Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Đổi Thành Hôn N...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
"Hôn, hôn... Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."
Mộ công tử bột ho khan ngồi dậy, còn khuếch đại hơn Nguyễn Manh Manh vừa nãy.
Anh vỗ ngực, không dám tin tưởng, "Cậu, cậu bị anh ta... Không phải, cô chủ đáng yêu... Cậu không có nói đùa chớ?"
"Chuyện như vậy làm sao mình có thể dùng để đùa giỡn chứ!" Nguyễn Manh Manh tức giận, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, mắt hạnh ánh nước.
Mộ Cảnh Hành lại một lần khuếch đại hít vào một hơi, "Vậy... Nụ hôn kia, là hôn chỗ nào?"
Anh tự chọt chọt mặt mình, "Là nơi này..."
"Hay là... Nơi này?" Cuối cùng, ngón tay rơi vào trên môi của mình.
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ vốn là ửng đỏ của Nguyễn Manh Manh, trong nháy mắt đã biến thành màu đỏ sẫm.
Giống như trái táo chín mùi, kiều diễm ướt át.
"VL, cô chủ đáng yêu... Anh ta lại hôn miệng cậu! Đây là nụ hôn đầu của cậu đúng không... đã vậy anh ta còn là con trai của ba dượng cậu, làm sao có thể không chịu trách nhiệm như thế, không được... Mình phải đi tìm anh ta nói chuyện!"
"Đừng đi đừng đi..." Nguyễn Manh Manh kéo Mộ Cảnh Hành trở lại.
"Cũng không phải vấn đề nụ hôn đầu, cũng không biết là nụ hôn thứ mấy... Hôn cũng đã hôn, bây giờ cậu đi nói chuyện có ích lợi gì!"
"Không, không biết là nụ hôn thứ mấy! ?"
Mộ Cảnh Hành cảm giác mình muốn tắt thở, anh thực sự là muốn đau tim.
"Nguyễn Manh Manh, không phải chứ... Không sức khỏe cậu tốt lắm sao, lại không dám phản kháng, để yên cho người đàn ông kia bắt nạt? !"
Mộ Cảnh Hành xưa nay đều không nghĩ tới, Nguyễn Manh Manh cũng có lúc bị người cưỡng hôn, còn là bị cưỡng hôn lặp đi lặp lại nhiều lần.
"Ai nói mình không dám phản kháng... Mình làm như vậy, chỉ là vì chữa khỏi bệnh cũ của mình."
"Nào có hôn môi có thể chữa bệnh, Nguyễn Manh Manh, cậu thật sự nghĩ mình ngốc sao? !" Mộ Cảnh Hành một bộ dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
"Thật sự thật sự, thật sự có thể chữa bệnh. Mình đã nói với cậu, mỗi lần sau khi làm việc đó với anh ấy, thì sẽ không ngất đi nữa... Hơn nữa, còn rất kỳ quái, loại phương pháp trị liệu này còn có thời gian hiệu quả. Mỗi lần hôn xong, có lẽ có thể duy trì 10 giờ... Bằng không, sao mình có thể để anh ta muốn làm gì thì làm được..."
Nói xong lời cuối cùng, giọng càng ngày càng nhỏ.
Lần này Nguyễn Manh Manh giải thích tuy rằng không thể tưởng tượng nổi, nhưng Mộ Cảnh Hành biết, cô xác thực không cần thiết lừa gạt mình.
Lại liên tưởng đến, mấy cuộc thi gần đây.
Mộ Cảnh Hành không khỏi hỏi: "Nói như vậy, hôm qua cậu thuận lợi thông qua kiểm tra tổng hợp, cũng là bởi vì tối hôm trước đã hôn anh ta?"
"Khụ... Cũng không phải tối hôm trước. Tối hôm trước cũng đã vượt quá 10 giờ, xác thực mà nói là nửa đêm."
"Nửa đêm! ! !" Mộ Cảnh Hành thật sự muốn nghẹt thở.
"Nguyễn Manh Manh, cậu đừng nói với mình, hai người hơn nửa đêm còn ngủ trên cùng một cái giường..."
Nguyễn Manh Manh sợ Mộ công tử bột không chịu được kích thích, vội vã giải thích vấn đề mộng du với anh.
Nghe được là Nguyễn Manh Manh chủ động hôn Lệ Quân Ngự, khuôn mặt Mộ công tử bột còn ghét bỏ.
Có điều cuối cùng, anh vẫn là tỉnh táo lại.
"Quên đi, chuyện đã qua liền không đề cập tới. Bây giờ đã có biện pháp trị bệnh cho cậu, vậy sau này cũng đừng để anh cả kia của cậu chiếm tiện nghi. Đến đây đi..."
Nói xong, Mộ công tử bột hào hiệp ưỡn thẳng lưng, vỗ ngực một cái.
"Làm gì?" Nguyễn Manh Manh mơ hồ.
"Làm gì! Đương nhiên là hôn mình... Đến đây đi, ngày hôm nay tiểu gia mình liền liều mình giúp quân tử, làm vật thí nghiệm cho cậu. Đến, nụ hôn này, mình liền không tin đổi thành hôn người khác, không trị hết bệnh của cậu!"
Nói, Mộ Cảnh Hành liền nhắm mắt lại, cau mày, mím môi, một bộ dáng thấy chết không sờn.
Nguyễn Manh Manh nhìn Mộ Cảnh Hành 'Anh dũng hy sinh', rất muốn đập nắp hộp tiện lợi trong tay trên gáy anh.
Có điều, suy nghĩ một chút, đề nghị của Mộ công tử bột cũng đúng.
Nếu như có thể biết rõ, đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì, sau này cô liền không cần dựa vào nụ hôn của Lệ Quân Ngự nữa.
Dù sao, bạo quân kia hỉ nộ vô thường, là một nhân tố không ổn định.
Vì thế, Nguyễn Manh Manh mím mím môi, thả hộp cơm trong tay xuống, hai tay đặt trên bậc thang, ngẩng đầu lên về hướng mặt Mộ Cảnh Hành đưa tới.
Mộ công tử bột ho khan ngồi dậy, còn khuếch đại hơn Nguyễn Manh Manh vừa nãy.
Anh vỗ ngực, không dám tin tưởng, "Cậu, cậu bị anh ta... Không phải, cô chủ đáng yêu... Cậu không có nói đùa chớ?"
"Chuyện như vậy làm sao mình có thể dùng để đùa giỡn chứ!" Nguyễn Manh Manh tức giận, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, mắt hạnh ánh nước.
Mộ Cảnh Hành lại một lần khuếch đại hít vào một hơi, "Vậy... Nụ hôn kia, là hôn chỗ nào?"
Anh tự chọt chọt mặt mình, "Là nơi này..."
"Hay là... Nơi này?" Cuối cùng, ngón tay rơi vào trên môi của mình.
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ vốn là ửng đỏ của Nguyễn Manh Manh, trong nháy mắt đã biến thành màu đỏ sẫm.
Giống như trái táo chín mùi, kiều diễm ướt át.
"VL, cô chủ đáng yêu... Anh ta lại hôn miệng cậu! Đây là nụ hôn đầu của cậu đúng không... đã vậy anh ta còn là con trai của ba dượng cậu, làm sao có thể không chịu trách nhiệm như thế, không được... Mình phải đi tìm anh ta nói chuyện!"
"Đừng đi đừng đi..." Nguyễn Manh Manh kéo Mộ Cảnh Hành trở lại.
"Cũng không phải vấn đề nụ hôn đầu, cũng không biết là nụ hôn thứ mấy... Hôn cũng đã hôn, bây giờ cậu đi nói chuyện có ích lợi gì!"
"Không, không biết là nụ hôn thứ mấy! ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Cảnh Hành cảm giác mình muốn tắt thở, anh thực sự là muốn đau tim.
"Nguyễn Manh Manh, không phải chứ... Không sức khỏe cậu tốt lắm sao, lại không dám phản kháng, để yên cho người đàn ông kia bắt nạt? !"
Mộ Cảnh Hành xưa nay đều không nghĩ tới, Nguyễn Manh Manh cũng có lúc bị người cưỡng hôn, còn là bị cưỡng hôn lặp đi lặp lại nhiều lần.
"Ai nói mình không dám phản kháng... Mình làm như vậy, chỉ là vì chữa khỏi bệnh cũ của mình."
"Nào có hôn môi có thể chữa bệnh, Nguyễn Manh Manh, cậu thật sự nghĩ mình ngốc sao? !" Mộ Cảnh Hành một bộ dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
"Thật sự thật sự, thật sự có thể chữa bệnh. Mình đã nói với cậu, mỗi lần sau khi làm việc đó với anh ấy, thì sẽ không ngất đi nữa... Hơn nữa, còn rất kỳ quái, loại phương pháp trị liệu này còn có thời gian hiệu quả. Mỗi lần hôn xong, có lẽ có thể duy trì 10 giờ... Bằng không, sao mình có thể để anh ta muốn làm gì thì làm được..."
Nói xong lời cuối cùng, giọng càng ngày càng nhỏ.
Lần này Nguyễn Manh Manh giải thích tuy rằng không thể tưởng tượng nổi, nhưng Mộ Cảnh Hành biết, cô xác thực không cần thiết lừa gạt mình.
Lại liên tưởng đến, mấy cuộc thi gần đây.
Mộ Cảnh Hành không khỏi hỏi: "Nói như vậy, hôm qua cậu thuận lợi thông qua kiểm tra tổng hợp, cũng là bởi vì tối hôm trước đã hôn anh ta?"
"Khụ... Cũng không phải tối hôm trước. Tối hôm trước cũng đã vượt quá 10 giờ, xác thực mà nói là nửa đêm."
"Nửa đêm! ! !" Mộ Cảnh Hành thật sự muốn nghẹt thở.
"Nguyễn Manh Manh, cậu đừng nói với mình, hai người hơn nửa đêm còn ngủ trên cùng một cái giường..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Manh Manh sợ Mộ công tử bột không chịu được kích thích, vội vã giải thích vấn đề mộng du với anh.
Nghe được là Nguyễn Manh Manh chủ động hôn Lệ Quân Ngự, khuôn mặt Mộ công tử bột còn ghét bỏ.
Có điều cuối cùng, anh vẫn là tỉnh táo lại.
"Quên đi, chuyện đã qua liền không đề cập tới. Bây giờ đã có biện pháp trị bệnh cho cậu, vậy sau này cũng đừng để anh cả kia của cậu chiếm tiện nghi. Đến đây đi..."
Nói xong, Mộ công tử bột hào hiệp ưỡn thẳng lưng, vỗ ngực một cái.
"Làm gì?" Nguyễn Manh Manh mơ hồ.
"Làm gì! Đương nhiên là hôn mình... Đến đây đi, ngày hôm nay tiểu gia mình liền liều mình giúp quân tử, làm vật thí nghiệm cho cậu. Đến, nụ hôn này, mình liền không tin đổi thành hôn người khác, không trị hết bệnh của cậu!"
Nói, Mộ Cảnh Hành liền nhắm mắt lại, cau mày, mím môi, một bộ dáng thấy chết không sờn.
Nguyễn Manh Manh nhìn Mộ Cảnh Hành 'Anh dũng hy sinh', rất muốn đập nắp hộp tiện lợi trong tay trên gáy anh.
Có điều, suy nghĩ một chút, đề nghị của Mộ công tử bột cũng đúng.
Nếu như có thể biết rõ, đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì, sau này cô liền không cần dựa vào nụ hôn của Lệ Quân Ngự nữa.
Dù sao, bạo quân kia hỉ nộ vô thường, là một nhân tố không ổn định.
Vì thế, Nguyễn Manh Manh mím mím môi, thả hộp cơm trong tay xuống, hai tay đặt trên bậc thang, ngẩng đầu lên về hướng mặt Mộ Cảnh Hành đưa tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro