Bạch Đạo Sư

Tin Tức Lan Tru...

Vạn Vân Phong

2024-11-24 11:05:01

"sắp lấy chồng ư?" Bà chủ bán trang sức nghe vậy thì thốt lên ngạc nhiên , đôi mắt hướng về phía tiểu thư xinh đẹp. Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng ấy , bà suy nghĩ gì đó mà nói.

- "Ừ thì cũng đúng rồi. Trai lớn cưới vợ , gái lớn gả chồng là lẽ hiển nhiên ở trên đời. Nhưng mà người ta nói cưới xin là việc đại hỷ, tại sao ánh mắt của lão phu nhân lại buồn rười rượi thế kia? Mọi chuyện rốt cuộc là sao, mong lão phu nhân có thể nói cho tiểu nhân biết được không? "

Bà chủ tiệm trang sức cảm thấy vô cùng tò mò, sự việc này mỗi lúc một cuốn hút tâm trí của bà ta hơn. Thúy Nga khuôn mặt lại tỏ vẻ chán nản , nhẹ nhàng quay sang nhìn bà chủ với ánh mắt không vui, đoạn thở dài một cái mà lắc đầu không nói gì. Bà chủ tiệm thoáng nhăn nhó, trong lòng thầm hỏi "Cái lắc đầu thở dài đó là nghĩa làm sao chứ? Có gì đó mà lão phu nhân không tiện nói ra hay sao?" Bà chủ tiệm trang sức càng lúc càng tò mò, càng lúc càng không thể kiềm chế cái sự tò mò của mình được.Tại sao cưới chồng lại buồn ? Hỏi thì lại không nói , vậy vấn đề này là gì? Những câu hỏi ấy cứ thế hiện ra trong tâm trí của bà ta, và càng nhiều câu hỏi thì bà ta lại càng rất là muốn biết, cơ mà người phụ nữ kia không nói thì bà ta biết phải làm sao. Sự tò mò trong lòng thôi thúc bà ta phải tìm hiểu, bà chủ suy nghĩ gì đó lại ngập ngừng hỏi.

- "Vậy thưa lão phu nhân , tiểu thư xuất giá cũng là điều hiển nhiên, nhưng không biết ai có được phúc phần may mắn mà cưới tiểu thư về làm vợ vậy? Không biết lão phu nhân có thể nêu tên cho tiểu nhân biết được chăng?"

Một lần nữa Thúy Nga lại đưa đôi mắt chán nản sang nhìn người phụ nữ ấy, bà lại tặc lưỡi thở dài lắc đầu.

- " Thôi được rồi , không nói chuyện này nữa. Hộp trang sức này ta mua hết , bà nhớ mang về phủ cho ta rồi thanh toán tiền bạc sau . Bây giờ ta còn phải dẫn con gái đi mua thêm vài thứ khác."

Nói đoạn đóng hộp trang sức kia lại, rồi nắm tay Yên Nhiên dắt ra ngoài. Hai mẹ con chậm rãi rời đi trong sự tò mò của bà chủ tiệm trang sức, để lại trong lòng một bà ta một câu hỏi cực kỳ lớn. Bà ta mặc dù bán được một món hàng lớn, đương nhiên là rất vui mừng, nhưng tâm trạng cứ cảm thấy có vướng mắc trong lòng. Cái sự vướng mắc này chính là tính tò mò trong người chưa được thỏa mãn, chưa được biết cái mà bà ta muốn biết. Bà ta luôn tự hỏi kẻ mà được làm rể của nhà Độc Cô là ai, thân thế của người đó như thế nào? Những câu hỏi cứ đặt ra liên tục trong đầu người phụ nữ tò mò, và tất nhiên chẳng có câu trả lời, nhưng bà tin chắc người mà được làm rể của nhà Độc Cô thì không phải là người tầm thường. Ừ thì gả chồng cho con là một chuyện bình thường trên đời, nhưng cớ gì mà lão phu nhân lại giấu diếm không nói như vậy , khiến người khác không thể chịu nổi.

Thúy Nga dẫn con gái của mình mua sắm chỗ này , rồi lại dẫn sang chỗ khác mua sắm. Cứ mỗi cửa tiệm như vậy bà ta lại nói về chuyện con gái mình sắp cưới chồng , nhưng lại không cho người ta biết chú rể là ai khiến cho bất cứ người nào cũng phải tò mò. Mà tò mò thì họ bàn tán, và tin tức ấy lan truyền đi nhanh chóng khắp nơi. Trong ba ngày ngắn ngủi, tin tức về tiểu thư phủ Độc Cô sắp xuất giá cưới chồng đã lan truyền khắp kinh đô, đương nhiên cũng chạm tới tai của tên Ninh Thạnh. Tên công tử ấy nghe tin tức Yên Nhiên sắp cưới chồng thì giật mình, lập tức gọi một tên nô tài trong phủ tới hỏi. Tên nô tài này là một tên thân tín trong phủ, hắn vừa tới gặp Ninh Thạnh thì cúi đầu thi lễ.

- "Thưa công tử, công tử cho gọi thuộc hạ tới đây có chuyện gì?"

Ninh Thạnh lúc này rất là sốt ruột, không vòng vo gì cả mà liền lập tức hỏi tên nô tài.

- " Ta nghe ngóng được tin tức nhà Độc Cô đang chuẩn bị mọi thứ gả con gái, nhưng lại giấu diếm không cho biết gả đi đâu. Ngươi có biết tin này không?"

Hắn xoáy thẳng ánh mắt của mình về phía tên nô tài, mong ngóng câu trả lời ngay lập tức. Tên nô tài nhìn thấy hắn sốt ruột như vậy, lúc này gật đầu trả lời.

- " Đúng là có chuyện này. Cái chuyện nhà Độc Cô đang đi mua sắm chuẩn bị cho đám cưới là có thật. Tuy rằng họ không nói là gả tiểu thư Yên Nhiên cho ai, nhưng cái đất Kiến Nghiệp này có ai dám chống lại nhà họ Ninh chúng ta chứ? Vậy nên đám cưới này chắc chắn là cho công tử rồi , xin công tử đừng lo lắng"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tên công tử kia nghe vậy thì cảm thấy xuôi lòng một chút, nhưng lo lắng trong người vẫn rất nhiều. Hắn trầm ngâm gì đó, vổ cây quạt vào tay mà lắc đầu.

- " Nói như ngươi cũng chưa chắc được. Phụ thân ta mặc dù là tổng quản Nội Cung hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, nhưng dù gì cũng chỉ là một chức quan tam phẩm, chưa phải là đứng trên tất cả. Trên phụ thân ta còn nhiều vị đại thần nhị phẩm và nhất phẩm, có nhiều vị rất được lòng Hoàng thượng . Nếu như bà già kia mà gả con gái cho một vị đại thần nào đó, thì ta khó lòng tranh đoạt được."

Nói đoạn vuốt cây quạt giấy ra trước mặt quạt lia lịa , khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Tất cả những biểu cảm ấy, tên nô tài đều có thể thấy và hiểu được. Hắn cảm thấy chủ của mình lo lắng như vậy là hơi thừa, bước tới gần mà cười nhạt.

- "Công tử cứ yên tâm đi . Nếu thực sự có vị đại thần nào đó nhắm tới nhà Độc Cô, thì đó là một sự kiện lớn chấn động tất cả, chúng ta không thể không biết được. Mọi việc bây giờ vẫn cứ bình lặng như vậy , chứng tỏ không có bất cứ gia tộc lớn nào rục rịch nhòm ngó Yên Nhiên tiểu thư, xin công tử cứ yên tâm."

Vẫn là những lời trấn an của thuộc hạ , cơ mà tên công tử này vẫn còn rất tâm tư. Lần ấy gặp Yên Nhiên ngoài sông, hắn đã mê mẩn sắc đẹp của nàng và hạ quyết tâm phải có nàng cho bằng được, nên rất sợ bị người khác lấy mất. Hắn lại ngẫm nghĩ gì đó , quay sang tên thuộc hạ mà hỏi thăm.

- " Này , mật thám cha ta phái đến theo dõi phủ Độc Cô thế nào rồi ? Có nhận được tin tức gì mới không? Ba ngày nay có ai đó vào phủ Độc Cô không? Nhà ngươi mau nói cho ta rõ."

Tên công tử ăn bám này sợ rằng có chuyện gì đó không nằm trong kế hoạch của hắn , nên cần phải biết thêm mọi chuyện. Cần phải nói lại là ba ngày trước, khi tên Ninh Sơn trở về phủ , hắn lập tức gọi thuộc hạ tới thành lập một nhóm người có nhiệm vụ theo dõi động tĩnh ở phủ Độc Cô. Nhóm người ấy lập tức tới nơi cần tới, ẩn thân thành những người đi đường, những người uống trà , hay thậm chí là những người quét rác để lãng vãng xung quanh phủ Độc Cô cảnh giới. Bọn này làm việc rất cẩn thận, mọi động tĩnh của phủ đều không lọt qua mắt chúng. Chỉ có một điều bọn chúng không biết, đó là khi nhóm do thám ấy tới thì Hiệp Ninh thương buôn đã trở về nhà của mình rồi , nên tin tức của Hiệp Ninh tới chơi không lọt vào tai bọn chúng. Và vì vậy mà trong 3 ngày qua quả thật không hề có một ai đáng ngờ vào phủ Độc Cô cả, tất cả đều là những người bình thường đến lo những công việc bình thường. Tên thuộc hạ lúc này mỉm cười, vẻ mặt chắc chắn nói.

- " công tử yên tâm, ba ngày qua mật thám của chúng ta theo dõi rất cặn kẽ. Đừng nói là một người nào đó lạ mặt, mà ngay cả một con ruồi cũng không thoát được. Thuộc hạ cam đoan không có một nhân vật bí ẩn nào xuất hiện gần phủ Độc Cô cả ,công tử cứ yên tâm."

Ninh Thạnh nghe vậy thì thở phào một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn còn phảng phất sự lo âu. Hắn thật sự đã mê đắm mỹ nữ kia, trong lòng ao ước , ngày đêm chờ mong được sở hữu. Càng mong ước thì càng sợ mất , mà càng sợ mất thì càng đề phòng, càng phải tính toán cho kỹ. Tên thuộc hạ đứng bên cạnh nhìn thấy thì trầm ngâm suy nghĩ, sự khác biệt của tên Ninh Thạnh so với thường ngày là một điều gì đó rất đặc biệt, trong đầu tự hỏi tại sao cái tên ăn chơi ngu dốt đầu óc đần độn này khi nghĩ đến gái lại có thể suy nghĩ thông minh và cẩn trọng đến như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt còn lo lắng của tên công tử, tên nô tài nhếch mép mỉm cười rất kín, rồi cúi đầu thi lễ.

- " Công tử không cần phải quá lo lắng về chuyện bị đoạt mất mỹ nhân. Chuyện có một gia đình quyền cao hơn chúng ta can thiệp vô không phải là không có, nhưng mà khả năng đó thật sự không cao nên cũng không cần quá lo lắng. Theo thuộc hạ biết thì Độc Cô lão phu nhân hiện đang dẫn con gái đi mua sắm ở chợ gần đây. Nếu công tử cảm thấy lo lắng, vậy sao chúng ta không đến gặp trực tiếp bà ta để hỏi xem thế nào, như vậy tốt hơn không?"

Ninh Thạnh đang nhăn nhó âu lo, nhận được lời đề nghị kia cảm thấy có lý , quay phắt lại chỉ cây quạt giấy vào tên nô tài mà gật đầu.

- "Đúng, nhà ngươi nói rất đúng . Vậy bà ta đang ở đâu? Nhà ngươi mau dẫn ta đến đó xem sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Đạo Sư

Số ký tự: 0