Đề Nghị Kỳ Lạ.
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Những lời kể của võ sư Trần Tuấn chất chứa oán hận và sự bất lực tận cùng. Khuôn mặt nhăn nhó, lưng hơi khom, hai tay bắt vào nhau nhìn nghiêng xuống đất với đôi mắt buồn thăm thẳm . Ông khẽ thở dài.
- " tên khốn kiếp ấy , tên đó thật sự là một tên khốn kiếp . Hắn đem cả vợ mình ra để cài bẫy người khác , với hắn thì dù có là vợ cũng chỉ là một thứ để đem ra trao đổi mà thôi ."
Vạn Vân Phong nghe xong câu chuyện cũng cảm thấy tức giận, bên ngoài dù có tỏ ra bình tĩnh nhưng các ngón tay vô thức giật giật , nhịp tim tăng mạnh , máu dồn lên não . Hắn hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh lại , trong thoáng chốc im lặng tịnh tâm. Thu nhi ở cạnh bên thì tròn xoe mắt chết lặng, trái tim tan vỡ hoàn toàn. Nàng không bao giờ ngờ được người chồng mà nàng vô cùng tôn kính lại là một tên khốn nạn . Nàng không bao giờ được ngờ được người chồng mà nàng yêu thương luôn tỏ ra bao dung vị tha với nàng lại là một thứ không bằng loài cầm thú . Tất cả tình yêu mà hắn dành cho nàng, tất cả sự chăm sóc chu đáo mà hắn dành cho nàng đều là giả tạo . Nàng chưa từng là cái gì đó quan trọng trong cuộc đời của hắn , chỉ là một món tài sản để hắn đem ra trao đổi mà thôi . Nàng sững sờ chết lặng , đau đớn vì bị phản bội không chỉ là phản bội về tình yêu mà còn là phản bội về nhân sinh quan của mình . Sự thật trần trụi này nàng thực sự không muốn tin, nhưng lúc này không tin thì không được nữa rồi.
Trong khoảnh khắc im lặng trầm tư của cả ba người . Vạn Vân Phong hít một hơi thật sâu, thở dài một cái, quay sang nhìn võ sư Tuấn mà hỏi.
- "vậy là sau lần ấy , thầy quyết định nghỉ việc sao ?"
Võ sư Tuấn lúc này ngẩng đầu dậy , tựa lưng vào ghế , ngước mặt lên nhìn trên trần nhà mà lại thở dài thêm cái nữa . Ông ta khẽ gật đầu.
- " lần ấy ta đã vô cùng thất vọng với chủ của mình nên xin hắn cho ta nghỉ việc, nhưng hắn không cho mà nài ép ta ở lại. Thấy ta quyết tâm quá, hắn không giữ được nên bắt ta làm nốt nhiệm vụ hộ tống hắn sang Đại La dự yến tiệc rồi mới cho ta nghỉ việc . Thế là ta cắn răng cũng hộ tống hắn sang Đại La chơi bời với tên tiết độ sứ Độc Cô Tởm ấy , và lại chứng kiến thêm một lần đau khổ nữa"
Lời nói xong , nhắm khẽ đôi mắt như muốn cố gắng kìm chế cảm xúc không để những giọt nước mắt trào ra . Hít một hơi thật sâu trấn tĩnh để kiềm chế bản thân , xem ra võ sư Tuấn lúc này vào trạng thái xúc động lắm rồi.
Thu nhi nghe tới chuyện đi Đại La dự yến thì nhớ về chuyện cũ, nàng lại tròn mắt lên . Không lẽ thậm chí cả chuyện ở Đại La cũng là do tên Đường Lược ấy sắp xếp ? Trong lòng cảm thấy phẫn nộ . Vạn Vân Phong cũng cảm thấy tò mò, liền hỏi.
- " thưa thầy, ở Đại La có xảy ra chuyện gì nữa không mà trông khuôn mặt thầy khi nhắc đến dự yến Đại La mà buồn đến vậy? Xin thầy hãy nén lòng "
Nói xong lại châm một chén rượu, hai người nâng chén rượu lên uống cạn . Võ sư Tuấn lúc này gật đầu nói .
- "tội nghiệp tiểu cô nương xinh đẹp ấy, mới 18 tuổi lại bị cuốn vô vòng xoáy khủng khiếp này . Ta sẽ không bao giờ quên được cái đêm định mệnh ấy , cái đêm mà ta dù có chết cũng không quên được"
Nói đến đây uống cạn chén rượu tiếp theo rồi bắt đầu ngồi kể tiếp.
Nguyên lai chuyện Đường Lược và Độc Cô Tởm ngồi dự yến với nhau, bọn chúng bàn rất nhiều chuyện làm ăn trong đó có cả chuyện thôn tính trấn Đào Quả ở cửa biển do tên Hán Xâm làm chủ. Sau khi bàn tính nhiều chuyện qua lại với nhau, Đường Lược rút ra một tờ khế ước, chính là tờ khế ước thứ năm mà hắn bắt tên Tam Thiếu ký . Hắn đưa cho Độc Cô Tởm xem , tên Độc Cô Tởm đọc xong thì tròn mắt quay sang nhìn Đường Lược mà cười toe toét .
- "thật không ngờ nha , Đường huynh lại có thể cao tay bắt ép tên Tam Thiếu ấy kí một bản hiệp ước viện trợ đánh cướp biển, thế này là có thể mượn quân đánh được tên Hán Xâm ấy . Tiểu đệ xin bái phục "
Đường Lược cười nhạt , phẫy tay mà nói.
- "để ký được bản hiệp ước này ta đã phải cống cho hắn không ít vàng bạc châu báu , những thứ tài sản quý giá nhất đều dâng lên cho hắn . Đệ nói xem, ta có phải đã tổn thất quá nhiều không?"
Lời nói nghe có lý , đương nhiên Độc Cô Tởm không biết cái vụ đem vợ ra cài bẫy tên Tam Thiếu , hắn chỉ nghĩ là để tên Tam Thiếu ấy ký được bản khế ước đánh cướp biển sẽ tốn rất nhiều vàng bạc châu báu . Cần nói rõ một chút , tên Hán Xâm trấn thủ ngay cửa biển cai quản trấn Đào Quả , là bá chủ cửa biển. Về bề ngoài thì hắn có khoảng 800 quân , nhưng quân tình báo do thám báo về, ai cũng hiểu rằng quân số của hắn lên tới 1.000. Hắn có 200 quân ẩn dưới thân phận là cướp biển, đội cướp biển 200 quân ấy liên tục làm loạn ở ngoài cửa biển đông . Kẻ nào đóng thuế cho tên Hán Xâm ấy đầy đủ thì không bị cướp , kẻ nào làm mất lòng hắn thì chắc chắn bị bọn cướp biển đánh giết dã man . Việc Đường Lược yêu cầu viện quân đánh cướp biển chính là nhắm vào tên Hán Xâm này.
Bây giờ đã có khế ước của quan tam phẩm , với binh lực của Đại La cùng Cổ Loa sẽ dễ dàng nắm được phần thắng. Việc còn lại là chia chác tài sản, Đường Lược lúc này lấy lại bản khế ước mà nói với tên Độc Cô Tởm rằng .
- "sau khi có quân từ Nam Hải xuống , ta xuất một ngàn binh , đệ xuất 1000 binh, cùng đội quân Nam Hải công thành . Ba mặt đánh vào sẽ chắc chắn rằng thắng lợi , lúc đó toàn bộ vàng bạc châu báu của hắn ta cho đệ hết, ta chỉ lấy quyền cai quản trấn Đào Quả mà thôi"
Lời nói nghe có vẻ bao dung nhường nhịn, nhưng thực tế lại không như vậy. Độc Cô Tởm không phải kẻ ngu dốt , hắn biết rõ điều này mà cười nhạt .
- " Đường huynh , đừng tham lam như vậy. Đệ biết rằng tên Hán Xâm kia cướp bóc bao nhiêu năm, tài sản nhiều không kể xiết . Nhưng sở dĩ hắn giàu có được như vậy chính là làm chủ được trấn Đào Quả , chặn ngay cửa biển thu tiền bảo kê mãi lộ . Bây giờ huynh cai quản trấn đào quả đấy cũng có nghĩa là làm chủ khu vực thông thương từ Giao Chỉ lên phương bắc qua đường biển, cũng là nắm gần như toàn bộ huyết mạch giao thông làm ăn buôn bán ở cái đất Giao Chỉ này. Lúc ấy huynh mới chính là bá chủ của Giao Chỉ, và cái danh hiệu tiết độ sứ của đệ cũng chỉ là một thứ gì đó tầm thường trong mắt huynh mà thôi . Đệ làm sao chấp nhận được?"
Nói xong thì cả hai tên bật cười, dùng nụ cười để che giấu sự không hài lòng của mình . Thu nhi ngồi bên cạnh, nàng đâu hiểu mấy chuyện làm ăn này, nghe bọn chúng bàn chuyện với nhau thì cứ như vịt nghe tiếng sấm , có hiểu gì đâu . Nàng lúc này mệt mỏi , khẽ ngáp một cái . Tên Đường Lược thấy vậy liền tỏ ra quan tâm vợ mà cho người đưa nàng về nghỉ ngơi, còn bố trí một nửa đội hộ vệ ra bảo vệ cho nàng yên tâm ngủ .
Nhìn bề ngoài trông có vẻ thật sự rất lịch lãm và yêu vợ ,nàng có biết đâu khi nàng đi khỏi chỗ đấy rồi tên Đường Lược quay sang nhìn tên Độc Cô Tởm mà nói.
- "Độc cô hiền đệ , đệ nhìn thấy vợ ta có đẹp không ?"
Độc Cô Tởm từ lúc nhìn thấy Thu nhi hắn đã mê mẩn rồi. Nhưng đây là vợ của tên Đường Lược ấy , hắn đâu dám bậy bạ , liền quay mặt đi chỗ khác mà nói .
- "vợ huynh đẹp thì quả thực vô cùng xinh đẹp, nhưng điều đấy thì có liên quan gì tới đệ chứ?"
Đường Lược lúc này vẻ mặt tỏ ra buồn phiền, thở dài mà nói .
- "ta năm nay đã 60 tuổi , sức lực không còn nhiều . Một tuần mới có thể làm một lần , làm xong lại suy sụp không đủ sức khỏe để làm việc. Nàng ấy muốn được chiều chuộng nhiều hơn, bởi nàng ấy chỉ mới 18 tuổi , đang độ tuổi sung mãn . Ta lại quá già, không đáp ứng được, để nàng ấy chịu thiệt thòi như vậy ta cũng rất không nỡ "
Nói xong liền liếc nhìn sang . Độc Cô Tởm nghe vậy thì trong lòng đương nhiên cũng không tin tưởng , chuyện gì mà dễ ăn như vậy ? Hắn cười nhạt rồi quay mặt đi chỗ khác, Đường Lược thấy thế lại nói tiếp .
- "chúng ta là huynh đệ thủ túc tình thâm, như chân với tay . Vợ con như quần áo , huynh đệ như chân tay . Chân tay thì không thể thay thế được, nhưng quần áo thì có thể thay thế được . Thậm chí với tình cảm huynh đệ của chúng ta, việc huynh cho đệ mượn áo của huynh mặc một vài lần thì cũng có là gì đâu? Chẳng lẽ đệ ngại?"
Lời nói vừa dứt , Độc Cô Tởm vẫn đang quay mặt ra hướng khác nhưng bên dưới của hắn đã bất chợt cương cứng, bụng nóng ran . Cái này không phải là đem vợ của mình mời chào cho người khác sao? Độc Cô Tởm quay lại nhìn Đường Lược mà cười nhạt, tỏ ý nghi ngờ.
- " Đường huynh , xin đừng đùa như vậy, đệ không thích đâu "
Đường Lược biết Độc Cô Tởm khoái lắm rồi nhưng vẫn giả vờ, vì vậy hắn liền đưa khế ước đã viết sẵn sang . Tờ khế ước nói về việc tiết độ sứ sẽ nhượng quyền cai quản trấn Đào Quả cho hắn , đưa tờ khế ước mà nói.
- " chỉ cần đệ ký vào tờ khế ước này , áo của huynh tặng luôn cho đệ "
Độc Cô Tởm nghe vậy thì tròn mắt , cảm thấy hứng thú lắm, liền cầm tờ khế ước lên xem . Liệu hắn có chấp nhận giao kèo này không?
Con người nhiều khi có những chuyện kỳ lạ lắm. Độc Cô Tởm không phải không có vợ, mà còn là vợ đẹp nữa, nhưng hắn vẫn đi ra ngoài chơi dạo. Cái cảm giác chơi vợ người khác, mà lại là vợ của một người hắn gọi là huynh đệ tình thâm lại càng khiến hắn rạo rực.
- " tên khốn kiếp ấy , tên đó thật sự là một tên khốn kiếp . Hắn đem cả vợ mình ra để cài bẫy người khác , với hắn thì dù có là vợ cũng chỉ là một thứ để đem ra trao đổi mà thôi ."
Vạn Vân Phong nghe xong câu chuyện cũng cảm thấy tức giận, bên ngoài dù có tỏ ra bình tĩnh nhưng các ngón tay vô thức giật giật , nhịp tim tăng mạnh , máu dồn lên não . Hắn hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh lại , trong thoáng chốc im lặng tịnh tâm. Thu nhi ở cạnh bên thì tròn xoe mắt chết lặng, trái tim tan vỡ hoàn toàn. Nàng không bao giờ ngờ được người chồng mà nàng vô cùng tôn kính lại là một tên khốn nạn . Nàng không bao giờ được ngờ được người chồng mà nàng yêu thương luôn tỏ ra bao dung vị tha với nàng lại là một thứ không bằng loài cầm thú . Tất cả tình yêu mà hắn dành cho nàng, tất cả sự chăm sóc chu đáo mà hắn dành cho nàng đều là giả tạo . Nàng chưa từng là cái gì đó quan trọng trong cuộc đời của hắn , chỉ là một món tài sản để hắn đem ra trao đổi mà thôi . Nàng sững sờ chết lặng , đau đớn vì bị phản bội không chỉ là phản bội về tình yêu mà còn là phản bội về nhân sinh quan của mình . Sự thật trần trụi này nàng thực sự không muốn tin, nhưng lúc này không tin thì không được nữa rồi.
Trong khoảnh khắc im lặng trầm tư của cả ba người . Vạn Vân Phong hít một hơi thật sâu, thở dài một cái, quay sang nhìn võ sư Tuấn mà hỏi.
- "vậy là sau lần ấy , thầy quyết định nghỉ việc sao ?"
Võ sư Tuấn lúc này ngẩng đầu dậy , tựa lưng vào ghế , ngước mặt lên nhìn trên trần nhà mà lại thở dài thêm cái nữa . Ông ta khẽ gật đầu.
- " lần ấy ta đã vô cùng thất vọng với chủ của mình nên xin hắn cho ta nghỉ việc, nhưng hắn không cho mà nài ép ta ở lại. Thấy ta quyết tâm quá, hắn không giữ được nên bắt ta làm nốt nhiệm vụ hộ tống hắn sang Đại La dự yến tiệc rồi mới cho ta nghỉ việc . Thế là ta cắn răng cũng hộ tống hắn sang Đại La chơi bời với tên tiết độ sứ Độc Cô Tởm ấy , và lại chứng kiến thêm một lần đau khổ nữa"
Lời nói xong , nhắm khẽ đôi mắt như muốn cố gắng kìm chế cảm xúc không để những giọt nước mắt trào ra . Hít một hơi thật sâu trấn tĩnh để kiềm chế bản thân , xem ra võ sư Tuấn lúc này vào trạng thái xúc động lắm rồi.
Thu nhi nghe tới chuyện đi Đại La dự yến thì nhớ về chuyện cũ, nàng lại tròn mắt lên . Không lẽ thậm chí cả chuyện ở Đại La cũng là do tên Đường Lược ấy sắp xếp ? Trong lòng cảm thấy phẫn nộ . Vạn Vân Phong cũng cảm thấy tò mò, liền hỏi.
- " thưa thầy, ở Đại La có xảy ra chuyện gì nữa không mà trông khuôn mặt thầy khi nhắc đến dự yến Đại La mà buồn đến vậy? Xin thầy hãy nén lòng "
Nói xong lại châm một chén rượu, hai người nâng chén rượu lên uống cạn . Võ sư Tuấn lúc này gật đầu nói .
- "tội nghiệp tiểu cô nương xinh đẹp ấy, mới 18 tuổi lại bị cuốn vô vòng xoáy khủng khiếp này . Ta sẽ không bao giờ quên được cái đêm định mệnh ấy , cái đêm mà ta dù có chết cũng không quên được"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến đây uống cạn chén rượu tiếp theo rồi bắt đầu ngồi kể tiếp.
Nguyên lai chuyện Đường Lược và Độc Cô Tởm ngồi dự yến với nhau, bọn chúng bàn rất nhiều chuyện làm ăn trong đó có cả chuyện thôn tính trấn Đào Quả ở cửa biển do tên Hán Xâm làm chủ. Sau khi bàn tính nhiều chuyện qua lại với nhau, Đường Lược rút ra một tờ khế ước, chính là tờ khế ước thứ năm mà hắn bắt tên Tam Thiếu ký . Hắn đưa cho Độc Cô Tởm xem , tên Độc Cô Tởm đọc xong thì tròn mắt quay sang nhìn Đường Lược mà cười toe toét .
- "thật không ngờ nha , Đường huynh lại có thể cao tay bắt ép tên Tam Thiếu ấy kí một bản hiệp ước viện trợ đánh cướp biển, thế này là có thể mượn quân đánh được tên Hán Xâm ấy . Tiểu đệ xin bái phục "
Đường Lược cười nhạt , phẫy tay mà nói.
- "để ký được bản hiệp ước này ta đã phải cống cho hắn không ít vàng bạc châu báu , những thứ tài sản quý giá nhất đều dâng lên cho hắn . Đệ nói xem, ta có phải đã tổn thất quá nhiều không?"
Lời nói nghe có lý , đương nhiên Độc Cô Tởm không biết cái vụ đem vợ ra cài bẫy tên Tam Thiếu , hắn chỉ nghĩ là để tên Tam Thiếu ấy ký được bản khế ước đánh cướp biển sẽ tốn rất nhiều vàng bạc châu báu . Cần nói rõ một chút , tên Hán Xâm trấn thủ ngay cửa biển cai quản trấn Đào Quả , là bá chủ cửa biển. Về bề ngoài thì hắn có khoảng 800 quân , nhưng quân tình báo do thám báo về, ai cũng hiểu rằng quân số của hắn lên tới 1.000. Hắn có 200 quân ẩn dưới thân phận là cướp biển, đội cướp biển 200 quân ấy liên tục làm loạn ở ngoài cửa biển đông . Kẻ nào đóng thuế cho tên Hán Xâm ấy đầy đủ thì không bị cướp , kẻ nào làm mất lòng hắn thì chắc chắn bị bọn cướp biển đánh giết dã man . Việc Đường Lược yêu cầu viện quân đánh cướp biển chính là nhắm vào tên Hán Xâm này.
Bây giờ đã có khế ước của quan tam phẩm , với binh lực của Đại La cùng Cổ Loa sẽ dễ dàng nắm được phần thắng. Việc còn lại là chia chác tài sản, Đường Lược lúc này lấy lại bản khế ước mà nói với tên Độc Cô Tởm rằng .
- "sau khi có quân từ Nam Hải xuống , ta xuất một ngàn binh , đệ xuất 1000 binh, cùng đội quân Nam Hải công thành . Ba mặt đánh vào sẽ chắc chắn rằng thắng lợi , lúc đó toàn bộ vàng bạc châu báu của hắn ta cho đệ hết, ta chỉ lấy quyền cai quản trấn Đào Quả mà thôi"
Lời nói nghe có vẻ bao dung nhường nhịn, nhưng thực tế lại không như vậy. Độc Cô Tởm không phải kẻ ngu dốt , hắn biết rõ điều này mà cười nhạt .
- " Đường huynh , đừng tham lam như vậy. Đệ biết rằng tên Hán Xâm kia cướp bóc bao nhiêu năm, tài sản nhiều không kể xiết . Nhưng sở dĩ hắn giàu có được như vậy chính là làm chủ được trấn Đào Quả , chặn ngay cửa biển thu tiền bảo kê mãi lộ . Bây giờ huynh cai quản trấn đào quả đấy cũng có nghĩa là làm chủ khu vực thông thương từ Giao Chỉ lên phương bắc qua đường biển, cũng là nắm gần như toàn bộ huyết mạch giao thông làm ăn buôn bán ở cái đất Giao Chỉ này. Lúc ấy huynh mới chính là bá chủ của Giao Chỉ, và cái danh hiệu tiết độ sứ của đệ cũng chỉ là một thứ gì đó tầm thường trong mắt huynh mà thôi . Đệ làm sao chấp nhận được?"
Nói xong thì cả hai tên bật cười, dùng nụ cười để che giấu sự không hài lòng của mình . Thu nhi ngồi bên cạnh, nàng đâu hiểu mấy chuyện làm ăn này, nghe bọn chúng bàn chuyện với nhau thì cứ như vịt nghe tiếng sấm , có hiểu gì đâu . Nàng lúc này mệt mỏi , khẽ ngáp một cái . Tên Đường Lược thấy vậy liền tỏ ra quan tâm vợ mà cho người đưa nàng về nghỉ ngơi, còn bố trí một nửa đội hộ vệ ra bảo vệ cho nàng yên tâm ngủ .
Nhìn bề ngoài trông có vẻ thật sự rất lịch lãm và yêu vợ ,nàng có biết đâu khi nàng đi khỏi chỗ đấy rồi tên Đường Lược quay sang nhìn tên Độc Cô Tởm mà nói.
- "Độc cô hiền đệ , đệ nhìn thấy vợ ta có đẹp không ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Độc Cô Tởm từ lúc nhìn thấy Thu nhi hắn đã mê mẩn rồi. Nhưng đây là vợ của tên Đường Lược ấy , hắn đâu dám bậy bạ , liền quay mặt đi chỗ khác mà nói .
- "vợ huynh đẹp thì quả thực vô cùng xinh đẹp, nhưng điều đấy thì có liên quan gì tới đệ chứ?"
Đường Lược lúc này vẻ mặt tỏ ra buồn phiền, thở dài mà nói .
- "ta năm nay đã 60 tuổi , sức lực không còn nhiều . Một tuần mới có thể làm một lần , làm xong lại suy sụp không đủ sức khỏe để làm việc. Nàng ấy muốn được chiều chuộng nhiều hơn, bởi nàng ấy chỉ mới 18 tuổi , đang độ tuổi sung mãn . Ta lại quá già, không đáp ứng được, để nàng ấy chịu thiệt thòi như vậy ta cũng rất không nỡ "
Nói xong liền liếc nhìn sang . Độc Cô Tởm nghe vậy thì trong lòng đương nhiên cũng không tin tưởng , chuyện gì mà dễ ăn như vậy ? Hắn cười nhạt rồi quay mặt đi chỗ khác, Đường Lược thấy thế lại nói tiếp .
- "chúng ta là huynh đệ thủ túc tình thâm, như chân với tay . Vợ con như quần áo , huynh đệ như chân tay . Chân tay thì không thể thay thế được, nhưng quần áo thì có thể thay thế được . Thậm chí với tình cảm huynh đệ của chúng ta, việc huynh cho đệ mượn áo của huynh mặc một vài lần thì cũng có là gì đâu? Chẳng lẽ đệ ngại?"
Lời nói vừa dứt , Độc Cô Tởm vẫn đang quay mặt ra hướng khác nhưng bên dưới của hắn đã bất chợt cương cứng, bụng nóng ran . Cái này không phải là đem vợ của mình mời chào cho người khác sao? Độc Cô Tởm quay lại nhìn Đường Lược mà cười nhạt, tỏ ý nghi ngờ.
- " Đường huynh , xin đừng đùa như vậy, đệ không thích đâu "
Đường Lược biết Độc Cô Tởm khoái lắm rồi nhưng vẫn giả vờ, vì vậy hắn liền đưa khế ước đã viết sẵn sang . Tờ khế ước nói về việc tiết độ sứ sẽ nhượng quyền cai quản trấn Đào Quả cho hắn , đưa tờ khế ước mà nói.
- " chỉ cần đệ ký vào tờ khế ước này , áo của huynh tặng luôn cho đệ "
Độc Cô Tởm nghe vậy thì tròn mắt , cảm thấy hứng thú lắm, liền cầm tờ khế ước lên xem . Liệu hắn có chấp nhận giao kèo này không?
Con người nhiều khi có những chuyện kỳ lạ lắm. Độc Cô Tởm không phải không có vợ, mà còn là vợ đẹp nữa, nhưng hắn vẫn đi ra ngoài chơi dạo. Cái cảm giác chơi vợ người khác, mà lại là vợ của một người hắn gọi là huynh đệ tình thâm lại càng khiến hắn rạo rực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro