắt nhìn Khấu Kiệt một cái. . . . . .
Trong một gian phòng thượng hạng tại nhà hàng.
Ánh nến chập chờn trong một góc tối, lan tỏa sự ấm áp xen lẫn chút mập mờ.
Trước sau Khấu Kiệt vẫn giữ nụ cười, ngắm nhìn cô gái trước mặt, còn cô thì vẫn cứ nhìn đăm đăm vào ánh nến.
"Ánh nến rất đẹp?" Cuối cùng Khấu Kiệt cũng không nhịn được, cất tiếng hỏi.
Yến Hoài ngẩng đầu lên: "Bởi vì không còn thứ gì khác để nhìn."
"Nhìn anh này."
"Không có hứng thú"
"Ách. . . . . . Nhân viên phục vụ!" Khấu Kiệt ngoắc tay.
"Kính thưa quý khách, xin hỏi ngài có cần giúp gì không?” Nhân viên phục vụ lễ phép khom người.
Khấu Kiệt ra hiệu, ý bảo nhân viên phục vụ đưa lỗ tai đến đây.
Nhân viên phục vụ làm theo.
Khấu Kiệt thì thầm nói mấy câu.
Mà Yến Hoài cũng thắc mắc, nhìn hai người bọn họ nói chuyện.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi xuống.
"Anh mới nói cái gì vậy hả?" Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt vừa uống xong ly rượu đỏ, cũng không thấy nói chuyện, rốt cuộc cất lời.
"Gọi món ăn thôi mà."
"Gọi món ăn mà cũng thì thầm to nhỏ?” Yến Hoài cắn răng, chứng tỏ mình không tin.
"Đợi lát nữa sẽ biết, giữ bí mật tuyệt đối, em tiếp tục ngắm ánh nến đi!" Khấu Kiệt chỉ ngón tay vào cây nến trước mặt.
Yến Hoài để ly rượu xuống, được thôi: "Nhân viên phục vụ!"
Đến phiên Khấu Kiệt ngạc nhiên, cô ấy muốn làm gì?
Chỉ thấy Yến Hoài cũng giống như Khấu Kiệt ban nãy, thì thầm nói mấy câu.
Khấu Kiệt nheo mắt lại: “Em nói gì thế?"
"Không có gì, gọi thức ăn mà thôi. Anh tiếp tục uống rượu đỏ của anh đi." Yến Hoài nhàn nhạt đáp một câu.
Khấu Kiệt sửng sốt.
Lúc này, Yến Hoài chuyển hướng nhìn về phía bình chất lỏng màu đỏ trên bàn, vươn bàn tay ngọc ra, rót chất lỏng kia vào đầy một ly: “Nước tiểu ngựa uống rất ngon?"
"Phốc!" Khấu Kiệt phun rươu đỏ trong miệng ra ngoài, nhanh chóng nhảy ra khỏi chỗ ngồi, mà nhân viên phục vụ cũng đã vội vàng chạy tới xử lý.
"Em...em nói là nước tiểu ngựa?" Khấu Kiệt dở khóc dở cười.
"Chẳng lẽ nói cái gì?" Yến Hoài liếc anh một cái, mà vào lúc này, cô liền vỗ tay ba tiếng.
Trời ạ, tại sao lời thoại và hành động vốn dĩ là của mình đều bị cô ấy cướp hết? Aiz!
Mà nhân viên phục vụ cũng đã bưng thức ăn đi lên.
Trời ạ, mấy thứ này là cái gì? Cô ấy nghĩ gì trong đầu vậy? Cô ấy đã nói gì với nhân viên phục vụ? Nhất thời đầu óc Khấu Kiệt mù tịt, ngơ ngác nhìn tất cả trước mặt.
"Em biết tính khí của anh rồi, thách thức đến ranh giới của anh? Còn khiêu chiến tính nhẫn nại của anh?" Khấu Kiệt nhìn cô, sau lại chuyển hướng nhìn sang Dương Miêu Miêu, hài lòng khi trông thấy ánh mắt đầy vẻ sợ hãi của cô ta.
"Trước kia em đã biết rõ phép tắc của anh, bây giờ được lắm, ha ha.” Khấu Kiệt cười lạnh: “Còn mang theo cả người ngoài đến đây, đúng là không biết sống chết?"
"Không phải vậy!" Lúc này Khấu Tử Liên mới thật sự cảm thấy sợ, người đàn ông này, không màng đến tình thân, không bao giờ muốn người khác làm trái ý của anh ta! Giới hạn cao nhất của anh ta là gì? Chính là không thích người khác có hành động thăm dò vào thế giới nội tâm sâu thẳm của anh ta.
"Anh hy vọng không có lần sau, nếu như còn lặp lại, Hừ! Zimbabwe, hình như phong cảnh ở nơi ấy rất đẹp!” Khấu Kiệt cười khẩy, xoay người, trực tiếp đi thẳng ra khỏi cao ốc Đằng Long.
Dưới sự phục vụ của nhân viên bên ngoài, Khấu Kiệt lấy lại áo khoác và mang kính mát vào.
"Nếu như lần sau tiểu thư còn mang theo người ngoài xông vào cao ốc Đằng Long gây rối, các cậu biết rồi đó!” Khấu Kiệt nhìn Dương Miêu Miêu với vẻ khinh bỉ, lại chuyển hướng nhìn sang Khấu Tử Liên: “Nhờ hòa thượng kiểm tra vết thương trên mặt em một chút, nếu hỏng bét thì không thể gả đi rồi!”
"Anh, anh trai! Anh trai!" Khấu Tử Liên gọi với theo bóng lưng của Khấu Kiệt, nhưng mà, vẫn không thấy anh quay đầu lại.
"Dám chắc là anh ta đi đến chỗ của Yến Hoài!" Lúc này Dương Miêu Miêu mới cất lời.
"Lại là con tiện nhân kia!" Khấu Tử Liên nhìn Dương Miêu Miêu: "Đi, em mời chị ăn cơm!"
"Cám ơn!" Dương Miêu Miêu nhếch môi cười, cuối cùng, hung hăng liếc mắt nhìn Khấu Kiệt một cái. . . . . .
Trong một gian phòng thượng hạng tại nhà hàng.
Ánh nến chập chờn trong một góc tối, lan tỏa sự ấm áp xen lẫn chút mập mờ.
Trước sau Khấu Kiệt vẫn giữ nụ cười, ngắm nhìn cô gái trước mặt, còn cô thì vẫn cứ nhìn đăm đăm vào ánh nến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ánh nến rất đẹp?" Cuối cùng Khấu Kiệt cũng không nhịn được, cất tiếng hỏi.
Yến Hoài ngẩng đầu lên: "Bởi vì không còn thứ gì khác để nhìn."
"Nhìn anh này."
"Không có hứng thú"
"Ách. . . . . . Nhân viên phục vụ!" Khấu Kiệt ngoắc tay.
"Kính thưa quý khách, xin hỏi ngài có cần giúp gì không?” Nhân viên phục vụ lễ phép khom người.
Khấu Kiệt ra hiệu, ý bảo nhân viên phục vụ đưa lỗ tai đến đây.
Nhân viên phục vụ làm theo.
Khấu Kiệt thì thầm nói mấy câu.
Mà Yến Hoài cũng thắc mắc, nhìn hai người bọn họ nói chuyện.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi xuống.
"Anh mới nói cái gì vậy hả?" Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt vừa uống xong ly rượu đỏ, cũng không thấy nói chuyện, rốt cuộc cất lời.
"Gọi món ăn thôi mà."
"Gọi món ăn mà cũng thì thầm to nhỏ?” Yến Hoài cắn răng, chứng tỏ mình không tin.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đợi lát nữa sẽ biết, giữ bí mật tuyệt đối, em tiếp tục ngắm ánh nến đi!" Khấu Kiệt chỉ ngón tay vào cây nến trước mặt.
Yến Hoài để ly rượu xuống, được thôi: "Nhân viên phục vụ!"
Đến phiên Khấu Kiệt ngạc nhiên, cô ấy muốn làm gì?
Chỉ thấy Yến Hoài cũng giống như Khấu Kiệt ban nãy, thì thầm nói mấy câu.
Khấu Kiệt nheo mắt lại: “Em nói gì thế?"
"Không có gì, gọi thức ăn mà thôi. Anh tiếp tục uống rượu đỏ của anh đi." Yến Hoài nhàn nhạt đáp một câu.
Khấu Kiệt sửng sốt.
Lúc này, Yến Hoài chuyển hướng nhìn về phía bình chất lỏng màu đỏ trên bàn, vươn bàn tay ngọc ra, rót chất lỏng kia vào đầy một ly: “Nước tiểu ngựa uống rất ngon?"
"Phốc!" Khấu Kiệt phun rươu đỏ trong miệng ra ngoài, nhanh chóng nhảy ra khỏi chỗ ngồi, mà nhân viên phục vụ cũng đã vội vàng chạy tới xử lý.
"Em...em nói là nước tiểu ngựa?" Khấu Kiệt dở khóc dở cười.
"Chẳng lẽ nói cái gì?" Yến Hoài liếc anh một cái, mà vào lúc này, cô liền vỗ tay ba tiếng.
Trời ạ, tại sao lời thoại và hành động vốn dĩ là của mình đều bị cô ấy cướp hết? Aiz!
Mà nhân viên phục vụ cũng đã bưng thức ăn đi lên.
Trời ạ, mấy thứ này là cái gì? Cô ấy nghĩ gì trong đầu vậy? Cô ấy đã nói gì với nhân viên phục vụ? Nhất thời đầu óc Khấu Kiệt mù tịt, ngơ ngác nhìn tất cả trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro