Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Chương 42
Tiểu Thổ Đậu Đinh
2024-10-23 23:25:49
Mạc Tiểu Tiểu bất ngờ nhìn vào đôi mắt trong veo như nước ấy.
“Nương tử...”
Trần Đại Ngưu ngơ ngác một lúc, đợi đến khi nhận ra người trước mặt là ai, hắn liền cười toe toét, hàm răng trắng tinh lộ ra.
“Nương tử!”
Hắn nắm chặt tay Mạc Tiểu Tiểu, nhưng lại vô ý chạm phải cánh tay nàng chỉ mới được bôi một lớp thuốc, đau đến nỗi Mạc Tiểu Tiểu phải hít hà một hơi.
Trần Đại Ngưu ngẩn người, khẽ khịt mũi, ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc, liền cuống cuồng ngồi dậy:
“Nương tử, nàng bị thương hả?!”
Mạc Tiểu Tiểu sợ chàng kích động lại lên cơn, vội vàng dỗ dành:
“Không sao không sao, ta lỡ ngã thôi mà, ngươi xem, nương đã bôi thuốc cho ta rồi, không đau nữa.”
Vừa cười vừa lắc lắc cánh tay, Mạc Tiểu Tiểu định thu tay về thì bị Trần Đại Ngưu chộp lấy.
Chàng nhìn cánh tay xước da, bôi thuốc mỡ, đã đóng vảy của nàng, đầy thương xót, rón rén ghé sát lại:
“Nương tử đừng sợ, Đại Ngưu thổi thổi… thổi thổi là khỏi đau…”
Nam nhân cao lớn thô kệch ấy với hành động vô cùng cẩn thận khiến Mạc Tiểu Tiểu lần đầu tiên có cảm giác được trân trọng.
Cảm giác rung động bất chợt này quá kì lạ, Mạc Tiểu Tiểu lúng túng rụt tay về, thuận miệng tìm cớ lảng sang chuyện khác:
“Đúng rồi Đại Ngưu, bình thường chàng ở nhà làm gì vậy? Chúng ta giúp nương việc gì đó đi.”
Trần Đại Ngưu ngơ ngác chớp mắt, làm gì?
Bình thường nương đều bảo chàng ra ngoài chơi với đám trẻ con mà…
Nhìn chàng ngẩn ngơ, Mạc Tiểu Tiểu mới nhớ ra, Trần Đại Ngưu tuy to xác nhưng tâm trí chẳng khác gì đứa trẻ lên ba, nàng thường xuyên thấy chàng chơi đùa cùng lũ trẻ con.
“Ừm… vậy nương thì sao? Người thường bận gì thế?”
Lần này Trần Đại Ngưu lập tức đáp:
“Lên núi! Trên núi có rau dại, có thể ăn no… hihi…”
Mạc Tiểu Tiểu: …
“Vậy nhà ta có ruộng không?”
Trần Đại Ngưu: …
“Vườn rau thì sao?”
Trần Đại Ngưu: …
Mạc Tiểu Tiểu bất lực nhìn trời, nhà họ Trần chẳng lẽ sống bằng cách hít gió Tây Bắc sao?
Bên bờ sông nhỏ của Mạc gia thôn, các thẩm các thím lại tụ tập, chuyện nhà họ Trần và nhà họ Mạc hiển nhiên trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất.
Một nữ nhân thấy Vân Nương đi tới vội ho khan vài tiếng, mọi người đồng loạt im bặt.
Ở trong thôn này, tuy Vân Nương là góa phụ nhưng chẳng ai dám chọc giận bà.
Chẳng vì gì khác, chính là bởi Vân Nương tuy có vẻ ngoài yếu đuối nhưng đánh nhau thì cực kì dữ dằn!
Nữ nhân trong thôn chưa ai từng chiếm được lợi thế từ tay bà.
Vân Nương đã sớm quen với ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh, bà một mình tìm một nơi yên tĩnh, lấy bộ y phục cưới của Vương tẩu ra giặt giũ cẩn thận.
“Nương tử...”
Trần Đại Ngưu ngơ ngác một lúc, đợi đến khi nhận ra người trước mặt là ai, hắn liền cười toe toét, hàm răng trắng tinh lộ ra.
“Nương tử!”
Hắn nắm chặt tay Mạc Tiểu Tiểu, nhưng lại vô ý chạm phải cánh tay nàng chỉ mới được bôi một lớp thuốc, đau đến nỗi Mạc Tiểu Tiểu phải hít hà một hơi.
Trần Đại Ngưu ngẩn người, khẽ khịt mũi, ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc, liền cuống cuồng ngồi dậy:
“Nương tử, nàng bị thương hả?!”
Mạc Tiểu Tiểu sợ chàng kích động lại lên cơn, vội vàng dỗ dành:
“Không sao không sao, ta lỡ ngã thôi mà, ngươi xem, nương đã bôi thuốc cho ta rồi, không đau nữa.”
Vừa cười vừa lắc lắc cánh tay, Mạc Tiểu Tiểu định thu tay về thì bị Trần Đại Ngưu chộp lấy.
Chàng nhìn cánh tay xước da, bôi thuốc mỡ, đã đóng vảy của nàng, đầy thương xót, rón rén ghé sát lại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nương tử đừng sợ, Đại Ngưu thổi thổi… thổi thổi là khỏi đau…”
Nam nhân cao lớn thô kệch ấy với hành động vô cùng cẩn thận khiến Mạc Tiểu Tiểu lần đầu tiên có cảm giác được trân trọng.
Cảm giác rung động bất chợt này quá kì lạ, Mạc Tiểu Tiểu lúng túng rụt tay về, thuận miệng tìm cớ lảng sang chuyện khác:
“Đúng rồi Đại Ngưu, bình thường chàng ở nhà làm gì vậy? Chúng ta giúp nương việc gì đó đi.”
Trần Đại Ngưu ngơ ngác chớp mắt, làm gì?
Bình thường nương đều bảo chàng ra ngoài chơi với đám trẻ con mà…
Nhìn chàng ngẩn ngơ, Mạc Tiểu Tiểu mới nhớ ra, Trần Đại Ngưu tuy to xác nhưng tâm trí chẳng khác gì đứa trẻ lên ba, nàng thường xuyên thấy chàng chơi đùa cùng lũ trẻ con.
“Ừm… vậy nương thì sao? Người thường bận gì thế?”
Lần này Trần Đại Ngưu lập tức đáp:
“Lên núi! Trên núi có rau dại, có thể ăn no… hihi…”
Mạc Tiểu Tiểu: …
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy nhà ta có ruộng không?”
Trần Đại Ngưu: …
“Vườn rau thì sao?”
Trần Đại Ngưu: …
Mạc Tiểu Tiểu bất lực nhìn trời, nhà họ Trần chẳng lẽ sống bằng cách hít gió Tây Bắc sao?
Bên bờ sông nhỏ của Mạc gia thôn, các thẩm các thím lại tụ tập, chuyện nhà họ Trần và nhà họ Mạc hiển nhiên trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất.
Một nữ nhân thấy Vân Nương đi tới vội ho khan vài tiếng, mọi người đồng loạt im bặt.
Ở trong thôn này, tuy Vân Nương là góa phụ nhưng chẳng ai dám chọc giận bà.
Chẳng vì gì khác, chính là bởi Vân Nương tuy có vẻ ngoài yếu đuối nhưng đánh nhau thì cực kì dữ dằn!
Nữ nhân trong thôn chưa ai từng chiếm được lợi thế từ tay bà.
Vân Nương đã sớm quen với ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh, bà một mình tìm một nơi yên tĩnh, lấy bộ y phục cưới của Vương tẩu ra giặt giũ cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro