Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
. Trở Về Kiếm M...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
Cuộc tranh cử chức hội trưởng hội học sinh cuối cùng dưới sự chú ý của mọi người cũng đã mở màn.
Giai đoạn tuyển chọn quyết định cuối cùng đã đến, làm cuộc tranh cử càng trở nên gay cấn.
Quy tắc tranh cử vô cùng đơn giản, hai đội cử ra một đại diện, thông qua diễn thuyết trình bày quan điểm của cả đội. Dựa vào tài liệu đã chuẩn bị sẵn.
Sau diễn thuyết còn có tranh luận.
Cái gọi là tranh luận, thật ra chính là đội này công kích đội kia, tìm ra điểm yếu trong lập luận của đối phương, làm đối phương không thể nào phản bác.
Đương nhiên, nếu đối phương có thể giải quyết, điều đó đã vô hình chung làm cho đội bạn thêm mạnh.
Cho nên tranh luận không thể công kích lung tung, phải nắm giữ nhược điểm của đối phương, bắn tên trúng đích.
Chờ tranh luận kết thúc xong chính là phần tranh cử chức hội trưởng hội học sinh, cuối cùng lên sân khấu làm lễ tổng kết.
Phiếu vẫn được mở trong toàn bộ quá trình tranh cử để toàn bộ học sinh có thể bầu chọn.
Phiếu của toàn bộ học sinh chiếm 50% tổng số phiếu bầu.
Còn lại 50%, có 20% từ số phiếu của giáo viên
30% còn lại đến từ quyết định của lãnh đạo.
Trong phân diễn thuyết, mỗi đội cử ra ba người.
Bên đội Nguyễn Manh Manh vốn chuẩn bị từ Ti Khấu Vận, Hạ Văn Hiên cùng Lệ Quân Triệt lên sân khấu, nhưng vì Hạ Văn Hiên hiện đang vắng mặt, chỉ có thể đổi Diệp Linh Khê thế chỗ.
Ti Khấu Vận thân là thành viên chủ chốt của hội học sinh, lên sân khấu không chút luống cuống, chậm rãi mà nói, dùng biểu hiện hoàn mỹ
Mở ra một khởi đầu tốt đẹp.
Người tiếp theo lên sân khấu chính là Diệp Linh Khê.
Đối diện với Diêm Sâm là Diệp Linh Khê, một cô gái nhỏ gầy giống như một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay cô vậy, cầm microphone lên đài, ngay lập tức gây ra một trận cười vang.
"Ha ha ha... Không phải Nguyễn Manh Manh thuận tiện vơ vội một người lên sân khấu đó chứ."
" Ôi ôi, cười chết tôi... các người xem cô con gái riêng kìa, ngay cả cái microphone còn cầm không xong, thật giống dân chạy nạn. Thật sự là không chịu nổi, đây có khác gì cố ý tỏ ra đáng thương để lôi kéo sự dồng tình đâu. Diệp Phong, làm sao cậu lại gặp gỡ đứa con gái riêng này, đừng trách làm anh em tôi không nhắc cậu, cẩn thận cô ta giả vờ đáng thương trước mặt ba cậu..."
"Giả vờ gì mà giả vờ..." Diệp Phong nhìn Diệp Linh Khê đang đứng trên sân khấu, khinh thường nói: "Chính là loại không dám dẫn ra gặp người. Đợi sau khi trở về tôi liền cáo trạng với ba, nói hết chuyện đáng xấu hổ ở trường của cô ta với ba."
Diệp Phong càng thêm chán ghét Diệp Linh Khê, tay phải nắm chặt lộ cả gân xanh.
Diệp Linh Khê này quả thật tâm cơ, cố tình ăn ít như vậy, chính là để đổi lấy đồng tình từ ba anh.
Nếu không phải vì lúc này không phải thời cơ và hoàn cảnh thích hợp, anh hận không thể xông lên sân khấu lôi đứa con gái riêng đáng xấu hổ này xuống.
"Xin chào các vị lãnh đạo, các thầy cô và các bạn... Em là học sinh vừa chuyển đến Diệp Linh Khê. Thực vinh hạnh khi em có cơ hội là một trong những người đứng tại đây..."
Đúng lúc này, giọng nói ấm áp mềm mại của Diệp Linh Khê theo microphone truyền đến.
Không như trong tưởng tượng của mọi người về một cô gái đầy sợ hãi và hèn nhát, tầm thường...
Giọng nói Diệp Linh Khê không cao không thấp, âm tiết thập phần rõ ràng, ngữ điệu mềm mại thư thái, làm cho người nghe có cảm giác thật thoải mái.
Rõ ràng là không có sự chuẩn bị từ trước, lại phải đối mặt với rất đông người dưới khán đài, Diệp Linh Khê lại không hề có chút luống cuống.
Dịch Tranh đang ngồi dưới khán phòng, nâng mắt nhìn về phía khán đài, tự tay mình chọn ra em dâu tương lai.
Đồng tử trong suốt như ngọc lưu ly hiện ra ánh sang sâu hút.
Anh còn nhớ rõ tin tức mới điều tra được.
Diệp Linh Khê, 18 tuổi, trừ bỏ học tập chính là những ngày làm công cực nhọc.
Làm tạp vụ sau rạp hát, làm người đóng thế, mỗi ngày đều rời giường từ 5 giờ đi phát báo phát sữa, tận dụng hết mức thời gian dạy bổ túc cho bạn học.
Ngoài những việc đó ra, cô có thể đến xã khu tuyên truyền thuyết phục, mang hỗ trợ về mặt tài chính về cho viện phúc lợi.
Làm việc nặng nề và gian khổ là thế, không những làm hao gầy thân thể, mà còn ảnh hưởng đến gân cốt của cô.
Nhìn thấy trên sân khấu, cô gái tuy nhỏ gầy nhưng lại như vật sáng chói mắt, đôi mắt yêu nghiệt và lãnh đạm của Dịch Tranh hơi cong cong...
Diệp gia, mất đi một người thật tốt.
Mà anh, từ trong bao nhiêu bảo vật quý giá, tìm được về nhà một người vợ thật tốt.
Giai đoạn tuyển chọn quyết định cuối cùng đã đến, làm cuộc tranh cử càng trở nên gay cấn.
Quy tắc tranh cử vô cùng đơn giản, hai đội cử ra một đại diện, thông qua diễn thuyết trình bày quan điểm của cả đội. Dựa vào tài liệu đã chuẩn bị sẵn.
Sau diễn thuyết còn có tranh luận.
Cái gọi là tranh luận, thật ra chính là đội này công kích đội kia, tìm ra điểm yếu trong lập luận của đối phương, làm đối phương không thể nào phản bác.
Đương nhiên, nếu đối phương có thể giải quyết, điều đó đã vô hình chung làm cho đội bạn thêm mạnh.
Cho nên tranh luận không thể công kích lung tung, phải nắm giữ nhược điểm của đối phương, bắn tên trúng đích.
Chờ tranh luận kết thúc xong chính là phần tranh cử chức hội trưởng hội học sinh, cuối cùng lên sân khấu làm lễ tổng kết.
Phiếu vẫn được mở trong toàn bộ quá trình tranh cử để toàn bộ học sinh có thể bầu chọn.
Phiếu của toàn bộ học sinh chiếm 50% tổng số phiếu bầu.
Còn lại 50%, có 20% từ số phiếu của giáo viên
30% còn lại đến từ quyết định của lãnh đạo.
Trong phân diễn thuyết, mỗi đội cử ra ba người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên đội Nguyễn Manh Manh vốn chuẩn bị từ Ti Khấu Vận, Hạ Văn Hiên cùng Lệ Quân Triệt lên sân khấu, nhưng vì Hạ Văn Hiên hiện đang vắng mặt, chỉ có thể đổi Diệp Linh Khê thế chỗ.
Ti Khấu Vận thân là thành viên chủ chốt của hội học sinh, lên sân khấu không chút luống cuống, chậm rãi mà nói, dùng biểu hiện hoàn mỹ
Mở ra một khởi đầu tốt đẹp.
Người tiếp theo lên sân khấu chính là Diệp Linh Khê.
Đối diện với Diêm Sâm là Diệp Linh Khê, một cô gái nhỏ gầy giống như một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay cô vậy, cầm microphone lên đài, ngay lập tức gây ra một trận cười vang.
"Ha ha ha... Không phải Nguyễn Manh Manh thuận tiện vơ vội một người lên sân khấu đó chứ."
" Ôi ôi, cười chết tôi... các người xem cô con gái riêng kìa, ngay cả cái microphone còn cầm không xong, thật giống dân chạy nạn. Thật sự là không chịu nổi, đây có khác gì cố ý tỏ ra đáng thương để lôi kéo sự dồng tình đâu. Diệp Phong, làm sao cậu lại gặp gỡ đứa con gái riêng này, đừng trách làm anh em tôi không nhắc cậu, cẩn thận cô ta giả vờ đáng thương trước mặt ba cậu..."
"Giả vờ gì mà giả vờ..." Diệp Phong nhìn Diệp Linh Khê đang đứng trên sân khấu, khinh thường nói: "Chính là loại không dám dẫn ra gặp người. Đợi sau khi trở về tôi liền cáo trạng với ba, nói hết chuyện đáng xấu hổ ở trường của cô ta với ba."
Diệp Phong càng thêm chán ghét Diệp Linh Khê, tay phải nắm chặt lộ cả gân xanh.
Diệp Linh Khê này quả thật tâm cơ, cố tình ăn ít như vậy, chính là để đổi lấy đồng tình từ ba anh.
Nếu không phải vì lúc này không phải thời cơ và hoàn cảnh thích hợp, anh hận không thể xông lên sân khấu lôi đứa con gái riêng đáng xấu hổ này xuống.
"Xin chào các vị lãnh đạo, các thầy cô và các bạn... Em là học sinh vừa chuyển đến Diệp Linh Khê. Thực vinh hạnh khi em có cơ hội là một trong những người đứng tại đây..."
Đúng lúc này, giọng nói ấm áp mềm mại của Diệp Linh Khê theo microphone truyền đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không như trong tưởng tượng của mọi người về một cô gái đầy sợ hãi và hèn nhát, tầm thường...
Giọng nói Diệp Linh Khê không cao không thấp, âm tiết thập phần rõ ràng, ngữ điệu mềm mại thư thái, làm cho người nghe có cảm giác thật thoải mái.
Rõ ràng là không có sự chuẩn bị từ trước, lại phải đối mặt với rất đông người dưới khán đài, Diệp Linh Khê lại không hề có chút luống cuống.
Dịch Tranh đang ngồi dưới khán phòng, nâng mắt nhìn về phía khán đài, tự tay mình chọn ra em dâu tương lai.
Đồng tử trong suốt như ngọc lưu ly hiện ra ánh sang sâu hút.
Anh còn nhớ rõ tin tức mới điều tra được.
Diệp Linh Khê, 18 tuổi, trừ bỏ học tập chính là những ngày làm công cực nhọc.
Làm tạp vụ sau rạp hát, làm người đóng thế, mỗi ngày đều rời giường từ 5 giờ đi phát báo phát sữa, tận dụng hết mức thời gian dạy bổ túc cho bạn học.
Ngoài những việc đó ra, cô có thể đến xã khu tuyên truyền thuyết phục, mang hỗ trợ về mặt tài chính về cho viện phúc lợi.
Làm việc nặng nề và gian khổ là thế, không những làm hao gầy thân thể, mà còn ảnh hưởng đến gân cốt của cô.
Nhìn thấy trên sân khấu, cô gái tuy nhỏ gầy nhưng lại như vật sáng chói mắt, đôi mắt yêu nghiệt và lãnh đạm của Dịch Tranh hơi cong cong...
Diệp gia, mất đi một người thật tốt.
Mà anh, từ trong bao nhiêu bảo vật quý giá, tìm được về nhà một người vợ thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro