Chương 13
2024-11-18 01:29:41
" Cầu xin ngài...hãy tha cho tôi."
Người đàn ông nhếch nhác, tay đầy máu, không ngừng bò về phía trước, chưa bò được bao lâu, chân của hắn ta bị kéo lại một cách mạnh bạo, vết kéo đã lan theo máu trên tay của hắn ta, chảy khắp cả sàn nhà, nhìn trông rất thê thảm.
Ông Đàm run rẩy, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, nhìn người đang ngồi trên ghế.
Hứa Tuấn ngạo nghễ, ngã lưng ra phía sau ghế, mặt anh sát lạnh không một cảm xúc.
Vừa mới vài tiếng trước, ông ta cùng với vợ mình đang ngồi ăn tối, thì nghe một tiếng gõ cửa, ông ta thầm mắng chửi một câu rồi đi ra trước nhà, chưa kịp mở cửa đã bị phá tung, ông ta đã bị một đám người áo đen bắt lấy, đến vợ của ông ta cũng bị lôi theo cùng.
Hai người bọ họ đã được đưa đến một căn nhà kho bị bỏ hoang khá xa ở thành phố, nơi này có ít ai biết đến và lưu lại.
Lúc đầu ông ta còn rất hùng hổ, miệng không ngừng mắng chửi, nhưng khi gặp một người đàn ông cầm ra một con dao, ông ta cũng sợ hãi, bản thân ông đã có làm gì sai chứ, cũng chưa từng đụng chạm đến ai, tại sao bây giờ lại bị như thế này?
Con dao sắc nhọn, từ người đàn ông áo đen từ trên cao đưa xuống, tay ông ta đã bị khóa lại bằng một chiếc cồng tay, bị ép đặt trên bàn, muốn thoát ra cũng không thể được. Ông Đàm sợ hãi nhìn con dao đang đến gần mình.
Bụp !!!
" Aaaa...." - Ông ta đau đớn, nhìn năm ngón tay đã bị cắt liền đi, tiếng hát của ông ta vang vọng khắp nhà kho.
Bà Đàm thì hốt hoảng, nhìn chồng mình giẫy giụa trong đau đớn, nước mắt nước mũi bà ta không ngừng chảy ra. Ả quỳ xuống đất, nhìn Hứa Tuần mà cầu xinh tha mạng cho chồng mình, ông ta đang chảy rất nhiều máu, máu đang dần lan ra khắp cả bàn.
Hứa Tuấn nhếch mép cười. : " Đừng để ông ta chết, cứ hành hạ từ từ đã. "
Anh nhìn hai người họ như một món đồ chơi, mua vui cho mình.
" Xin ngài." - Bà Đàm đập đầu xuống đất mà van xin, người này thật đáng sợ, anh ta rất máu lạnh.
" Các ngươi sai khi đã đụng đến người của Hứa thiếu gia của bọn ta."
Tên áo đen đi lại, nắm lấy tóc bà Đàm, thẳng tay tát vào mặt bà ta một cách không thương xót, đụng ai không đụng, lại dám chọc nhầm người, coi như hôm nay các ngươi xui xẻo.
Tát không ngừng nghỉ đến nổi miệng bà ta ra vài vệt máu, tóc bị nắm chặt mà đau đớn, muốn đứt đi cả da đầu vậy.
Hứa Tuấn ngồi trên ghế mà chán nản, toàn nghe những âm thanh la hét, rên rỉ của bọn họ làm anh rất ghê tởm, anh rời khỏi chỗ ngồi bước đi ra ngoài.
Thấy anh rời đi, bọn người áo đen cũng ngừng đánh đi theo phía sau anh.
" Ông...ơi " - Bà Đàm lếch thân đau nhức đi lại chồng mình, sao lại thành ra thê thảm như này chứ.
" Cứu..." - Ông ta chỉ nói được một câu rồi ngất lịm đi.
Bên ngoài xe cứu thương đã chạy tới, bác sĩ nhìn cảnh tượng trước mắt mà hoảng sợ, vừa nãy đã có người gọi đến phòng cấp cứu, không biết là ai đã gọi cho bọn họ, hai người này nhìn rất đáng thương, người đàn ông nằm dưới đất đang hấp hối, còn người phụ nữ thì khóc lóc, tâm trạng rất hỗn loại dường như không còn tỉnh táo được nữa. Các vị bác sĩ không dám suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chân đưa họ lên se để đến bệnh viện.
" Buông...ra...tôi biết sai rồi, tôi... Không dám nữa." - Bà ta điên loại lên, muốn né tránh không để bác sĩ lại gần mình.
Thật đáng sợ, cảnh tưởng chồng mình bị chặt đi những ngón tay, máu thì chảy đầm đìa, bà Đàm đưa tay ôm lấy mặt mà khóc nức nở.
Chết mất thôi! Người đàn ông đó rất nguy hiểm.
Bác sĩ không thể tiếp cận được bà ta, đành khống chế lại bằng cách tiêm thuốc an thần vào người.
" Nhanh đưa người đàn ông đang nằm đó đến bệnh viện, ông ta sắp chết rồi. "
Chiếc xe Bugatti La Voiture Noire, băng qua những màn đêm yên tĩnh. Hứa Tuấn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, còn nở lên nụ cười quỷ dị.
Đừng nghĩ anh bỏ qua dễ dàng như thế, đừng tưởng anh để họ sống trong bình yên, anh phải trả lại gấp mười lần mà Kha Như đã chịu đựng. Nhiêu đó là chưa đủ, anh sẽ khiến cho bọn họ sống không bằng chết, đến cả đời này có chết cũng không thể quên được.
" Ngày mai hãy gửi người đến bệnh viện chăm sóc cho hai người đó. "
" Tuân lệnh."
Thiếu gia nhà họ ra tay lúc nào cũng rất tàn nhẫn, chết thì quá dễ rồi, phải cảm nhận cảnh tượng sống như đang ở trong địa ngục thì thú vị hơn nhiều. Con người của thiếu gia lúc nào cũng ít nói, giải quyết công việc thì nhanh gọn, vậy mà bây giờ ngài ấy vẫn chưa muốn về công ty để nắm giữ chức chủ tịch, để quá lâu ông chủ sẽ không thể chịu được nữa.
Người đàn ông nhếch nhác, tay đầy máu, không ngừng bò về phía trước, chưa bò được bao lâu, chân của hắn ta bị kéo lại một cách mạnh bạo, vết kéo đã lan theo máu trên tay của hắn ta, chảy khắp cả sàn nhà, nhìn trông rất thê thảm.
Ông Đàm run rẩy, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, nhìn người đang ngồi trên ghế.
Hứa Tuấn ngạo nghễ, ngã lưng ra phía sau ghế, mặt anh sát lạnh không một cảm xúc.
Vừa mới vài tiếng trước, ông ta cùng với vợ mình đang ngồi ăn tối, thì nghe một tiếng gõ cửa, ông ta thầm mắng chửi một câu rồi đi ra trước nhà, chưa kịp mở cửa đã bị phá tung, ông ta đã bị một đám người áo đen bắt lấy, đến vợ của ông ta cũng bị lôi theo cùng.
Hai người bọ họ đã được đưa đến một căn nhà kho bị bỏ hoang khá xa ở thành phố, nơi này có ít ai biết đến và lưu lại.
Lúc đầu ông ta còn rất hùng hổ, miệng không ngừng mắng chửi, nhưng khi gặp một người đàn ông cầm ra một con dao, ông ta cũng sợ hãi, bản thân ông đã có làm gì sai chứ, cũng chưa từng đụng chạm đến ai, tại sao bây giờ lại bị như thế này?
Con dao sắc nhọn, từ người đàn ông áo đen từ trên cao đưa xuống, tay ông ta đã bị khóa lại bằng một chiếc cồng tay, bị ép đặt trên bàn, muốn thoát ra cũng không thể được. Ông Đàm sợ hãi nhìn con dao đang đến gần mình.
Bụp !!!
" Aaaa...." - Ông ta đau đớn, nhìn năm ngón tay đã bị cắt liền đi, tiếng hát của ông ta vang vọng khắp nhà kho.
Bà Đàm thì hốt hoảng, nhìn chồng mình giẫy giụa trong đau đớn, nước mắt nước mũi bà ta không ngừng chảy ra. Ả quỳ xuống đất, nhìn Hứa Tuần mà cầu xinh tha mạng cho chồng mình, ông ta đang chảy rất nhiều máu, máu đang dần lan ra khắp cả bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tuấn nhếch mép cười. : " Đừng để ông ta chết, cứ hành hạ từ từ đã. "
Anh nhìn hai người họ như một món đồ chơi, mua vui cho mình.
" Xin ngài." - Bà Đàm đập đầu xuống đất mà van xin, người này thật đáng sợ, anh ta rất máu lạnh.
" Các ngươi sai khi đã đụng đến người của Hứa thiếu gia của bọn ta."
Tên áo đen đi lại, nắm lấy tóc bà Đàm, thẳng tay tát vào mặt bà ta một cách không thương xót, đụng ai không đụng, lại dám chọc nhầm người, coi như hôm nay các ngươi xui xẻo.
Tát không ngừng nghỉ đến nổi miệng bà ta ra vài vệt máu, tóc bị nắm chặt mà đau đớn, muốn đứt đi cả da đầu vậy.
Hứa Tuấn ngồi trên ghế mà chán nản, toàn nghe những âm thanh la hét, rên rỉ của bọn họ làm anh rất ghê tởm, anh rời khỏi chỗ ngồi bước đi ra ngoài.
Thấy anh rời đi, bọn người áo đen cũng ngừng đánh đi theo phía sau anh.
" Ông...ơi " - Bà Đàm lếch thân đau nhức đi lại chồng mình, sao lại thành ra thê thảm như này chứ.
" Cứu..." - Ông ta chỉ nói được một câu rồi ngất lịm đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài xe cứu thương đã chạy tới, bác sĩ nhìn cảnh tượng trước mắt mà hoảng sợ, vừa nãy đã có người gọi đến phòng cấp cứu, không biết là ai đã gọi cho bọn họ, hai người này nhìn rất đáng thương, người đàn ông nằm dưới đất đang hấp hối, còn người phụ nữ thì khóc lóc, tâm trạng rất hỗn loại dường như không còn tỉnh táo được nữa. Các vị bác sĩ không dám suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chân đưa họ lên se để đến bệnh viện.
" Buông...ra...tôi biết sai rồi, tôi... Không dám nữa." - Bà ta điên loại lên, muốn né tránh không để bác sĩ lại gần mình.
Thật đáng sợ, cảnh tưởng chồng mình bị chặt đi những ngón tay, máu thì chảy đầm đìa, bà Đàm đưa tay ôm lấy mặt mà khóc nức nở.
Chết mất thôi! Người đàn ông đó rất nguy hiểm.
Bác sĩ không thể tiếp cận được bà ta, đành khống chế lại bằng cách tiêm thuốc an thần vào người.
" Nhanh đưa người đàn ông đang nằm đó đến bệnh viện, ông ta sắp chết rồi. "
Chiếc xe Bugatti La Voiture Noire, băng qua những màn đêm yên tĩnh. Hứa Tuấn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, còn nở lên nụ cười quỷ dị.
Đừng nghĩ anh bỏ qua dễ dàng như thế, đừng tưởng anh để họ sống trong bình yên, anh phải trả lại gấp mười lần mà Kha Như đã chịu đựng. Nhiêu đó là chưa đủ, anh sẽ khiến cho bọn họ sống không bằng chết, đến cả đời này có chết cũng không thể quên được.
" Ngày mai hãy gửi người đến bệnh viện chăm sóc cho hai người đó. "
" Tuân lệnh."
Thiếu gia nhà họ ra tay lúc nào cũng rất tàn nhẫn, chết thì quá dễ rồi, phải cảm nhận cảnh tượng sống như đang ở trong địa ngục thì thú vị hơn nhiều. Con người của thiếu gia lúc nào cũng ít nói, giải quyết công việc thì nhanh gọn, vậy mà bây giờ ngài ấy vẫn chưa muốn về công ty để nắm giữ chức chủ tịch, để quá lâu ông chủ sẽ không thể chịu được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro