Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Có Chuyện Rồi!
Tiểu Thổ Đậu Đinh
2024-10-23 23:25:49
Kéo Trần Đại Ngưu hùng hổ vào núi, dọc đường gặp ai người ta cũng nhìn đôi phu phụ son bằng ánh mắt kỳ quặc.
Mạc Tiểu Tiểu coi như không thấy, người ta là hàng xóm láng giềng, đâu phải khán giả xem kịch, nàng không rảnh sống theo ánh mắt soi mói của người khác.
Thế nhưng, hiện thực rất nhanh đã cho nàng một cú tát trời giáng.
Do Mạc Tiểu Tiểu dậy muộn, lúc hai người lên núi thì mặt trời đã lên cao, nắng như thiêu như đốt, rọi thẳng xuống mặt đất khiến da người ta như muốn nứt ra.
Vất vả lắm mới đến chân núi, cứ tưởng vào rừng sẽ mát mẻ hơn, nào ngờ ngọn núi này mới đúng là núi non hiểm trở! Hoàn toàn không thể so với mấy khu du lịch ở hiện đại.
Mới chỉ vừa bước vào rừng, muỗi mòng đã bu đen bu đỏ vào mặt Mạc Tiểu Tiểu. Trần Đại Ngưu dường như đã quen với cảnh tượng này, vội vàng xua tay đuổi giúp nàng.
Mặc dù vậy, trên người Mạc Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng xuất hiện vài nốt sưng đỏ do côn trùng cắn.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, quyết không chịu thua, tiếp tục tiến về phía trước.
Cây cối rậm rạp che khuất cả bầu trời, cũng chặn đứng gió mát. Chưa đi được bao xa, Mạc Tiểu Tiểu đã cảm thấy tim đập nhanh, khó thở, thời tiết oi bức khiến nàng nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi.
“Đại Ngưu… nương… nương đâu rồi…”
Sau khi vấp ngã vài lần, trẹo chân mấy bận, rốt cuộc Mạc Tiểu Tiểu đành bất lực tựa vào người Trần Đại Ngưu thở hổn hển.
Nào có thấy bóng dáng nhân sâm linh chi đâu, ngay đến một cây thuốc bình thường nàng còn chẳng tìm thấy.
Thực vật ở đây, ngoại trừ mấy loại rau dại ăn cho đỡ đói mà nguyên chủ biết thì phần lớn nàng đều không nhận ra.
"Gần đến rồi, nàng mệt thì để ta cõng."
Nhìn Mạc Tiểu Tiểu thở hổn hển vì mệt, Trần Đại Ngưu xót xa ngồi xổm trước mặt nàng.
Nhìn những tán cây chằng chịt trước mặt, rồi lại nhìn tấm lưng rộng lớn trước mắt, Mạc Tiểu Tiểu kiên quyết lắc đầu.
“Không cần đâu Đại Ngưu, đi thôi, chúng ta tiếp tục tìm nương!”
Nếu để Vân Nương nhìn thấy Trần Đại Ngưu cõng nàng vào núi, thì nàng còn mặt mũi nào mà sống ở Trần gia nữa?
Quả nhiên, đây mới chỉ là khu vực bìa rừng, càng đi sâu vào trong thì dần dần xuất hiện bóng người.
“Tiểu Tiểu với Đại Ngưu đấy à? Vào giúp nương hả?”
“Vâng ạ! Lục thẩm, thẩm đang hái rau dại à? Thẩm có thấy nương của ta không ạ?”
“Vừa nãy còn ở đây cơ mà, chắc là đi về phía trước rồi! Hai đứa nó đúng là xứng đôi vừa lứa...”
Mạc Tiểu Tiểu cười gượng gật đầu, vội vàng kéo Trần Đại Ngưu đi về phía trước.
Mạc Tiểu Tiểu coi như không thấy, người ta là hàng xóm láng giềng, đâu phải khán giả xem kịch, nàng không rảnh sống theo ánh mắt soi mói của người khác.
Thế nhưng, hiện thực rất nhanh đã cho nàng một cú tát trời giáng.
Do Mạc Tiểu Tiểu dậy muộn, lúc hai người lên núi thì mặt trời đã lên cao, nắng như thiêu như đốt, rọi thẳng xuống mặt đất khiến da người ta như muốn nứt ra.
Vất vả lắm mới đến chân núi, cứ tưởng vào rừng sẽ mát mẻ hơn, nào ngờ ngọn núi này mới đúng là núi non hiểm trở! Hoàn toàn không thể so với mấy khu du lịch ở hiện đại.
Mới chỉ vừa bước vào rừng, muỗi mòng đã bu đen bu đỏ vào mặt Mạc Tiểu Tiểu. Trần Đại Ngưu dường như đã quen với cảnh tượng này, vội vàng xua tay đuổi giúp nàng.
Mặc dù vậy, trên người Mạc Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng xuất hiện vài nốt sưng đỏ do côn trùng cắn.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, quyết không chịu thua, tiếp tục tiến về phía trước.
Cây cối rậm rạp che khuất cả bầu trời, cũng chặn đứng gió mát. Chưa đi được bao xa, Mạc Tiểu Tiểu đã cảm thấy tim đập nhanh, khó thở, thời tiết oi bức khiến nàng nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi.
“Đại Ngưu… nương… nương đâu rồi…”
Sau khi vấp ngã vài lần, trẹo chân mấy bận, rốt cuộc Mạc Tiểu Tiểu đành bất lực tựa vào người Trần Đại Ngưu thở hổn hển.
Nào có thấy bóng dáng nhân sâm linh chi đâu, ngay đến một cây thuốc bình thường nàng còn chẳng tìm thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực vật ở đây, ngoại trừ mấy loại rau dại ăn cho đỡ đói mà nguyên chủ biết thì phần lớn nàng đều không nhận ra.
"Gần đến rồi, nàng mệt thì để ta cõng."
Nhìn Mạc Tiểu Tiểu thở hổn hển vì mệt, Trần Đại Ngưu xót xa ngồi xổm trước mặt nàng.
Nhìn những tán cây chằng chịt trước mặt, rồi lại nhìn tấm lưng rộng lớn trước mắt, Mạc Tiểu Tiểu kiên quyết lắc đầu.
“Không cần đâu Đại Ngưu, đi thôi, chúng ta tiếp tục tìm nương!”
Nếu để Vân Nương nhìn thấy Trần Đại Ngưu cõng nàng vào núi, thì nàng còn mặt mũi nào mà sống ở Trần gia nữa?
Quả nhiên, đây mới chỉ là khu vực bìa rừng, càng đi sâu vào trong thì dần dần xuất hiện bóng người.
“Tiểu Tiểu với Đại Ngưu đấy à? Vào giúp nương hả?”
“Vâng ạ! Lục thẩm, thẩm đang hái rau dại à? Thẩm có thấy nương của ta không ạ?”
“Vừa nãy còn ở đây cơ mà, chắc là đi về phía trước rồi! Hai đứa nó đúng là xứng đôi vừa lứa...”
Mạc Tiểu Tiểu cười gượng gật đầu, vội vàng kéo Trần Đại Ngưu đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro