Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
Dương Miêu Miêu...
Tam Muội Thủy Sám
2024-11-11 23:52:40
Khấu Kiệt nghe thấy tiếng động có chút gì đó không đúng, lập tức xoay người: “Ông nội!"
Ngài Khấu Đức đã ngã xuống đất. . . . . .
——
Sau khi vào phòng cấp cứu, bệnh tim của ngài Khấu Đức đã được kiểm soát. Khấu Kiệt vẫn ảo não ngồi canh giữ ở phòng bệnh, bên phía thị trưởng, anh cũng đã gọi điện thoại xin nghỉ phép một hôm.
Khấu Kiệt ngồi bên giường bệnh, nhìn Khấu Đức đang nằm trên giường.
Mình thật sự nên làm gì đây? Phải giải thích làm sao?
Lúc này, Dương Miêu Miêu cũng vừa vặn đẩy cửa đi vào.
Khấu Kiệt vừa nhìn thấy cô ta, lạnh lùng nói ngay tức khắc: “Cút!"
"Không được vô lễ!" Khấu Đức lên tiếng, hơi lộ ra chút tức giận.
Khấu Kiệt lập tức chuyển hướng nhìn ngài Khấu Đức, vui vẻ nói: “Ông nội, người tỉnh rồi?”
"Còn không bị cháu làm cho tức chết!" Khấu Đức thở hổn hển.
Mà Dương Miêu Miêu đã nói: "Ông Khấu, người đừng tức giận, cho anh Kiệt chút thời gian.” Nói xong còn dời tầm mắt nhìn về phía Khấu Kiệt, ánh mắt toát lên vẻ ấm áp.
Nhưng, Khấu Kiệt chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét, kiếm cớ đi ra ngoài: “Con đi ra ngoài mua chút thức ăn.”
Khấu Đức thờ dài một hơi.
Dương Miêu Miêu lập tức nói ngay: “Ông Khấu, con xin phép đi theo anh Kiệt.”
"Vậy làm phiền Dương tiểu thư rồi!" Khấu Đức gật đầu một cái, nhìn bọn họ đi ra ngoài, liền đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại di động nằm ở cách đó không xa.
"Theo dõi bọn họ cho tôi! Để ý chặt chẽ đến động thái của bọn họ!” Giọng nói đầy uy nghiêm vang vọng bên trong phòng bệnh.
Bên này, Dương Miêu Miêu cũng đã sít sao đuổi theo Khấu Kiệt.
Khấu Kiệt không thèm để ý đến cô ta, nhưng lại không biết làm thế nào, cô ta giống như một con rệp, liều chết đeo bám lấy người khác.
"Cút!" Khấu Kiệt quay người lại, gào lên với cô ta.
Dương Miêu Miêu ngẩn người, nhưng, ngay sau đó liền nói: "Chúng ta nên nói chuyện một chút."
"Không có thời gian!" Khấu Kiệt giương đôi mắt Ưng nhìn cô: “Mà dù cho có thời gian, tôi cũng không muốn tán gẫu."
"Có liên quan đến Yến Hoài." Dương Miêu Miêu nói ra những lời này, nhìn Khấu Kiệt đứng sững người lại với vẻ hài lòng.
Bên trong một quán cà phê sang trọng.
Khấu Kiệt nhìn lên Dương Miêu Miêu ăn mặc trang điểm lòe loẹt trước mắt, nói với vẻ hờ hững: “Nói mau!”
"Kết hôn với em, nếu không, em sẽ tiết lộ chuyện Yến Hoài là Đoạn Hoàng ra ngoài!” Dương Miêu Miêu ra vẻ nói.
"Tôi không hiểu rõ, tại sao cô lại muốn kết hôn với tôi? Cô biết rất rõ rằng tôi không thích cô, tại sao lại còn ngu ngốc, thần kinh như vậy?” Khấu Kiệt nhấp một ngụm rượu.
Dương Miêu Miêu nghe thế, sắc mặt biến chuyển lúc trắng lúc xanh, nhưng, vẫn tiếp tục: “Em….chuyện không liên quan đến anh!” Dứt lời, móc ra một xấp đồ từ trong túi xách: “Em cho anh biết, Khấu Kiệt, em và anh trai đã nắm giữ hết thông tin về Đoạn Hoàng, chuyện giữa cô ta và Phong Sa, bọn tôi đều biết cả! Đừng tưởng rằng lặn sâu xuống nước thì sẽ không có người phát hiện ra được!”
"Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?” Khấu Kiệt hơi ngả người về sau: “Cô ấy không phải là Đoạn Hoàng, Phong Sa đã mai danh ẩn tích, các người muốn điều tra cái gì?"
"Không phải là những tư liệu này ư?” Dương Miêu Miêu ném xấp tài liệu lên bàn, dùng ánh mắt câu hồn nhìn Khấu Kiệt, hất hàm, mặt mũi cực kỳ hồng hào.
Khấu Kiệt miễn cưỡng cầm lấy xấp tài liệu, mở ra xem.
Toát mồ hôi, đúng là tư liệu về Yến Hoài và Triều Trạch, còn có vài tấm ảnh: cảnh Đoạn Hoàng chém giết, bàn mưu tính kế, một vài hình ảnh ở khu vực Đông Nam Á, có vẻ như đã diễn ra từ mấy năm trước. Hơn nữa, hình ảnh cũng không phải là giả…..quả thật cô ấy không hề đơn giản! Cô ấy, chính xác là Đoạn Hoàng – chị hai xã hội đen mạnh mẽ nhất thành phố M!
Khấu Kiệt che giấu suy nghĩ của mình, gương mặt không chút biểu cảm, nói: “Làm giả bằng chứng hòng lừa gạt tôi! Cô cho rằng tôi cũng ngu ngốc như cô sao?”
"Anh!" Dương Miêu Miêu chỉa ngón tay vào Khấu Kiệt: “Cho anh đường sống mà anh không cần!”
"Cái gì mà đường sống?" Khấu Kiệt cười cười: “Cô ấy không phải là Đoạn Hoàng, cô đi nói như vậy, không phải là vu khống ư?"
"Anh!" Dương Miêu Miêu tức đến độ chỉ có thể nói được mấy chữ này.
"Tôi nói này, Dương Miêu Miêu, hẳn là tập đoàn Dương thị nên tập trung sự quan tâm vào sản phẩm của mình thì phải? Có thời gian rảnh rỗi như vậy, không đến cục cảnh sát thăm anh trai của cô sao?” Khấu Kiệt đứng lên: “Cô có thời gian, nhưng tôi không có thời gian!" Dứt lời, đã nhấc chân muốn rời đi.
"Đứng lại!" Dương Miêu Miêu kêu lên: “Anh cứ đi đi, em sẽ tung những thông tin này ra ngoài, truyền đến tay ủy ban thành phố, xem anh thu dọn thế nào?”
"Cô có thể thử xem!" Khấu Kiệt nhếch mép: “Nếu như không sợ chết thì cứ việc!”
Dương Miêu Miêu ngẩn ra, ánh mắt vừa nãy của Khấu Kiệt, giống như đang muốn giết chết mình!
"Hừ! Anh chờ xem! Tôi phải đi nói chuyện với con tiện nhân Yến Hoài kia!" Dương Miêu Miêu thở hổn hển, hét to.
Một trận gió thổi qua, tiếp theo chính là một cái tát!
"Anh! Anh lại dám đánh tôi?" Dương Miêu Miêu che mặt, nhìn Khấu Kiệt, vô cùng căm phẫn.
"Tôi chỉ muốn cô hiểu rõ, khi nói chuyện, nên để ý một chút!"
"Ai nói chuyện phải để ý một chút?" Lúc này, một giọng nam đã gầm to lên…..
~Hết Chương 46~
Ngài Khấu Đức đã ngã xuống đất. . . . . .
——
Sau khi vào phòng cấp cứu, bệnh tim của ngài Khấu Đức đã được kiểm soát. Khấu Kiệt vẫn ảo não ngồi canh giữ ở phòng bệnh, bên phía thị trưởng, anh cũng đã gọi điện thoại xin nghỉ phép một hôm.
Khấu Kiệt ngồi bên giường bệnh, nhìn Khấu Đức đang nằm trên giường.
Mình thật sự nên làm gì đây? Phải giải thích làm sao?
Lúc này, Dương Miêu Miêu cũng vừa vặn đẩy cửa đi vào.
Khấu Kiệt vừa nhìn thấy cô ta, lạnh lùng nói ngay tức khắc: “Cút!"
"Không được vô lễ!" Khấu Đức lên tiếng, hơi lộ ra chút tức giận.
Khấu Kiệt lập tức chuyển hướng nhìn ngài Khấu Đức, vui vẻ nói: “Ông nội, người tỉnh rồi?”
"Còn không bị cháu làm cho tức chết!" Khấu Đức thở hổn hển.
Mà Dương Miêu Miêu đã nói: "Ông Khấu, người đừng tức giận, cho anh Kiệt chút thời gian.” Nói xong còn dời tầm mắt nhìn về phía Khấu Kiệt, ánh mắt toát lên vẻ ấm áp.
Nhưng, Khấu Kiệt chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét, kiếm cớ đi ra ngoài: “Con đi ra ngoài mua chút thức ăn.”
Khấu Đức thờ dài một hơi.
Dương Miêu Miêu lập tức nói ngay: “Ông Khấu, con xin phép đi theo anh Kiệt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy làm phiền Dương tiểu thư rồi!" Khấu Đức gật đầu một cái, nhìn bọn họ đi ra ngoài, liền đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại di động nằm ở cách đó không xa.
"Theo dõi bọn họ cho tôi! Để ý chặt chẽ đến động thái của bọn họ!” Giọng nói đầy uy nghiêm vang vọng bên trong phòng bệnh.
Bên này, Dương Miêu Miêu cũng đã sít sao đuổi theo Khấu Kiệt.
Khấu Kiệt không thèm để ý đến cô ta, nhưng lại không biết làm thế nào, cô ta giống như một con rệp, liều chết đeo bám lấy người khác.
"Cút!" Khấu Kiệt quay người lại, gào lên với cô ta.
Dương Miêu Miêu ngẩn người, nhưng, ngay sau đó liền nói: "Chúng ta nên nói chuyện một chút."
"Không có thời gian!" Khấu Kiệt giương đôi mắt Ưng nhìn cô: “Mà dù cho có thời gian, tôi cũng không muốn tán gẫu."
"Có liên quan đến Yến Hoài." Dương Miêu Miêu nói ra những lời này, nhìn Khấu Kiệt đứng sững người lại với vẻ hài lòng.
Bên trong một quán cà phê sang trọng.
Khấu Kiệt nhìn lên Dương Miêu Miêu ăn mặc trang điểm lòe loẹt trước mắt, nói với vẻ hờ hững: “Nói mau!”
"Kết hôn với em, nếu không, em sẽ tiết lộ chuyện Yến Hoài là Đoạn Hoàng ra ngoài!” Dương Miêu Miêu ra vẻ nói.
"Tôi không hiểu rõ, tại sao cô lại muốn kết hôn với tôi? Cô biết rất rõ rằng tôi không thích cô, tại sao lại còn ngu ngốc, thần kinh như vậy?” Khấu Kiệt nhấp một ngụm rượu.
Dương Miêu Miêu nghe thế, sắc mặt biến chuyển lúc trắng lúc xanh, nhưng, vẫn tiếp tục: “Em….chuyện không liên quan đến anh!” Dứt lời, móc ra một xấp đồ từ trong túi xách: “Em cho anh biết, Khấu Kiệt, em và anh trai đã nắm giữ hết thông tin về Đoạn Hoàng, chuyện giữa cô ta và Phong Sa, bọn tôi đều biết cả! Đừng tưởng rằng lặn sâu xuống nước thì sẽ không có người phát hiện ra được!”
"Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?” Khấu Kiệt hơi ngả người về sau: “Cô ấy không phải là Đoạn Hoàng, Phong Sa đã mai danh ẩn tích, các người muốn điều tra cái gì?"
"Không phải là những tư liệu này ư?” Dương Miêu Miêu ném xấp tài liệu lên bàn, dùng ánh mắt câu hồn nhìn Khấu Kiệt, hất hàm, mặt mũi cực kỳ hồng hào.
Khấu Kiệt miễn cưỡng cầm lấy xấp tài liệu, mở ra xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Toát mồ hôi, đúng là tư liệu về Yến Hoài và Triều Trạch, còn có vài tấm ảnh: cảnh Đoạn Hoàng chém giết, bàn mưu tính kế, một vài hình ảnh ở khu vực Đông Nam Á, có vẻ như đã diễn ra từ mấy năm trước. Hơn nữa, hình ảnh cũng không phải là giả…..quả thật cô ấy không hề đơn giản! Cô ấy, chính xác là Đoạn Hoàng – chị hai xã hội đen mạnh mẽ nhất thành phố M!
Khấu Kiệt che giấu suy nghĩ của mình, gương mặt không chút biểu cảm, nói: “Làm giả bằng chứng hòng lừa gạt tôi! Cô cho rằng tôi cũng ngu ngốc như cô sao?”
"Anh!" Dương Miêu Miêu chỉa ngón tay vào Khấu Kiệt: “Cho anh đường sống mà anh không cần!”
"Cái gì mà đường sống?" Khấu Kiệt cười cười: “Cô ấy không phải là Đoạn Hoàng, cô đi nói như vậy, không phải là vu khống ư?"
"Anh!" Dương Miêu Miêu tức đến độ chỉ có thể nói được mấy chữ này.
"Tôi nói này, Dương Miêu Miêu, hẳn là tập đoàn Dương thị nên tập trung sự quan tâm vào sản phẩm của mình thì phải? Có thời gian rảnh rỗi như vậy, không đến cục cảnh sát thăm anh trai của cô sao?” Khấu Kiệt đứng lên: “Cô có thời gian, nhưng tôi không có thời gian!" Dứt lời, đã nhấc chân muốn rời đi.
"Đứng lại!" Dương Miêu Miêu kêu lên: “Anh cứ đi đi, em sẽ tung những thông tin này ra ngoài, truyền đến tay ủy ban thành phố, xem anh thu dọn thế nào?”
"Cô có thể thử xem!" Khấu Kiệt nhếch mép: “Nếu như không sợ chết thì cứ việc!”
Dương Miêu Miêu ngẩn ra, ánh mắt vừa nãy của Khấu Kiệt, giống như đang muốn giết chết mình!
"Hừ! Anh chờ xem! Tôi phải đi nói chuyện với con tiện nhân Yến Hoài kia!" Dương Miêu Miêu thở hổn hển, hét to.
Một trận gió thổi qua, tiếp theo chính là một cái tát!
"Anh! Anh lại dám đánh tôi?" Dương Miêu Miêu che mặt, nhìn Khấu Kiệt, vô cùng căm phẫn.
"Tôi chỉ muốn cô hiểu rõ, khi nói chuyện, nên để ý một chút!"
"Ai nói chuyện phải để ý một chút?" Lúc này, một giọng nam đã gầm to lên…..
~Hết Chương 46~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro