Bác Sĩ Hứa Tha Cho Tôi

Chương 37

2024-11-18 01:29:41

Kha Như ngồi trong phòng làm việc, trán cô lấm tấm mồ hôi.

"Em bị sao thế?" - Thủy Linh lo lắng hỏi.

"Dạ em có sao đâu chị."

Thật ra Kha Như đang nực chết đây này, muốn ngạt thở luôn á, trong phòng làm việc hôm nay máy lạnh bị hư nữa chứ, ông trời đúng là đang muốn hại cô mà.

"Đang nực thế này em đeo khăn quàng cổ làm gì thế, tháo xuống đi trong em nực thế kia mà."

Nhờ chiếc choàng cổ này Kha Như đang bị mọi người để ý đến, với cái thời tiếc ôi bức này không có ai giống cô hết á.

Mấy nay không có thời gian cũng do bận quá nên cũng không cầm đến điện thoại để nghe thông báo của nhóm trong tin nhắn zalo, Kha Như không hay biết máy lạnh đã bị hư, mọi người ai cũng đem theo cái quạt điện nhỏ hết có cô thì không đem, bây giờ thì hay rồi nực chết đây này.

" Tháo xuống đi em."

Thủy Linh định đưa tay tháo lấy chiếc khăn choàng cổ giúp Kha Như, trong cô nực như thế này làm Thủy Linh cũng muốn đổ mồ hôi theo luôn.

"Ấy chị, em...em đang bị cảm lạnh ạ không sao đâu."

Nói rồi cô chạy vội vào nhà vệ sinh, nhanh tay cởi đi chiếc khăn choàng xuống, mở vòi nước mà rửa mặt

" Nóng muốn chết, điều là tại Hứa Tuấn cả."

Đột nhiên Kha Như nghĩ ra cái gì đó, cô quên mất chỉ cần lấy đồ trang điểm che đi là được mà, việc này mà cô quên cho được làm hại nãy giờ nóng muốn chảy mỡ.

Sau khi Kha Như lấy phấn phủ lên lớp da của mình, đúng là rất có tác dụng vết hôn do Hứa Tha để lại đã bị che bớt một phần nào, nếu nhìn lướt qua chỉ là một vết đỏ cho muỗi đốt.

Nhưng Thủy Linh rất tinh ý có thể nhìn ra được, lần trước vì ghép cặp nên cũng có đôi phần áy náy với Kha Như, nhiều lần muốn gọi điện để nói chuyện nhưng không dám.

"Chị xin lỗi em vụ lần trước, chị cũng không ngờ rằng em đã có chồng rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Không sao đâu chị."

Do cô muốn giấu đi việc mình đã có chồng nên mọi người cũng không hay biết, chuyện được ghép cặp với Chính Thanh là điều không thể tránh khỏi được, chuyện này Kha Như cũng không để tâm lắm chỉ là chuyện nhỏ.

" Nhưng mà Chính Thanh thích em là thật."

Từ lúc Chính Thanh biết Kha Như đã người bên cạnh, anh cũng không dám tiếp cận lấy cô nữa, chỉ dám nhìn từ xa không bắt chuyện.

Chính Thanh cũng rất đau lòng, anh cũng hụt hẫng rất nhiều.

Kha Như im lặng không trả lời câu nói của Thủy Linh, việc Chính Thanh có thật sự thích cô hay không chính Kha Như cũng không rõ.

Nhưng lúc cô say, Chính Thanh nói cô là người của anh ấy liền bị Hứa Tuấn đáp trả.

Cô không nghĩ nhiều về chuyện đó nữa mà bắt đầu tập trung vào công việc đang dang dở của mình, lúc nãy tại vì quá nực nên không thể nào tập trung nổi.

Giờ ăn trưa cũng nhanh chóng đến, Kha cùng mọi người trong công ty đi xuống nhà ăn.

Cô ngồi ăn cùng mọi người, cũng không tránh khỏi sự bàn tán.

"Em cưới chồng rồi mà không mời bọn chị đến thế. "

"Chị cũng không ngờ chồng em đẹp trai đến vậy đó."

" Bữa nào chúng ta đi chơi em đưa chồng em đi cùng nữa được không?."

Bọn họ nói vậy chủ yếu là muốn ngắm nhìn Hứa Tuấn.

Kha Như thì cười ngượng chỉ biết dạ vâng, mặt thì cuối xuống mà ăn cơm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Do ăn quá nhanh mà Kha Như đã bị nghẹn lại, ho sặc sụa.

"Nước, nước nè em mau uống đi, ăn uống cũng phải cẩn thận chứ, em thật là."

Thủy Linh Đưa nước cho Kha Như, tay thì vỗ vỗ lấy lưng.

Vô thức cô đưa ánh nhìn lên trước, gặp Chính Thanh đang ngồi bàn đối diện với mình, anh nhìn cô với ánh mắt đượm buồn, trong lòng cũng rất lo lắng, thấy Kha Như ho sặc sụa tay anh cũng vọi cầm lấy ly nước nhưng lại không dám đi qua hỏi thăm cô

Chính Thanh mĩm cười với Kha Như rồi nhanh chóng quay ánh nhìn sang chỗ khác, thức ăn trong miệng thì đắng lại, đến nuốt cũng không trôi.

Thủy Linh nhìn một màn trước mắt mà đau lòng, biết vậy ngay từ đầu không nên như thế, Thủy Linh cứ tưởng

Kha Như chưa có người yêu, với lại Kha Như cũng chưa từng nhắc đến chuyện mình có chồng, nên Thủy Linh được đà mà lẫn tới, nhờ vậy mà Chính Thanh lúc nào cũng ôm hy vọng trong mình.

Sau chuyện này chắc cậu ấy cũng sốc lắm, sáng giờ Chính Thanh sắc mặt chả vui vẻ gì, đến làm việc thì không tập trung cũng không nói chuyện với bất cứ ai, Thủy Linh cũng có ý bắt chuyện với Chính Thanh nhưng anh chỉ trả lời lại vài câu cho có lệ mà thôi.

"Để chị qua ngồi ăn cùng với trưởng phòng."

" Vậy chị đi đi, em ăn xong rồi em đi lên chỗ làm trước."

Nói rồi Kha Như đứng dậy rời đi.

Chính Thanh ngồi ăn một mình nhìn trong rất buồn.

Thủy Linh cầm lấy khay cơm đi lại chỗ của Chính Thanh mà ngồi xuống, mọi người thấy vậy cũng đi cùng với

Thủy Linh.

Trong suốt quá trình ăn, mọi người rất hay bắt chuyện với Chính Thanh, tâm trạng của anh vì thế cũng đỡ hơn phần nào.

Thôi thì nhìn người mình yêu hạnh phúc là được, nếu Hứa Tuấn có làm Kha Như buồn anh chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Hứa Tha Cho Tôi

Số ký tự: 0