Chương 41
2024-11-18 01:29:41
Sau khi Kha Như tỉnh dậy, cô đưa mắt nhìn một căn phòng xa lạ, bên trong phòng tắm còn có tiếng nước chảy.
Kha Như cảm thấy bất an, cô cảm nhận được bản thân mình đã rơi vào nguy hiểm.
Cô nhanh chóng tìm đường để chạy thoát, cô đi xung quanh căn phòng, nhân cơ hội người kia đang tắm để chạy đi, cánh cửa đã bị khoa không thế mở ra được.
Từ cửa sổ nhìn xuống thì rất cao!! Nếu nhảy xuống một là chết, hai là nằm liệt giường, cách nào cũng không khả thi, trong khi đó trong bụng của cô còn mang một sinh linh bé nhỏ còn chưa kịp chào đời, cô chưa muốn kết thúc cuộc sống nhanh đến vậy.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng ngưng lại, Kha Như nhanh chóng vội vàng chạy lên giường nằm, giả vờ vẫn còn đang bị bất tỉnh.
"Do cô xui xẻo đã đụng phải tiểu thư Trần Nhã."
Gã đàn ông đó đang nhắc đến tên của Trần Nhã, cô ta không phải là người em gái mà Hứa Tuấn từng nhắc đến sao?
Cô chưa từng đụng chạm đến cô ấy, tại sao cô ấy lại muốn hãm hại cô?
"Người của Trần Nhã lại muốn dây dưa vào... nhưng mà nhờ vậy lại có món hàng ngon."
Gã ta cười một cách ghê tởm, chiếc giường bên cạnh bị lún xuống.
Cuộc nói chuyện của ông ta, Kha Như đã nghe hết không sót một chữ nào, cô biết Trần Nhã không xem Hứa Tuấn là một người anh, cô ta muốn mối quan hệ của hai người đi xa hơn, nếu muốn tự mình mà lấy tại sao lại tìm cô?
Người Hứa Tuấn yêu không phải cô ta mà là cô, Kha Như là một người rất chín chắn trong tình yêu, cô không muốn xen ngang chuyện tình cảm của người khác, nếu Hứa Tuấn thật sự có tình cảm với Trần Nhã cô sẽ tự khắc mình mà về đi.
Nhưng Hứa Tuấn đã thể hiện hết tất cả mọi hành động của anh dành cho cô, cùng với sự tránh né dành cho Trần Nhã, nhiêu đó thôi cũng đã đủ để chứng minh.
Nước sông không phạm nước giếng, nếu Trần Nhã muốn đụng chạm đến cô, chính cô cũng không nhượng bộ nữa.
" Chặc...dáng người trong cũng được."
Hắn ta định chạm vào người của Kha Như, thì cô chợt mở mắt.
Cô đưa tay, cầm lấy bình bông được để sẵn trên đầu giường.
Choảng!
Tiếng mảnh vỡ thủy tinh vang lên. Gã đàn ông ôm lấy đầu.
Trong lúc cô đi xung quanh quan sát căn phòng, chả thấy được một bình hoa được để dưới đất, Kha Như đã lây đi để trên đầu giường.
Cô cầm lấy mảnh vỡ thủy tinh còn sót lại, chĩa thẳng vào người đàn ông.
" Chìa khóa." - Kha Như lạnh nhạt nói.
Đầu hắn ta đã bị chảy máu, cô gái này thật đáng sợ, nếu muốn tiếp tục nữa thì mảnh thủy tinh trên tay của cô chắc chắn sẽ cấm vào người của hắn ta.
Hắn ta đôi phần sợ hãi, không dám manh động nữa, ngoan ngoãn đưa ra chìa khóa cho Kha Như, sau đó nằm gục xuống giường, chiếc ga màu trắng nhanh chóng bị nhuộm một màu đỏ.
Đúng như những gì cô nghĩ, vừa mới bước chân xuống lầu đã thấy Trần Nhã đang ngồi ung dung trên ghế tay còn cầm một ly rượu vang ngồi nhâm nhi.
Trần Nhã đang ngồi xem TV, trên mặt không thể giấu được nét cười, thấy có tiếng bước chân đang xuống nghĩ rằng gã đàn ông đó đã giải quyết xong chuyện, cô ta không ngước lên nhìn mà nhàn nhạt nói.
" Tôi không ngờ ông lại hành xử nhanh đến vậy."
Giọng điệu của cô ta có chút coi thường.
"Y cô nói là ông ta à? Ha quá yếu đi bây giờ còn đang nằm trên giường mà rên rỉ đấy."
Trần Nhã hốt hoảng ngước lên nhìn.
"Sao cô..."
" Tôi thì làm sao?"
Kha Như bước đến gần chỗ Trần Nhã, Trần Nhã hốt hoảng đứng dậy, trừng mắt nhìn cô.
"Coi như cô giỏi."
Cô ta còn dám nói chuyện với Kha Như thái độ như thế, nếu bé con trong bụng cô mà có chuyện gì, chính cô sẽ không tha cho cô ta.
" Tránh xa Hứa Tuấn của tôi ra."
" Không lấy được tình cảm từ anh ấy nên cô đến tìm tôi sao? Thật hèn mọn, tôi mới không tranh giành với cô."
Nghe Kha Như nói vậy, Trần Nhã tức giận, cô ta đã bị Kha Như chọc đúng chỗ ngứa.
" Cô dám."
Trần Nhã đi lại, nắm lấy tóc của Kha Như.
" Tôi bảo cô tránh xa anh ấy ra."
Cơn đau từ da đầu truyền tới, khiến cho cô rất đau đớn, người thì loạng choạng.
Nghĩ đến đứa bé trong bụng mình, Kha Như giống như có một sức mạnh, cô dùng chân đạp mạnh vào bụng của
Tran Nha.
Cô ta ngã nhào xuống đất, ôm bụng mà kêu lên.
" Kha Như, mày đi chết đi.
Kha Như cảm thấy bất an, cô cảm nhận được bản thân mình đã rơi vào nguy hiểm.
Cô nhanh chóng tìm đường để chạy thoát, cô đi xung quanh căn phòng, nhân cơ hội người kia đang tắm để chạy đi, cánh cửa đã bị khoa không thế mở ra được.
Từ cửa sổ nhìn xuống thì rất cao!! Nếu nhảy xuống một là chết, hai là nằm liệt giường, cách nào cũng không khả thi, trong khi đó trong bụng của cô còn mang một sinh linh bé nhỏ còn chưa kịp chào đời, cô chưa muốn kết thúc cuộc sống nhanh đến vậy.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng ngưng lại, Kha Như nhanh chóng vội vàng chạy lên giường nằm, giả vờ vẫn còn đang bị bất tỉnh.
"Do cô xui xẻo đã đụng phải tiểu thư Trần Nhã."
Gã đàn ông đó đang nhắc đến tên của Trần Nhã, cô ta không phải là người em gái mà Hứa Tuấn từng nhắc đến sao?
Cô chưa từng đụng chạm đến cô ấy, tại sao cô ấy lại muốn hãm hại cô?
"Người của Trần Nhã lại muốn dây dưa vào... nhưng mà nhờ vậy lại có món hàng ngon."
Gã ta cười một cách ghê tởm, chiếc giường bên cạnh bị lún xuống.
Cuộc nói chuyện của ông ta, Kha Như đã nghe hết không sót một chữ nào, cô biết Trần Nhã không xem Hứa Tuấn là một người anh, cô ta muốn mối quan hệ của hai người đi xa hơn, nếu muốn tự mình mà lấy tại sao lại tìm cô?
Người Hứa Tuấn yêu không phải cô ta mà là cô, Kha Như là một người rất chín chắn trong tình yêu, cô không muốn xen ngang chuyện tình cảm của người khác, nếu Hứa Tuấn thật sự có tình cảm với Trần Nhã cô sẽ tự khắc mình mà về đi.
Nhưng Hứa Tuấn đã thể hiện hết tất cả mọi hành động của anh dành cho cô, cùng với sự tránh né dành cho Trần Nhã, nhiêu đó thôi cũng đã đủ để chứng minh.
Nước sông không phạm nước giếng, nếu Trần Nhã muốn đụng chạm đến cô, chính cô cũng không nhượng bộ nữa.
" Chặc...dáng người trong cũng được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta định chạm vào người của Kha Như, thì cô chợt mở mắt.
Cô đưa tay, cầm lấy bình bông được để sẵn trên đầu giường.
Choảng!
Tiếng mảnh vỡ thủy tinh vang lên. Gã đàn ông ôm lấy đầu.
Trong lúc cô đi xung quanh quan sát căn phòng, chả thấy được một bình hoa được để dưới đất, Kha Như đã lây đi để trên đầu giường.
Cô cầm lấy mảnh vỡ thủy tinh còn sót lại, chĩa thẳng vào người đàn ông.
" Chìa khóa." - Kha Như lạnh nhạt nói.
Đầu hắn ta đã bị chảy máu, cô gái này thật đáng sợ, nếu muốn tiếp tục nữa thì mảnh thủy tinh trên tay của cô chắc chắn sẽ cấm vào người của hắn ta.
Hắn ta đôi phần sợ hãi, không dám manh động nữa, ngoan ngoãn đưa ra chìa khóa cho Kha Như, sau đó nằm gục xuống giường, chiếc ga màu trắng nhanh chóng bị nhuộm một màu đỏ.
Đúng như những gì cô nghĩ, vừa mới bước chân xuống lầu đã thấy Trần Nhã đang ngồi ung dung trên ghế tay còn cầm một ly rượu vang ngồi nhâm nhi.
Trần Nhã đang ngồi xem TV, trên mặt không thể giấu được nét cười, thấy có tiếng bước chân đang xuống nghĩ rằng gã đàn ông đó đã giải quyết xong chuyện, cô ta không ngước lên nhìn mà nhàn nhạt nói.
" Tôi không ngờ ông lại hành xử nhanh đến vậy."
Giọng điệu của cô ta có chút coi thường.
"Y cô nói là ông ta à? Ha quá yếu đi bây giờ còn đang nằm trên giường mà rên rỉ đấy."
Trần Nhã hốt hoảng ngước lên nhìn.
"Sao cô..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Tôi thì làm sao?"
Kha Như bước đến gần chỗ Trần Nhã, Trần Nhã hốt hoảng đứng dậy, trừng mắt nhìn cô.
"Coi như cô giỏi."
Cô ta còn dám nói chuyện với Kha Như thái độ như thế, nếu bé con trong bụng cô mà có chuyện gì, chính cô sẽ không tha cho cô ta.
" Tránh xa Hứa Tuấn của tôi ra."
" Không lấy được tình cảm từ anh ấy nên cô đến tìm tôi sao? Thật hèn mọn, tôi mới không tranh giành với cô."
Nghe Kha Như nói vậy, Trần Nhã tức giận, cô ta đã bị Kha Như chọc đúng chỗ ngứa.
" Cô dám."
Trần Nhã đi lại, nắm lấy tóc của Kha Như.
" Tôi bảo cô tránh xa anh ấy ra."
Cơn đau từ da đầu truyền tới, khiến cho cô rất đau đớn, người thì loạng choạng.
Nghĩ đến đứa bé trong bụng mình, Kha Như giống như có một sức mạnh, cô dùng chân đạp mạnh vào bụng của
Tran Nha.
Cô ta ngã nhào xuống đất, ôm bụng mà kêu lên.
" Kha Như, mày đi chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro