Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Một phàm nhân b...
Mộc Tiểu Phàm
2024-09-13 05:00:04
Nguyễn Hiểu Vân ngồi dưới đất, đưa mắt nhìn lại, bốn phía cỏ cây tươi tốt xanh um, một chút dấu vết hiện đại hóa cũng không có, thậm chí ngay cả một cột điện cũng không thấy.
Cô nhanh chóng kiểm tra chiếc túi xách nhỏ màu đen trên người mình, may mắn không làm rơi, bên trong chứa băng gạc, tăm bông, miếng dán miệng vết thương, thuốc Vân Nam, túi may vá, dây buộc tóc thậm chí là đũa dùng một lần các loại đồ dùng hàng ngày lộn xộn. Đáng tiếc duy nhất chính là cầm trong tay điện thoại di động không biết đi nơi nào......
Mấy phút trước, cô rõ ràng là cùng chị Kỳ Kỳ chụp ảnh ở một khu du lịch phong cảnh, chụp ảnh xong hai người liền ở một vách núi bên cạnh hóng gió, sau đó chính mình cũng cảm giác bỗng nhiên bị người đẩy một cái...
- sau đó chính mình liền ngay cả người cùng xe lăn cùng nhau ngã xuống.
Phải, xe lăn.
Bởi vì Nguyễn Hiểu Vân từ nhỏ đã là một người tàn tật với hai chân không thể đi lại.
Vốn là một người tàn tật như cô ấy, rơi xuống vách núi khẳng định là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng kỳ lạ thay cô lại không chết.
Chẳng lẽ đây là thiết lập thần bí " Ngã nhai bất tử tất thành nhân vật chính " trong truyền thuyết sao? Thoáng cái là có thể gặp được linh thú Cửu Vĩ Hồ cùng Phượng Hoàng trên cơ bản mỗi một bộ tiểu thuyết tu chân đều nhắc tới, chẳng lẽ mình đây là chiếm được cơ duyên tu chân đô thị gì?
Cô lại ngẩng đầu nhìn trời.
Không đúng a, theo đạo lý, mình từ trên núi rơi xuống, đầu kia hẳn là vẫn là núi, mà không phải mây trắng bồng bềnh a?
Nguyễn Hiểu Vân vẫn đang suy tư tự hỏi.
Mộc Thừa Huyên thân là chủ nhân của Đan Phượng đảo cảm thấy nàng hẳn là chủ động đón tiếp một chút liền phi thân nhảy lên, từ sau bụi gai rơi xuống trước mặt Nguyễn Hiểu Vân.
Nguyễn Hiểu Vân nhìn cách ăn mặc cổ kính của Mộc Thừa Huyên, rõ ràng là sửng sốt.
A này, đã nói là tu chân đô thị cơ mà?
Ánh mắt Mộc Thừa Huyên rơi vào cánh tay trần trụi còn mang theo vết máu của Nguyễn Hiểu Vân, quyết đoán cởi áo bào của mình ra, ngồi xổm xuống, đưa cho thiếu nữ còn ngồi dưới đất:
" Không biết cô nương gọi như thế nào? Ta là đảo chủ Đan Phượng đảo Mộc Thừa Huyên, nếu cô nương không chê, có thể mặc tạm quần áo của ta trước."
" Cảm ơn, tôi không cần. "
Bởi vì tàn tật từ nhỏ, Nguyễn Hiểu Vân có chút sợ hãi khi giao tiếp, hoàn toàn khác với sự bình tĩnh khi đối mặt với hai linh thú, đột nhiên đối mặt với người ngoài biểu tình rõ ràng là luống cuống và gian nan, theo bản năng chính là cự tuyệt,
" Tôi...... Tôi tên là Nguyễn Hiểu Vân. Tôi...... Tôi không lạnh. "
Ước chừng là cảm giác được bất an của thiếu nữ, Cửu Vĩ trong lòng cô vươn ra một cái đuôi lông xù, nhẹ nhàng quấn lấy một cổ tay của Nguyễn Hiểu Vân cho an ủi.
Mộc Thừa Huyên ôm quần áo ngồi xổm trên mặt đất, đang tự hỏi "Nàng bảo thiếu nữ che một chút, nàng ấy liền nói mình không lạnh" là có ý gì. Chợt nghe Nguyễn Hiểu Vân có chút xấu hổ hỏi: " Xin lỗi, tôi có thể hỏi một chút, bây giờ là năm nào không? "
Mộc Thừa Huyên ăn ngay nói thật: " Tu chân lịch năm 1232. "
Nguyễn Hiểu Vân há miệng, có chút ngây người, nửa ngày mới lên tiếng: " A... "
Cô nhanh chóng kiểm tra chiếc túi xách nhỏ màu đen trên người mình, may mắn không làm rơi, bên trong chứa băng gạc, tăm bông, miếng dán miệng vết thương, thuốc Vân Nam, túi may vá, dây buộc tóc thậm chí là đũa dùng một lần các loại đồ dùng hàng ngày lộn xộn. Đáng tiếc duy nhất chính là cầm trong tay điện thoại di động không biết đi nơi nào......
Mấy phút trước, cô rõ ràng là cùng chị Kỳ Kỳ chụp ảnh ở một khu du lịch phong cảnh, chụp ảnh xong hai người liền ở một vách núi bên cạnh hóng gió, sau đó chính mình cũng cảm giác bỗng nhiên bị người đẩy một cái...
- sau đó chính mình liền ngay cả người cùng xe lăn cùng nhau ngã xuống.
Phải, xe lăn.
Bởi vì Nguyễn Hiểu Vân từ nhỏ đã là một người tàn tật với hai chân không thể đi lại.
Vốn là một người tàn tật như cô ấy, rơi xuống vách núi khẳng định là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng kỳ lạ thay cô lại không chết.
Chẳng lẽ đây là thiết lập thần bí " Ngã nhai bất tử tất thành nhân vật chính " trong truyền thuyết sao? Thoáng cái là có thể gặp được linh thú Cửu Vĩ Hồ cùng Phượng Hoàng trên cơ bản mỗi một bộ tiểu thuyết tu chân đều nhắc tới, chẳng lẽ mình đây là chiếm được cơ duyên tu chân đô thị gì?
Cô lại ngẩng đầu nhìn trời.
Không đúng a, theo đạo lý, mình từ trên núi rơi xuống, đầu kia hẳn là vẫn là núi, mà không phải mây trắng bồng bềnh a?
Nguyễn Hiểu Vân vẫn đang suy tư tự hỏi.
Mộc Thừa Huyên thân là chủ nhân của Đan Phượng đảo cảm thấy nàng hẳn là chủ động đón tiếp một chút liền phi thân nhảy lên, từ sau bụi gai rơi xuống trước mặt Nguyễn Hiểu Vân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Hiểu Vân nhìn cách ăn mặc cổ kính của Mộc Thừa Huyên, rõ ràng là sửng sốt.
A này, đã nói là tu chân đô thị cơ mà?
Ánh mắt Mộc Thừa Huyên rơi vào cánh tay trần trụi còn mang theo vết máu của Nguyễn Hiểu Vân, quyết đoán cởi áo bào của mình ra, ngồi xổm xuống, đưa cho thiếu nữ còn ngồi dưới đất:
" Không biết cô nương gọi như thế nào? Ta là đảo chủ Đan Phượng đảo Mộc Thừa Huyên, nếu cô nương không chê, có thể mặc tạm quần áo của ta trước."
" Cảm ơn, tôi không cần. "
Bởi vì tàn tật từ nhỏ, Nguyễn Hiểu Vân có chút sợ hãi khi giao tiếp, hoàn toàn khác với sự bình tĩnh khi đối mặt với hai linh thú, đột nhiên đối mặt với người ngoài biểu tình rõ ràng là luống cuống và gian nan, theo bản năng chính là cự tuyệt,
" Tôi...... Tôi tên là Nguyễn Hiểu Vân. Tôi...... Tôi không lạnh. "
Ước chừng là cảm giác được bất an của thiếu nữ, Cửu Vĩ trong lòng cô vươn ra một cái đuôi lông xù, nhẹ nhàng quấn lấy một cổ tay của Nguyễn Hiểu Vân cho an ủi.
Mộc Thừa Huyên ôm quần áo ngồi xổm trên mặt đất, đang tự hỏi "Nàng bảo thiếu nữ che một chút, nàng ấy liền nói mình không lạnh" là có ý gì. Chợt nghe Nguyễn Hiểu Vân có chút xấu hổ hỏi: " Xin lỗi, tôi có thể hỏi một chút, bây giờ là năm nào không? "
Mộc Thừa Huyên ăn ngay nói thật: " Tu chân lịch năm 1232. "
Nguyễn Hiểu Vân há miệng, có chút ngây người, nửa ngày mới lên tiếng: " A... "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro