Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Khó lưỡng toàn
Hữu Yêu
2024-11-06 05:07:01
Bất quá, tối hôm qua anh chán ghét đem mình ném xuống xe như vậy, thật không nghĩ tới anh cư nhiên còn gọi điện thoại lại đây.
Cô là nên vui vì biết anh còn biết lo lắng cho sự sống chết của mình, hay là nên bi ai anh quan tâm quá đúng thời điểm?
Nói dối bị vạch trần ngay tại chỗ, tâm Hạ Úc Huân thật lạnh thật lạnh “Ba…… Con……”
“Úc huân! Con sao lại có thể chà đạp bản thân như vậy! Hôm nay liền tính là đem con đánh chết, để ta không có đứa con gái này, cũng còn tốt hơn con không biết yêu bản thân mình như vậy, đưa tới cửa cho đàn ông chà đạp!”
Dây mấy của Hạ Mạt Lâm mỗi lần vung lên đánh Hạ Úc Huân liền kêu lên một tiếng, nhưng thân mình không trốn tránh.
Mà trong lòng Hạ Mạt Lâm làm sao mà dễ chịu, đánh vào người con gái, trong lòng ông cũng rất đau.
“Úc huân, ba thừa nhận tư thần đứa bé kia xác thực không tồi, khi còn nhỏ các con chơi với nhau ta cũng chưa từng ngăn cản cái gì. Nhưng, con sao lại có thể tồn tại tâm tư như vậy? Người ta không phải chúng ta trèo cao là đến được, con gái Hạ Mạt Lâm ta sao lại có thể không tiền đồ như vậy, sao lại muốn đi bám vào những gia đình giàu có đó chứ!”
Hạ Úc Huân đôi tay nắm chặt thành quyền, nói: “Ba…… Con không có…… Con không phải bởi vì gia thế anh ấy……”
Hạ Mạt Lâm suy sụp mà ném dây mây xuống, ngồi trên mặt đất, chôn đầu gào khóc: “Nhược Hân, anh là người thô bạo chỉ biết đánh đánh giết giết, anh không biết nên giáo dục con gái như thế nào cho tốt, em nói cho anh biết…… Nói cho anh biết anh phải làm cái gì bây giờ?”
“Ba! Ba người đừng như vậy…… Ba con về sau sẽ không dám nữa!” Hạ Úc Huân hoảng sợ, nhìn Hạ Mạt Lâm rơi lệ, cảm thấy quả thực so với việc ông đánh chính mình còn đau hơn, nói: “Ba, con thật sự không dám, người tin tưởng con……”
Hạ Mạt Lâm cười khổ lắc đầu, “Con bảo ta làm sao tin tưởng con nữa? Con đã quên lần trước ở bệnh viện con nói với ta cái gì có phải hay không? Con nói đó là một lần cuối cùng! Nhưng hiện tại thì sao?”
Hạ Úc Huân vô lực phản bác, “Ba…… Thực xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”
Ngày hôm qua suốt cả đêm cô đều không khóc, nhưng giờ phút này, đối mặt với Hạ Mạt Lâm, cô lại không cách nào ức chế mà run rẩy đôi môi, hai đầu gối quỳ xuống trước mặt ông, mắt đẫm lệ.
Mẹ cô qua đời lúc cô 5 tuổi, là ba một tay đem cô nuôi lớn, ba ba vì cô hao tổn tâm tư. Đặc biệt là mấy ngày nay, trên đầu ông cư nhiên đã bắt đầu có tóc bạc rồi.
Cô lại chỉ biết gây rắc rối khắp nơi, thật sự quá bất hiếu!
Hạ Úc Huân quỳ dịch qua, nói: “Ba, người đừng khóc! Người như vậy con rất khổ sở! Thật sự rất khổ sở! Con sẽ ngoan ngoãn đi xem mắt, ngày mai liền đi, con tìm cho người một chàng rể tốt, cùng nhau hiếu kính ngài, được không? Đừng khóc được không? Con đồng ý, sẽ không đi gặp anh ấy nữa!”
Thần sắc Hạ Mạt Lâm buông lỏng vài phần, nhưng vẫn có chút không yên tâm, “Úc huân, đây chính là con nói, hôm nay con nói gì con nhớ rồi chứ, đừng nói với ta, con nói với mẹ con đi!”
Hạ Úc Huân nhanh chóng mà lau nước mắt, dịch đến trước di ảnh mẹ mình, nói: “Mẹ, con biết sai rồi, con sẽ đi xem mắt, tìm một người thành thật kiên định, về sau không bao giờ làm ba phải vì con mà nhọc lòng……”
“Được…… Được…… Úc huân, lúc này ba liền tin tưởng con…… Úc huân, ngươi không nên trách ba nhẫn tâm! Ba là vì tốt cho con……”
Từ đó về sau Hạ Mạt Lâm liền vẫn luôn ở trong phòng không có ra ngoài.
Hạ Úc Huân kiên cường chống đỡ thân thể đầy thương tích đi thay quần áo, bôi thuốc, sau đó liền ghé vào giường hướng ảnh chụp chung với Lãnh Tư Thần, tim như bị đao cắt……
Từ bỏ thích một người là cảm giác gì?
Tựa như một căn nhà bị lửa đốt thật lâu, ngươi tuyệt vọng nhìn những hài cốt cùng bụi đất, ngươi biết đó là nhà của ngươi, nhưng, đã không được trở về……
Cô là nên vui vì biết anh còn biết lo lắng cho sự sống chết của mình, hay là nên bi ai anh quan tâm quá đúng thời điểm?
Nói dối bị vạch trần ngay tại chỗ, tâm Hạ Úc Huân thật lạnh thật lạnh “Ba…… Con……”
“Úc huân! Con sao lại có thể chà đạp bản thân như vậy! Hôm nay liền tính là đem con đánh chết, để ta không có đứa con gái này, cũng còn tốt hơn con không biết yêu bản thân mình như vậy, đưa tới cửa cho đàn ông chà đạp!”
Dây mấy của Hạ Mạt Lâm mỗi lần vung lên đánh Hạ Úc Huân liền kêu lên một tiếng, nhưng thân mình không trốn tránh.
Mà trong lòng Hạ Mạt Lâm làm sao mà dễ chịu, đánh vào người con gái, trong lòng ông cũng rất đau.
“Úc huân, ba thừa nhận tư thần đứa bé kia xác thực không tồi, khi còn nhỏ các con chơi với nhau ta cũng chưa từng ngăn cản cái gì. Nhưng, con sao lại có thể tồn tại tâm tư như vậy? Người ta không phải chúng ta trèo cao là đến được, con gái Hạ Mạt Lâm ta sao lại có thể không tiền đồ như vậy, sao lại muốn đi bám vào những gia đình giàu có đó chứ!”
Hạ Úc Huân đôi tay nắm chặt thành quyền, nói: “Ba…… Con không có…… Con không phải bởi vì gia thế anh ấy……”
Hạ Mạt Lâm suy sụp mà ném dây mây xuống, ngồi trên mặt đất, chôn đầu gào khóc: “Nhược Hân, anh là người thô bạo chỉ biết đánh đánh giết giết, anh không biết nên giáo dục con gái như thế nào cho tốt, em nói cho anh biết…… Nói cho anh biết anh phải làm cái gì bây giờ?”
“Ba! Ba người đừng như vậy…… Ba con về sau sẽ không dám nữa!” Hạ Úc Huân hoảng sợ, nhìn Hạ Mạt Lâm rơi lệ, cảm thấy quả thực so với việc ông đánh chính mình còn đau hơn, nói: “Ba, con thật sự không dám, người tin tưởng con……”
Hạ Mạt Lâm cười khổ lắc đầu, “Con bảo ta làm sao tin tưởng con nữa? Con đã quên lần trước ở bệnh viện con nói với ta cái gì có phải hay không? Con nói đó là một lần cuối cùng! Nhưng hiện tại thì sao?”
Hạ Úc Huân vô lực phản bác, “Ba…… Thực xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm qua suốt cả đêm cô đều không khóc, nhưng giờ phút này, đối mặt với Hạ Mạt Lâm, cô lại không cách nào ức chế mà run rẩy đôi môi, hai đầu gối quỳ xuống trước mặt ông, mắt đẫm lệ.
Mẹ cô qua đời lúc cô 5 tuổi, là ba một tay đem cô nuôi lớn, ba ba vì cô hao tổn tâm tư. Đặc biệt là mấy ngày nay, trên đầu ông cư nhiên đã bắt đầu có tóc bạc rồi.
Cô lại chỉ biết gây rắc rối khắp nơi, thật sự quá bất hiếu!
Hạ Úc Huân quỳ dịch qua, nói: “Ba, người đừng khóc! Người như vậy con rất khổ sở! Thật sự rất khổ sở! Con sẽ ngoan ngoãn đi xem mắt, ngày mai liền đi, con tìm cho người một chàng rể tốt, cùng nhau hiếu kính ngài, được không? Đừng khóc được không? Con đồng ý, sẽ không đi gặp anh ấy nữa!”
Thần sắc Hạ Mạt Lâm buông lỏng vài phần, nhưng vẫn có chút không yên tâm, “Úc huân, đây chính là con nói, hôm nay con nói gì con nhớ rồi chứ, đừng nói với ta, con nói với mẹ con đi!”
Hạ Úc Huân nhanh chóng mà lau nước mắt, dịch đến trước di ảnh mẹ mình, nói: “Mẹ, con biết sai rồi, con sẽ đi xem mắt, tìm một người thành thật kiên định, về sau không bao giờ làm ba phải vì con mà nhọc lòng……”
“Được…… Được…… Úc huân, lúc này ba liền tin tưởng con…… Úc huân, ngươi không nên trách ba nhẫn tâm! Ba là vì tốt cho con……”
Từ đó về sau Hạ Mạt Lâm liền vẫn luôn ở trong phòng không có ra ngoài.
Hạ Úc Huân kiên cường chống đỡ thân thể đầy thương tích đi thay quần áo, bôi thuốc, sau đó liền ghé vào giường hướng ảnh chụp chung với Lãnh Tư Thần, tim như bị đao cắt……
Từ bỏ thích một người là cảm giác gì?
Tựa như một căn nhà bị lửa đốt thật lâu, ngươi tuyệt vọng nhìn những hài cốt cùng bụi đất, ngươi biết đó là nhà của ngươi, nhưng, đã không được trở về……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro