Nghỉ Phép
2024-11-13 05:00:26
"Chào bác sĩ Cố!"
"Bác sĩ Cố chuẩn bị về nhà sao?"
"Bác sĩ Cố phải quay lại sớm một chút nhé, chúng tôi đều chờ cô đấy!"
Cả một đường Cố Niệm cười chào hỏi với nhóm người nhà của bệnh nhân, khóe miệng sắp cương cứng, rốt cuộc đi ra khỏi khoa tâm thần.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, nhìn thoáng qua phía sau, trên môi lại nở một nụ cười gượng.
Quả thật cô sẽ còn trở lại, nhưng không biết lần sau quay lại là bác sĩ khoa tâm thần, hay là người bệnh mắc bệnh tâm thần.
Làm bác sĩ khoa tâm thần, áp lực thật sự quá lớn!
Cố Niệm đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có một người mặc đồng phục bệnh nhân chạy ra.
Đối phương nhìn xung quanh trái phải vài lần, sau khi nhìn thấy cô thì nở một nụ cười tươi thật to.
"Bác sĩ Cố, bác sĩ Cố!
Đối phương vừa hô, vừa nhanh chóng chạy về phía cô.
Cố Niệm hít sâu một hơi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Hai tay của cô nhanh chóng bị đối phương cầm lấy, đồng thời đối phương còn mang theo vẻ mặt kích động nói: "Bác sĩ Cố, cảm ơn cô đã trị hết bệnh tinh thần của tôi!"
Nhìn khuôn mặt có chút xa lạ trước mắt, hiển nhiên, đây không phải là người bệnh do cô phụ trách.
Nhưng Cố Niệm vẫn nặn ra một nụ cười, máy móc gật đầu: "Ha ha ha, là chuyện nên làm, nên làm."
Cô đã lười không muốn giải thích nữa rồi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Cho dù cô giải thích như thế nào, những người này đều cố chấp cho rằng, bệnh của bọn họ là do cô chữa khỏi. Ngay cả các đồng nghiệp cũng cảm thấy, là do cô âm thầm khai sáng cho bệnh nhân.
Không một ai tin tưởng, có vài người, cô mới chỉ gặp lần đầu.
Nhưng nói như vậy cũng không đúng lắm, cô hình như đã gặp qua ở trong mộng.
Nhưng đây chính là vấn đề!
Cố Niệm cô, là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, một bác sĩ khoa tâm thần căn chính miêu hồng*, chữa bệnh cho người ta ở trong mộng? Chuyện này nói ra ai mà tin?
*chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh.
Cố Niệm không dám nói.
Cô sợ sau khi nói ra thì sẽ phải nằm chung phòng với người bệnh đó luôn, cho nên cô lựa chọn xin nghỉ phép.
Gần đây, số lượng người bệnh của khoa tâm thần tăng vọt, hẳn là do cô làm việc quá mệt mỏi.
Đúng, nhất định là như vậy.
"Bác sĩ Cố chuẩn bị về nhà sao?"
"Bác sĩ Cố phải quay lại sớm một chút nhé, chúng tôi đều chờ cô đấy!"
Cả một đường Cố Niệm cười chào hỏi với nhóm người nhà của bệnh nhân, khóe miệng sắp cương cứng, rốt cuộc đi ra khỏi khoa tâm thần.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, nhìn thoáng qua phía sau, trên môi lại nở một nụ cười gượng.
Quả thật cô sẽ còn trở lại, nhưng không biết lần sau quay lại là bác sĩ khoa tâm thần, hay là người bệnh mắc bệnh tâm thần.
Làm bác sĩ khoa tâm thần, áp lực thật sự quá lớn!
Cố Niệm đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có một người mặc đồng phục bệnh nhân chạy ra.
Đối phương nhìn xung quanh trái phải vài lần, sau khi nhìn thấy cô thì nở một nụ cười tươi thật to.
"Bác sĩ Cố, bác sĩ Cố!
Đối phương vừa hô, vừa nhanh chóng chạy về phía cô.
Cố Niệm hít sâu một hơi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Hai tay của cô nhanh chóng bị đối phương cầm lấy, đồng thời đối phương còn mang theo vẻ mặt kích động nói: "Bác sĩ Cố, cảm ơn cô đã trị hết bệnh tinh thần của tôi!"
Nhìn khuôn mặt có chút xa lạ trước mắt, hiển nhiên, đây không phải là người bệnh do cô phụ trách.
Nhưng Cố Niệm vẫn nặn ra một nụ cười, máy móc gật đầu: "Ha ha ha, là chuyện nên làm, nên làm."
Cô đã lười không muốn giải thích nữa rồi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Cho dù cô giải thích như thế nào, những người này đều cố chấp cho rằng, bệnh của bọn họ là do cô chữa khỏi. Ngay cả các đồng nghiệp cũng cảm thấy, là do cô âm thầm khai sáng cho bệnh nhân.
Không một ai tin tưởng, có vài người, cô mới chỉ gặp lần đầu.
Nhưng nói như vậy cũng không đúng lắm, cô hình như đã gặp qua ở trong mộng.
Nhưng đây chính là vấn đề!
Cố Niệm cô, là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, một bác sĩ khoa tâm thần căn chính miêu hồng*, chữa bệnh cho người ta ở trong mộng? Chuyện này nói ra ai mà tin?
*chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh.
Cố Niệm không dám nói.
Cô sợ sau khi nói ra thì sẽ phải nằm chung phòng với người bệnh đó luôn, cho nên cô lựa chọn xin nghỉ phép.
Gần đây, số lượng người bệnh của khoa tâm thần tăng vọt, hẳn là do cô làm việc quá mệt mỏi.
Đúng, nhất định là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro