Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Chương 40
Tiểu Thổ Đậu Đinh
2024-10-23 23:25:49
Mạc Nhị chắp tay sau lưng, thành thật đứng đó, vẻ mặt khó xử hoàn toàn khác hẳn với lúc đánh Hoàng Thái Hoa vừa rồi.
Nhưng tuy ngoài mặt ông ta thành thật, ý tứ trong lời nói lại không hề thành thật chút nào.
Rõ ràng là chuyện Hoàng Thái Hoa xông vào Trần gia gây sự hoàn toàn do Trần Đại Ngưu làm hỏng thau gỗ của nhà bọn họ, người sai dường như chỉ có mình nhà bọn họ.
Mạc Tiểu Tiểu nào chịu để yên, tiếp tục phát huy sở trường khóc lóc của mình:
“Hu hu… Nhị thúc… Đại Ngưu không phải cố ý làm hỏng thau gỗ của nhị thẩm đâu… Nhị thẩm mắng con… Còn đánh con… Đều là con không tốt, là con hại Đại Ngưu bị chọc tức đến mất lý trí… Con không nên đi giặt quần áo…”
Vết thương trên cánh tay đã không còn chảy máu nữa, vết máu lẫn với bùn đất dính trên đó càng thêm chói mắt.
Thêm vào đó là dáng vẻ đáng thương của Mạc Tiểu Tiểu, những người tận mắt chứng kiến sự hung hăng của Hoàng Thái Hoa càng thêm phẫn nộ.
“Phì! Người lớn rồi còn đi bắt nạt con nít! Không phải là nhắm trúng cái thau gỗ mới của Trần gia, còn có bộ hỷ phục Tiểu Tiểu đang mặc sao? Thật không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy! Đến đồ của trẻ con mà cũng cướp, sao không thấy ngại nhỉ?”
…
Mọi người ngươi một lời ta một câu khiến Mạc Nhị hoàn toàn không thể cãi lại, lão ta oán độc nhìn Mạc Tiểu Tiểu, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đồ sao chổi! Chờ xem sau này ta có đánh chết ngươi không!”
Nói xong, lão ta cũng không quay đầu lại, chạy biến vào đám đông.
Trưởng thôn thấy mọi chuyện đã lắng xuống, nhìn Mạc Tiểu Tiểu bị thương, bất đắc dĩ thở dài:
“Thôi thôi, giải tán đi!"
Cơ thể đang căng cứng của Mạc Tiểu Tiểu lúc này mới thả lỏng, xem như hôm nay lại vượt qua một kiếp nạn rồi?
“Hít…”
Vừa định đứng dậy, vết thương trên cánh tay đau nhói khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh, một bàn tay đầy những vết xước nhỏ đưa ra trước mặt nàng…
Bàn tay trước mặt Mạc Tiểu Tiểu tuy sạm nắng gió mưa, chi chít vết chai sạn vì làm lụng nhưng vẫn hiện rõ từng là bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ.
Chỉ cần nhìn những ngón tay thon dài, khớp xương nhỏ nhắn thanh tú, so với đôi tay nàng mới mười lăm tuổi mà khớp xương đã thô to dị dạng, đủ biết Vân Nương ngày trước chắc chắn không phải sống cơ cực như bây giờ.
Nhưng hiện tại không phải lúc để nghĩ đến những chuyện này.
Mạc Tiểu Tiểu ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa nhìn vào đôi mắt Vân Nương tuy tĩnh lặng như nước nhưng dường như lại chất chứa muôn vàn cảm xúc, trong lòng bỗng dâng lên nỗi tủi thân không sao kìm nén được.
Nhưng tuy ngoài mặt ông ta thành thật, ý tứ trong lời nói lại không hề thành thật chút nào.
Rõ ràng là chuyện Hoàng Thái Hoa xông vào Trần gia gây sự hoàn toàn do Trần Đại Ngưu làm hỏng thau gỗ của nhà bọn họ, người sai dường như chỉ có mình nhà bọn họ.
Mạc Tiểu Tiểu nào chịu để yên, tiếp tục phát huy sở trường khóc lóc của mình:
“Hu hu… Nhị thúc… Đại Ngưu không phải cố ý làm hỏng thau gỗ của nhị thẩm đâu… Nhị thẩm mắng con… Còn đánh con… Đều là con không tốt, là con hại Đại Ngưu bị chọc tức đến mất lý trí… Con không nên đi giặt quần áo…”
Vết thương trên cánh tay đã không còn chảy máu nữa, vết máu lẫn với bùn đất dính trên đó càng thêm chói mắt.
Thêm vào đó là dáng vẻ đáng thương của Mạc Tiểu Tiểu, những người tận mắt chứng kiến sự hung hăng của Hoàng Thái Hoa càng thêm phẫn nộ.
“Phì! Người lớn rồi còn đi bắt nạt con nít! Không phải là nhắm trúng cái thau gỗ mới của Trần gia, còn có bộ hỷ phục Tiểu Tiểu đang mặc sao? Thật không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy! Đến đồ của trẻ con mà cũng cướp, sao không thấy ngại nhỉ?”
…
Mọi người ngươi một lời ta một câu khiến Mạc Nhị hoàn toàn không thể cãi lại, lão ta oán độc nhìn Mạc Tiểu Tiểu, nghiến răng nghiến lợi nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đồ sao chổi! Chờ xem sau này ta có đánh chết ngươi không!”
Nói xong, lão ta cũng không quay đầu lại, chạy biến vào đám đông.
Trưởng thôn thấy mọi chuyện đã lắng xuống, nhìn Mạc Tiểu Tiểu bị thương, bất đắc dĩ thở dài:
“Thôi thôi, giải tán đi!"
Cơ thể đang căng cứng của Mạc Tiểu Tiểu lúc này mới thả lỏng, xem như hôm nay lại vượt qua một kiếp nạn rồi?
“Hít…”
Vừa định đứng dậy, vết thương trên cánh tay đau nhói khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh, một bàn tay đầy những vết xước nhỏ đưa ra trước mặt nàng…
Bàn tay trước mặt Mạc Tiểu Tiểu tuy sạm nắng gió mưa, chi chít vết chai sạn vì làm lụng nhưng vẫn hiện rõ từng là bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ.
Chỉ cần nhìn những ngón tay thon dài, khớp xương nhỏ nhắn thanh tú, so với đôi tay nàng mới mười lăm tuổi mà khớp xương đã thô to dị dạng, đủ biết Vân Nương ngày trước chắc chắn không phải sống cơ cực như bây giờ.
Nhưng hiện tại không phải lúc để nghĩ đến những chuyện này.
Mạc Tiểu Tiểu ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa nhìn vào đôi mắt Vân Nương tuy tĩnh lặng như nước nhưng dường như lại chất chứa muôn vàn cảm xúc, trong lòng bỗng dâng lên nỗi tủi thân không sao kìm nén được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro