Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Một phàm nhân b...
Mộc Tiểu Phàm
2024-09-13 05:00:04
Mộc Thừa Huyên thấy nàng ấy không hiểu ra sao, liền bổ sung: " A, nếu dựa theo thuật toán của phàm nhân bên kia, hiện tại hẳn là Thần Quang lịch năm thứ 15, hoàng đế hẳn là gọi XXX đi.
Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "
Rất tốt, hoàn toàn chưa từng nghe nói đến triều đại và hoàng đế.
Nguyên lai, không phải là đô thị tu chân, mà là xuyên qua tu chân a.
Vốn cô còn ôm may mắn ý niệm trong đầu, cho là mình chỉ là gặp phải ngoài ý muốn, mở ra tân thế giới đại môn, kết quả đã hoàn toàn không phải chính mình cái kia thế giới.
Nhìn thiếu nữ ngây người thời điểm ngơ ngác bộ dáng, Mộc Thừa Huyên cảm thấy có chút đáng thương lại có chút đáng yêu, càng xem càng thích, nhịn không được ôn nhu nói: " Không biết cô nương đến chúng ta Đan Phượng đảo là có chuyện gì? "
Nguyễn Hiểu Vân nhất thời căng thẳng, bắt đầu dùng một tay cào vào mép găng tay đã bị mài mòn: " Tôi cũng không biết làm sao tôi tới được đây nữa, tôi chỉ nhớ mình bị người ta đẩy từ trên vách núi xuống...... Tôi còn tưởng mình chết chắc rồi. "
Thấy thiếu nữ khẩn trương, thanh âm Mộc Thừa Huyên càng thêm nhu hòa: " Không sao, tới tức là khách. Nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện, không bằng cô nương theo ta dời bước đến chính sảnh? "
Mộc Thừa Quỳ cũng không dám ngẩng đầu, ngồi xổm sau bụi gai nghe lén, trong nháy mắt đầu óc ong ong - -
Xong rồi xong rồi, tỷ tỷ của ta điên rồi, muốn tùy tiện liền mang một cái không biết lai lịch người về nhà! Hơn nữa còn có thể là cái Đại Thừa kỳ không biết cao thủ!
Kinh nghiệm lịch sử và đủ loại chuyện xưa đều nói cho chúng ta biết, tùy tiện nhặt người về nhà chữa bệnh, cuối cùng đều không có kết cục tốt!
Không được! Ta muốn nói cho nhị sư huynh!
Vội vàng ngồi xổm xuống, Mộc Thừa Quỳ từ trước ngực lấy ra ngọc bài thông tin điên cuồng phát đi tín hiệu cầu cứu cho nhị sư huynh có quan hệ tốt nhất với mình.
Vừa mới chuẩn bị gửi đi, Mộc Thừa Quỳ bỗng nhiên nhớ tới: A, đúng rồi, mấy ngày hôm trước nhị sư huynh mang theo các đệ tử của hắn đã rời khỏi Đan Phượng đảo.
Mộc Thừa Quỳ đau thương trong chốc lát.
Trên đảo ngoại trừ nhị sư huynh, cũng chỉ có đại sư huynh tu vi cao hơn tỷ tỷ...... Nhưng người nọ...... Hung ba ba thì không nói...... Căn bản là không có trao đổi thông tin với mình......
Đang do dự, bên kia, đã thấy tỷ tỷ nhà mình đã mời yêu nữ kia hôm nay ở lại phòng khách!
Mộc Thừa Quỳ tâm như nổi trống, quyết tâm không thể đợi thêm nữa, cho mình niệm Thần Phong Thuật, vèo một tiếng, bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Mộc Thừa Huyên khẽ liếc mắt đầy ẩn ý, rõ ràng là nghe được tung tích của đệ đệ ngốc nghếch nhà mình.
Ngược lại Nguyễn Hiểu Vân không nghe thấy gì, chỉ là Cửu Vĩ trong lòng hướng Mộc Thừa Quỳ biến mất gật đầu, kêu một tiếng.
Nguyễn Hiểu Vân cúi đầu, thấp giọng hỏi: " Bên kia làm sao vậy? Có ai không tiểu bảo bối? "
Tiểu Bạch hồ ly phát ra một tiếng " Ngao " đáng yêu.
Nguyễn Hiểu Vân cũng không biết là chuyện gì xảy ra, dù sao cũng nghe hiểu rất thần kỳ: " Chạy rồi? "
Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "
Rất tốt, hoàn toàn chưa từng nghe nói đến triều đại và hoàng đế.
Nguyên lai, không phải là đô thị tu chân, mà là xuyên qua tu chân a.
Vốn cô còn ôm may mắn ý niệm trong đầu, cho là mình chỉ là gặp phải ngoài ý muốn, mở ra tân thế giới đại môn, kết quả đã hoàn toàn không phải chính mình cái kia thế giới.
Nhìn thiếu nữ ngây người thời điểm ngơ ngác bộ dáng, Mộc Thừa Huyên cảm thấy có chút đáng thương lại có chút đáng yêu, càng xem càng thích, nhịn không được ôn nhu nói: " Không biết cô nương đến chúng ta Đan Phượng đảo là có chuyện gì? "
Nguyễn Hiểu Vân nhất thời căng thẳng, bắt đầu dùng một tay cào vào mép găng tay đã bị mài mòn: " Tôi cũng không biết làm sao tôi tới được đây nữa, tôi chỉ nhớ mình bị người ta đẩy từ trên vách núi xuống...... Tôi còn tưởng mình chết chắc rồi. "
Thấy thiếu nữ khẩn trương, thanh âm Mộc Thừa Huyên càng thêm nhu hòa: " Không sao, tới tức là khách. Nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện, không bằng cô nương theo ta dời bước đến chính sảnh? "
Mộc Thừa Quỳ cũng không dám ngẩng đầu, ngồi xổm sau bụi gai nghe lén, trong nháy mắt đầu óc ong ong - -
Xong rồi xong rồi, tỷ tỷ của ta điên rồi, muốn tùy tiện liền mang một cái không biết lai lịch người về nhà! Hơn nữa còn có thể là cái Đại Thừa kỳ không biết cao thủ!
Kinh nghiệm lịch sử và đủ loại chuyện xưa đều nói cho chúng ta biết, tùy tiện nhặt người về nhà chữa bệnh, cuối cùng đều không có kết cục tốt!
Không được! Ta muốn nói cho nhị sư huynh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vội vàng ngồi xổm xuống, Mộc Thừa Quỳ từ trước ngực lấy ra ngọc bài thông tin điên cuồng phát đi tín hiệu cầu cứu cho nhị sư huynh có quan hệ tốt nhất với mình.
Vừa mới chuẩn bị gửi đi, Mộc Thừa Quỳ bỗng nhiên nhớ tới: A, đúng rồi, mấy ngày hôm trước nhị sư huynh mang theo các đệ tử của hắn đã rời khỏi Đan Phượng đảo.
Mộc Thừa Quỳ đau thương trong chốc lát.
Trên đảo ngoại trừ nhị sư huynh, cũng chỉ có đại sư huynh tu vi cao hơn tỷ tỷ...... Nhưng người nọ...... Hung ba ba thì không nói...... Căn bản là không có trao đổi thông tin với mình......
Đang do dự, bên kia, đã thấy tỷ tỷ nhà mình đã mời yêu nữ kia hôm nay ở lại phòng khách!
Mộc Thừa Quỳ tâm như nổi trống, quyết tâm không thể đợi thêm nữa, cho mình niệm Thần Phong Thuật, vèo một tiếng, bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Mộc Thừa Huyên khẽ liếc mắt đầy ẩn ý, rõ ràng là nghe được tung tích của đệ đệ ngốc nghếch nhà mình.
Ngược lại Nguyễn Hiểu Vân không nghe thấy gì, chỉ là Cửu Vĩ trong lòng hướng Mộc Thừa Quỳ biến mất gật đầu, kêu một tiếng.
Nguyễn Hiểu Vân cúi đầu, thấp giọng hỏi: " Bên kia làm sao vậy? Có ai không tiểu bảo bối? "
Tiểu Bạch hồ ly phát ra một tiếng " Ngao " đáng yêu.
Nguyễn Hiểu Vân cũng không biết là chuyện gì xảy ra, dù sao cũng nghe hiểu rất thần kỳ: " Chạy rồi? "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro