Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
Lần đầu tiên th...
Tam Muội Thủy Sám
2024-11-11 23:52:40
Một gói bao cao su? Hơn nữa, còn có một số mặt hàng dùng để thúc đẩy sự hưng phấn dành cho nam và nữ giới?
Khấu Kiệt có hơi phát cáu.
Mình xấu xa đến thế sao? Cần mấy món này làm gì?
"Khốn kiếp! Cái thằng đáng chết! Đồ chết bầm!” Khấu Kiệt nhất thời nổi trận lôi đình, vừa mắng, vừa cuốn hết mấy thứ kia lại, lập tức ném vào trong thùng rác, tức giận muốn đi ra ngoài, nhưng, lại vòng trở về.
Không được! Không thể để Yến Hoài trông thấy mấy món đồ này! Bằng không, nhất định mình sẽ bị cô ấy đá ra ngoài.
Nhấc cả túi rác lên, đi về phía cửa sổ, nhìn xuống.
Thấy không có người, lập tức ném túi rác xuống bên dưới.
Mà lúc này, Thương Truy Ý ở ngay bên dưới nhà trọ cũng đang ôm bụng bật cười.
"Ha ha ha! Khấu Kiệt nhất định sẽ tức chết cho xem.” Thương Truy Ý tươi cười nhấn phím màu xanh lá cây, nhìn cũng không nhìn liền trả lời: “Này!”
"Thương Truy Ý, mình không để yên cho cậu đâu.” Trong điện thoại di động truyền đến tiếng hét điên cuồng của Khấu Kiệt.
Thương Truy Ý xem thường, trực tiếp tắt điện thoại, hướng về phía tài xế Hoàng Thiên, nói: "Trở về biệt thự, đón tiếp ông nội!"
"Dạ! Cậu Thương!" Hoàng Thiên lập tức khởi động máy xe, phóng đi nhanh như tia chớp.
Sau khi Khấu Kiệt ném túi rác xong, tiện tạy đóng cửa sổ lại, xoay người, đi đến tủ treo quần áo, mở ra xem.
Nhưng, anh không biết, ngay giây phút anh xoay người đi, những chiếc máy chụp hình ở phía xa đã liên tục hoạt động hết công suất….
Chỉ tìm được một bộ quần áo còn khá mới, nhưng, Khấu Kiệt vẫn mặc vào. Sau đó đi về phía thư phòng, muốn kiểm tra xem hiện giờ Yến Hoài như thế nào.
Đi vào bên trong, đến gần Yến Hoài, liền trông thấy cô đang ngủ say, khóe miệng còn hơi mỉm cười.
Khấu Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đẹp ngủ một chút, ngồi ở bên giường, kìm lòng không đậu sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe miệng kia kéo nên một vòng cung đẹp mắt, khắc sâu vào tận đáy lòng anh.
Nhưng, Khấu Kiệt vẫn đứng lên, đi ra bên ngoài, đến ngủ ở phòng khách.
Mình không thể thừa dịp cô ấy say rượu, cũng đã hạ quyết tâm, nhất định phải chờ đến khi cô ấy đồng ý. Có lẽ mình yêu cô ấy thật rồi…..Chuyện này, mình chưa từng nghĩ tới việc sẽ yêu một cô gái nào đó, mình chưa từng thử qua bao giờ….Lần đầu tiên, thổn thức với một cô gái – là chuyện tốt hay xấu?
Khấu Kiệt bĩu môi, nhìn nhìn lên trần nhà, nhắm hai mắt lại.
Chắc là ngày mai phải chạy về biệt thự thật sớm? Bao giờ thì ông nội đến? Hay là, vẫn cứ về sớm một chút đi! Ừm. . . . . . Ngủ đi! Hoài, ngủ ngon!
Sáng sớm, cuối cùng Yến Hoài cũng tỉnh lại, nhìn cảnh tượng chung quanh, ở thư phòng, vậy mình?
Trong trí nhớ của cô, Khấu Kiệt đã đánh Triều Trạch một trận, sau đó cô chạy vọt vào phòng tắm, ngâm mình trong nước….. . . . Sau đó, bây giờ là ở thư phòng!
Cựa quậy cơ thể, không có cảm giác đau đớn - ừm, chí ít anh ta vẫn là chính nhân quân tử. Vén chăn lên, lúng túng, Yến Hoài nhíu nhíu mày, nhìn thấy trên người không mảnh vải che thân, điều này chứng tỏ tên đàn ông kia đã nhìn mình sạch sẽ hết rồi.
Cái đó 囧! Khó chịu cực kỳ! Nếu như là ở thành phố M, cô không thể không giết chết anh.
Hôm nào nhất định phải tìm Khấu Kiệt tính sổ.
Mà bây giờ, Yến Hoài cũng sực nhớ tới, cô còn phải đi làm.
Còn ai đợi mình không? Yến Hoài vội vàng xuống giường, phát hiện quần áo đi làm đã được xếp ngay ngắn, đặt trên chiếc ghế cách giường không xa.
Là anh ấy? Chuẩn bị xong xuôi hết cho mình?
Triều Trạch đâu? Là anh ấy hay là Triều Trạch?
Theo lý thuyết, tuyệt đối Triều Trạch sẽ không làm những chuyện như vậy. Thế thì chỉ còn anh ấy, vậy bây giờ anh ấy đi đâu? Nghi vấn, Yến Hoài nhanh chóng mặc quần áo vào, vội vàng đi ra khỏi thư phòng.
Không biết, anh ấy còn ở đây hay không?
Hoặc là, Triều Trạch?
Nhưng, xoay một vòng, vẫn không nhìn thấy hai người đàn ông này.
Mà bên trong phòng ăn, bữa ăn sáng phong phú, lại thiếu đi mất một người, thiếu đi cái người bảo mình ‘nhanh lên, đến ăn một chút.’
Yến Hoài lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ, còn 45 phút, vẫn đủ thời gian để dùng bữa sáng.
Nghĩ vậy, liền ngồi xuống, cầm lấy ly sữa tươi, uống một hớp, lúc này, liền trông thấy tờ giấy be bé đặt bên dưới ly sữa.
Mở ra, nhìn thấy nét chữ mạnh mẽ, rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực.
Đại khái là sau khi dùng bữa sáng xong, sẽ có người đến bên dưới nhà trọ đưa cô đi làm, thế nên không cần phải gấp gáp, nhất định sẽ không trễ, còn Khấu Kiệt có chuyện riêng phải đi trước. Về phân tên Triều Trạch kia, cũng không đề cập đến.
Ách? Một hàng chữ cuối cùng được viết nhỏ như vầy? 〆 mềm mại ~ nắn nót * nhỏ ~ nghiêng ξ
Yến Hoài đưa đến gần tần mắt, nhỏ giọng đọc lên: ngày hôm qua không muốn em, là bởi vì chờ sau khi em trở thành vợ anh, sẽ muốn em mỗi ngày.
Miếng bánh bao trong miệng bị nghẹn lại ngay cổ họng, mắc kẹt rồi!
Yến Hoài nhất thời đỏ mặt, sau đó lại vừa xấu hổ, vừa có chút tức giận.
Đầu óc của người này bị chập mạch sao? Lưu manh! Dục vọng điên cuồng! Thật là! Thiếu dạy dỗ.
Yến Hoài vò tờ giấy lại, tiện tay ném qua một bên.
Sau khi ăn sáng xong, đi tới nhà để xe, nhưng chợt phát hiện, xe của mình không còn ở đó nữa.
"Khấu Kiệt đáng chết! Tên đàn ông thúi!” Yến Hoài nổi trận lôi đình. Chắc chắn là anh ta đã lái chiếc BMW của mình đi rồi: “Đáng ghét! Không phải anh có xe riêng sao?”
Yến Hoài đứng hai tay chống nạnh, giống y như một người đàn bà chanh chua. Nhưng, qua hai ba phút, Yến Hoài lấy lại bình tĩnh, bây giờ không được, đi làm quan trọng hơn. Chắc chắn anh ta biết mình muốn tự lái xe, thế nên mới mang xe của mình đi mất.Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn lê quý đôn.
Đáng chết! Nhất định tôi phải hung hăng dẫm nát anh dưới chân. Yến Hoài điên cuồng gào thét lên mấy tiếng trong lòng, hướng về phía chiếc xe đặc biệt đến đón mình.
"Thiếu phu nhân.” Người đàn ông áo đen thấy Yến Hoài đi tới, lập tức gật đầu thưa.
"Cậu.” Yến Hoài nghe thấy danh xưng kia, mặt đỏ rần, sau đó từ đỏ chuyển sang xanh lá cây, căm phẫn: “Đừng gọi tôi như vậy!”
"Thiếu gia đã dặn dò, người chính là thiếu phu nhân, sớm muộn gì cũng phải gọi như vậy." Người đàn ông có hơi khờ khạo trả lời.
Yến Hoài kìm nén cơn tức giận, nhưng, ngay sau đó lại trở tay, trói hai tay người đàn ông ra sau lưng: “Tôi cho cậu biết! Còn gọi tôi một tiếng thiếu phu nhân nữa, tôi liền xử lý cậu.”
Người đàn ông bị đau, không biết cô gái này lại giỏi võ như vậy. Nhưng, anh ta cũng là thủ hạ mà Khấu Kiệt xem trọng, huống chi, bản thân anh ta chỉ biết thi hành mệnh lệnh, không hề biết thắc mắc này kia. Cho nên….
"Dạ, thiếu phu nhân!"
Yến Hoài cảm giác trời đất mù mịt! Những người này đầu óc đều có vấn đề?
Rõ là, nói chuyện với những người này chỉ uổng phí hơi sức!
"Nhanh chóng chạy đến cao ốc thị trưởng!” Yến Hoài trực tiếp ngồi vào trong xe: “Đừng nên gọi tôi như vậy. Bằng không tôi phá hủy tập đoàn Khấu thị của mấy người.”
"Dạ! Thiếu phu nhân!" Người đàn ông gật đầu, trực tiếp mở máy xe.
Yến Hoài trợn trắng hai trắng, hoàn toàn hết cách.
Người đàn ông này! Khốn kiếp!? Tất cả đều tại anh ta!
Mà bên này, Khấu Kiệt đang ngồi trong thư phòng, liên tục hắt xì.
Vất vả lắm mới tiễn ông nội đi được, bây giờ cũng có chút thời gian rảnh rỗi.
Tóm lại là mình có nên đến cao ốc thị trưởng hay không? Bây giờ mình chính là thư ký thị trưởng.
Đương lúc này, Thương Truy Ý cũng từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một gói bưu kiện.
"Cậu xem, chuyện tốt mà cậu đã làm này!” Thương Truy Ý lập tức ném gói bưu kiện lên trước bàn của Khấu Kiệt, có chút tức giận: “Bây giờ có người yêu cầu rút sản nghiệp của tập đoàn Khấu thị ra khỏi thành phố M.”
Khấu Kiệt sững sờ, mình vốn không có làm chuyện gì cả, nhưng. . . . . .
Nhìn Thương Truy Ý, Khấu Kiệt mở gói bưu kiện ra. . . . . .
~Hết Chương 22~
Khấu Kiệt có hơi phát cáu.
Mình xấu xa đến thế sao? Cần mấy món này làm gì?
"Khốn kiếp! Cái thằng đáng chết! Đồ chết bầm!” Khấu Kiệt nhất thời nổi trận lôi đình, vừa mắng, vừa cuốn hết mấy thứ kia lại, lập tức ném vào trong thùng rác, tức giận muốn đi ra ngoài, nhưng, lại vòng trở về.
Không được! Không thể để Yến Hoài trông thấy mấy món đồ này! Bằng không, nhất định mình sẽ bị cô ấy đá ra ngoài.
Nhấc cả túi rác lên, đi về phía cửa sổ, nhìn xuống.
Thấy không có người, lập tức ném túi rác xuống bên dưới.
Mà lúc này, Thương Truy Ý ở ngay bên dưới nhà trọ cũng đang ôm bụng bật cười.
"Ha ha ha! Khấu Kiệt nhất định sẽ tức chết cho xem.” Thương Truy Ý tươi cười nhấn phím màu xanh lá cây, nhìn cũng không nhìn liền trả lời: “Này!”
"Thương Truy Ý, mình không để yên cho cậu đâu.” Trong điện thoại di động truyền đến tiếng hét điên cuồng của Khấu Kiệt.
Thương Truy Ý xem thường, trực tiếp tắt điện thoại, hướng về phía tài xế Hoàng Thiên, nói: "Trở về biệt thự, đón tiếp ông nội!"
"Dạ! Cậu Thương!" Hoàng Thiên lập tức khởi động máy xe, phóng đi nhanh như tia chớp.
Sau khi Khấu Kiệt ném túi rác xong, tiện tạy đóng cửa sổ lại, xoay người, đi đến tủ treo quần áo, mở ra xem.
Nhưng, anh không biết, ngay giây phút anh xoay người đi, những chiếc máy chụp hình ở phía xa đã liên tục hoạt động hết công suất….
Chỉ tìm được một bộ quần áo còn khá mới, nhưng, Khấu Kiệt vẫn mặc vào. Sau đó đi về phía thư phòng, muốn kiểm tra xem hiện giờ Yến Hoài như thế nào.
Đi vào bên trong, đến gần Yến Hoài, liền trông thấy cô đang ngủ say, khóe miệng còn hơi mỉm cười.
Khấu Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đẹp ngủ một chút, ngồi ở bên giường, kìm lòng không đậu sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe miệng kia kéo nên một vòng cung đẹp mắt, khắc sâu vào tận đáy lòng anh.
Nhưng, Khấu Kiệt vẫn đứng lên, đi ra bên ngoài, đến ngủ ở phòng khách.
Mình không thể thừa dịp cô ấy say rượu, cũng đã hạ quyết tâm, nhất định phải chờ đến khi cô ấy đồng ý. Có lẽ mình yêu cô ấy thật rồi…..Chuyện này, mình chưa từng nghĩ tới việc sẽ yêu một cô gái nào đó, mình chưa từng thử qua bao giờ….Lần đầu tiên, thổn thức với một cô gái – là chuyện tốt hay xấu?
Khấu Kiệt bĩu môi, nhìn nhìn lên trần nhà, nhắm hai mắt lại.
Chắc là ngày mai phải chạy về biệt thự thật sớm? Bao giờ thì ông nội đến? Hay là, vẫn cứ về sớm một chút đi! Ừm. . . . . . Ngủ đi! Hoài, ngủ ngon!
Sáng sớm, cuối cùng Yến Hoài cũng tỉnh lại, nhìn cảnh tượng chung quanh, ở thư phòng, vậy mình?
Trong trí nhớ của cô, Khấu Kiệt đã đánh Triều Trạch một trận, sau đó cô chạy vọt vào phòng tắm, ngâm mình trong nước….. . . . Sau đó, bây giờ là ở thư phòng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cựa quậy cơ thể, không có cảm giác đau đớn - ừm, chí ít anh ta vẫn là chính nhân quân tử. Vén chăn lên, lúng túng, Yến Hoài nhíu nhíu mày, nhìn thấy trên người không mảnh vải che thân, điều này chứng tỏ tên đàn ông kia đã nhìn mình sạch sẽ hết rồi.
Cái đó 囧! Khó chịu cực kỳ! Nếu như là ở thành phố M, cô không thể không giết chết anh.
Hôm nào nhất định phải tìm Khấu Kiệt tính sổ.
Mà bây giờ, Yến Hoài cũng sực nhớ tới, cô còn phải đi làm.
Còn ai đợi mình không? Yến Hoài vội vàng xuống giường, phát hiện quần áo đi làm đã được xếp ngay ngắn, đặt trên chiếc ghế cách giường không xa.
Là anh ấy? Chuẩn bị xong xuôi hết cho mình?
Triều Trạch đâu? Là anh ấy hay là Triều Trạch?
Theo lý thuyết, tuyệt đối Triều Trạch sẽ không làm những chuyện như vậy. Thế thì chỉ còn anh ấy, vậy bây giờ anh ấy đi đâu? Nghi vấn, Yến Hoài nhanh chóng mặc quần áo vào, vội vàng đi ra khỏi thư phòng.
Không biết, anh ấy còn ở đây hay không?
Hoặc là, Triều Trạch?
Nhưng, xoay một vòng, vẫn không nhìn thấy hai người đàn ông này.
Mà bên trong phòng ăn, bữa ăn sáng phong phú, lại thiếu đi mất một người, thiếu đi cái người bảo mình ‘nhanh lên, đến ăn một chút.’
Yến Hoài lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ, còn 45 phút, vẫn đủ thời gian để dùng bữa sáng.
Nghĩ vậy, liền ngồi xuống, cầm lấy ly sữa tươi, uống một hớp, lúc này, liền trông thấy tờ giấy be bé đặt bên dưới ly sữa.
Mở ra, nhìn thấy nét chữ mạnh mẽ, rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực.
Đại khái là sau khi dùng bữa sáng xong, sẽ có người đến bên dưới nhà trọ đưa cô đi làm, thế nên không cần phải gấp gáp, nhất định sẽ không trễ, còn Khấu Kiệt có chuyện riêng phải đi trước. Về phân tên Triều Trạch kia, cũng không đề cập đến.
Ách? Một hàng chữ cuối cùng được viết nhỏ như vầy? 〆 mềm mại ~ nắn nót * nhỏ ~ nghiêng ξ
Yến Hoài đưa đến gần tần mắt, nhỏ giọng đọc lên: ngày hôm qua không muốn em, là bởi vì chờ sau khi em trở thành vợ anh, sẽ muốn em mỗi ngày.
Miếng bánh bao trong miệng bị nghẹn lại ngay cổ họng, mắc kẹt rồi!
Yến Hoài nhất thời đỏ mặt, sau đó lại vừa xấu hổ, vừa có chút tức giận.
Đầu óc của người này bị chập mạch sao? Lưu manh! Dục vọng điên cuồng! Thật là! Thiếu dạy dỗ.
Yến Hoài vò tờ giấy lại, tiện tay ném qua một bên.
Sau khi ăn sáng xong, đi tới nhà để xe, nhưng chợt phát hiện, xe của mình không còn ở đó nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khấu Kiệt đáng chết! Tên đàn ông thúi!” Yến Hoài nổi trận lôi đình. Chắc chắn là anh ta đã lái chiếc BMW của mình đi rồi: “Đáng ghét! Không phải anh có xe riêng sao?”
Yến Hoài đứng hai tay chống nạnh, giống y như một người đàn bà chanh chua. Nhưng, qua hai ba phút, Yến Hoài lấy lại bình tĩnh, bây giờ không được, đi làm quan trọng hơn. Chắc chắn anh ta biết mình muốn tự lái xe, thế nên mới mang xe của mình đi mất.Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn lê quý đôn.
Đáng chết! Nhất định tôi phải hung hăng dẫm nát anh dưới chân. Yến Hoài điên cuồng gào thét lên mấy tiếng trong lòng, hướng về phía chiếc xe đặc biệt đến đón mình.
"Thiếu phu nhân.” Người đàn ông áo đen thấy Yến Hoài đi tới, lập tức gật đầu thưa.
"Cậu.” Yến Hoài nghe thấy danh xưng kia, mặt đỏ rần, sau đó từ đỏ chuyển sang xanh lá cây, căm phẫn: “Đừng gọi tôi như vậy!”
"Thiếu gia đã dặn dò, người chính là thiếu phu nhân, sớm muộn gì cũng phải gọi như vậy." Người đàn ông có hơi khờ khạo trả lời.
Yến Hoài kìm nén cơn tức giận, nhưng, ngay sau đó lại trở tay, trói hai tay người đàn ông ra sau lưng: “Tôi cho cậu biết! Còn gọi tôi một tiếng thiếu phu nhân nữa, tôi liền xử lý cậu.”
Người đàn ông bị đau, không biết cô gái này lại giỏi võ như vậy. Nhưng, anh ta cũng là thủ hạ mà Khấu Kiệt xem trọng, huống chi, bản thân anh ta chỉ biết thi hành mệnh lệnh, không hề biết thắc mắc này kia. Cho nên….
"Dạ, thiếu phu nhân!"
Yến Hoài cảm giác trời đất mù mịt! Những người này đầu óc đều có vấn đề?
Rõ là, nói chuyện với những người này chỉ uổng phí hơi sức!
"Nhanh chóng chạy đến cao ốc thị trưởng!” Yến Hoài trực tiếp ngồi vào trong xe: “Đừng nên gọi tôi như vậy. Bằng không tôi phá hủy tập đoàn Khấu thị của mấy người.”
"Dạ! Thiếu phu nhân!" Người đàn ông gật đầu, trực tiếp mở máy xe.
Yến Hoài trợn trắng hai trắng, hoàn toàn hết cách.
Người đàn ông này! Khốn kiếp!? Tất cả đều tại anh ta!
Mà bên này, Khấu Kiệt đang ngồi trong thư phòng, liên tục hắt xì.
Vất vả lắm mới tiễn ông nội đi được, bây giờ cũng có chút thời gian rảnh rỗi.
Tóm lại là mình có nên đến cao ốc thị trưởng hay không? Bây giờ mình chính là thư ký thị trưởng.
Đương lúc này, Thương Truy Ý cũng từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một gói bưu kiện.
"Cậu xem, chuyện tốt mà cậu đã làm này!” Thương Truy Ý lập tức ném gói bưu kiện lên trước bàn của Khấu Kiệt, có chút tức giận: “Bây giờ có người yêu cầu rút sản nghiệp của tập đoàn Khấu thị ra khỏi thành phố M.”
Khấu Kiệt sững sờ, mình vốn không có làm chuyện gì cả, nhưng. . . . . .
Nhìn Thương Truy Ý, Khấu Kiệt mở gói bưu kiện ra. . . . . .
~Hết Chương 22~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro