Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
Thư ký thị trườ...
Tam Muội Thủy Sám
2024-11-11 23:52:40
Mấy thứ này là cái gì? Đó là những bức ảnh chụp, tất cả đều là hình ảnh của Khấu Kiệt lúc ở bên trong nhà trọ của Yến Hoài. Nửa thân trần, hay lộ ra nguyên vẹn, đều có.
Khấu Kiệt càng xem càng bực, lập tức ném phịch mấy tấm ảnh kia lên trên bàn.
"Do ai gửi tới?" Khấu Kiệt lạnh lùng hỏi, toàn thân tỏa ra sát khí nồng nặc.
"Không biết. Lúc mình trở về, nó đã nằm trước cửa biệt thự.” Thương Truy Ý nhìn anh, trả lời, giọng nói cũng mềm hẳn ra. Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn lê quý đôn.
"Nếu như ông nội nhìn thấy mấy tấm hình này, đoán chừng, cậu không cần phải nghĩ đến việc sẽ làm chuyện gì tiếp theo rồi.” Thương Truy Ý tựa lưng vào ghế sofa bên cạnh.
"Tiến hành kế hoạch A, điều tra nguồn gốc của gói bưu kiện này, giết sạch bọn chúng cho mình.” Khấu Kiệt nhìn vào những tấm hình kia: “Nếu như đã muốn tìm đến phiền phức, vậy thì xin mời bọn chúng tới đây! Thành phố M? Cậu nhanh chóng điều tra cho mình xem ở thành phố M có nhân vật tai to mặt lớn nào, để mình giết sạch bọn chúng.”
"Ừ." Thương Truy Ý nhìn mấy bức hình kia một chút: “Cậu bị người ta chụp ảnh ở trong nhà trọ của Yến Hoài, cô ấy ở đâu?” Dứt lời, nhếch môi cười mỉm.
". . . . . ." Khấu Kiệt vội vàng đứng lên, đôi mắt bốc hỏa nhìn về phía anh: “Cậu đang nói đến, danh dự của Yến Hoài sẽ?”
"Đúng! Bây giờ cô ấy mới vừa nhậm chức thị trưởng, mà lúc này, nếu như những người đó lợi dụng truyền thông, đợi đến khi truyền thông đưa tin rộng rãi là tân thị trưởng và tổng giám đốc của tập đoàn Khấu thị có quan hệ mờ ám, ha ha, đoán chừng Yến Hoài sẽ xuống ngựa nhanh thôi. Về phần cậu….cậu cũng biết rồi đó, khẳng định là không thể tranh cử thị trưởng được nữa.” Thương Truy Ý nheo mắt.
Khấu Kiệt nghe thế, lập tức nắm lấy áo khoác của mình, vội vàng chạy ra bên ngoài.
"Này! Khấu Kiệt!” Thương Truy Ý nhìn theo bóng dáng anh đã khuất xa: “Khấu Kiệt!” Dùng hết sức gọi anh lại, thế nhưng, anh đã tự mình lái xe rời khỏi.
Không cần phải nói, cũng biết cậu ta đi nơi nào.
Thương Truy Ý nheo mắt lại, đi về một hướng khác. Nhất định mình phải tóm gọn bọn chúng. Sau đó chặt từng nhát từng nhát một. Lúc nào cậu ta cũng bảo, đích thân ra tay. Aiz, cái đứa hay bị kéo vào nhất đang ở đây đây này!
Khấu Kiệt dùng tốc độ tối đa, lao vun vút về phía cao ốc thị trưởng.
Vừa xuống xe, lập tức đi một mạch vào phòng làm việc của thị trưởng.
"Khấu tiên sinh, anh. . . . . ." Có người nhìn thấy Khấu Kiệt tiến đến, lập tức đi lên trước chặn đường anh lại.
Khấu Kiệt nhấc tay gạt người kia sang một bên, lạnh lùng nói: “Tôi là thư ký thị trưởng, hẳn là từng giờ từng phút phải ở bên cạnh thị trưởng. Bây giờ là giờ làm việc!"
Đối phương chỉ là một viên chức nhỏ, song, nghe Yến Hoài bảo, không được để người khác quấy rầy lúc cô đang làm việc, thế nên mới ngăn Khấu Kiệt lại. Lúc này lại nghe Khấu Kiệt nói thế, nhất thời sửng sốt, anh ta nói rất chí lý. Đương lúc người kia còn đang chần chừ, Khấu Kiệt đã tiến vào trong phòng làm việc của thị trưởng.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Lúc tôi đang làm việc, không nên tới quấy rầy tôi.” Lúc này Yến Hoài đang vùi đầu vào mớ tài liệu trên bàn, chiếc bút trong tay không ngừng hoạt động, mới vừa tiếp nhận công việc hành chính của thành phố D, có rất nhiều chuyện phức tạp cần phải xử lý.
Thấy bây giờ cô vẫn chưa biết đến sự kiện kia, Khấu Kiệt thở hắt ra một hơi, trước kia anh còn có ý nghĩ đi ‘đặc tả’ cô, nhưng hôm nay, lại muốn đến bảo vệ cô – thật sự thì anh đang suy nghĩ điều gì? Rốt cuộc tình cảm của anh dành cho cô có phải là yêu hay không?
Khấu Kiệt thở phào nhẹ nhõm rồi lại hít sâu một hơi, đè xuống tâm tình, đi đến gần: “Đương nhiên thư ký thị trưởng đến là để san sẻ bớt gánh nặng cho thị trưởng. Công việc của thị trưởng, thư ký thị trưởng phải ở bên cạnh giúp một tay.” Giọng nói nồng nàn lượn lờ bên tai Yến Hoài.
Yến Hoài ngẩn người, ngẩng đầu lên, không ngờ anh lại đến đây. Không phải anh ta đã xin nghỉ phép sao?
"Có vui khi nhìn thấy anh không? Anh cũng thế.” Lúc này Khấu Kiệt khôi phục lại dáng vẻ lưu manh trước đó, hướng về phía Yến Hoài, chìa một tay ra.
"Không biết xấu hổ!" Yến Hoài trừng mắt liếc anh một cái, rồi sau đó liền cúi đầu: “Nếu đã đến đây rồi, vậy thì hãy đi vào bên trong, phân chia lại đống tài liệu trong ấy cho tôi. Trong vòng hai mươi phút phải làm xong, bằng không, bằng không…..”
"Bằng không thì sao?” Khấu Kiệt đến gần .
Yến Hoài lập tức ngửa người ra sau: “Bằng không thì không thể đi vào phòng làm việc! Đứng bên ngoài mà đợi!”
"Hắc hắc!" Khấu Kiệt nhấc chân, đi về phía phòng chứa tài liệu: “Hai mươi phút, quá……” Chữ ‘nhiều’ bị vướng ngay cổ họng…..Bởi vì, khi anh vừa bước vào gian phòng kia, cũng biết được số tài liệu mà cô nhắc đến là bao nhiêu.
Ba giá sách cao! Hơn nữa, có vẻ như rất lộn xộn! Mình nhớ rõ ràng, lúc đến xem chỗ này từ mấy ngày trước, những chồng tài liệu kia còn rất ngăn nắp. Nhưng, vào lúc này. . . . . . nhất định là lúc Yến Hoài tìm tài liệu đã làm nó trở nên rối loạn.
Khấu Kiệt nuốt từng ngụm nước bọt, nuốt ngược cả chữ ‘nhiều’ vào trong.
Hai mươi phút? Hai giờ còn chưa chắc đã làm xong!
"Nhanh nhanh lên!” Lúc này, Yến Hoài lại lên tiếng: “Thư ký thị trưởng không phải dễ làm vậy đâu! Đây, mới là ngày đầu tiên.”
Khấu Kiệt đứng bên trong, hai mắt trợn trắng, hàm ý trong đó, mình hiểu được. . . . . . Trừ phi, mình từ chức. . . . . .
Nhưng, Khấu Kiệt lại đứng sau lưng Yến Hoài làm mặt quỷ, sau đó liền nhảy bổ vào đống tài liệu….
Chết tiệt, chỉ là thử thách mình mà thôi!
Muốn tốc độ đúng không?
Được!
Tay chân của Khấu Kiệt hoạt động cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng sắp xếp lại mấy thứ kia. Hơn nữa, chỉ cần anh nhìn qua là sẽ không quên được, thế nên, việc sắp xếp lại chúng vào đúng vị trí cũng rất dễ dàng.
Lúc này, điện thoại di động của Khấu Kiệt chợt vang lên.
"Nói." Khấu Kiệt nhỏ giọng nói, còn nhìn xuyên qua tấm vách ngăn bằng thủy tinh, liếc Yến Hoài một cái. Chỉ sợ cô ấy mắng mình không làm việc nghiêm túc, bởi vì, anh có cảm giác, tác phong làm việc của Yến Hoài rất cẩn thận tỉ mỉ, cũng rất nghiêm khắc trong giờ làm việc.
"Có người bảo mình chuyển lời đến cho cậu, nói mời cậu dùng cơm tối. Biết cậu sẽ từ chối, thế nên mới tới nói với mình.” Thương Truy Ý vừa nằm trên ghế sofa, nhàm chán nhìn TV, đủng đỉnh nói.
"Người nào?" Khấu Kiệt nhíu nhíu mày.
~Hết Chương 23~
Khấu Kiệt càng xem càng bực, lập tức ném phịch mấy tấm ảnh kia lên trên bàn.
"Do ai gửi tới?" Khấu Kiệt lạnh lùng hỏi, toàn thân tỏa ra sát khí nồng nặc.
"Không biết. Lúc mình trở về, nó đã nằm trước cửa biệt thự.” Thương Truy Ý nhìn anh, trả lời, giọng nói cũng mềm hẳn ra. Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn lê quý đôn.
"Nếu như ông nội nhìn thấy mấy tấm hình này, đoán chừng, cậu không cần phải nghĩ đến việc sẽ làm chuyện gì tiếp theo rồi.” Thương Truy Ý tựa lưng vào ghế sofa bên cạnh.
"Tiến hành kế hoạch A, điều tra nguồn gốc của gói bưu kiện này, giết sạch bọn chúng cho mình.” Khấu Kiệt nhìn vào những tấm hình kia: “Nếu như đã muốn tìm đến phiền phức, vậy thì xin mời bọn chúng tới đây! Thành phố M? Cậu nhanh chóng điều tra cho mình xem ở thành phố M có nhân vật tai to mặt lớn nào, để mình giết sạch bọn chúng.”
"Ừ." Thương Truy Ý nhìn mấy bức hình kia một chút: “Cậu bị người ta chụp ảnh ở trong nhà trọ của Yến Hoài, cô ấy ở đâu?” Dứt lời, nhếch môi cười mỉm.
". . . . . ." Khấu Kiệt vội vàng đứng lên, đôi mắt bốc hỏa nhìn về phía anh: “Cậu đang nói đến, danh dự của Yến Hoài sẽ?”
"Đúng! Bây giờ cô ấy mới vừa nhậm chức thị trưởng, mà lúc này, nếu như những người đó lợi dụng truyền thông, đợi đến khi truyền thông đưa tin rộng rãi là tân thị trưởng và tổng giám đốc của tập đoàn Khấu thị có quan hệ mờ ám, ha ha, đoán chừng Yến Hoài sẽ xuống ngựa nhanh thôi. Về phần cậu….cậu cũng biết rồi đó, khẳng định là không thể tranh cử thị trưởng được nữa.” Thương Truy Ý nheo mắt.
Khấu Kiệt nghe thế, lập tức nắm lấy áo khoác của mình, vội vàng chạy ra bên ngoài.
"Này! Khấu Kiệt!” Thương Truy Ý nhìn theo bóng dáng anh đã khuất xa: “Khấu Kiệt!” Dùng hết sức gọi anh lại, thế nhưng, anh đã tự mình lái xe rời khỏi.
Không cần phải nói, cũng biết cậu ta đi nơi nào.
Thương Truy Ý nheo mắt lại, đi về một hướng khác. Nhất định mình phải tóm gọn bọn chúng. Sau đó chặt từng nhát từng nhát một. Lúc nào cậu ta cũng bảo, đích thân ra tay. Aiz, cái đứa hay bị kéo vào nhất đang ở đây đây này!
Khấu Kiệt dùng tốc độ tối đa, lao vun vút về phía cao ốc thị trưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa xuống xe, lập tức đi một mạch vào phòng làm việc của thị trưởng.
"Khấu tiên sinh, anh. . . . . ." Có người nhìn thấy Khấu Kiệt tiến đến, lập tức đi lên trước chặn đường anh lại.
Khấu Kiệt nhấc tay gạt người kia sang một bên, lạnh lùng nói: “Tôi là thư ký thị trưởng, hẳn là từng giờ từng phút phải ở bên cạnh thị trưởng. Bây giờ là giờ làm việc!"
Đối phương chỉ là một viên chức nhỏ, song, nghe Yến Hoài bảo, không được để người khác quấy rầy lúc cô đang làm việc, thế nên mới ngăn Khấu Kiệt lại. Lúc này lại nghe Khấu Kiệt nói thế, nhất thời sửng sốt, anh ta nói rất chí lý. Đương lúc người kia còn đang chần chừ, Khấu Kiệt đã tiến vào trong phòng làm việc của thị trưởng.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Lúc tôi đang làm việc, không nên tới quấy rầy tôi.” Lúc này Yến Hoài đang vùi đầu vào mớ tài liệu trên bàn, chiếc bút trong tay không ngừng hoạt động, mới vừa tiếp nhận công việc hành chính của thành phố D, có rất nhiều chuyện phức tạp cần phải xử lý.
Thấy bây giờ cô vẫn chưa biết đến sự kiện kia, Khấu Kiệt thở hắt ra một hơi, trước kia anh còn có ý nghĩ đi ‘đặc tả’ cô, nhưng hôm nay, lại muốn đến bảo vệ cô – thật sự thì anh đang suy nghĩ điều gì? Rốt cuộc tình cảm của anh dành cho cô có phải là yêu hay không?
Khấu Kiệt thở phào nhẹ nhõm rồi lại hít sâu một hơi, đè xuống tâm tình, đi đến gần: “Đương nhiên thư ký thị trưởng đến là để san sẻ bớt gánh nặng cho thị trưởng. Công việc của thị trưởng, thư ký thị trưởng phải ở bên cạnh giúp một tay.” Giọng nói nồng nàn lượn lờ bên tai Yến Hoài.
Yến Hoài ngẩn người, ngẩng đầu lên, không ngờ anh lại đến đây. Không phải anh ta đã xin nghỉ phép sao?
"Có vui khi nhìn thấy anh không? Anh cũng thế.” Lúc này Khấu Kiệt khôi phục lại dáng vẻ lưu manh trước đó, hướng về phía Yến Hoài, chìa một tay ra.
"Không biết xấu hổ!" Yến Hoài trừng mắt liếc anh một cái, rồi sau đó liền cúi đầu: “Nếu đã đến đây rồi, vậy thì hãy đi vào bên trong, phân chia lại đống tài liệu trong ấy cho tôi. Trong vòng hai mươi phút phải làm xong, bằng không, bằng không…..”
"Bằng không thì sao?” Khấu Kiệt đến gần .
Yến Hoài lập tức ngửa người ra sau: “Bằng không thì không thể đi vào phòng làm việc! Đứng bên ngoài mà đợi!”
"Hắc hắc!" Khấu Kiệt nhấc chân, đi về phía phòng chứa tài liệu: “Hai mươi phút, quá……” Chữ ‘nhiều’ bị vướng ngay cổ họng…..Bởi vì, khi anh vừa bước vào gian phòng kia, cũng biết được số tài liệu mà cô nhắc đến là bao nhiêu.
Ba giá sách cao! Hơn nữa, có vẻ như rất lộn xộn! Mình nhớ rõ ràng, lúc đến xem chỗ này từ mấy ngày trước, những chồng tài liệu kia còn rất ngăn nắp. Nhưng, vào lúc này. . . . . . nhất định là lúc Yến Hoài tìm tài liệu đã làm nó trở nên rối loạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khấu Kiệt nuốt từng ngụm nước bọt, nuốt ngược cả chữ ‘nhiều’ vào trong.
Hai mươi phút? Hai giờ còn chưa chắc đã làm xong!
"Nhanh nhanh lên!” Lúc này, Yến Hoài lại lên tiếng: “Thư ký thị trưởng không phải dễ làm vậy đâu! Đây, mới là ngày đầu tiên.”
Khấu Kiệt đứng bên trong, hai mắt trợn trắng, hàm ý trong đó, mình hiểu được. . . . . . Trừ phi, mình từ chức. . . . . .
Nhưng, Khấu Kiệt lại đứng sau lưng Yến Hoài làm mặt quỷ, sau đó liền nhảy bổ vào đống tài liệu….
Chết tiệt, chỉ là thử thách mình mà thôi!
Muốn tốc độ đúng không?
Được!
Tay chân của Khấu Kiệt hoạt động cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng sắp xếp lại mấy thứ kia. Hơn nữa, chỉ cần anh nhìn qua là sẽ không quên được, thế nên, việc sắp xếp lại chúng vào đúng vị trí cũng rất dễ dàng.
Lúc này, điện thoại di động của Khấu Kiệt chợt vang lên.
"Nói." Khấu Kiệt nhỏ giọng nói, còn nhìn xuyên qua tấm vách ngăn bằng thủy tinh, liếc Yến Hoài một cái. Chỉ sợ cô ấy mắng mình không làm việc nghiêm túc, bởi vì, anh có cảm giác, tác phong làm việc của Yến Hoài rất cẩn thận tỉ mỉ, cũng rất nghiêm khắc trong giờ làm việc.
"Có người bảo mình chuyển lời đến cho cậu, nói mời cậu dùng cơm tối. Biết cậu sẽ từ chối, thế nên mới tới nói với mình.” Thương Truy Ý vừa nằm trên ghế sofa, nhàm chán nhìn TV, đủng đỉnh nói.
"Người nào?" Khấu Kiệt nhíu nhíu mày.
~Hết Chương 23~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro