Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Bạch Liên Hoa T...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
Tuy rằng Mộ Cảnh Hành ăn mặc và nói chuyện khá là xốc nổi một chút, nhưng trên thực tế, cũng tính là một đại soái ca.
Mặt mày thâm thúy, ngũ quan phát triển, nếu không phải là anh luôn cà lơ phất phơ, nói không chừng cũng có thể trở thành nam thần trong trường học.
Mắt thấy khuôn mặt quen thuộc kia của Mộ Cảnh Hành, càng ngày càng gần, gần đến mức chỉ cần nhích lên trước một chút nữa, liền có thể chạm được môi mỏng của anh.
"Phì" một tiếng, Nguyễn Manh Manh lại ở thời khắc mấu chốt, cười một tràng.
"Không được không được... Mình không hôn được..." Hai tay Nguyễn Manh Manh chống nạnh, cười đến suýt chút nữa đau sốc hông.
"Vì sao lại hôn không được? Nguyễn Manh Manh, mình hi sinh rất lớn đó có biết không, cậu có thể đứng đắn một chút không!"
"Không được, thật sự không được... Trên khuôn mặt này của cậu, mình đã nghĩ đến chuyện lúc cậu ba tuổi, bị mình một đấm đánh ngã khóc nhè. Trên mặt cậu mang đôi mắt gấu trúc, nước mũi giàn giụa, thực sự ấn tượng quá sâu... Ha ha ha..."
"Nguyễn, Manh, Manh —— "
"được được, mình không cười. Sắp vào tiết rồi... Mình trở về phòng học trước, chúng ta vẫn là hôm nào lại tìm người khác thử..." Nguyễn Manh Manh thả hộp cơm rỗng vào trong tay Mộ công tử bột, chạy như một làn khói.
Chờ cô chạy trở về phòng học, ngồi trên chỗ ngồi, cả trái tim còn như nai con nhảy loạn, loạn tung tùng phèo.
Xong...
Cô đây là sao vậy...
Cô mới vừa nói, vốn là lừa gạt Mộ Cảnh Hành.
Chuyện khi còn bé gì đó, cô đã sớm không nhớ rõ.
Cô vừa nãy, không hôn được không phải là bởi vì những chuyện khác...
Trong nháy mắt cô để sát vào Mộ Cảnh Hành, trong đầu chợt lóe lên, tất cả đều là muốn mặt lành lạnh tuyệt mỹ không tì vết của một người đàn ông khác.
Trong nháy mắt đó, cô thậm chí có loại ảo giác có lỗi với Lệ Quân Ngự!
Mẹ à, cô đây là sao vậy?
Cô nhất định là bị bạo quân độc hại quá sâu!
*
Không hiểu ra sao, trong đầu tất cả đều là Lệ Quân Ngự, làm Nguyễn Manh Manh cả một buổi chiều tâm thần không yên.
Lệ Quân Triệt cũng không biết là xảy ra chuyện gì, một tiết buổi sáng cuối cùng không chạy trở về, mãi cho đến tan học cũng không thấy bóng người.
Liền như vậy, đến thời gian tan học, các bạn học đều thu thập xong túi sách đi ra ngoài.
Chỉ một mình Nguyễn Manh Manh, chậm rãi thu dọn đồ đạc, chậm rãi đeo túi xách, lại chậm rãi đi khỏi phòng học.
Không trách cô nha...
Bóng người bạo quân đại nhân, không hiểu ra sao lãng vãng ở trong đầu cả một buổi chiều, bây giờ... Đi ra cửa lớn trường học, cô cũng sẽ gặp bạo quân ngay lập tức.
Một mực đến bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ kỹ, nên giải thích với bạo quân thế nào.
Lấy hiểu biết của cô đối với Lệ Quân Ngự, nếu như cô nói căn bản không khinh bạc em trai anh, anh khẳng định không tin.
Đáng thương Nguyễn Manh Manh cho đến giờ phút này, còn tưởng rằng Lệ Quân Ngự phẫn nộ, là bởi vì em trai mình bị cô 'đụng tới' gây nên.
*
Lúc Nguyễn Manh Manh rốt cục đi tới cửa trường học, rất xa, liền nhìn thấy đám người phía ngoài cửa trường.
Những người kia vây quanh ở cửa trường học, giống như đang nhìn cái gì náo nhiệt.
Chờ cô đến gần, mới phát hiện, bị người vây quanh vậy mà là Cố Huyễn và Nguyễn Kiều Kiều.
Bọn họ ở cửa trường học trả lời phỏng vấn, Diệp Phong đang ân cần tuyên truyền thong điệp.
Mà Cố Huyễn cầm microphone, che chở Nguyễn Kiều Kiều, đứng ở trên đài cười đến tỏa sáng như ngọc.
"Kiều Kiều lần đầu tiên tranh cử hội trưởng Hội Học Sinh, hi vọng mọi người nể tình tôi, ủng hộ cô ấy một phiếu. Đây là chúng ta tranh cử tuyên truyền, các bạn học có ý định muốn gia nhập Hội Học Sinh góp một phần lực, có thể báo danh gia nhập đoàn đội chúng tôi."
Cố Huyễn xuất hiện, làm Nguyễn Manh Manh hơi cảm kinh ngạc.
Còn tưởng rằng anh sẽ bởi vì chuyện di chúc, xa lánh Nguyễn Kiều Kiều.
Không nghĩ tới... A, cũng không biết Nguyễn Kiều Kiều và Tần Phương sử dụng thủ đoạn gì, quả thật là tuyệt vời.
Chính vào lúc này, Nguyễn Kiều Kiều trên đài phát hiện Nguyễn Manh Manh dưới đài.
Cô ta bỗng nhiên cầm ống nói lên, "Chị gái, chị có thể xuất hiện thật tốt. Em biết chị không thích em... Nhưng em vẫn muốn khuyên nhủ chị."
"Hội Học Sinh là tổ chức nghiêm cẩn, chị chưa từng có kinh nghiệm quản lý, tranh cử hội trưởng không chỉ có giận hờn, cũng là hành động không chịu trách nhiệm. Nếu như có thể, em hi vọng chị có thể thả thành kiến xuống, gia nhập đoàn đội chúng em. Em và anh trai Cố Huyễn, đều sẽ trợ giúp chị..."
Giọng Kiều Kiều nhược nhược, vang lên ở hiện trường.
Không hiểu ra sao liền liên luỵ Nguyễn Manh Manh vào.
Thoáng qua, tầm mắt bạn học vây xem liền rơi xuống trên người Nguyễn Manh Manh.
Mà phóng viên đang phỏng vấn trường học này, cũng đưa màn ảnh lại đây.
Mặt mày thâm thúy, ngũ quan phát triển, nếu không phải là anh luôn cà lơ phất phơ, nói không chừng cũng có thể trở thành nam thần trong trường học.
Mắt thấy khuôn mặt quen thuộc kia của Mộ Cảnh Hành, càng ngày càng gần, gần đến mức chỉ cần nhích lên trước một chút nữa, liền có thể chạm được môi mỏng của anh.
"Phì" một tiếng, Nguyễn Manh Manh lại ở thời khắc mấu chốt, cười một tràng.
"Không được không được... Mình không hôn được..." Hai tay Nguyễn Manh Manh chống nạnh, cười đến suýt chút nữa đau sốc hông.
"Vì sao lại hôn không được? Nguyễn Manh Manh, mình hi sinh rất lớn đó có biết không, cậu có thể đứng đắn một chút không!"
"Không được, thật sự không được... Trên khuôn mặt này của cậu, mình đã nghĩ đến chuyện lúc cậu ba tuổi, bị mình một đấm đánh ngã khóc nhè. Trên mặt cậu mang đôi mắt gấu trúc, nước mũi giàn giụa, thực sự ấn tượng quá sâu... Ha ha ha..."
"Nguyễn, Manh, Manh —— "
"được được, mình không cười. Sắp vào tiết rồi... Mình trở về phòng học trước, chúng ta vẫn là hôm nào lại tìm người khác thử..." Nguyễn Manh Manh thả hộp cơm rỗng vào trong tay Mộ công tử bột, chạy như một làn khói.
Chờ cô chạy trở về phòng học, ngồi trên chỗ ngồi, cả trái tim còn như nai con nhảy loạn, loạn tung tùng phèo.
Xong...
Cô đây là sao vậy...
Cô mới vừa nói, vốn là lừa gạt Mộ Cảnh Hành.
Chuyện khi còn bé gì đó, cô đã sớm không nhớ rõ.
Cô vừa nãy, không hôn được không phải là bởi vì những chuyện khác...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nháy mắt cô để sát vào Mộ Cảnh Hành, trong đầu chợt lóe lên, tất cả đều là muốn mặt lành lạnh tuyệt mỹ không tì vết của một người đàn ông khác.
Trong nháy mắt đó, cô thậm chí có loại ảo giác có lỗi với Lệ Quân Ngự!
Mẹ à, cô đây là sao vậy?
Cô nhất định là bị bạo quân độc hại quá sâu!
*
Không hiểu ra sao, trong đầu tất cả đều là Lệ Quân Ngự, làm Nguyễn Manh Manh cả một buổi chiều tâm thần không yên.
Lệ Quân Triệt cũng không biết là xảy ra chuyện gì, một tiết buổi sáng cuối cùng không chạy trở về, mãi cho đến tan học cũng không thấy bóng người.
Liền như vậy, đến thời gian tan học, các bạn học đều thu thập xong túi sách đi ra ngoài.
Chỉ một mình Nguyễn Manh Manh, chậm rãi thu dọn đồ đạc, chậm rãi đeo túi xách, lại chậm rãi đi khỏi phòng học.
Không trách cô nha...
Bóng người bạo quân đại nhân, không hiểu ra sao lãng vãng ở trong đầu cả một buổi chiều, bây giờ... Đi ra cửa lớn trường học, cô cũng sẽ gặp bạo quân ngay lập tức.
Một mực đến bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ kỹ, nên giải thích với bạo quân thế nào.
Lấy hiểu biết của cô đối với Lệ Quân Ngự, nếu như cô nói căn bản không khinh bạc em trai anh, anh khẳng định không tin.
Đáng thương Nguyễn Manh Manh cho đến giờ phút này, còn tưởng rằng Lệ Quân Ngự phẫn nộ, là bởi vì em trai mình bị cô 'đụng tới' gây nên.
*
Lúc Nguyễn Manh Manh rốt cục đi tới cửa trường học, rất xa, liền nhìn thấy đám người phía ngoài cửa trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người kia vây quanh ở cửa trường học, giống như đang nhìn cái gì náo nhiệt.
Chờ cô đến gần, mới phát hiện, bị người vây quanh vậy mà là Cố Huyễn và Nguyễn Kiều Kiều.
Bọn họ ở cửa trường học trả lời phỏng vấn, Diệp Phong đang ân cần tuyên truyền thong điệp.
Mà Cố Huyễn cầm microphone, che chở Nguyễn Kiều Kiều, đứng ở trên đài cười đến tỏa sáng như ngọc.
"Kiều Kiều lần đầu tiên tranh cử hội trưởng Hội Học Sinh, hi vọng mọi người nể tình tôi, ủng hộ cô ấy một phiếu. Đây là chúng ta tranh cử tuyên truyền, các bạn học có ý định muốn gia nhập Hội Học Sinh góp một phần lực, có thể báo danh gia nhập đoàn đội chúng tôi."
Cố Huyễn xuất hiện, làm Nguyễn Manh Manh hơi cảm kinh ngạc.
Còn tưởng rằng anh sẽ bởi vì chuyện di chúc, xa lánh Nguyễn Kiều Kiều.
Không nghĩ tới... A, cũng không biết Nguyễn Kiều Kiều và Tần Phương sử dụng thủ đoạn gì, quả thật là tuyệt vời.
Chính vào lúc này, Nguyễn Kiều Kiều trên đài phát hiện Nguyễn Manh Manh dưới đài.
Cô ta bỗng nhiên cầm ống nói lên, "Chị gái, chị có thể xuất hiện thật tốt. Em biết chị không thích em... Nhưng em vẫn muốn khuyên nhủ chị."
"Hội Học Sinh là tổ chức nghiêm cẩn, chị chưa từng có kinh nghiệm quản lý, tranh cử hội trưởng không chỉ có giận hờn, cũng là hành động không chịu trách nhiệm. Nếu như có thể, em hi vọng chị có thể thả thành kiến xuống, gia nhập đoàn đội chúng em. Em và anh trai Cố Huyễn, đều sẽ trợ giúp chị..."
Giọng Kiều Kiều nhược nhược, vang lên ở hiện trường.
Không hiểu ra sao liền liên luỵ Nguyễn Manh Manh vào.
Thoáng qua, tầm mắt bạn học vây xem liền rơi xuống trên người Nguyễn Manh Manh.
Mà phóng viên đang phỏng vấn trường học này, cũng đưa màn ảnh lại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro