Tống Thiên
2024-11-13 05:00:26
Mặt không đổi sắc nói vài lời khách sáo với người trước mặt vài câu, Cố Niệm chuẩn bị rời đi.
Bước đầu tiên để giảm bớt áp lực, chính là rời khỏi hoàn cảnh tạo ra áp lực cho bản thân.
Vừa muốn xoay người thì Cố Niệm cảm nhận được một lực cản.
Cô cúi đầu nhìn thì thấy góc áo của mình bị kéo lại, người bệnh mới vừa rồi còn cười nói hì hì lúc này đã thay đổi sắc mặt, khuôn mặt trẻ con hơi mập treo lên dáng vẻ nghiêm túc.
Mặt trẻ con tiến sát lại, nhỏ giọng nói với Cố Niệm: "Tận thế, tận thế sắp tới rồi, bác sĩ Cố phải cẩn thận, phải cẩn thận đấy."
Cố Niệm: "..."
Tôi thấy bệnh này của cậu còn rất nhiều vấn đề cần điều trị đấy.
Nhưng mà chuyện này cũng khiến cô cảm thấy kỳ quái.
Lúc trước, những bệnh nhân tìm tới cô đều nói bệnh của mình đã được chữa khỏi, trải qua chẩn đoán của bệnh viện quả thật đều đã được xuất viện, nhưng người trước mắt đã xảy ra chuyện gì? Thoạt nhìn bộ dạng là chưa khỏi bệnh hoàn toàn đâu.
Trong lòng Cố Niệm dâng lên một tia hy vọng, có lẽ những người bệnh lúc trước được xuất viện là do bọn họ vốn đã khỏi sẵn rồi, chỉ là trùng hợp nhận nhầm bác sĩ điều trị mà thôi?
Nếu là như vậy thì chứng tỏ, cô rất bình thường!
Cố Niệm đang muốn dẫn người trở về làm kiểm tra, thì thấy một y tá trẻ đuổi tới.
Rõ ràng là y tá này nhận ra Cố Niệm, nên vội vàng đi tới nói lời xin lỗi.
"Xin lỗi bác sĩ Cố, đây là người bệnh mới tới hôm nay, không cẩn thận để chạy mất. Nghe nói cô xin nghỉ phép rồi, không làm chậm trễ thời gian của cô chứ?"
Hy vọng trong lòng Cố Niệm nháy mắt vỡ vụn. Người bệnh vừa tới hôm nay, nói cách khác, người ta còn chưa kịp để cô đi vào giấc mộng, không ngờ lại là một bệnh nhân tâm thần, thực thụ.
Cố Niệm sống không còn gì luyến tiếc xua tay: "Không sao đâu."
Mặt trẻ con bị y tá kéo trở về, nhưng lại rất nghe lời, chỉ là sau khi đã đi được một đoạn bỗng nhiên quay đầu hô to: "Bác sĩ Cố, tôi tên là Tống Thiên, tôi tên là Tống Thiên!"
Sau khi hô lên cũng không quay đầu đi, mà nhìn chằm chằm Cố Niệm, như muốn xác nhận xem cô đã nhớ kỹ hay chưa.
Cố Niệm phối hợp gật gật đầu: "Được, tôi nhớ rồi."
Người bệnh trong khoa tâm thần chính là như vậy, có đôi khi phải phối hợp với bọn họ mới có lợi cho việc trị liệu sau này, cũng có thể làm giảm đi tính công kích của bọn họ.
Nghe được câu trả lời của Cố Niệm, mặt trẻ con yên tâm, đi theo y tá.
Cố Niệm mang theo tâm sự nặng nề, rời khỏi bệnh viện.
Bước đầu tiên để giảm bớt áp lực, chính là rời khỏi hoàn cảnh tạo ra áp lực cho bản thân.
Vừa muốn xoay người thì Cố Niệm cảm nhận được một lực cản.
Cô cúi đầu nhìn thì thấy góc áo của mình bị kéo lại, người bệnh mới vừa rồi còn cười nói hì hì lúc này đã thay đổi sắc mặt, khuôn mặt trẻ con hơi mập treo lên dáng vẻ nghiêm túc.
Mặt trẻ con tiến sát lại, nhỏ giọng nói với Cố Niệm: "Tận thế, tận thế sắp tới rồi, bác sĩ Cố phải cẩn thận, phải cẩn thận đấy."
Cố Niệm: "..."
Tôi thấy bệnh này của cậu còn rất nhiều vấn đề cần điều trị đấy.
Nhưng mà chuyện này cũng khiến cô cảm thấy kỳ quái.
Lúc trước, những bệnh nhân tìm tới cô đều nói bệnh của mình đã được chữa khỏi, trải qua chẩn đoán của bệnh viện quả thật đều đã được xuất viện, nhưng người trước mắt đã xảy ra chuyện gì? Thoạt nhìn bộ dạng là chưa khỏi bệnh hoàn toàn đâu.
Trong lòng Cố Niệm dâng lên một tia hy vọng, có lẽ những người bệnh lúc trước được xuất viện là do bọn họ vốn đã khỏi sẵn rồi, chỉ là trùng hợp nhận nhầm bác sĩ điều trị mà thôi?
Nếu là như vậy thì chứng tỏ, cô rất bình thường!
Cố Niệm đang muốn dẫn người trở về làm kiểm tra, thì thấy một y tá trẻ đuổi tới.
Rõ ràng là y tá này nhận ra Cố Niệm, nên vội vàng đi tới nói lời xin lỗi.
"Xin lỗi bác sĩ Cố, đây là người bệnh mới tới hôm nay, không cẩn thận để chạy mất. Nghe nói cô xin nghỉ phép rồi, không làm chậm trễ thời gian của cô chứ?"
Hy vọng trong lòng Cố Niệm nháy mắt vỡ vụn. Người bệnh vừa tới hôm nay, nói cách khác, người ta còn chưa kịp để cô đi vào giấc mộng, không ngờ lại là một bệnh nhân tâm thần, thực thụ.
Cố Niệm sống không còn gì luyến tiếc xua tay: "Không sao đâu."
Mặt trẻ con bị y tá kéo trở về, nhưng lại rất nghe lời, chỉ là sau khi đã đi được một đoạn bỗng nhiên quay đầu hô to: "Bác sĩ Cố, tôi tên là Tống Thiên, tôi tên là Tống Thiên!"
Sau khi hô lên cũng không quay đầu đi, mà nhìn chằm chằm Cố Niệm, như muốn xác nhận xem cô đã nhớ kỹ hay chưa.
Cố Niệm phối hợp gật gật đầu: "Được, tôi nhớ rồi."
Người bệnh trong khoa tâm thần chính là như vậy, có đôi khi phải phối hợp với bọn họ mới có lợi cho việc trị liệu sau này, cũng có thể làm giảm đi tính công kích của bọn họ.
Nghe được câu trả lời của Cố Niệm, mặt trẻ con yên tâm, đi theo y tá.
Cố Niệm mang theo tâm sự nặng nề, rời khỏi bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro