Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
Ông muốn cháu v...
Tam Muội Thủy Sám
2024-11-11 23:52:40
Cháu cũng là lão đại hắc bang đây….Ông nội, đừng nói ông cũng tính tiêu diệt cả cháu luôn nhé…..Khấu Kiệt đánh trống trong lòng.
"Cháu có biết Đoạn Hoàng đang làm gì không?” Khấu Đức cũng không để ý đến vẻ thất thần của Khấu Kiệt, ngược lại nói: “Đoạn Hoàng này, cùng với Phong Sa buôn lậu thuốc phiện ở khu vực Tây Nam, thế lực đã khuếch trương rộng khắp khu vựa Đông Nam Á.”
"Qủa thật là rất lợi hại." Khấu Kiệt gật đầu một cái: “Hì hì, sẽ không thế đâu, ông nội yên tâm đi, Yến Hoài không phải là loại người như vậy, cô ấy rất nghiêm túc trong công việc.”
"Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . ." Hai tiếng chuông cửa vang lên.
Khấu Kiệt liền trông thấy thím Lý đi vào gõ cửa: “Lão gia gia, thiếu gia, Dương tiểu thư đến thăm, nói muốn găp hai người."
Khấu Kiệt ngẩn người, cô ta đúng là biết căn thời gian. Cũng biết chớp thời cơ ngay lúc mình và ông nội đang nói chuyện!
"Cho con bé vào đi!” Khấu Đức cất lời: “Đến phòng khách.”
"Dạ, lão gia gia." Thím Lý đi ra ngoài.
——
Bên trong phòng khách, ba người ngồi.
Hôm nay Dương Miêu Miêu ăn mặc cũng rất đơn giản, đồng thời gương mặt cũng không đắp nhiều phấu son là mấy, nhưng, đôi môi cũng đỏ hồng một mảng.
Cuối cùng cũng có thể gặp mặt ông cụ! Dương Miêu Miêu thầm mừng rỡ trong lòng, còn Khấu Kiệt, hừ! Nhất định tôi phải cho anh biết bộ mặt thật của Yến Hoài.
"Cô tới đây làm gì?" Rốt cuộc Khấu Kiệt cũng phải hét lên một câu, bày tỏ sự bất mãn của mình, cô gái này, chẳng lẽ bị trừng trị như thế còn chưa đủ? Ngứa da?
"Đừng nóng vội." Dương Miêu Miêu giật giật đôi môi, ỏng à ỏng ẹo.
Nói xong, Dương Miêu Miêu đã lấy ra một xấp tài liệu.
Khấu Kiệt nhìn Dương Miêu Miêu trao xấp tài liệu cho ngài Khấu Đức với vẻ khó tin.
Khấu Đức vừa nhìn thấy, cũng không nói lời nào, nhưng, cơn thịnh nộ càng ngày ngày dữ dội, đôi chân mày rậm vặn xoắn lại, khí tức toát ra khắp người khiến bầu không khí trong căn phòng cũng trở nên ngột ngạt.
"Bốp!” Ngài Khấu Đức đập mạnh xấp tài liệu xuống bàn: “Tên tểu tử thúi này!” Dứt lời, trừng mắt nhìn Khấu Kiệt.
Khấu Kiệt muốn giết người, nhưng, ông nội vẫn còn đang ở trước mặt mình, liền cầm lấy xấp lài liệu kia, nhìn xem.
Mà Dương Miêu Miêu, cũng nhìn cả hai người với vẻ thỏa mãn, nhưng, khóe miệng lại nói: “Ông Khấu đừng nóng giận, không phải anh Kiệt cố ý."
Khấu Kiệt cau mày, cái gì không phải cố ý? Mở tài liệu ra, nhất thời Khấu Kiệt nổi trận lôi đình. Bên trong, là một số động thái của Yến Hoài và Triều Trạch lúc còn ở thành phố M.
Có một tấm ảnh, góc độ nhìn có vẻ như là hôn môi, Triều Trạch ôm lấy eo của Yến Hoài; còn có một tấm khác, Yến Hoài và Triều Trạch nắm tay nhau, nhìn đống hàng hóa được chất lên xe; một tấm khác nữa, là Triều Trạch cưỡng hôn Yến Hoài bên trong nhà trọ.
"Ông nội!"
"Câm miệng!" Khấu Đức rống lên một tiếng, cắt lời của Khấu Kiệt.
Khấu Kiệt mở to mắt nhìn ông, cố nén cơn tức.
Dương Miêu Miêu nhìn lên hai người trước mặt, cực kỳ hài lòng, vội vàng đứng lên: “Ông Khấu, anh Kiệt, ở công ty còn có chút việc, con xin phép đi trước."
Khấu Đức nhìn chằm chằm Khấu Kiệt, hướng về phía Dương Miêu Miêu, nói: "Được, cám ơn những tấm ảnh của Dương tiểu thư."
Dương Miêu Miêu cười cười, thím Lý liền tiễn cô ta ra về.
Khấu Kiệt ôm một bụng tức tối, bây giờ đầu óc của anh rất loạn, anh không muốn tin vào những tấm hình này, nhưng, cho dù là thật, nó cũng chỉ là quá khứ, huống chi, góc độ của những tấm hình ấy, làm sao có thể nói lên được gì?
Nghĩ tới đây, Khấu Kiệt nhấc chân muốn rời đi, quả thật đây là lần đầu tiên anh có ý nghĩ bỏ của chạy lấy người trước mặt ông nội.
"Đứng lại!" Ngài Khấu Đức lập tức hét lên với anh.
Khấu Kiệt dừng bước, trầm lặng.
"Chia tay với con bé đó." Khấu Đức thầm thở dài một hơi, nói ra một câu tuyệt tình.
"Không thể!" Khấu Kiệt hét to, cũng không thèm đoái hoài tới gì nữa! Khí thế của anh so với ngài Khấu Đức còn mạnh mẽ hơn.
"Cháu!" Khấu Đức xoay người, nhìn Khấu Kiệt đang đứng trước mặt mình, chỉa ngón tay già nua vào anh: “Ông muốn cháu và con bé đó chia tay!”
"Những tấm ảnh kia có thể chứng minh được cái gì? Vì cái gì cháu phải chia tay với cô ấy?” Khấu Kiệt xoay người lại, hướng về phía Khấu Đức với vẻ quật cường.
"Tiểu tử cháu đủ lông đủ cánh rồi phải không? Hả?" Khấu Đức trợn mắt nhìn anh, vỗ mạnh xuống mặt bàn.
"Ông nội, người phải biết rõ sự thật!"
"Bốp!” Khấu Đức vung tay tát thẳng vào mặt Khấu Kiệt: “Đây còn không phải là sự thật sao?" Dứt lời, quét sạch những tấm ảnh đang nằm trên bàn xuống đất.
Khấu Kiệt nhìn ông chằm chằm, không nói gì, sự im lặng chết người.
"Hừ!" Khấu Kiệt hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài.
"Cháu! Cháu. . . . . ." Khấu Đức nhìn theo bóng lưng của Khấu Kiệt, ôm lấy ngực!
~Hết Chương 45~
"Cháu có biết Đoạn Hoàng đang làm gì không?” Khấu Đức cũng không để ý đến vẻ thất thần của Khấu Kiệt, ngược lại nói: “Đoạn Hoàng này, cùng với Phong Sa buôn lậu thuốc phiện ở khu vực Tây Nam, thế lực đã khuếch trương rộng khắp khu vựa Đông Nam Á.”
"Qủa thật là rất lợi hại." Khấu Kiệt gật đầu một cái: “Hì hì, sẽ không thế đâu, ông nội yên tâm đi, Yến Hoài không phải là loại người như vậy, cô ấy rất nghiêm túc trong công việc.”
"Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . ." Hai tiếng chuông cửa vang lên.
Khấu Kiệt liền trông thấy thím Lý đi vào gõ cửa: “Lão gia gia, thiếu gia, Dương tiểu thư đến thăm, nói muốn găp hai người."
Khấu Kiệt ngẩn người, cô ta đúng là biết căn thời gian. Cũng biết chớp thời cơ ngay lúc mình và ông nội đang nói chuyện!
"Cho con bé vào đi!” Khấu Đức cất lời: “Đến phòng khách.”
"Dạ, lão gia gia." Thím Lý đi ra ngoài.
——
Bên trong phòng khách, ba người ngồi.
Hôm nay Dương Miêu Miêu ăn mặc cũng rất đơn giản, đồng thời gương mặt cũng không đắp nhiều phấu son là mấy, nhưng, đôi môi cũng đỏ hồng một mảng.
Cuối cùng cũng có thể gặp mặt ông cụ! Dương Miêu Miêu thầm mừng rỡ trong lòng, còn Khấu Kiệt, hừ! Nhất định tôi phải cho anh biết bộ mặt thật của Yến Hoài.
"Cô tới đây làm gì?" Rốt cuộc Khấu Kiệt cũng phải hét lên một câu, bày tỏ sự bất mãn của mình, cô gái này, chẳng lẽ bị trừng trị như thế còn chưa đủ? Ngứa da?
"Đừng nóng vội." Dương Miêu Miêu giật giật đôi môi, ỏng à ỏng ẹo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Dương Miêu Miêu đã lấy ra một xấp tài liệu.
Khấu Kiệt nhìn Dương Miêu Miêu trao xấp tài liệu cho ngài Khấu Đức với vẻ khó tin.
Khấu Đức vừa nhìn thấy, cũng không nói lời nào, nhưng, cơn thịnh nộ càng ngày ngày dữ dội, đôi chân mày rậm vặn xoắn lại, khí tức toát ra khắp người khiến bầu không khí trong căn phòng cũng trở nên ngột ngạt.
"Bốp!” Ngài Khấu Đức đập mạnh xấp tài liệu xuống bàn: “Tên tểu tử thúi này!” Dứt lời, trừng mắt nhìn Khấu Kiệt.
Khấu Kiệt muốn giết người, nhưng, ông nội vẫn còn đang ở trước mặt mình, liền cầm lấy xấp lài liệu kia, nhìn xem.
Mà Dương Miêu Miêu, cũng nhìn cả hai người với vẻ thỏa mãn, nhưng, khóe miệng lại nói: “Ông Khấu đừng nóng giận, không phải anh Kiệt cố ý."
Khấu Kiệt cau mày, cái gì không phải cố ý? Mở tài liệu ra, nhất thời Khấu Kiệt nổi trận lôi đình. Bên trong, là một số động thái của Yến Hoài và Triều Trạch lúc còn ở thành phố M.
Có một tấm ảnh, góc độ nhìn có vẻ như là hôn môi, Triều Trạch ôm lấy eo của Yến Hoài; còn có một tấm khác, Yến Hoài và Triều Trạch nắm tay nhau, nhìn đống hàng hóa được chất lên xe; một tấm khác nữa, là Triều Trạch cưỡng hôn Yến Hoài bên trong nhà trọ.
"Ông nội!"
"Câm miệng!" Khấu Đức rống lên một tiếng, cắt lời của Khấu Kiệt.
Khấu Kiệt mở to mắt nhìn ông, cố nén cơn tức.
Dương Miêu Miêu nhìn lên hai người trước mặt, cực kỳ hài lòng, vội vàng đứng lên: “Ông Khấu, anh Kiệt, ở công ty còn có chút việc, con xin phép đi trước."
Khấu Đức nhìn chằm chằm Khấu Kiệt, hướng về phía Dương Miêu Miêu, nói: "Được, cám ơn những tấm ảnh của Dương tiểu thư."
Dương Miêu Miêu cười cười, thím Lý liền tiễn cô ta ra về.
Khấu Kiệt ôm một bụng tức tối, bây giờ đầu óc của anh rất loạn, anh không muốn tin vào những tấm hình này, nhưng, cho dù là thật, nó cũng chỉ là quá khứ, huống chi, góc độ của những tấm hình ấy, làm sao có thể nói lên được gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ tới đây, Khấu Kiệt nhấc chân muốn rời đi, quả thật đây là lần đầu tiên anh có ý nghĩ bỏ của chạy lấy người trước mặt ông nội.
"Đứng lại!" Ngài Khấu Đức lập tức hét lên với anh.
Khấu Kiệt dừng bước, trầm lặng.
"Chia tay với con bé đó." Khấu Đức thầm thở dài một hơi, nói ra một câu tuyệt tình.
"Không thể!" Khấu Kiệt hét to, cũng không thèm đoái hoài tới gì nữa! Khí thế của anh so với ngài Khấu Đức còn mạnh mẽ hơn.
"Cháu!" Khấu Đức xoay người, nhìn Khấu Kiệt đang đứng trước mặt mình, chỉa ngón tay già nua vào anh: “Ông muốn cháu và con bé đó chia tay!”
"Những tấm ảnh kia có thể chứng minh được cái gì? Vì cái gì cháu phải chia tay với cô ấy?” Khấu Kiệt xoay người lại, hướng về phía Khấu Đức với vẻ quật cường.
"Tiểu tử cháu đủ lông đủ cánh rồi phải không? Hả?" Khấu Đức trợn mắt nhìn anh, vỗ mạnh xuống mặt bàn.
"Ông nội, người phải biết rõ sự thật!"
"Bốp!” Khấu Đức vung tay tát thẳng vào mặt Khấu Kiệt: “Đây còn không phải là sự thật sao?" Dứt lời, quét sạch những tấm ảnh đang nằm trên bàn xuống đất.
Khấu Kiệt nhìn ông chằm chằm, không nói gì, sự im lặng chết người.
"Hừ!" Khấu Kiệt hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài.
"Cháu! Cháu. . . . . ." Khấu Đức nhìn theo bóng lưng của Khấu Kiệt, ôm lấy ngực!
~Hết Chương 45~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro