Dẫn Con Đi Mua...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Kiến Nghiệp là kinh đô của Đông Ngô, nơi con người giao thương làm ăn buôn bán tấp nập. Ở một khu chợ nào đó, những người ở đây vẫn đang làm ăn buôn bán như bình thường, bất chợt có điều gì đó làm cho bọn họ chú ý. Có một người phụ nữ lớn tuổi đang dẫn theo một cô gái trẻ độ chừng 15 tuổi, nhìn vô có thể đoán được đó là hai mẹ con. Cô gái trẻ kia rất là đặc biệt, nàng xinh đẹp như tiên, làn da trắng nõn như ngọc, cùng khuôn mặt thanh tú kiều diễm khó ai sánh bằng. Và đó chưa phải là tất cả , khi mỹ nữ trẻ đẹp ấy có một điểm rất đặc biệt, là sở hữu mái tóc xanh lam tựa như bầu trời cao xanh kia. Sự xuất hiện của người con gái ấy khiến cho mọi người đều nhìn vào ngạc nhiên, bởi họ chưa gặp cô gái ấy bao giờ. Đất Kiến Nghiệp vốn rất đông đúc, thì sự xuất hiện một người phụ nữ làm sao có thể thu hút được người khác chứ? Ấy vậy mà hai người phụ nữ này có thể thu hút được tất cả mọi ánh nhìn về phía mình, bởi vì họ rất là đặc biệt, chỉ cần bước qua thôi là không ai không bị thu hút. Người phụ nữ lớn tuổi có sự thu hút riêng của bà, bởi bà không phải người lạ, mà chỉ là lâu rồi chưa xuất hiện ở khu chợ này. Người phụ nữ ấy thì rất nhiều người ở đây biết , và họ nhanh chóng nhận ra đó chính là Độc Cô lão phu nhân cao quý, người đứng đầu phủ lớn, là vợ của một quan tâm phẩm tu vi Võ Hoàng. Từ khi phu quân bà mất, người ta rất ít khi thấy bà xuất hiện, và đặc biệt những nơi đông người như vậy lại càng hiếm hơn. Vậy thì hà cớ gì hôm nay lại xuất hiện giữa nơi chợ đông người thế này? Dân chúng nhìn vào bắt đầu bàn tán.
- " Nhìn kìa , đó không phải là người chủ của phủ Độc Cô đó hay sao ? Hôm nay bà ta lại mạnh dạn đi ra ngoài à?"
- " Đúng vậy, chính là Độc Cô lão phu nhân rồi. Thường ngày bà ta rất ít khi rời khỏi phủ , nay lại đi ra chốn đông người khiến cho ta thoáng chốc không tin vào mắt mình. "
- " không sai ,chính là bà ta, lúc nãy ta còn tưởng mình nhìn lầm. Nhưng bà ấy không đi một mình mà dẫn theo ai vậy? Không biết người con gái bà ta dẫn theo ấy là ai?"
- " Phải đấy, trông thiếu nữ ấy xinh đẹp làm sao, và mái tóc lam ấy quả là hiếm có . Không biết thân phận thiếu nữ xinh đẹp ấy là gì nhỉ?"
Dân chúng bàn tán hướng sự chú ý vào hai mẹ con , họ dường như cũng phần nào đoán được nhưng chưa dám khẳng định. Lúc này Độc Cô lão phu nhân dừng lại ở một tiệm trang sức, bà bước vào trong với nụ cười vui vẻ. Bà chủ tiệm trang sức vốn là người người quen biết, đã từng có nhiều lần làm ăn bán hàng cho lão phu nhân. Vừa thấy khách quen bước vào, bà chủ tiệm liền ra đôn đã cười nói.
- "Ối trời ơi , Độc Cô lão phu nhân đó sao? Thoáng chốc khiến tiểu nhân nhìn tưởng mình hoa mắt, cứ tưởng rằng mình nhìn lầm. Lão phu nhân lâu rồi không thấy xuất hiện, cũng chẳng thấy ghé tiệm của tiểu nhân . Không biết bấy lâu nay lão phu nhân có khỏe không, còn nhớ tiểu nhân không? Lâu rồi không thấy Lão phu nhân ghé chơi, hay là đã quên cửa tiệm của tiểu nhân rồi, không phải là tiểu nhân đã làm gì đó sai khiến cho lão phu nhân giận mà không thèm ghé đấy chứ?"
Nội công chào mời nịnh hót khách hàng của bà chủ tiệm trang sức thật khó có ai bằng được. Thúy Nga bật cười , bà xua tay mà nói.
- "Ta đương nhiên là nhớ chứ . Chỉ là dạo này ta ít rời phủ. Kể từ khi phu quân mất, ta không muốn đi đâu nên không ghé tiệm bà thôi, chứ không hề có ý gì cả , bà đừng để bụng."
Hai người cười nói vui vẻ xã giao với nhau, và cùng nhau bước vào xem những món trang sức bên trong. Người chủ tiệm lúc này nhìn sang thiếu nữ tóc lam bên cạnh, cảm thấy thực sự xinh đẹp, ngỡ như tiên giáng trần vậy. Bà có chút bỡ ngỡ, ngập ngừng mà hỏi.
- "Thưa Độc Cô lão phu nhân, hôm nay lão phu nhân dẫn đâu ra một mỹ nữ xinh đẹp như thế này vậy? Không biết thiếu nữ đẹp như tiên này là ai ? Có thể nói cho tiểu nhân biết không?"
Mọi sự chú ý đổ dồn vào mỹ nữ xinh đẹp đi bên cạnh lão phu nhân. Bà lúc này mỉm cười , nhẹ nhàng nắm tay mỹ nữ đấy dắt lên trước mà nói.
- "Này bà chủ, bà quên rồi sao ? Ta có một đứa con gái, là nha đầu này đây."
Yên Nhiên được mẹ dẫn lên trước, theo đúng lễ nghi liền cung kính đầu thi lễ.
- " cháu tên là Độc Cô Yên Nhiên, hân hạnh được gặp ạ."
Mọi cử chỉ đều rất yểu điệu thục nữ, lời ăn tiếng nói ra cho thấy đây là một thiếu nữ được giáo dục vô cùng tử tế. Bà chủ thực ra cũng đoán biết sẵn trong lòng rồi, nhưng cũng không thể giấu được vẻ ngạc nhiên mà ồ lên.
- "Trời ơi, là Yên Nhiên đấy sao? Lần trước gặp nhau cháu chỉ mới là đứa trẻ 5 tuổi, vậy mà thoắt cái bây giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp như vậy à?"
Khuôn mặt niềm nở rạng rỡ cùng với vẻ ngạc nhiên của bà chủ ấy cho thấy rằng bà ta rất phấn khích, bà đặt nhẹ hai tay lên má mình mà cảm thán.
- " Cũng phải thôi, đã 10 năm trôi qua rồi còn gì. Thời gian trôi nhanh thật, không ngờ khi gặp lại cháu đã lớn và xinh đẹp đến như thế này, thật là quý hóa quá."
Người chủ bán trang sức vô cùng niềm nở, bước tới nắm lấy bàn tay của thiếu nữ kia, miệng xum xuê toe toét.
- " hôm nay hai mẹ con đi mua sắm trang sức sao ? Ôi trời ơi , mái tóc đẹp thế này, ta phải lựa cho cháu một cây trâm quý giá, nhất đẹp đẽ nhất mới xứng đáng với cháu được."
Đoạn rất nhanh chóng lấy ra một cái hộp lớn , mở hộp ra thì bên trong là những cây trâm rất là xinh đẹp, và nhìn qua cũng biết rằng rất quý giá. Phải nói bà chủ rất biết bán hàng, lập tức đã đánh vào nhu cầu của người khác. Khi mở hộp trâm ra , bà chủ tiệm trang sức nhìn vào Thúy Nga mà hỏi.
- " Thưa lão phu nhân , hôm nay lão phu nhân dẫn con gái đi mua sắm, đã định cho con gái mình một cái trâm nào đó thật đẹp chưa?"
Quả thật rất biết dẫn dắt câu chuyện , liên tục nói những lời hoa mỹ dẫn dắt khách hàng vào một điểm kết thúc là mua hàng. Thúy Nga mỉm cười gật đầu, tiện tay lựa một cái trâm thật đẹp đưa lên cài vào mái tóc của Yên Nhiên rồi ngắm nghía thật kỹ, mỉm cười gật gù.
- "đẹp, rất đẹp. Cái trâm rất hợp với con, con có thích cái trâm này không?"
Yên Nhiên rút cái trâm cài tóc ra, đưa trước mặt nhìn ngắm. Bà chủ bán trang sức đương nhiên không bao giờ từ chối cơ hội bán hàng, bà cũng lập tức khen vào.
- "Đúng là như vậy, thực sự cái trâm quý giá này rất phù hợp với một mỹ nữ xinh đẹp như tiểu thư đây. Nhưng mà lão phu nhân cũng thật là... Tại sao con gái lớn như thế này mà bây giờ mới dẫn ra ngoài đi mua sắm? Bao lâu nay giấu trong phủ không cho ai nhìn thấy, như vậy không phải là quá phí phạm một đóa hoa tuyệt sắc hay sao?"
Một câu nói nghe có vẻ như trách móc, nhưng thực ra là đang khen con gái của bà ta xinh đẹp. Thúy Nga lúc này lại quay sang nhìn bà chủ, ánh mắt thoáng chút muộn phiền mà thở dài.
- " Bà chủ à ,có nhiều điều bà không biết. Bản thân ta thực sự cũng rất muốn dẫn con gái mình đi mua sắm đó đây, chỉ là không phải cái gì muốn thì mình cũng đều thực hiện được. Chắc bà cũng biết rồi , phu quân của ta không may gặp nạn đã rời bỏ mẹ con ta mà đi. Kể từ đó đến giờ ta gặp rất nhiều chuyện phiền phức, nên cố gắng muốn tránh ra ngoài nhất có thể, đâu có thời gian chứ?"
Nói tới đây lại rút cây trâm trên tay của Yên nhiên đặt lại trong hộp, lựa lấy một cây trâm khác đưa lên ngắm nghía ,đôi mắt đang nhìn ngắm cây trâm nhưng dường như tâm trí nghĩ về chuyện xa xôi nào đó.
- "Ta thật sự cũng muốn đưa con gái mình ra ngoài vui chơi, chứ không muốn giấu con gái mình ở trong phủ suốt như vậy . Nhưng hoàn cảnh đặc biệt nên ta phải bảo vệ nó , không thể để kẻ thù nhìn thấy mà đưa nó vào tầm ngắm được. Đến bây giờ mọi chuyện có chút thay đổi, thì mới có thể dẫn nó ra ngoài vui chơi, âu cũng là thực hiện tâm ý của bản thân vậy."
Từng câu từng chữ của Thúy Nga nghe cảm giác nửa thật nửa giả, cảm thấy rất mơ hồ, khiến cho người khác tò mò. Bản tính con người mà, ai mà không tò mò những gì nửa úp nửa mở như vậy chứ. Bà chủ tiệm trang sức lúc này chăm chú lắng nghe, hướng khách hàng ngập ngừng hỏi.
- " Nếu vậy thì chắc bao lâu nay Độc Cô lão phu nhân vất vả lắm, vậy hôm nay có thể dẫn ái nữ ra ngoài mua sắm, chắc là tình huống đã ổn định rồi phải không?"
Thúy Nga lúc này lại đặt cây trâm vô hộp, khuôn mặt muộn phiền mà thở dài một tiếng, đoạn trầm ngâm không nói. Cái gì chứ cứ úp mở như vậy càng khiến người ta muốn biết, bà chủ lại hỏi tiếp.
- " Lão phu nhân à, hình như người có điều gì đó muộn phiền, có thể nói cho tiểu nhân biết được hay không?"
Thúy Nga liếc nhìn bà chủ tiệm một cái , ánh mắt lại càng thấy muộn phiền hơn . Bà ta quay sang vuốt tóc con gái yêu của mình, trầm ngâm một lúc rồi quay sang bà chủ tiệm.
- " Cũng không giấu gì bà , con gái ta sắp phải cưới chồng rồi, ta thật sự không nỡ xa nó. "
- " Nhìn kìa , đó không phải là người chủ của phủ Độc Cô đó hay sao ? Hôm nay bà ta lại mạnh dạn đi ra ngoài à?"
- " Đúng vậy, chính là Độc Cô lão phu nhân rồi. Thường ngày bà ta rất ít khi rời khỏi phủ , nay lại đi ra chốn đông người khiến cho ta thoáng chốc không tin vào mắt mình. "
- " không sai ,chính là bà ta, lúc nãy ta còn tưởng mình nhìn lầm. Nhưng bà ấy không đi một mình mà dẫn theo ai vậy? Không biết người con gái bà ta dẫn theo ấy là ai?"
- " Phải đấy, trông thiếu nữ ấy xinh đẹp làm sao, và mái tóc lam ấy quả là hiếm có . Không biết thân phận thiếu nữ xinh đẹp ấy là gì nhỉ?"
Dân chúng bàn tán hướng sự chú ý vào hai mẹ con , họ dường như cũng phần nào đoán được nhưng chưa dám khẳng định. Lúc này Độc Cô lão phu nhân dừng lại ở một tiệm trang sức, bà bước vào trong với nụ cười vui vẻ. Bà chủ tiệm trang sức vốn là người người quen biết, đã từng có nhiều lần làm ăn bán hàng cho lão phu nhân. Vừa thấy khách quen bước vào, bà chủ tiệm liền ra đôn đã cười nói.
- "Ối trời ơi , Độc Cô lão phu nhân đó sao? Thoáng chốc khiến tiểu nhân nhìn tưởng mình hoa mắt, cứ tưởng rằng mình nhìn lầm. Lão phu nhân lâu rồi không thấy xuất hiện, cũng chẳng thấy ghé tiệm của tiểu nhân . Không biết bấy lâu nay lão phu nhân có khỏe không, còn nhớ tiểu nhân không? Lâu rồi không thấy Lão phu nhân ghé chơi, hay là đã quên cửa tiệm của tiểu nhân rồi, không phải là tiểu nhân đã làm gì đó sai khiến cho lão phu nhân giận mà không thèm ghé đấy chứ?"
Nội công chào mời nịnh hót khách hàng của bà chủ tiệm trang sức thật khó có ai bằng được. Thúy Nga bật cười , bà xua tay mà nói.
- "Ta đương nhiên là nhớ chứ . Chỉ là dạo này ta ít rời phủ. Kể từ khi phu quân mất, ta không muốn đi đâu nên không ghé tiệm bà thôi, chứ không hề có ý gì cả , bà đừng để bụng."
Hai người cười nói vui vẻ xã giao với nhau, và cùng nhau bước vào xem những món trang sức bên trong. Người chủ tiệm lúc này nhìn sang thiếu nữ tóc lam bên cạnh, cảm thấy thực sự xinh đẹp, ngỡ như tiên giáng trần vậy. Bà có chút bỡ ngỡ, ngập ngừng mà hỏi.
- "Thưa Độc Cô lão phu nhân, hôm nay lão phu nhân dẫn đâu ra một mỹ nữ xinh đẹp như thế này vậy? Không biết thiếu nữ đẹp như tiên này là ai ? Có thể nói cho tiểu nhân biết không?"
Mọi sự chú ý đổ dồn vào mỹ nữ xinh đẹp đi bên cạnh lão phu nhân. Bà lúc này mỉm cười , nhẹ nhàng nắm tay mỹ nữ đấy dắt lên trước mà nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- "Này bà chủ, bà quên rồi sao ? Ta có một đứa con gái, là nha đầu này đây."
Yên Nhiên được mẹ dẫn lên trước, theo đúng lễ nghi liền cung kính đầu thi lễ.
- " cháu tên là Độc Cô Yên Nhiên, hân hạnh được gặp ạ."
Mọi cử chỉ đều rất yểu điệu thục nữ, lời ăn tiếng nói ra cho thấy đây là một thiếu nữ được giáo dục vô cùng tử tế. Bà chủ thực ra cũng đoán biết sẵn trong lòng rồi, nhưng cũng không thể giấu được vẻ ngạc nhiên mà ồ lên.
- "Trời ơi, là Yên Nhiên đấy sao? Lần trước gặp nhau cháu chỉ mới là đứa trẻ 5 tuổi, vậy mà thoắt cái bây giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp như vậy à?"
Khuôn mặt niềm nở rạng rỡ cùng với vẻ ngạc nhiên của bà chủ ấy cho thấy rằng bà ta rất phấn khích, bà đặt nhẹ hai tay lên má mình mà cảm thán.
- " Cũng phải thôi, đã 10 năm trôi qua rồi còn gì. Thời gian trôi nhanh thật, không ngờ khi gặp lại cháu đã lớn và xinh đẹp đến như thế này, thật là quý hóa quá."
Người chủ bán trang sức vô cùng niềm nở, bước tới nắm lấy bàn tay của thiếu nữ kia, miệng xum xuê toe toét.
- " hôm nay hai mẹ con đi mua sắm trang sức sao ? Ôi trời ơi , mái tóc đẹp thế này, ta phải lựa cho cháu một cây trâm quý giá, nhất đẹp đẽ nhất mới xứng đáng với cháu được."
Đoạn rất nhanh chóng lấy ra một cái hộp lớn , mở hộp ra thì bên trong là những cây trâm rất là xinh đẹp, và nhìn qua cũng biết rằng rất quý giá. Phải nói bà chủ rất biết bán hàng, lập tức đã đánh vào nhu cầu của người khác. Khi mở hộp trâm ra , bà chủ tiệm trang sức nhìn vào Thúy Nga mà hỏi.
- " Thưa lão phu nhân , hôm nay lão phu nhân dẫn con gái đi mua sắm, đã định cho con gái mình một cái trâm nào đó thật đẹp chưa?"
Quả thật rất biết dẫn dắt câu chuyện , liên tục nói những lời hoa mỹ dẫn dắt khách hàng vào một điểm kết thúc là mua hàng. Thúy Nga mỉm cười gật đầu, tiện tay lựa một cái trâm thật đẹp đưa lên cài vào mái tóc của Yên Nhiên rồi ngắm nghía thật kỹ, mỉm cười gật gù.
- "đẹp, rất đẹp. Cái trâm rất hợp với con, con có thích cái trâm này không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yên Nhiên rút cái trâm cài tóc ra, đưa trước mặt nhìn ngắm. Bà chủ bán trang sức đương nhiên không bao giờ từ chối cơ hội bán hàng, bà cũng lập tức khen vào.
- "Đúng là như vậy, thực sự cái trâm quý giá này rất phù hợp với một mỹ nữ xinh đẹp như tiểu thư đây. Nhưng mà lão phu nhân cũng thật là... Tại sao con gái lớn như thế này mà bây giờ mới dẫn ra ngoài đi mua sắm? Bao lâu nay giấu trong phủ không cho ai nhìn thấy, như vậy không phải là quá phí phạm một đóa hoa tuyệt sắc hay sao?"
Một câu nói nghe có vẻ như trách móc, nhưng thực ra là đang khen con gái của bà ta xinh đẹp. Thúy Nga lúc này lại quay sang nhìn bà chủ, ánh mắt thoáng chút muộn phiền mà thở dài.
- " Bà chủ à ,có nhiều điều bà không biết. Bản thân ta thực sự cũng rất muốn dẫn con gái mình đi mua sắm đó đây, chỉ là không phải cái gì muốn thì mình cũng đều thực hiện được. Chắc bà cũng biết rồi , phu quân của ta không may gặp nạn đã rời bỏ mẹ con ta mà đi. Kể từ đó đến giờ ta gặp rất nhiều chuyện phiền phức, nên cố gắng muốn tránh ra ngoài nhất có thể, đâu có thời gian chứ?"
Nói tới đây lại rút cây trâm trên tay của Yên nhiên đặt lại trong hộp, lựa lấy một cây trâm khác đưa lên ngắm nghía ,đôi mắt đang nhìn ngắm cây trâm nhưng dường như tâm trí nghĩ về chuyện xa xôi nào đó.
- "Ta thật sự cũng muốn đưa con gái mình ra ngoài vui chơi, chứ không muốn giấu con gái mình ở trong phủ suốt như vậy . Nhưng hoàn cảnh đặc biệt nên ta phải bảo vệ nó , không thể để kẻ thù nhìn thấy mà đưa nó vào tầm ngắm được. Đến bây giờ mọi chuyện có chút thay đổi, thì mới có thể dẫn nó ra ngoài vui chơi, âu cũng là thực hiện tâm ý của bản thân vậy."
Từng câu từng chữ của Thúy Nga nghe cảm giác nửa thật nửa giả, cảm thấy rất mơ hồ, khiến cho người khác tò mò. Bản tính con người mà, ai mà không tò mò những gì nửa úp nửa mở như vậy chứ. Bà chủ tiệm trang sức lúc này chăm chú lắng nghe, hướng khách hàng ngập ngừng hỏi.
- " Nếu vậy thì chắc bao lâu nay Độc Cô lão phu nhân vất vả lắm, vậy hôm nay có thể dẫn ái nữ ra ngoài mua sắm, chắc là tình huống đã ổn định rồi phải không?"
Thúy Nga lúc này lại đặt cây trâm vô hộp, khuôn mặt muộn phiền mà thở dài một tiếng, đoạn trầm ngâm không nói. Cái gì chứ cứ úp mở như vậy càng khiến người ta muốn biết, bà chủ lại hỏi tiếp.
- " Lão phu nhân à, hình như người có điều gì đó muộn phiền, có thể nói cho tiểu nhân biết được hay không?"
Thúy Nga liếc nhìn bà chủ tiệm một cái , ánh mắt lại càng thấy muộn phiền hơn . Bà ta quay sang vuốt tóc con gái yêu của mình, trầm ngâm một lúc rồi quay sang bà chủ tiệm.
- " Cũng không giấu gì bà , con gái ta sắp phải cưới chồng rồi, ta thật sự không nỡ xa nó. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro